139: Bị Khiêu Chiến


Trải qua nói chuyện với nhau, Lâm Thiên biết được tên chữ của người này, ngoại hiệu là Bạch Sa.

“Cậu Thiên, thực ra vừa rồi tôi còn định nói, tôi sẽ lấy hết tiền tôi tích cóp được ra chuộc cậu ấy, không ngờ tới cậu Thiên cũng muốn chuộc cậu ấy, đúng lúc giảm chi phí cho tôi.” Thạch Hàn lộ ra tươi cười.

Lâm Thiên có thể chắc chắn, đây là lần thứ hai anh thấy Thạch Hàn cười.

“Ha ha, điều đó chứng minh chúng ta ăn ý” Lâm Thiên cười vỗ bả vai Thạch Hàn.

Lâm Thiên hoàn toàn có thể hiểu ý nghĩ của Thạch Hàn.

Anh ta nhìn thấy Bạch Sa xong thì nghĩ tới chính mình, đồng bệnh tương liên khiến anh ta muốn cứu Bạch Sa, cứu người từng giống như anh ta.

Khi nói chuyện, Lâm Thiên đi về chỗ tổng giám đốc Tô đang đợi.

“Chủ tịch Lâm, đây là võ sĩ cậu chọn à? Nhìn có vẻ quá gầy, giống như không có sức chiến đấu, chủ tịch Lâm có muốn chọn lại không?” Tổng giám đốc Tô nói.

“Không cần.” Lâm Thiên lắc đầu cười.

Ngay sau đó, đám người đi tới trước lôi đài ngồi xuống.

Lúc Lâm Thiên tới, đã có hơn nửa người ngồi ở đây, đợi khoảng chừng 20 phút, đảm ông chủ đều ngồi xuống het.

Hôm nay có khoảng bốn mươi ông chủ tới, còn lại đều là võ sĩ, vệ sĩ, nhân viên công tác.

Lúc này, một người đàn ông mặc âu phục đi lên trên đài, tuyên bố thi đấu quyền anh ngầm lần này chính thức bắt đầu.

Ngay lập tức có một ông chủ đầu trọc đứng dậy.


“Ông chủ Lý của tập đoàn Tiến Minh, ân oán giữa hai chúng ta, hôm nay tính toán một chút đi?” Ông chủ đầu trọc này mở miệng nói.

Võ sĩ ở bên cạnh ông chủ đầu trọc này lập tức đi lên đài.

Ông chủ Lý của tập đoàn Tiến Minh bị điểm danh, lập tức đứng dậy.

“Ông chủ Quách, tôi đang định đi tìm ông đấy, không ngờ tới ông lại nói trước tôi một bước, tôi sợ ông sao? Lên!”
Ông chủ của tập đoàn Tiến Minh lập tức bảo võ sĩ của mình lên lôi đài.

Lâm Thiên từ chỗ tổng giám đốc Tô biết được, hai ông chủ này cùng làm về dịch vụ vận tải, tính là đối đầu.

“Ông chủ Lý, người nào thua thì người đó phải nhường con đường vận chuyển đang tranh, có dám không?” Ông chủ đầu trọc nói.

“Được thôi!” Ông chủ của tập đoàn Tiến Minh lộ ra tươi cười.

Hai bên đánh cược với nhau xong, trận đấu trên lôi đài lập tức được kéo màn che ra.

Sau khi trọng tài tuýt còi, trận đấu chính thức bắt đầu.

Võ sĩ mà ông chủ của tập đoàn Tiến Minh phải ra là một người đàn ông xấu xí, gương mặt rỗ lỗ chỗ, còn võ sĩ mà ông chủ đầu trọc phải ra, là một người đàn ông vạm vỡ.

Chỉ thấy kẻ cơ bắp kia đánh về phía người đàn ông mặt rỗ, phản ứng của người đàn ông mặt rỗ rất nhanh, chui qua háng tên cơ bắp kia, sau đó đột nhiên đánh về phía đầu! "Á!"
Cùng với tiếng hét thảm, vậy mà người đàn ông cơ bắp bị đánh ngã xuống đất.

