“Cứ làm theo lời tôi nói đi!” Lâm Thiên híp mắt nói.

Anh Long và Trần Hạo gật đầu, sau đó lớn tiếng nói: “Các anh em, lên!” “Xông lên!”
Nhất thời, tất cả người của công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên, nhao nhao lấy gậy bên hông ra, xông lên đánh nhau với người của Khương Hùng Dũng.

Khương Hùng Dũng nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Lâm Thiên, bây giờ là ban ngày ban mặt, cậu biết hậu quả ngang nhiên sống mái với nhau là gì không?”
Nhiều người ngang nhiên liều mạng với nhau như vậy, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, đây tuyệt đối là chuyện phía trên không thể dễ dàng tha thứ.

Khương Hùng Dũng đều không nghĩ tới, lá gan của Lâm Thiên lại to như vậy, vậy mà ngang nhiên sống mãi với nhau.

“Ông Khương, chúng ta nên làm sao bây giờ?" Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng hỏi.

“Còn có thể làm gì chứ? Người khác đều đã xông lên, đương nhiên là phải chuẩn bị nghênh đón rồi!" Khương Hùng Dũng nghiến răng nói
Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát đột nhiên vang lên.

Hai bên vốn sắp đầu với nhau, nghe thấy giọng nói này, đều không hẹn mà cùng dừng lại.

Một chiếc xe SUV treo còi báo động, cùng với một chiếc xe Audi màu trắng, chậm rãi lái tới đỗ ở giữa sân.

Trên xe SUV đi trước, có một người đàn ông trung niên đi ra.

Người đàn ông trung niên này Lâm Thiên quen, lần trước vào trong cục cảnh sát, là người đàn ông trung niên này tới xin lỗi mình, Lâm Thiên nhớ rõ hình như ông ta học Lâm, tên là Lâm Thiện Dũng.


Ngay sau đó, Lâm Thiện Dũng bước nhanh tới trước xe Audi màu đen, rồi cung kính kéo cửa xe ra.

Một người đàn ông trung niên mặc âu phục, gương mặt uy nghiêm, khí độ bất phàm ra khỏi xe.

“Lâm Thiện Dũng, ông giải quyết đi." Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói.

“Vâng." Lâm Thiện Dũng cung kính gật đầu, sau đó chạy về phía Lâm Thiên và Khương Hùng Dũng.

Lâm Thiên biết Lâm Thiện Dũng có cấp bậc không thấp ở thành phố Bảo Thạnh, nhưng Lâm Thiện Dũng lại cung kính với người đàn ông trung niên mặc âu phục như vậy, như thế thân phận của ông ta nhất định rất cao.

Lúc này Lâm Thiện Dũng đã chạy tới.

“Hai vị, hai vị muốn làm gì thế? Hai người biết hậu quả liều mạng nghiêm trọng cỡ nào không?" Lâm Thiện Dũng vội vàng nói.

“Ông Lâm à, không phải là tôi muốn liều mạng, là cậu ta chủ động ra tay trước." Khương Hùng Dũng vội vàng thanh minh.

Khương Hùng Dũng cũng thấy được người đàn ông trung niên mặc âu phục, ông ta tung hoành ở thành phố Bảo Thạnh hơn mười năm, đương nhiên biết người này là ai, ông ta cũng biết, người này là người có tiếng nói nhất ở thành phố Bảo Thạnh!
Khương Hùng Dũng thấy mọi người đến đây, ông ta càng không sợ hãi, ông ta không tin Lâm Thiên dám ngang nhiên sống mái với ông ta trước mặt nhiều người như thế, hơn nữa quan hệ giữa ông ta và người này không cạn.

Lâm Thiện Dũng nghe thấy vậy, lập tức nhìn về phía
Lâm Thiên.

“Cậu Lâm, cậu hãy hạ hỏa đi, có chuyện gì, chúng ta cùng ngồi xuống bàn bạc." Lâm Thiện Dũng cười nói.

“Muốn bàn bạc sao? Vậy thì bảo ông ta dừng máy xúc lại, sau đó ngồi xuống bàn xem ông ta nên bồi thường cho cô nhi viện bao nhiêu tiền.” Lâm Thiên lạnh giọng nói.

“Không có khả năng! Tôi nói rồi, cô nhi viện Thanh Sơn này, hôm nay tôi phải phá dỡ.” Khương Hùng Dũng kiên quyết nói.

“Đó chính là không bàn bạc được đúng không?” “Một khi đã như vậy, các anh em, lên cho tôi.” Lâm Thiên hét to một tiếng.

