-Diệp trợ lý thật uy phong a.

-Đúng vậy, chỉ một câu mà làm cho Hà Phượng Hoa sợ không dám làm gì.

-Nếu chồng tương lai của tôi được như thế thì tốt rồi.

Trong chiếc Coaster, những nhân viên tập đoàn Lục Hồ bắt đầu cao giọng nghị luận một màn vừa rồi.

Nghe đồng nghiệp nghị luận, một nữ nhân viên hỏi:

-Trợ lý Dương, rốt cuộc trợ lý Diệp là ai? Anh ta không sợ Hà Phượng Hoa trả thù sao?

-Tô tổng và Tô đổng của chúng ta cũng không có ngồi không mà nhìn.

Dương Miêu Miêu lạnh giọng nói.

Rời khỏi trung tâm đấu thầu, Tô Vũ Hinh cũng không yêu cầu mọi người trở lại công ty, mà nàng móc tiền túi mang theo mọi người đến khách sạn Cửu Châu 5* để dùng cơm, để chúc mừng chiến thắng lần này.

Bởi vì trúng thầu, nên trong lúc dùng cơm, mọi người liền vui vẻ, ngay cả Tô Vũ Hinh cũng tươi cười, thậm chí Diệp Phàm cũng bị không khí vui vẻ làm cho tâm tình thoải mái hơn, đây là lần đầu tiên hắn mơ hồ cảm nhận được sự khoái hoạt của việc hợp tác.

Dùng cơm xong, Tô Vũ Hinh lại để ọi người được nghỉ ngơi nửa ngày, hơn nữa quyết định nửa tháng sau sẽ tổ chức một bữa tiệc chúng mừng, đến lúc đó mọi người trong tập đoàn đến tham gia.

Sau khi cơm trưa kết thúc, Tô Vũ Hinh nhận được điện thoại của Tô Hồng Viễn, sau khi nghe điện thoại xong, vẻ vui sướng trên mặt của nàng đã biến mất, thay vào đó là phẫn nộ và vô lực.

-Có phải là cảnh sát đã thả Hà Phượng Hoa cùng Từ Vĩ Trạch rồi hay không?

Diệp Phàm cười khổ hỏi.

Tô Vũ Hinh gật gật đầu, nói:

-Ừh, vừa rồi ông nội gọi điện đến hỏi tôi chuyện Hà Phượng Hoa bị cảnh sát mang đi, tôi kể chi tiết ra, ông nội nói cho tôi biết phía bên cảnh sát chỉ có ghi âm chứ không có video, không đủ làm chứng cớ.

Diệp Phàm sớm đá nghĩ đến điều này, đang muốn mở miệng thì đã thấy Tô Vũ Hinh mang theo vài phần biệt khuất nói:

-Cảnh sát đột nhiên thay đổi thái độ là do Hà gia vận dụng quan hệ, tôi nghĩ để ông nội vận dụng quan hệ tống Hà Phượng Hoa và Tô Vũ Hinh vào ngục, kết quả ông nói rằng nếu để cho 2 người này vào ngục giam thì sẽ xảy ra chuyện lớn, không đáng để làm vậy, hơn nữa vị đại lão quan trường làm chỗ dựa cho Tô gia cũng sẽ không đồng ý.

-Ông nội của cô nói không sai.

Ở trong một tháng qua, mặc dù Diệp Phàm không có hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống nhưng lại thấy rõ mọi quy tắc, biết rõ muốn vặn ngã thế lực Hà gia nhất định cần phải có một đòn trí mạng.

-Tôi biết nhưng mà nghĩ đến bộ dạng ngang ngược, càn rỡ của Hà Phượng Hoa trước mặt anh thì tôi cảm thấy không thoải mái.

Tô Vũ Hinh thở dài.

Mắt thấy Tô Vũ Hinh trong lúc lơ đãng nói ra tiếng lòng của mình thì trong lòng Diệp Phàm có một loại cảm giác kỳ dị, mà Tô Vũ Hinh thấy Diệp Phàm không nói lời nào, nhất thời ý thức được cái gì, vì che dấu xấu hổ, vội vàng đi ra ngoài.

Cùng lúc đó tại cục cảnh sát.

-Sử đội trưởng, lần sau bắt người nhớ chú ý mọt chút, không có chứng cớ thì đừng có bắt loạn người, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.

Lục Kiếm thấy Sử Khánh tự mình dẫn Hà Phượng Hoa và Từ Vĩ Trạch đi ra thì liền nói:

-Không phải ai cũng tốt tính như Hà thiếu đâu.

-Xin lỗi.

Nghe được lời trào phúng khinh bỉ của Lục Kiếm, trong lòng Sử Khánh vô cùng tức giận nhưng mà hắn biết mình không tính là gì, vì thế hắn chỉ có thể ngăn chặn lừa giận trong lòng, khuôn mặt nở ra nụ cười nói lời xin lỗi.

Lục Kiếm thấy thế, còn muốn nói thêm, kết quả bị Hà Phượng Hoa dùng ánh mắt ngăn cấm.

-Hà thiếu, tại sao lại ngăn em lại ? Thứ cẩu như hắn cần phải giáo huấn một chút, để hắn nhớ lâu.

Đi ra bãi đổ xe, Lục Kiếm có chút buồn bực nói.

Hà Phượng Hoa thản nhiên nói:-

-Nếu là cẩu thì cần gì phải chấp nhặt với hắn?

-Hà thiếu nói đúng.

