Không trả lời.
Vẻ mặt Lữ Văn ngây ngốc tại chỗ, cảm giác kia giống như không tin mọi chuyện trước mắt là thật.
Thân là võ giả Hậu Thiên Đại VIên Mãn, hắn biết càng lên cao con đường võ giả càng khó hơn.
Sở dĩ hắn trẻ tuổi như vậy mà đạt tới cảnh giới như thế hoàn toàn là nhờ cha hắn, từ nhỏ hắn đã được Lữ Thương Hải dạy võ, được Lữ Thương Hải dùng dược vật để cải thiên thể chất.
Có thể nói Lữ Văn có thể đạt đến Hậu Thiên Đại Viên Mãn là hao hết sức của chín trâu hai hổ.
Mà hôm nay, khí tức của Diệp Phàm lại cường đại hơn hắn , điều này làm cho hắn vô cùng khiếp sợ.
"Bịch..Bịch"
Trong lúc Lữ Văn lâm vào khiếp sợ, Diệp Phàm đi về phía Lữ Văn, tiếng bước chân trầm trọng nhưng như là tiếng trống vậy.
Trong phút chốc, Lữ Văn chỉ cảm thấy hơi thở của mình có chút khó khăn, tâm thần mơ hồ có chút thất thủ.
"Hô"
Phát hiện này làm cho Lữ Văn lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi. sau đó vẻ mặt hắn trở nên kiên định, vẻ khiếp sơj trên mặt đã biến mất.
- Thật không nghĩ tới ở ĐH ĐÔng Hải này tao lại gặp một cao thủ như mày.
Tâm tư ổn định, Lữ Văn liền tăng lên chiến ý, cười lạnh:
- Tao thừa nhận là tao đã nhìn nhằm nhưng mày cho rằng tao sợ mày, vậy là mày sai rồi.
Nói xong, khí tức trên người Lữ Văn biến đổi, một dòng khí lưu xoay tròn quanh thân thể hắn giống như một tòa thành bảo vệ thân thể hắn vậy.
Hả?
Nhận thấy khí tức trên người Lữ Văn biến đổi, trong lòng Diệp Phàm vừa động, nghĩ tới cái gì, theo bản năng mà dừng bước.
- Hắc, tiểu tử, cao thủ trẻ tuổi đạt tới Tiên Thiên cảnh ở võ học TQ này tao cũng biết, hơn nữa còn xem qua tư liệu của họ, mày không thuộc trong đó, nhiều nhất mày chỉ là Bán Bộ Tiên Thiên mà thôi.
Thấy Diệp Phàm dừng bước, Lữ Văn càng tự tin hơn, giọng nói càng cuồng ngạo:
- Mặc kệ lúc nãy mày khoác lác hay nói thật, hôm nay tao sẽ cho mày biết, Hậu Thiên Đại Viên mãn chia thành nhiều loại, có loại có thể giết được Bán Bộ Tiên Thiên, mà tao chính là người đó.
Nói xong, Lữ Văn cười lạnh một tiếng, bước lên phía trước,thân diêu bộ hoảng, tả hữu bàn toàn, nhiễu chuyển xuyên hành, giống như một con Giao Long, lúc di động lúc dừng lại, lúc lớn lúc nhỏ, lúc dài lúc ngắn, hay thay đổi.
" Long HInh Bộ"
Thấy được bộ pháp này, con người Diệp Phàm khẽ lớn hơn.
Lúc nãy sở dĩ hắn dừng lại là bởi vì hắn cảm nhận được Lữ Văn dùng " Viêm Hoàng quyền", loại quyền này có thể tăng chiến ý của bản thân đến đỉnh phong trong một thời gian ngắn.
Lúc này nhìn Lữ Văn vận dụng thân pháp " Long Hình Bộ" trong " Viêm Hoàng quyền", Diệp Phàm có thể khẳng định Lữ Văn dùng " Viêm Hoàng quyền" đối phó với mình.
- Chết cho tao.
Giống như xác minh suy đoán của Diệp Phàm, ngay khi Diệp Phàm hiểu dụng ý của Lữ Văn thì Lữ Văn đã hét một tiếng lớn, thân thể cong lên giống như một con Thanh Long, 2 tay thuận thế vung ra giống như long trảo, bổ về phía đầu Diệp Phàm.
Thanh Long Tham Trảo.
Đối mặt với một kích cuồng bạo này, Diệp Phàm đứng nguyên tại chỗ, nhìn giống như là bị hù dọa nhưng nếu nhìn kỹ vào ánh mắt thì phát hiện hắn không phải là bị dọa, mà là khinh thường.
Mà Lữ Văn cũng không phát hiện được điều này, theo bản năng hắn cho rằng Diệp Phàm sợ hãi nên không thể nhúc nhích, phát hiện này làm cho hắn càng cười lạnh.
"Vù..Vù"
Tiếng xé gió vang lên, kình phòng uy mãnh.
Kình phong đột kích, Diệp Phàm cũng không có xuất thủ, mà là dưới chân vừa trợt, giống như quỷ mị, trong nháy mắt đã di chuyển ra bên ngoài vài mét.
Hả?
Đất đèn tia lửa, 2 tay Lữ Văn chụp vào khoảng không, con ngươi của hắn liền phóng to ra, nụ cười lạnh trên mặt cứng ngắc.
Người đầu?
Một kích thất bại, Lữ Văn thu tay lại, ánh mắt nhìn xung quanh nhưng lại không thấy thân ảnh của Diệp Phàm.
Không những thế, tâm thần của hắn cũng không thể nào cảm nhận được khí tức của Diệp Phàm, giống như Diệp Phàm đã bốc hơi khỏi đây vậy.
- Mày có quan hệ gì với tổ chức Viêm Hoàng?
Sau một khắc, ngay khi Lữ Văn cảm thấy bất an thì một giọng nói vang lên ở phía sau hắn.
"Lộp bộp!"
Nghe được giọng nói của Diệp Phàm, Lữ Văn cả kinh, cũng không quay đầu lại mà ngay tại chỗ bắn ra, trong nháy mắt đã vọt ra bên ngoài hơn 10m.
"Phù"
Thân hình dừng lại, Lữ Văn thấy Diệp Phàm không có đuổi theo thì thở dài, đột nhiên xoay người lại, ánh mắt quét về phía Diệp Phàm.
Giờ phút này, ánh mắt của hắn tỏ ra ngưng trọng, thông qua giao thủ vừa rồi hắn hiểu được cho dù hắn dùng « Viêm Hoàng quyền » cũng không phải đối thủ của Diệp Phàm, ngược lại nếu như mới vừa rồi Diệp Phàm công kích hắn thì hắn căn bản không cách nào đề phòng.
Như vậy, hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, những lời nói lúc trước của Diệp Phàm là thật, Diệp Phàm không có xuất thủ với hắn, qua là nhìn ra hắn dùng chính là « Viêm Hoàng quyền » , ngộ nhận hắn là người của tổ chức Viêm Hoàng, sợ ném chuột vở đồ thôi.
- Hắc, nhãn lực không tệ, có thể nhìn ra quyền pháp của tao.
Hiểu được điểm này, trong lòng Lữ Văn nhấc lên kinh đào hãi lãng, bất quá hắn cũng lộ ra vẻ trấn định, giả mạo người của tổ chức Viêm Hoàng:
- Mày đã biết thân phận của tao, vậy còn không mau thúc thủ chịu trói?
- Thúc thủ chịu trói?
Diệp Phàm cười, giống như cười vào một khỉ đang diễn xiếc vậy"
- Thành viên chân chính của Viêm Hoàng là được mài luyện từ trong máu và lửa, những cái khác không nói, chỉ nói về sát khí thì không võ giả bình thường nào có được.
- Mặc dù mày dùng " Viêm Hoàng quyền" nhưng mà mày không thể lĩnh ngộ được võ ý trong đó, hơn nữa trên người mày không có sát khí, điều này chứng minh mày không phải là thành viên của tổ chức Viêm hoàng.
"Bá"
Nghe Diệp Phàm nói thế, sắc mặt Lữ Văn lại cuồng biến, hắn không nghĩ Diệp Phàm có thể nhìn ra thân thận của hắn, càng không nghĩ Diệp Phàm có thể lý giải "Viêm Hoàng quyền" cùng tổ chức Viêm Hoàng cặn kẽ như thế.
- Lúc nãy tao không xuất thủ, chỉ là muốn biết mày thân là võ giả Hậu Thiên Đại Viên Mãn hơn nữa còn luyện " Viêm Hoàng quyền" thì tại sao mày lại một sinh viên?
Ngay lúc Lữ Văn không yên, Diệp Phàm hời hợt nói.
- Mày là ai?
Lữ Văn không trả lời, vẻ mặt kinh hãi hỏi ngược lại Diệp Phàm.
- Mày đã không muốn nói, tao cũng không có hứng thú rồi.
Mắt thấy Lữ Văn không trả lời, Diệp Phàm cũng không nói nhiều nữa, lại đi về phía Lữ Văn:
- Kế tiếp, tới phiên tao.
- Mày...Mày dám...
Lời nói của Diệp Phàm đã làm cho Lữ Văn từ trong kinh hãi lấy lại tinh thần, hắn nhìn ra Diệp Phàm muốn động thủ vì thế lập tức rống lên.
Không dám?
Diệp Phàm dùng hành động làm ra trả lời!
Dưới màn đêm.
Dưới chân Diệp Phàm phát kình, thân thể chợt lóe, trong nháy mắt đã tới trước người Lữ Văn, tay phải vung lên chụp vào cổ của Lữ Văn, tốc độ rất nhanh làm cho Lữ Văn không có bất kỳ cơ hội nào né tránh.
- Cho tao một lý do không dám,?
Không đợi Lữ Văn làm ra chống cự hay tránh né, Diệp Phàm đã chụp được cổ Lữ Văn, dùng sức nâng lên, lạnh giọng nói.
Cảm nhận được sát ý trong giọng nói Diệp Phàm, Lữ Văn liền không dám phản kháng.
"Tê"
Sau đó, thấy được Lữ Văn bóp mạnh vào, Lữ Văn bị làm cho sợ đến hít sâu một hơi, vội vàng trả lời:
- Mày chẳng những xuất thủ với người bình thường, hơn nữa không ký kết khế ước sinh tử mà giết tao, mày sẽ vi phạm quy tắc của tổ chức Viêm Hoàng, tổ chức Viêm Hoàng sẽ không bỏ qua cho mày...
- Lý do này chưa đủ!
Diệp Phàm lạnh lùng cắt ngang, trên mặt không có nửa điểm nhân từ.