Hắn có ý gì ?

Nhìn bóng lưng Diệp Phàm rời đi, Tô Hồng Viễn thầm hỏi.

Lúc nãy, nghe được Diệp Phàm nói hắn muốn để Tô Cẩm Đế thấy được mặt yếu đuối, vô năng của Tô Phi Vũ cho nên ở quán Bar CC hắn mới tha cho Tô Phi Vũ, theo bản năng Tô Hồng Viễn cho rằng Diệp Phàm muốn ủng hộ Tô Cẩm Đế.

Điều này làm cho hắn hết sức ngạc nhiên.

Ngoài ngạc nhiên, hắn lập tức liền cho Tô Cẩm Đế có cơ hội, để Diệp Phàm dạy Tô Cẩm Đế.

Mà trên thực tế, dạy là giả, mục đích chính của hắn là muốn thông qua Tô Cẩm Đế mượn năng lực phía sau của Diệp Phàm, để thu lợi cho Tô gia.

Hắn cho rằng nếu Diệp Phàm coi trọng Tô Cẩm Đế thì sẽ không từ chối lời thỉnh cầu nho nhỏ này, lại không nghĩ tới Diệp Phàm lại nói câu “Cơ hội là dựa vào chính bản thân mình, không phải người khác cho.”

Những lời này làm cho hắn có cảm giác lập lờ nước đôi, cũng làm cho hắn lại không dám khẳng định Diệp Phàm có giúp Tô Cẩm Đế hay không.

“Reng…Reng”

Đột nhiên lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.

Lắc đầu, Tô Hồng Viễn không suy nghĩ thêm vấn đề này nữa, mà là đứng dậy đi nghe điện thoại.

-Cha, là con.

Điện thoại chuyển được, giọng nói của Tô Minh vang lên, giọng nói của hắn tỏ ra lo lắng, càng nhiều là chất vấn:

-Con nghe nói Phi Vũ bị cảnh sát mang đi, chuyện gì đã xảy ra?

Nửa giờ trước, Tô Minh đã nhận được điện thoại của Cẩu Chí Phong, nghe nói chuyện đêm nay.

Trong điện thoại, Cẩu Chí Phong nói hắn nhờ Tô Hồng Viễn ra mặt, để tha cho Cẩu Vĩ một lần.

Mặc dù Cẩu Chí Phong biết Diệp Phàm là nhân sĩ giang hồ nhưng Cẩu Chí Phong lại cảm thấy sở dĩ cục diện thay đổi là do Tô gia âm thầm xuất thủ.

Không riêng Cẩu Chí Phong cho là thế, ngay cả Tô Minh nghe xong cũng cho là như vậy.

Bất quá.

Tô Minh cũng không có gọi điện cho Tô Hồng Viễn, mà là cố ý đợi 20’ mới gọi điện cho Cẩu Chí Phong, nói rằng Tô Hồng Viễn đã hạ quyết tâm nên hắn không thể làm gì.

Sở dĩ làm như vậy, là bởi vì khi hắn xem ra nếu như Tô Hồng Viễn muốn cứu Diệp Phàm ra, thì hắn cũng không thể thay đổi quyết định, quan trọng hơn là chuyện tối nay Tô Phi Vũ làm ra đã khiến hắn phát hỏa, không không có mặt mũi nào nhìn Tô Hồng Viễn.

Nghe được Tô Minh nói thế, Cẩu Chí Phong liền mắng to Tô gia hèn hạ, cùng trở mặt với Tô gia.

Đối với lần này Tô Minh cũng cảm thấy cách làm của Tô Hồng Viễn không ổn, hắn vừa cúp điện thoại thì lại có người gọi đến cho hắn biết, Tô Phi Vũ đã bị cảnh sát mang đi.

Điều này đã làm cho Tô Minh không bình tĩnh.

Bởi vì Tô Phi Vũ làm quá mức, hắn có thể hiểu được chuyện Tô Hồng Viễn vì muốn cứu Tô Vũ Hinh nên không tiếc cùng vạch mặt với Tô gia, vận dụng để giải quyết chuyện này giúp Diệp Phàm. Nhưng mà hắn không thể nào tiếp nhận được chuyện Tô Hồng Viễn muốn trấn an Tô Vũ Hinh nên để Tô Phi Vũ ngồi tù.

-Xem ra con cho là ta muốn trấn an Vũ Hinh nên mới tống tên nghiệt chủng kia vào tù, đúng không?

Tô Hồng Viễn nghe được ý tứ của Tô Minh, tức cười.