Người ở phía sau Lâm Thiên, nhao nhao vung gậy, vận sức chờ phát động.

“Cậu Lâm, phải suy nghĩ cho kỹ đấy." Lâm Thiện Dũng nói với Lâm Thiên, Lúc này, người đàn ông trung niên đã đi tới, đi tới trước mặt Lâm Thiên.

“Cậu Lâm Thiên, cậu dám ra lệnh như vậy đối với người của cậu trước mặt chúng tôi, cậu cũng không quá để tôi vào mắt rồi?” Người đàn ông trung niên mặc âu phục nhìn chằm chằm Lâm Thiên, bộ dạng cao cao tại thượng nói.

Lâm Thiên cười mỉa nói: “Ông là ai? Vì sao tôi phải để ông vào mắt?”
Lâm Thiên vừa tận mắt nhìn thấy, sau khi người đàn ông trung niên mặc âu phục này xuống xe, Khương Hùng Dũng còn nhìn người này với ánh mắt nịnh nọt, người này còn gật đầu với Khương Hùng Dũng một cái, rõ ràng là hai bọn họ có quan hệ.

Thậm chí Lâm Thiên hoài nghi, Khương Hùng Dũng dám ngang nhiên phá dỡ cô nhi viện, là vì có người đàn ông trung niên mặc âu phục này làm chỗ dựa.

Cho nên Lâm Thiên không khách sáo với ông ta chút
Lâm Thiên vừa nói những lời này, Lâm Thiện Dũng ở nào.

bên cạnh cũng bị dọa nhảy dựng lên.

Lâm Thiện Dũng tuyệt đối không nghĩ tới, Lâm Thiên cũng dám nói chuyện với ông ta như vậy, ở cả thành phố Bảo Thạnh này, căn bản không có ai dám nói chuyện với ông ta như thế.


Khương Hùng Dũng lại càng vui sướng khi người ta gặp họa, nghĩ thầm trong lòng, tên nhóc này dám nói chuyện với người đàn ông trung niên kia như vậy, không phải là anh muốn chết đấy chứ?
Còn người đàn ông trung niên mặc âu phục kia, ông ta nghe thấy lời Lâm Thiên nói xong, sắc mặt cũng lập tức khó coi.

“Cậu Lâm Thiên, lá gan của cậu lớn thật, ở thành phố Bảo Thạnh này, không ai dám nói chuyện với tôi như vậy đầu.

Người đàn ông trung niên mặc âu phục lạnh lùng nói.

“Vậy sao, vậy hôm nay bắt đầu có.” Lâm Thiên giang tay nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lớn tiếng nói: “Cách anh em, lên cho tôi!” “Cậu dám!”
Người đàn ông trung niên mặc âu phục hét to một tiếng, đồng thời lấy súng bên hông Lâm Thiện Dũng ra, nhằm ngay đầu Lâm Thiên.

“Hành động của cậu, tội danh của cậu, đủ để tôi bắn chết cậu ngay tại chỗ.

Ánh mắt người đàn ông trung niên mặc âu phục lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Thiên.

Một màn này, khiến sắc mặt Trần Hạo, anh Long và người của công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên thay đổi.

Viện trưởng và Chung Huyền Anh thấy Lâm Thiên bị người ta dùng súng chĩa vào, hai bọn họ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn ngập lo lắng.

Bọn họ biết, Lâm Thiên là ra mặt thay bọn họ, nếu Lâm Thiên xảy ra chuyện gì không hay, sao lương tâm của bọn họ có thể vui vẻ được?
Giữa sân.

Lâm Thiên bị người đàn ông trung niên mặc âu phục dùng súng chĩa vào, sắc mặt anh cũng hoàn toàn âm trầm.

"Giết chết tôi sao? Ông thử xem! Nào! Có dũng khí ông nổ súng thử xem!”
Lâm Thiên hét to một tiếng, đồng thời để sát đầu vào họng súng kia, không có một chút sợ hãi.

Người đàn ông trung niên mặc âu phục nghe Lâm Thiên hét to, sắc mặt ông ta lập tức xanh mét.

Lâm Thiên cười mỉa nói: “Tôi biết thân phận của ông chắc chắn rất lớn, nhưng tôi không sợ ông, ông dám nổ súng, tôi dám chắc chắn, ông ngoại tôi tuyệt đối sẽ khiến ông không sống được.

Ông muốn chết mà nói, cứ việc nổ súng đi.

Người đàn ông trung niên mặc âu phục không trả lời, chỉ là sắc mặt càng khó coi.

“Bắn đi! Còn thất thần làm gì, trái lại ông bắn thử coi!” Lâm Thiên hét to.