Người đàn ông mặt rỗ thừa thắng xông lên, bỗng nhiên nhảy lên dùng sức nặng của bản thân lao xuống dưới, lấy khuỷu tay đánh vào đầu tên cơ bắp.

“Rầm!”
Đầu của tên cơ bắp bị đánh một đòn nghiêm trọng xong, miệng mũi chảy máu, vẫn không nhúc nhích, không biết rốt cuộc là đã chết hay hôn mê.

“Hay lắm!”
Rất nhiều ông chủ xem thi đấu đều hưng phấn kêu to.

Ông chủ đầu trọc thì liên tục kêu to: “Nhanh đứng dậy Trọng tài đếm tới mười, tên cơ bắp kia đã không có phản ứng.

“Tập đoàn Tiến Minh, chủ tịch Quách thắng!” Lúc này trọng tài tuyên bố.

Ông chủ Quách của tập đoàn Tiến Minh cười nói: “Ha ha, ông chủ Lý, võ sĩ mà ông tìm trông khá lại không dùng được, chỉ hai chiêu đã thua mất rồi, nói thật cho ông biết, võ sĩ của tôi là tôi đặc biệt mời từ nước Nhật tới đấy, là vì đấu với ông ngày hôm nay" “Ông...!Ông chủ đầu trọc xanh cả mặt, ông ta chủ động khiêu chiến, kết quả lại là như vậy.

Đám ông chủ ở dưới đài vô cùng kinh ngạc, võ sĩ xấu xí mặt rỗ kia lại được mời từ nước Nhật tới sao? “Ông chủ Lý, đừng quên đánh cược đấy...!Con đường buôn bán mà chúng ta tranh kia, sau này thuộc về tôi.

Chủ tịch Quách của tập đoàn Tiến Minh cười nói.

Ông chủ đầu trọc chỉ có thể phẫn nộ ngồi xuống.

Lúc này ông chủ Quách của tập đoàn Tiến Minh tiếp tục nói: “Các vị ông chủ ở đây, bây giờ tôi là nhà cái, ai có thể đánh bại võ sĩ của tôi, tiền thưởng là một trăm bảy mươi lăm tỷ, nếu khiêu chiến thất bại, chỉ cần trả ba mươi lăm tỷ là được, hoan nghênh các ông chủ tới chơi.” “Tôi tới!” Một ông chủ đứng dậy.

Có tiền thưởng, tất nhiên là có người sẵn lòng lên.

Đối với rất nhiều ông chủ mà nói, một trăm bảy mươi lăm tỷ đã không phải là con số nhỏ, có thể thắng được thì tốt, thua thì bọn họ cũng chỉ mất ba mươi lăm tỷ mà thôi.

Đây cũng là điểm hấp dẫn của thi đấu quyền anh ngầm.

Vì thế võ sĩ của ông chủ này lên đài, chỉ tiếc thân thủ vẫn không nhanh bằng võ sĩ người Nhật kia, hai chiêu đã bị đánh bại.

Kế tiếp lại có ông chủ lên đài khiêu chiến.

Kết quả tất cả đều không địch lại võ sĩ nước Nhật này.

Tổng giám đốc Tô cũng phải võ sĩ ông ta thuê lên, kết quả trực tiếp bị võ sĩ người Nhật đánh chết rồi.

Trong lúc này, không có ông chủ nào dám khởi xướng khiêu chiến, tất cả mọi người nhao nhao bàn tán.

“Võ sĩ nước Nhật của ông chủ Quách này đúng là lợi hại, chỉ sợ là người mạnh nhất thi đấu quyền anh ngầm hiện giờ?” “Không có ông chủ nào khiêu chiến nữa sao? Vậy tôi tăng tiền thưởng lên ba trăm năm mươi tỷ, thua vẫn là ba mươi lăm tỷ." Ông chủ Quách của tập đoàn Tiến Minh hào phóng nói.

“Ba trăm năm mươi tỷ?” “Tiền thưởng cao như vậy, lúc trước rất hiếm có.”
Đám ông chủ vô cùng kích động nói.