Mới vừa rồi dưới tình thế cấp bách nên Tô Minh cũng không suy nghĩ nhiều, nghe Tô Hồng Viễn nói thế thì hắn cảm giác mình quá vội vàng rồi.

Tô Minh vội vàng giải thích:

-Cha, ý của con không phải là vậy, con chỉ hỏi là đã có chuyện gì xảy ra.

-Chuyện này từ đầu đến cuối, ta không có nhúng tay vào.

Tô Hồng Viễn thở dài, nói:

- Ta muốn nhúng tay cứu Diệp thần y thì đã trễ, về phần không nhúng tay cứu tên nghiệt chủng kia thật sự là hữu tâm vô lực.

-Cha, ý của cha là tên Diệp thần y kia rất có bối cảnh?

Tô Minh không ngốc, liền hiểu ý của Tô Hồng Viễn.

Tô Hồng Viễn cười khổ hỏi ngược lại:

-Nếu như không có bối cảnh thì con cho rằng cảnh sát có thể bỏ qua cho hắn sao?

-Rốt cuộc hắn là ai?

Tô Minh hỏi.

-Hắn là người Sở Cơ đề cử đến đây để chữa bệnh cho Vũ Hinh.

Nói đến đây, giọng nói Tô Hồng Viễn trở nên ngưng trọng:

-Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, quan hệ giữa hắn và Sở Cơ sẽ không tầm thường, nếu không Sở Cơ cũng sẽ không âm thầm ra tay giúp hắn.

-Là Sở Cơ ở Yên Kinh sao?

Tô Minh nghe vậy, lập tức ngây ngẩn cả người.

-Vũ Hinh chỉ mới 2 lần tiếp xúc với Sở Cơ, Sở Cơ có ấn tượng tốt với nó cho nên mới thuận tay giúp đỡ.

Giọng nói Tô Hồng Viễn tỏ ra nghiêm túc:

-Nếu như ta âm thầm vận dụng quan hệ để cứu Phi Vũ, chẳng những khiến cho Diệp thần y dừng chữa bệnh cho Vũ Hinh, hơn nữa còn có thể phải chịu lấy lửa giận của Sở Cơ.

-Thì ra là thế.

Tô Minh bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại vô cùng lo lắng :

-Vậy Phi Vũ thì làm sao bây giờ ?

Hiển nhiên, hắn cũng biết, nếu như Diệp Phàm quyết tâm giết chết Tô Phi Vũ thì Tô Phi Vũ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

-Con yên tâm đi, mới vừa rồi ta có nói chuyện với Diệp thần y, hắn nói cho ta biết sẽ không xuống tay với Phi Vũ.

Tô Hồng Viễn cũng không nói ra nguyên nhân mà là trầm ngâm, nói:

-Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bên ngoài đều cho rằng Tô gia ra tay cứu Diệp thần y, vì đền bù sai lầm, mất bò mới lo làm chuồng, con nhớ lấy không được đem chân tướng nói ra ngoài, nếu không thì không ai bảo đảm sau khi biết chuyện Sở Cơ có làm ra chuyện gì với Tô gia hay không.

-Biết rồi thưa cha.

Biết Diệp Phàm sẽ không chỉnh chết Tô Phi Vũ, Tô Minh thở phào nhẹ nhỏm, đồng thời cũng biết Tô Hồng Viễn tính toán mượn Diệp Phàm để bu vào Sở Cơ.

-Mặc dù Phi Vũ cố ý giết người, nhưng chỉ là sai khiến, hơn nữa Diệp thần y cũng không có gì đáng ngại, nói vậy cũng không ở trong đó bao lâu, cứ coi như để nó tôi luyện đi.

Tô Hồng Viễn suy nghĩ một chút, vẫn là lên tiếng trấn an Tô Minh một câu.

Từ ý nào đó mà nói, Tô Hồng Viễn suy đoán không có sai, nhưng mà hắn đã coi thấp năng lực phía sau lưng của Diệp Phàm, càng không biết chỉ vì một câu nói của Chu Cương mà Đổng Kiến Quân đã phải chịu áp lực lớn như thế nào.

Tô Phi Vũ có thể thoát sao?

Cúp điện thoại, Tô Hồng Viễn thầm hỏi, lại cũng không biết đáp án.

Cùng lúc đó, Tô Cẩm Đế lại không biết chỉ vài câu nói của Diệp Phàm đã làm Tô Hồng Viễn thay đổi ấn tượng với hắn.

Lúc này, vẻ mặt của Tô Cẩm Đế kích động kể ra sự tích ngưu bức tối nay của Diệp Phàm cho 2 chị em Tô Lưu Ly, Tô Vũ Hinh nghe.

