“Để các người nói nhiều quá!” Phạm Nhật Long sau khi nổ súng, nói một cách hung tợn.

"Hu hu!"
Lưu Thân hét lên một tiếng đau đớn, anh ta trực tiếp ngã xuống đất, máu lập tức loang ra quần của Lưu Thân.

Thạch Hổ thì không sao, sau khi bị bắn, anh ta có thể tiếp tục đứng vững, cũng có thể chống cự lại cơn đau mà không hét lên, nhưng vẫn có máu rỉ ra.

"Phạm Nhật Long! Đồ khốn nạn!"
Lâm Thiên nhìn thấy Phạm Nhật Long nổ súng.

Trong mắt anh hiện lên sự tức giận vô cùng.

Giờ phút này, Lâm Thiên nóng lòng muốn lột da chặt xương Phạm Nhật Long ra, dùng ngàn vạn nhát dao
Thậm chí Lâm Thiên đang nghĩ, tối hôm qua đáng lẽ không nên nhân từ, tối hôm qua nên trực tiếp giết chết Phạm Nhật Long, cho dù hậu quả nghiêm trọng đến đâu, cho dù có phải trả giá bằng cả tính mạng! "Lâm Thiên.

Mắng tôi cũng vô dụng, cách duy nhất của cậu là quỳ xuống cầu xin lòng thương xót "Nếu không, lần tiếp theo tôi nổ súng.

Không phải là vào chân hai người họ, mà là đầu! Bây giờ tôi đang đếm ba giây cuối cùng, và sau ba giây, tôi sẽ bắn vào đầu cả hai!" Phạm Nhật Long cười ác độc, nói.

Ba!
Hai!
Một!
Khi Phạm Nhật Long đếm đến giây cuối cùng, anh ta trực tiếp cầm súng lên, nhằm trúng đến Thạch Hàn và Lưu Thân.

"Dừng tay! Tôi...!Tôi quỳ! Chỉ cần anh có thể tha cho bọn họ!" Lâm Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Được, vậy thì cậu mau quỳ xuống đi.

Vẻ mặt của Phạm Nhật Long dữ tợn.


"Cậu Thiên!" "Chủ tịch Thiên!"
Thạch Hàn và Lưu Thân đều hét lên một lần nữa.

Phập!
Lâm Thiên cuối cùng vẫn là phải quỳ xuống! Quỳ trời, quỹ đất, quỳ trước cha mẹ.

Lâm Thiên chưa bao giờ quỳ gối trước bất kỳ ai khác trong đời.

Anh không bao giờ quỳ gối, ngay cả khi anh bị bắt nạt.

Nhưng lần này, Lâm Thiên vẫn lựa chọn quỳ xuống.

Lâm Thiên không quỳ xuống vì Phạm Nhật Long, Lâm Thiên quỳ xuống để cứu Thạch Hàn và Lưu Thân! "Haha!"
Sau khi Phạm Nhật Long nhìn thấy Lâm Thiên quỳ xuống, hắn đột nhiên nở một nụ cười đáng sợ.

"Tôi nhất định phải chụp lại! Mấy người các cậu tiếp tục chĩa súng vào ba người bọn họ, ai dám động đậy sẽ trực tiếp giết chết!" Phạm Nhật Long nói.

"Vâng!"
Mười mấy người đàn ông mặc quân phục bên cạnh đáp lại, sau đó tiếp tục chĩa súng về phía ba người Lâm Thiên.

Phạm Nhật Long lấy điện thoại di động ra và bắt đầu ghi âm.

"Khư, Khừm!"
Phạm Nhật Long khạc ra một cục đờm.

“Lâm Thiên, nếu muốn bọn họ sống, cậu phải nằm xuống đất ăn nước miếng của tôi!” Phạm Nhật Long cầm điện thoại, nhe răng cười nói.

Phạm Nhật Long đã làm điều này.

Rõ ràng là muốn làm nhục Lâm Thiên! "Anh...anh đừng có quá đáng, tôi đã quỳ xuống theo lời anh nói rồi!” Sắc mặt Lâm Thiên càng trở nên khó coi.

Phạm Nhật Long tự mãn nói: "Bây giờ cậu là con cá trên thớt của tôi, tất cả do tôi quyết định! Tôi nói làm như thế nào, cậu phải làm như thế Nếu không làm, tôi liền giết hai người sau lưng cậu!" "Anh ...!anh ..." Lâm Thiên tức giận run lên.

Nếu chỉ có một mình Lâm Thiên, Lâm Thiên nhất nh liều mạng với tên Phạm Nhật Long này, cho dù có chết cũng phải chết trong vinh quang!
Nhưng Lâm Thiên vẫn phải nghĩ đến Thạch Hàn và Lưu Thân.

"Dừng tay cho tôi!"
Đúng lúc này, một tiếng quát mạnh mẽ vang lên.

Lâm Thiên và Phạm Nhật Long đều nghe thấy sau đó cùng nhìn về phía giọng nói đó, là ông ngoại của Lâm Thiên.