Một màn này, khiến Lâm Thiện Dũng sợ hãi không thôi, ngay cả Khương Hùng Dũng cũng vô cùng khiếp sợ, bởi vì bọn họ biết rõ thân phận của người đàn ông trung niên mặc âu phục này.

Ở thành phố Bảo Thạnh, không có ai dám gào to với ông ta như thế.

Người đàn ông trung niên mặc âu phục do dự vài giây, cuối cùng lựa chọn cất súng đi.

Vừa rồi người đàn ông trung niên mặc âu phục dùng súng chĩa vào đầu Lâm Thiên, vốn là muốn chấn nhiếp Lâm Thiên, theo ý ông ta, dù thế nào Lâm Thiên cũng chỉ là đời thứ ba nhà giàu mà thôi, sẽ không có gan dạ sáng suốt, bị súng chĩa vào sẽ sợ hãi.

Nhưng người đàn ông trung niên tuyệt đối không ngờ tới, Lâm Thiên căn bản không sợ, thậm chí khí thế kêu gào, còn lợi hại hơn cả ông ta.


Nói thật, người đàn ông trung niên thật sự không dám nổ súng, bởi vì ông ta sợ Lê Chí Thành, người đứng sau lưng Lâm Thiên.

Lâm Thiện Dũng vội vàng nhận lấy khẩu súng trong tay người đàn ông trung niên mặc âu phục, cùng lúc đó, Lâm Thiện Dũng thầm than trong lòng, Lâm Thiên này đúng là quá trâu bò, ngay cả nhân vật như vậy, đều bị Lâm Thiên đè ép cúi đầu.

Sắc mặt Khương Hùng Dũng cũng rất khó coi, ông ta không ngờ tới lá gan của Lâm Thiên lại lớn như vậy, ông ta không ngờ tới, ngay cả nhân vật như vậy cũng hết cách với Lâm Thiên.

Lâm Thiên thấy ông ta bỏ súng xuống, Lâm Thiên không khỏi cười nói: “Xem ra ông sợ rồi.” “Tôi bỏ súng xuống, không có nghĩa là tôi sợ.

Nếu cậu thực sự có can đảm dám ngang nhiên sống mái với Khương Hùng Dũng, một khi chuyện này ầm ĩ hơn, cho dù là ông ngoại Lê Chí Thành của cậu, cùng với người phía sau ông ấy, cũng không thể bảo vệ được cậu đâu.” Người đàn ông trung niên mặc âu phục lạnh giọng nói.

“Ngại quá, những lời mà ông nói không dọa được Lâm Thiên tôi đầu, Khương Hùng Dũng dám ngang nhiên phá dỡ cô nhi viện, trời đất không dung, cho dù chuyện này ầm ĩ tới tỉnh, thậm chí là tới thủ đô, Lâm Thiên tôi đều tuyệt đối không sợ.

Giọng nói của Lâm Thiên vô cùng sắc bén.

Khương Hùng Dũng ở cách đó không xa nghe thấy thế, bắp thịt trên mặt ông ta đột nhiên căng lên, bởi vì ông ta phát hiện, những lời mà Lâm Thiên nói không phải không có lý, nếu chuyện này thật sự ầm ĩ lớn, hậu quả ông ta gánh vác tuyệt đối nghiêm trọng hơn Lâm Thiên.

Giữa sân.

“Phù
Người đàn ông trung niên mặc âu phục thở dài một hơi.

“Được rồi cậu Lâm Thiên, với độ tuổi này của cậu mà có thể lâm nguy không sợ, tôi không thể không bội phục can đảm và trí tuệ của cậu, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ giải quyết.

Người đàn ông trung niên mặc âu phục nói.

Sau khi nói xong câu đó, người đàn ông trung niên mặc âu phục xoay người về hướng Khương Hùng Dũng.

Sau đó ông ta đi tới trước mặt Khương Hùng Dũng, Khương Hùng Dũng lập tức cười nịnh nọt cúi chào ông ta.

"Khương Hùng Dũng, bảo máy xúc của ông rút về đi, sau đó dẫn người cút khỏi đây.

Cậu ấy nói không sai, nếu chuyện này ầm ĩ lớn, người chịu thiệt nhất là ông.

Người đàn ông trung niên mặc âu phục nói.

"Nhưng mà...!Tuy Khương Hùng Dũng hiểu rõ đạo lý trong đó, nhưng ông ta vô cùng không cam lòng.

“Không có nhưng mà!" Sắc mặt người đàn ông trung niên mặc âu phục lập tức khó coi, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng..