Đêm đã khuya, biệt thự số 1 của Tô gia, lúc này khuôn mặt của Tô Hồng Viễn lộ ra vẻ mỏi mệt, càng nhiều là lo lắng.

Lo lắng là bởi vì hắn vừa gọi ột vị đại lão của ngành cảnh sát, kết quả vị đại lão nói cho Tô Hồng Viễn biết ngay cả bản thân hắn cũng không biết tiến triển của vụ án này.

Kết quả này làm cho Tô Hồng Viễn vô cùng lo lắng.

Bởi vì hắn biết, lấy địa vị và thân phận của vị đại lão kia, đừng bảo là những vụ án đánh nhau này, cho dù là án giết người hay buôn lậu thuốc phiện thì vị đại lão kia cũng biết.

Mà lúc này, vị đại lão kia lại không biết tiến triển của vụ án này, chỉ có thể nói lên một vấn đề: Vụ án này đã được những người tai to mặt lớn hơn nhận về rồi.

-Ông nội, sao rồi?

Mắt thấy Tô Hồng Viễn cúp điện thoại, chân mày càng nhíu chặt hơn thì Tô Lưu Ly mở miệng hỏi.

- Diệp thần y sợ là dữ nhiều lành ít rồi.

Tô Hồng Viễn thở dài.

Hả?

Nghe Tô Hồng Viễn nói thế, Tô Lưu Ly không biết nói cái gì, theo bản năng nhìn sang Tô Vũ Hinh thì thấy ánh mắt của Tô Vũ Hinh tỏ ra lo lắng.

Thân thể mềm mại của Tô Vũ Hinh run lên, ánh mắt cũng tỏ ra buồn bã.

Cảm giác kia giống như là nàng đã chịu phải đả kích gì đó.

-Lưu Ly, gọi điện cho Cẩm Đế đi.

Nàng cố gắng giữ cho bản thân thanh tỉnh:

-Cẩm Đế ở đồn công an, nếu có người khác tới mang Diệp thần y đi thì nó sẽ thấy.

Tô Lưu Ly gật đầu, cầm lấy điện thoại rồi gọi cho Tô Cẩm Đế.

-Vẫn gọi không được.

Tô Lưu Ly để điện thoại xuống.

-Ông nội, thật không có biện pháp nào sao?

Mắt thấy không thể liên lạc được với Tô Cẩm Đế, Tô Vũ Hinh quay đầu nhìn Tô Hồng Viễn.

-Tạm thời không có cách nào.

Thấy được bộ dạng vô lực của Tô Vũ Hinh, Tô Hồng Viễn cũng không đành lòng, nhưng mà hắn vẫn không nói thật mà nói láo:

-Bất quá, có lẽ hiện tại Sở Cơ vẫn chưa biết chuyện này, nếu nàng biết thì có lẽ sẽ ra tay giúp đỡ.

-Vậy chúng ta gọi điện cho chị Sở đi?

Tô Lưu Ly kích động đề nghị.

Tô Vũ Hinh nhẹ nhàng lắc đầu:

-Ngày đó Sở tiểu thư dùng điện thoại công cộng để gọi cho chúng ta, vừa rồi chị mới gọi qua nhưng mà không được.

Tô Lưu Ly nghe vậy liền ỉu xìu.

Tô Hồng Viễn lại lộ ra vẻ khó xử, lấy nhân mạch của hắn có thể điều tra ra được số điện thoại di động của Sở Cơ nhưng hắn vẫn không dám gọi.

Thứ nhất là chuyện này là xung đột giữa Diệp Phàm và Cẩu Vĩ, mà Cẩu gia là đối tác quan trọng của Tô gia, thậm chí Tô Phi Vũ cũng có trộn lẫn vào trong đó.

Quan trọng hơn là sau khi chuyện này phát sinh, từ đầu đến cuối Tô gia vẫn không làm gì.

Cho nên, hắn tin tưởng dù có thể liên lạc với Sở Cơ để cứu Diệp Phàm ra, nhưng sau đó Sở Cơ sẽ không để Diệp Phàm ở lại chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh, hơn nữa còn có thể tiến hành trừng phạt Tô gia.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô.

-Lão gia, Đại thiếu gia trở lại.

Phúc bá đi vào, cúi người nói.

Tô Hồng Viễn gật đầu, mà chị em Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly lại nhìn ra ngoài cửa.

Không biết là có tật giật mình hay là nguyên nhân gì, khi vào biệt thự Tô Phi Vũ cũng không dám nhìn vào 2 chị em Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly, mà hắn đi nhanh tới trước người Tô Hồng Viễn, cúi người chào nói:

-Ông nội.

-Tối nay đã xảy ra chuyện gì?

Tô Hồng Viễn lạnh giọng hỏi, mặc dù Tô Phi Vũ nói cho hắn biết, chuyện đêm nay hắn không có tham gia vào nhưng mà Tô Hồng Viễn vẫn có chút không yên lòng.

-Tối nay cháu và Cẩu Vĩ đến quán Bar CC uống rượu, kết quả là gặp Cẩm Đế và Diệp thần y, cháu muốn gọi bọn họ qua uống chung, bất quá Diệp thần y không có vào phòng của cháu.

Tô Phi Vũ do dự một chút, cũng là không dám nói thật:

-Sau khi uống rượu xong, Cẩu Vĩ đi ra khỏi quán Bar, kết quả không biết là bởi vì uống nhiều hay thế nào mà hắn lái xe thiếu chút nữa đụng phải Diệp thần y, hơn nữa cùng Diệp thần y xảy ra tranh chấp.