-Em nói Cẩu Vĩ lái xe đụng vao tên sắc lang kia, khi xe chỉ còn cách không đến 1m, thì hắn lại tránh được?

Tô Lưu Ly mở to hai mắt, sắc mặt không tin.

-Đúng vậy chị Lưu Ly, chị cũng không biết lúc đó nguy hiểm đến mức nào đâu.

Tô Cẩm Đế nói:

-Lúc ấy mọi người đều cho rằng Diệp đại ca sẽ bị xe đụng rồi, em cũng sợ tới mức trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Kết quá là khi xe sắp đụng thì Diệp đại ca lại né qua được.

-Lúc ấy tốc độ của xe có nhanh không?

Tô Lưu Ly cho rằng Tô Cẩm Đế nói ngoa nên khỏi.

-70km/h

Tô Cẩm Đế suy nghĩ một chút nói.

-Thổi da trâu cũng không nộp thuế à?

Tô Lưu Ly tức giận:

-70km/h, hắn chỉ cách xe khoảng 1m mà né được, em cho rằng hắn là siêu nhân à?

-Cắt, chị thì biết cái gì, Diệp đại ca là cao thủ võ học, chừng đó thì xi nhê gì.

Mắt thấy Tô Lưu Ly chất vấn thần tượng của mình, Tô Cẩm Đế không vui.

-Cẩm Đế, sau đó thì sao?

Lúc này, Tô Vũ Hinh ra mặt giảng hòa, ánh mắt cũng tỏ ra tò mò.

-Sau khi Diệp đại ca né được, tên Cẩu Vĩ kia cũng không có nhận sai, mà là mắng Diệp đại ca, thậm chí còn giương nanh múa vuốt động thủ, kết quả là bị Diệp đại ca tát một cái rồi bay ra ngoài.

Tô Cẩm Đế nói tới đây, trực tiếp kích động đứng lên, theo bản năng phất phất tay :

-Các chị không biết, lúc ấy em cũng không thấy Diệp đại ca ra tay như thế nào, chỉ thấy Cẩu Vĩ giống như một trái bóng bị người ta sút vào.

-Một tát đánh cho người ta bay đi?

Tô Lưu Ly lại không tin.

Lần này, Tô Cẩm Đế lại không giải thích, mà là tiếp tục nói:

-Tên Cẩu Vĩ kia bay chừng vài m mới ngã xuống đất, sau đó hắn thấy Diệp đại ca đi tới thì sợ vãi tè, muốn cầu xin Diệp đại ca tha thứ. Bất quá Diệp đại ca cũng không bỏ qua cho hắn, trực tiếp giẫm gãy 2 chân của hắn luôn.

-Tên sắc lang này ngoan độc a.

Tô Lưu Ly có chút ngạc nhiên dường như nàng không nghĩ tới Diệp Phàm lại tàn nhẫn như thế.

So ra mà nói, Tô Vũ Hinh lại trấn định hơn, hỏi tiếp:

-Sau đó thì sao?

-Sau khi tên Cẩu Vĩ bị đánh thảm, tên khốn kiếp Tô Phi Vũ biết xong đời nên đã cầu xin em tha thứ, sau đó bà chủ của quán Bar CC dẫn người đi ra ngoài hỏi có chuyện gì xảy ra, Diệp đại ca hỏi có phải nàng muốn ra mặt không, kết quả là bà chủ liền sợ hãi không dám nói gì cả, chỉ hỏi chuyện gì đã xảy ra thôi.

Tô Cẩm Đế nhớ lại, nói:

-Sau lại, cảnh sát tới, em và Diệp đại ca bị đưa đến đồn công an.

-Ông nội nói Diệp thần y đả thương cảnh sát, là sao?

Tô Vũ Hinh lại hỏi.

-Cái này em cũng không rõ lắm, em chỉ biết Diệp đại ca đánh bay một gã cảnh sát, sau đó nghênh ngang đi ra khỏi đồn công an, những tên cảnh sát còn lại không dám làm gì, chỉ dám đứng ở phía sau mà nhìn.

Tô Cẩm Đế nói tới đây, lại cảm thấy có chút hưng phấn:

-L ấy em và Diệp đại ca đứng ngoài đồn cảnh sát để đón xe, em cũng cảm thấy sợ, Diệp đại ca lại cảm thấy không có chuyện gì, các chị nói xem có ngưu bức không?

Tô Cẩm Đế vừa dứt lời, Diệp Phàm liền xuất hiện.

-Ngưu bức, láo toét.

Mắt thấy Diệp Phàm xuất hiện, Tô Lưu Ly bĩu môi.