Thưởng cao như vậy, tất nhiên là sẽ có người dũng cảm tiến lên.

Vì thế có hai ông chủ phái võ sĩ đi lên đài, nhưng tất cả đều bị võ sĩ nước Nhật kia đánh bại.

“Võ sĩ nước các người, chẳng lẽ đều yếu kém như vậy sao?” Võ sĩ nước Nhật ở trên đài mở miệng nói.

Những lời này vừa vang lên, đám ông chủ ở đây đều lộ ra vẻ tức giận.

“Mẹ nó, vậy mà để một tên người Nhật hung hãn ở đây như vậy, chẳng lẽ không có ai có thể trị được tên này sao?” “Ai còn võ sĩ mạnh không, nhanh phải người thu thập cậu ta đi!”
Chỗ Lâm Thiên.

“Bạch Sa, vốn định cố gắng không phải anh ra sân, nhưng hiện giờ liên quan tới vinh dự của đất nước ta, tôi không thể không phải anh ra sân rồi.” Lâm Thiên híp mắt nói.

Lâm Thiên là một người đàn ông nhiệt huyết, sao có thể tiếp tục nhìn tên quỷ nước Nhật này nhục nhã đất nước bọn họ ở trên đài? “Anh Thiên, cuộc tranh tài này em đồng ý! Em nhìn tên quỷ người Nhật này là em tức, cho dù anh không phải em đi, em cũng muốn chủ động khiêu chiến.” Bạch Sa nói.

“Được lắm!”
Lâm Thiên gật đầu, sau đó chuẩn bị đứng dậy khiêu chiến.

“Tôi tới !”
Đang lúc Lâm Thiên chuẩn bị đứng dậy khiêu chiến, cách đó không xa đột nhiên có giọng nói vang lên.

Lâm Thiên quay đầu nhìn, Khương Hùng Dũng đang chậm rãi đứng dậy.

“Khương Hùng Dũng tôi khiêu chiến!” Khương Hùng Dũng kiêu ngạo nói.

Khương Hùng Dũng biết, hiện giờ tất cả mọi người không làm gì được tên người Nhật này, nếu ông ta có thể thắng, thì danh lợi song thu.

“Hắc Báo, kế tiếp để cậu lên, đánh chết tên võ sĩ người Nhật này, thắng lấy thanh danh cho tôi.” Khương Hùng Dũng nói với Hắc Báo.

“Nếu tôi thắng, cho tôi bảy mươi tỷ!” Hắc Báo giơ tay lên nói.

“Chỉ cần cậu có thể thắng, đương nhiên không thành vấn đề” Khương Hùng Dũng đồng ý.

Chỉ cần thắng, vậy thì có ba trăm năm mươi tỷ, cho bảy mươi tỷ đương nhiên là Khương Hùng Dũng đồng ý.

Hắc Báo nghe thấy thế, anh ta đi thẳng lên lôi đài.

Sau khi Hắc Báo lên lôi đài.

“Lại là một tên đi tìm đường chết.

Võ sĩ người Nhật kia nhìn Hắc Báo với vẻ khinh thường.


"Người chết chắc chắn sẽ là anh!” Hắc Báo nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng.

Ngay sau đó! “Rầm!” Một quyền của Hắc Báo đánh về phía võ sĩ người Nhật.

Võ sĩ người Nhật kia muốn tránh ra, nhưng Hắc Báo lập tức thay đổi chiêu thức, tốc độ rất nhanh.

Võ sĩ người Nhật vốn đang tươi cười, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.

“Bịch!” Quả đấm của Hắc Bảo đánh vào ngực võ sĩ người Nhật kia, khiến anh ta liên tục lùi về sau.

Ngay sau đó, Hắc Bảo thừa thắng xông lên, võ sĩ người Nhật giơ tay định chắn.

Nhưng quả đấm của Hắc Báo đánh lên cánh tay của võ sĩ người Nhật xong, trực tiếp khiến cánh tay của anh ta bị gãy xương.

Võ sĩ người Nhật ngã xuống đất, trên mặt anh ta cũng lộ vẻ đau đớn.

Hắc Bảo trực tiếp xông lên, ngồi lên người tên võ sĩ người Nhật này, quả đấm như mưa rơi xuống đầu võ sĩ người Nhật.

Mãi đến khi óc của võ sĩ người Nhật bắn ra, Hắc Báo mới dừng tay.

Đến lúc này, võ sĩ người Nhật mất mạng.

“Hay lắm!”
Sau khi im lặng một lát, toàn trường lập tức vang lên tiếng hoan hồ.

“Mẹ kiếp, không ngờ tới ông Khương không có Trương Tuấn Kiệt, bây giờ lại tìm được người mạnh như vậy.

“Võ sĩ người Nhật cũng coi như lợi hại, kết quả ở trước mặt võ sĩ của ông Khương, thậm chí không có lực đánh trả, đã bị đánh chết rồi." “Còn tưởng là võ sĩ người Nhật này sẽ lợi hại nhất hôm nay.

Không ngờ tới còn có người lợi hại hơn, thi đấu quyền anh ngầm ngày hôm nay, đúng là người mạnh xuất hiện tầng tầng lớp lớp
Khương Hùng Dũng cũng lộ ra tươi cười đắc ý.

“Cảm ơn ông chủ Quách, tôi thắng" Khương Hùng Dũng cười nói với ông chủ Quách cách đó không xa.

Ông chủ Quách của tập đoàn Tiến Minh chỉ có thể gượng cười nói: “Tiền thưởng ba trăm năm mươi tỷ này sẽ được chuyển tới ngay”
Khương Hùng Dũng gật đầu, sau đó xoay người lớn tiếng nói: “Bây giờ tôi là nhà cái, thắng võ sĩ của tôi, tiền thưởng sẽ là bảy trăm tỷ, thua thì trả bảy mươi tỷ, có người tới khiêu chiến không?”
Những lời này vừa vang lên, mọi người đều im lặng không nói.

Cho dù tiền thưởng bảy trăm tỷ cao, nhưng đám ông chủ đều thấy được bản lĩnh của Hắc Báo, không ai nguyện ý tặng không bảy mươi tỷ cộng thêm mất mặt.

Khương Hùng Dũng nhìn một vòng xong, cuối cùng dời mắt nhìn Lâm Thiên.

"Lâm Thiên, ân oán giữa hai chúng ta, hôm nay nên tính toán một chút đi, bây giờ tôi muốn khiêu chiến với cậu!” Khương Hùng Dũng nở nụ cười dữ tợn..

140: Huyết Chiến


Khương Hùng Dũng muốn khiêu chiến mình, đây là chuyện nằm trong dự đoán của Lâm Thiên.

Duy nhất khiến Lâm Thiên bất ngờ, chính là Khương Hùng Dũng tìm được võ sĩ lợi hại như thế.

Tuy võ sĩ của Khương Hùng Dũng chỉ mới đánh một trận, nhưng thực lực đã biểu lộ không thể nghi ngờ. “Bạch Sa, anh có thể ứng phó không?” Lâm Thiên nhìn về phía Bạch Sa. “Anh Thiên, là một võ sĩ quyền anh, lúc tới lượt tôi đi lên thì không có đường lui, tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ dốc toàn lực” Bạch Sa nghiêm túc nói.

Lâm Thiên gật đầu, sau đó đứng dậy. “Được! Tôi ứng chiến!”

Lâm Thiên cũng biết, đối mặt với khiêu chiến của

Khương Hùng Dũng, mình không có đường lui. “Oa, chủ tịch Lâm và ông Khương sắp đấu với nhau rồi.” “Buổi đấu giả lần trước, chủ tịch Lâm toàn thắng ông Khương, không biết bây giờ sẽ có kết quả thế nào?” Đám ông chủ ở đây đều châu đầu ghé tai bàn tán, tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong.

Đối với mọi người mà nói, Lâm Thiên đấu với ông Khương, tuyệt đối là trò hay. “Lâm Thiên, nếu chúng ta đấu với nhau, tất nhiên là tiền đặt cược cũng phải sửa lại, cậu nói xem đúng không?” Khương Hùng Dũng cười nói. “Ông muốn thay đổi thế nào?” Lâm Thiên nhìn về phía

Khương Hùng Dũng. “Đánh cược... Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ đi. Người thua trận phải cho đối phương một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, thế nào?” Khương Hùng Dũng cười nói. “Được thôi, không phải chỉ là tiền thôi sao, Lâm Thiên tôi không thiếu tiền." Lâm Thiên cười nói.

Ở buổi đấu giả lần trước, Lâm Thiên còn bảy nghìn tỷ, nhưng sau đó Lâm Thiên lấy ba nghìn năm trăm tỷ bơm vào dự án mảnh đất số một khu bảo hộ.

Hiện giờ trong tay Lâm Thiên còn khoảng ba nghìn năm trăm tỷ. Cho nên một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ này, Lâm Thiên lấy ra được

Hơn nữa nếu Lâm Thiên thiếu tiền, tiền ở công ty đều là của mình, cũng có thể hỏi ông ngoại xin tiền bất cứ lúc nào. “Đánh cược một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ sao?”

Đám ông chủ ở đây đều vô cùng thán phục, một số ông chủ ở đây có tổng tài sản còn chưa tới một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, đánh cược như vậy trong thi đấu quyền anh ngầm, tuyệt đối trước nay chưa từng có.

Đương nhiên hai bên ngoại trừ đánh cược một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ ra, còn đánh cược danh dự. “Cậu đã đồng ý, vậy thì nhanh bảo người của cậu ra sân” Khương Hùng Dũng có vẻ rất sốt ruột

Dưới lôi đài, Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía Bạch Sa. “Bạch Sa, trước khi ra sân phải nhớ một chuyện, nếu không đánh lại thì nhanh chóng nhận thua, thua tiền cũng không sao, mạng của anh nhất định không thể vứt!” Lâm Thiên nghiêm túc dặn dò.

Lâm Thiên vừa thấy được bản lĩnh của Hắc Báo trên đài, cùng với hình ảnh óc của võ sĩ người Nhật bị đánh nát ra.

Nhỡ đâu Bạch Sa không đánh lại được, Lâm Thiên không muốn Bạch Sa phải rơi vào tình cảnh như thế. Bạch Sa nghe xong lời Lâm Thiên nói, anh ta có chút cảm động. “Anh Thiên, anh là cố chủ đầu tiên quan tâm tới sinh mệnh của em như vậy, anh yên tâm đi, một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ kia, em nhất định sẽ không để anh Thiên thua đâu.” Ánh mắt Bạch Sa kiên nghị nói.

Sau khi Bạch Sa nói xong, anh ta lập tức năm chặt tay bước lên đài.

Lúc này Bạch Sa ngoại trừ cảm động ra, thì còn có chút vui sướng, bởi vì đánh xong thi đấu ngày hôm nay, anh ta có thể được Lâm Thiên chuộc ra ngoài, không cần làm võ sĩ quyền anh ngầm nữa, không cần mỗi ngày khiêu vũ trên mũi đạo.

Anh ta cũng cảm thấy may mắn, may mắn vì mình có thể gặp Lâm Thiên.

Khương Hùng Dũng nhìn thấy Bạch Sa xong, ông ta vô cùng kinh ngạc. “Lâm Thiên, cậu... Sao cậu không phải vệ sĩ bên cạnh cậu ra sân?” Khương Hùng Dũng cau mày nói.

Kế hoạch ban đầu của Khương Hùng Dũng là trong trận thi đấu quyền anh ngày hôm nay, sẽ đánh chết vệ sĩ Thạch Hàn của Lâm Thiên, Lâm Thiên không còn vệ sĩ Thạch Hàn nữa, ông ta có thể dễ dàng giết chết Lâm Thiên rồi. “Tôi bảo ai ra sân, hình như không tới lượt Khương

Hùng Dũng ông quản.” Lâm Thiên lạnh giọng nói. “Hừ, cho dù phải người nào, kết quả đều như nhau.