Lục Kiếm nghe vậy, vội vàng vuốt mông ngựa.

Hà Phượng Hoa không để ý đến Lục Kiếm, mà là đưa ánh mắt về phía Từ Vĩ Trạch.

-Xin lỗi Hà thiếu, chuyện lần này đều do tôi.

Nhận thấy được ánh mắt của Hà Phượng Hoa, Từ Vĩ Trạch vội vàng cúi đầu nhận sai.

-Sai cũng không phải ở anh.

Hà Phượng Hoa hơi trầm ngâm, nói:

-Anh trở về nghỉ ngơi vài ngày, đầu tháng sau rồi đến tập đoàn Hà thị.

-Cảm…Cảm ơn Hà thiếu.

Mặc dù Từ Vĩ Trạch từng nghĩ tới Hà Phượng Hoa sẽ không sẽ truy cứu hắn, nhưng mà đến lúc này hắn mới hoàn toàn yên lòng, chỉ cảm thấy mình trung thành với Hà Phượng Hoa là một quyết định sáng suốt, cảm động đến sắp khóc rồi.

-Hà thiếu, tại sao còn dùng người như hắn?

Đợi Từ Vĩ Trạch rời đi, Lục Kiếm hơi nghi hoặc hỏi.

-Sở dĩ thân phận Từ Vĩ Trạch bị phát hiện hoàn toàn là do tên họ Diệp kia đặt một máy ghi âm nhỏ vào người hắn, hắn không phản bội ta, cũng không đáng để nhắc tới.

Đưa mắt nhìn bóng lưng Từ Vĩ Trạch rời đi, tinh quang trong mắt Hà Phượng Hoa lóe lên:

-Huống chi, trừng phạt hắn cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, còn không bằng tặng cho hắn một đại ân, để sau này hắn làm việc cho ta.

-Chẳng trách cha của em lại muốn em đi theo để học tập đạo lý đối nhân xử thế của Hà thiếu.

Lục Kiếm lại vuốt mông ngựa, sau đó nghĩ đến Diệp Phàm thì khuôn mặt tỏ ra dữ tợn:

-Hà thiếu, Từ Vĩ Trạch có thể không so do, nhưng mà tên họ Diệp kia không thể bỏ qua, anh muốn phế hắn hay là muốn hắn biến mất khỏi thế gian này?

-Chuyện này ta sẽ đích thân xử lý, ta muốn xem thử hắn có thể đánh được bao nhiêu.

Nhắc đến Diệp Phàm, biểu tình Hà Phượng Hoa trở nên lạnh đến doạn người.

Cảm nhận được vẻ hàn ý lạnh lẽo trong giọng nói của Hà Phượng Hoa, Lục Kiếm thức thời không nói cái gì nữa, mà là biết điều mở cửa xe cho Hà Phượng Hoa, thẳng cho đến khi Hà Phượng Hoa lên xe thì hắn mới đi vào xe của mình.

Lên xe, Hà Phượng Hoa châm một điếu thuốc lào, hút một hơi, sau đó lấy điện thoại gọi cho Kiều Bát Chỉ.

-Hà thiếu chủ động gọi điện thoại thật là hiếm thấy, hiếm thấy.

Điện thoại được chuyển, Kiều Bát Chỉ chủ động mở miệng, nhìn như khen tặng nhưng mà Hà Phượng Hoa lại cảm thấy chói tai. Hắn biết chuyện hôm nay đã truyền đến tai của Kiều Bát Chỉ.

-Bát gia, lần trước ông để Lưu Cầm gọi điện cho tôi, nói muốn tôi giúp tôi đánh gãy chân của tên họ Diệp kia nhưng tôi không đồng ý.

Hà Phượng Hoa cũng không để ý đến giọng nói của Kiều Bát Chỉ, mà là gằn từng chữ:

-Ông cũng biết con người của tôi vô cùng tự phụ cho nên mong ông có thể hiểu cho.

-Hiểu dược hiểu được, loại tiểu nhân vật đó làm sao có thể lọt vào mắt Hà thiếu được?

Kiều Bát Chỉ tiếp tục cười, nhưng trong lòng thì cười lạnh không thôi.

Hắn tự nhiên có thể đoán được mục đích của cuộc điện thoại này, ở trong mắt hắn xem ra, Hà Phượng Hoa đây là điển hình đã làm kỹ nữ lại lập đền thờ.

-Bát gia, bây giờ chúng ta nói thẳng, chỉ là một Tô Vũ Hinh, tôi không để vào mắt, nhưng mà tôi không thể tha thứ cho tên tiểu tạp chủng kia.

Hà Phượng Hoa đi thẳng vào vấn đề:

-Ông giúp tôi lấy đầu tên tạp chủng họ Diệp kia, tôi giúp ông tiến cử Hàn Quốc Đống.

-Không thành vấn đề, khi nào thì cần?

Mắt thấy Hà Phượng Hoa nói ra điều kiện giao giúp, Bát Chỉ thu liễm tươi cười, gián tiếp trả lời.

-Càng nhanh càng tốt.

Hà Phượng Hoa nói xong, nhắc nhở nói:

-Mặc khác hy vọng Bát gia có thể làm cho thần không biết quỷ không hay, không nên để lại dấu vết.

-Xin Hà thiếu cứ tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của tôi.

Kiều Bát Chỉ sờ cái đầu trọc của mình, nở ra nụ cười âm trầm:

-Dùng lời của cậu, đánh nhau là chuyện của chúng tôi.