-Là hắn sai Cẩu Vĩ lái xe đụng Diệp thần y.

Tô Lưu Ly hừ lạnh nói.

-Không có.

Tô Phi Vũ không khỏi cảm thấy có chút khẩn trương, theo bản năng phủ nhận, sau đó lại bổ sung, nói:

-Cháu thấy Cẩu Vĩ xảy ra tranh chấp với Diệp thần y thì liền chạy lên khuyên giải, kết quả Diệp thần y xuất thủ đả thương Cẩu Vĩ.

-Lúc đó, Cẩm Đế có mặt ở đó.

Nói xong lời cuối, vì muốn tăng tính thuyết phục nên hắn liền lôi Tô Cẩm Đế vào, trong lòng cũng quyết định, cho dù Cẩu Vĩ có nói ra sự thật thì hắn vẫn kiên quyết phủ nhận.

Tô Hồng Viễn nghe thế thì vẻ hoài nghi trên mặt đã giảm đi.

Tô Lưu Ly biết Tô Phi Vũ đang nói láo, chẳng qua là không có chứng cớ nên không nói gì.

Mà Tô Vũ Hinh lại chau mày.

Dường như đối với nàng mà nói thì nàng cũng không quan tâm Tô Phi Vũ có tham gia vào chuyện này hay không.

Nàng chỉ quan tâm Diệp Phàm có chuyện gì không?

-Ông nội, nếu không ngài hãy gọi điện cho chú Cẩu.

Mắt thấy mọi người không lên tiếng, Tô Phi Vũ hảo tâm nhắc nhở:

-Chỉ cần ông nội ra mặt, chú Cẩu sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Nếu chú Cẩu không truy cứu thì Diệp thần y sẽ được thả ra, như vậy cũng không làm ảnh hưởng đến việc chữa bệnh cho chị Vũ Hinh nữa.

-Tô Phi Vũ, mày không biết chuyện Diệp thần y đánh cảnh sát sao?

Tô Lưu Ly ngó chằm chằm vào Tô Phi Vũ, chẳng biết tại sao thấy Tô Phi Vũ lộ ra vẻ quân tâm Diệp Phàm và Tô Vũ Hinh như thế thì trong lòng Tô Lưu Ly lại cảm thấy có chuyện gì đó.

-A.

Không thể không nói, khả năng diễn xuất của Tô Phi Vũ rất cao nghe được Tô Lưu Ly nói thế thì hắn liền giật mình:

-Diệp thần y đánh cảnh sát? Làm sao có thể được?

-Nếu như hắn không có đánh cảnh sát thì ta sớm đã cứu hắn rồi.

Tô Hồng Viễn nhíu nhíu mày, một bộ dáng vô kế khả thi.

Mắt thấy Tô Hồng Viễn vì Diệp Phàm, chính xác ra là vì cứu Tô Vũ Hinh, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận Cẩu gua, Tô Phi Vũ cảm thấy có chút không thoải mái.

Bất quá.

Khi hắn nghĩ đến Diệp Phàm đã bị tuyên bố tử hình thì dư quang liếc nhìn Tô Vũ Hinh, trong lòng cười lạnh: Cho dù lão gia tử cứu mày thì sao? Mạng mày đã

“Oành…Oành”

Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng xe thể thao.

Dưới màn đêm, Tô Cẩm Đế lái chiếc Lamborghini đi vào biệt thự.

Xe dừng lại, cửa xe từ từ mở ra, Diệp Phàm cùng Tô Cẩm Đế bước xuống xe.

Phúc bá thấy thế, hai mắt tỏa sáng, lập tức xoay người đi vào biệt thự, kích động nói:

-Lão gia, Nhị thiếu gia cùng Diệp thần y đã trở lại!

Diệp thần y đã trở lại?

Nghe được lời nói của Phúc bá, toàn bộ phòng khách liền trở nên yên tĩnh như chết.

Chẳng…Chẳng lẽ là Sở Cơ ra tay?

Một cái ý niệm như thế liền hiện lên trong đầu 3 người Tô Hồng Viễn, Tô Vũ Hinh cùng Tô Lưu Ly.

Bá!

Ý niệm hiện lên trong đầu, bọn họ kích động đứng lên.

Tên này làm sao có thể đi ra được?

Cùng lúc đó, Tô Phi Vũ giống như là nghe được chuyện bất khả tư nghị, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cửa.

Giờ phút này hắn hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.

Có vấn đề sao?

Rất nhanh, dưới sự chăm chú của 4 người, Diệp Phàm cùng Tô Cẩm Đế xuất hiện ở cửa biệt thự.

Thấy Diệp Phàm, Tô Hồng Viễn thở một hơi, mà khuôn mặt trắng bệch của Tô Hồng Viễn lộ ra vẻ kích động.

Thậm chí ngay cả Tô Lưu Ly cũng kích động.

Mặc dù nàng nhìn Diệp Phàm không vừa mắt, hơn nữa nàng cho Diệp Phàm là lưu manh nhưng nàng biết chỉ có Diệp Phàm mới có thể chữa bệnh cho Tô Hồng Viễn, thế cho nên nàng tự nhiên không muốn Diệp Phàm gặp chuyện không may.

So với 3 người thì Tô Phi Vũ lại mong Diệp Phàm chết sớm đi.

Lúc này thấy Diệp Phàm đầy đủ không sứt mẻ xuất hiện ở cửa biệt thự, hắn giống như là một pho tượng cứng ngắc tại nguyên chỗ, trong lòng chỉ nghĩ đến mọt chuyện: Tại…Tại sao hắn lại có thể thoát ra được?