Khương Hùng Dũng cười mỉa một tiếng. Khương Hùng Dũng nghĩ, cho dù Lâm Thiên phải những người khác, ông ta cũng có thể thắng được một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, còn thắng được thể diện.

Chẳng qua đợi trận đấu chấm dứt, ông ta sẽ lén phải Hắc Báo ra tay, giết vệ sĩ của Lâm Thiên và Lâm Thiên.

Lúc này, Khương Hùng Dũng rống to về phía lôi đài: "Hắc Báo, đánh chết đối thủ này cho tôi, tôi sẽ cho cậu thêm bảy mươi tỷ.

Hắc Báo ở trên đài cười gật đầu.

Dưới đài, Lâm Thiên quay đầu nói với Thạch Hàn: “Thạch Hàn, bọn họ đánh nhau, phần thắng là bao nhiêu?”

Thạch Hàn lắc đầu: “Tôi chỉ có thể nói, đối thủ trên đài không dễ chọc, thắng thua khó mà nói, dù sao Bạch Sa còn chưa ra tay, tôi chỉ có thể phán đoán được đại khái thực lực của cậu ấy, không thể đoán chuẩn được

Lúc này Bạch Sa đi lên lôi đài.

Đối mặt với trận chiến kịch liệt này, đám ông chủ ở dưới đài đều vô cùng chờ mong, không chỉ riêng hai vị võ sĩ ở trên đài quyết đấu, thực tế còn là quyết đấu giữa Khương Hùng Dũng và Lâm Thiên.

Thậm chí có ông chủ bắt đầu dự đoán xem, người thắng sẽ là ai.

Trên lôi đài thi đấu. “Bắt đầu trận đấu”

Sau khi trọng tài tuyên bố bắt đầu trận đấu, hai bên vội vàng ra tay. “Nhóc con, mạng của cậu, Hắc Bảo tôi nhận.” Gương mặt Hắc Bảo dữ tợn nhìn chằm chằm Bạch Sa, lộ ra hàm rằng vàng của anh ta. "Bạch Sa tôi đánh quyền anh nhiều năm như vậy, có thể nói là lăn từ trong đống người chết ra, người nào giết người nào khó mà nói.” Bạch Sa cười lạnh lùng. “Ha ha, xem ra cậu chưa gặp được người mạnh chân chính, hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy!” Sau khi Hắc Bảo nói những lời này xong, anh ta lập tức đánh một quyền về phía Bạch Sa.

Một quyền này của anh ta có uy lực vô cùng khủng bố, quả đấm đi qua nơi nào, không khí ở chỗ đó phát ra tiếng rít gào khủng bố.

Bạch Sa cũng vội vàng nâng quyền, đánh một quyền ra “Rầm!” Quả đấm của hai bên đụng vào nhau. “Rầm! Rầm! Rầm!”

Bạch Sa liên tục lùi về sau, mỗi khi bước một bước đều khiến lôi đài rung chuyển Lúc Bạch Sa ổn định cơ thể, anh ta chỉ cảm thấy cả cánh tay mình hơi run lên, huyết quản như sắp bùng nổ. “Lực lượng thật mạnh! Mình chưa bao giờ gặp phải đối thủ mạnh như thế.” Bạch Sa thầm than trong lòng.

Trải qua một chiêu giao đấu, Bạch Sa đã rõ ít nhất ở phương diện lực lượng, đối phương hơn anh rất nhiều. “Chịu chết đi

Bạch Sa xông lên lần hai. Hai bên bắt đầu tranh đấu lần thứ hai.

Sức lực không bằng, Bạch Sa muốn dựa vào lực phản ứng và phương diện khác. Nhưng sau khi giao đấu xong, anh ta phát hiện phương diện khác của đối phương cũng mạnh hơn anh ta. "Bich!"

Bạch Sa không phòng ngự được, quả đấm của đối phương đánh mạnh vào mặt anh ta, đánh anh ta ngã xuống đất.

Xương hàm bên má trái Bạch Sa đã sưng đỏ chảy máu, thị lực mắt trái đột nhiên trở nên mơ hồ.

Lúc này, trên mặt Hắc Báo xuất hiện nụ cười dữ tợn. Bạch Sa cố chịu đựng vội vàng đứng dậy chống đỡ. Bạch Sa đã bị thương, hoàn toàn rơi vào bị động. “Rầm rầm rầm!”

Trên đài giao đấu rất kịch liệt, sau khi giao đấu một lát,

Bạch Sa vốn đang ở thế hạ phong không cẩn thận bị Hắc

Bảo quét chân ngã xuống đất.



Sau khi Bạch Sa ngã xuống đất, Hắc Báo trực tiếp ngồi lên lưng Bạch Sa, sau đó nắm lấy chân trái của Bạch Sa bẻ ngược lại. "Á!"

Cùng với tiếng kêu thảm thiết thê lương của Bạch Sa, chân Bạch Sa đã bị bẻ ra độ cong khủng bố.

Sau đó là tiếng xương cốt bị gãy vang lên.

Bạch Sa bị đau cố gắng dùng hai tay nằm lấy người Hắc Báo, dùng hết sức lực đẩy ngã, mới đẩy Hắc Báo ngã xuống.

Nhưng như vậy không thể tạo thành thương tổn đối với Hắc Báo, chỉ tạm thời khiển Bạch Sa hóa giải nguy hiểm.

Bạch Sa cố gắng đứng dậy, nhưng chân trái đã bị bẻ gãy, anh ta chỉ có thể cố gắng chống đỡ.

Dưới đài. “Cậu Thiên, Bạch Sa không đánh lại được, Bạch Sa thua chắc rồi, lại đánh tiếp Bạch Sa sẽ bị giết mất. Không thể để Bạch Sa tiếp tục đánh nữa.” Thạch Hàn nghiến răng nói.

Lâm Thiên gật đầu, sau đó kêu to về phía đài: “Bạch Sa, nhanh nhận thua đi!”

Nếu như chắc chắn sẽ thua, Lâm Thiên không thể để Bạch Sa tặng tính mạng được.

Tuy Bạch Sa ở trên đài nghe thấy lời Lâm Thiên nói, nhưng anh ta vẫn không nhận thua. Bởi vì anh ta muốn thay Lâm Thiên thắng được trận thi đấu này. Anh ta biết nếu mình đầu hàng, Lâm Thiên sẽ thua một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ. Còn thua cả mặt mũi.

Bạch Sa cảm thấy vẫn còn cơ hội, không phải là anh ta chưa từng thi đấu trận chiến ác liệt như thế, chỉ cần tìm được nhược điểm của đối phương, tiến hành một kích trí mạng, lập tức có thể chuyển bại thành thắng.

Nhưng bây giờ anh ta sai rồi!

Lúc này Hắc Báo tấn công lần hai.

Tuy Bạch Sa cố gắng ngăn cản, nhưng anh ta đã gãy một chân, đầu thể chống đỡ được?

Bạch Sa bị gãy một chân không còn sức chống đỡ, trực tiếp ngã xuống đất.

Hắc Bảo thấy thể đột nhiên nhảy lên, sau đó mượn lực cả người đè xuống, dùng khuỷu tay đập mạnh vào lưng Bach Sa.

Bạch Sa phun ra một ngụm máu tươi.

Hắc Bảo vẫn chưa dừng tay, đánh mạnh về phía đầu Bach Sa.

Lúc trước võ sĩ nước Nhật bị anh ta đánh phọt não như vậy.

Mà lúc này Bạch Sa đã hấp hối, ý thức mơ hồ, đầu còn sức lực đánh trả.

Dưới đài, nhìn thấy một màn như vậy đôi mắt Lâm

Thiên đỏ lên. “Tôi nhận thua, dừng tay cho tôi! Dừng tay!” Vẻ mặt Lâm Thiên dữ tợn rống to về phía lôi đài. Khương Hùng Dũng thì cười gần gào thét: “Ha ha, Hắc Báo, tiếp tục đánh cho tôi! Đánh chết cậu ta."