Lê Chí Thành!
Phía sau Lê Chí Thành, cũng có gần một trăm người đàn ông mặc quân phục, tất cả đều mang súng trường kiểu B95! "Ông ngoại."
Thời khắc Lâm Thiên nhìn thấy Lê Chí Thành, ánh mắt của anh bỗng chốc lóe lên sáng.

Nhìn thấy ông ngoại xuất hiện vào lúc này giống như nhìn thấy bình minh trong ngày tận thế
Lê Chí Thành dẫn người tới, sải bước đi tới trước mặt Lâm Thiên.

“Cháu trai, cháu không bị thương chứ?” Lê Chí Thành vừa nói vừa đỡ Lâm Thiên dậy.

"Con, con không bị thương.

Chỉ là chân của Thạch Hàn và Lưu Thân đã bị trúng đạn rồi." Lâm Thiên nói.

"Cháu trai yêu quý, trách ông ngoại đến muộn.

Khiến cháu phải chịu khổ rồi.

Mọi việc còn lại để ta lo." Lê Chí Thành vỗ vai Lâm Thiên.


Sau đó, Lê Chí Thành quay lại, nói với một người đàn ông trung niên đi theo ông ấy: "Lão Lâm, làm phiền anh rồi!" “Chí Thành đừng nói những lời như vậy, đây là việc tôi nên làm!” Người đàn ông họ Lâm cười nói.

Người đàn ông họ Lâm cũng mặc quân phục, Lâm Thiên liếc nhìn cổ áo của ông ấy thì ra là một đại tá.

Ngay sau đó, người đàn ông họ Lâm vẫy tay ra hiệu với số một trăm phía sau ông ấy.

"Bùm!"
Hàng trăm người đều chĩa súng vào đám người Phạm Nhật Long.

"Phạm Nhật Long, cậu còn lái xe tăng.

Tội mà cậu mắc phải nghiêm trọng đến như thế nào, có lẽ trong lòng cậu phải rất rõ chứ? Bỏ vũ khí xuống ngay lập tức.

Giơ tay đầu hàng, nếu không chúng tôi sẽ bắn!" Người đàn ông họ Lâm hét đến chỗ Phạm Nhật Long.

“Chết tiệt!” Phạm Nhật Long tức giận chửi rủa.

Anh ta biết rằng những người mà Lê Chí Trung đưa đến là từ phe đối thủ của gia đình họ Phạm của anh ta.

Thân phận họ Phạm của anh ta,trước mặt những người này căn bản đều vô dụng.

“Nghe lệnh của tôi, lên đạn!” Người tên Lâm gầm lên.

Cả trăm người, kéo súng ngay ngắn, để súng lên đạn.

"Tôi...!Tôi đầu hàng!"
Phạm Nhật Long nhanh chóng đặt súng xuống đất, sau đó giơ hai tay lên! Khoảng hơn chục người do Phạm Nhật Long mang đến cũng đặt súng xuống đất.

"Bắt người."
Người đàn ông họ Lâm vẫy tay về phía Phạm Nhật Long và hàng chục người khác.

Anh ta ngay lập tức bị bắt lại.

Trong khi họ đang bắt Phạm Nhật Long, Lâm Thiên cũng đến bên Thạch Hàn và Lưu Thân.

“Thạch Hàn, Lưu Thân, chờ chút, tôi sẽ gọi xe cấp cứu cho các anh ngay” Lâm Thiên lấy điện thoại di động ra, bấm số 113.

“Lâm Thiên, tôi bị bắn vào chân không chết được.

Lưu Thân cười nói.

Thạch Hàn cũng cười nói: "Tôi cũng không có gì đáng ngại.

Nhìn thấy Phạm Nhật Long bị bắt, tôi cuối cùng cũng yên tâm rồi."
Lúc này, Lê Chí Thành đến bên Lâm Thiên, nắm lấy tay
Lâm Thiên.

"Cháu trai, đi theo ta!"
Lê Chí Thành kéo Lâm Thiên đến trước mặt Phạm Nhật Long.

Phạm Nhật Long lúc này đang bị hai người đàn ông mặc quân phụ giữ chặt "Phạm Nhật Long, cậu thật là có bản lĩnh.

Cậu có thể làm ra chuyện như thế này.

Chuyện cậu phạm phải như thế nào, tính chất nghiêm trọng bao nhiêu, tôi nghĩ cậu đáng lẽ rất rõ chứ? Lần này, nhà họ Phạm của cậu ăn phải một bình dấm chua rồi! ”Giọng điệu của Lê Chí Thành vô cùng lạnh lùng.

Phạm Nhật Long sắc mặt tái xanh, đương nhiên anh ta biết hành động của mình có hậu quả nghiêm trọng như thế nào, nếu không có nhà họ Phạm đứng sau, hôm nay chuyện anh ta làm, cũng đủ để bị xử bắn rồi.

Đương nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là anh ta phải trả một cái giả lớn như vậy.


Vẫn chưa giải quyết xong Lâm Thiên
Lâm Thiên hai mắt đỏ hoe, cũng nhìn Phạm Nhật Long một cái.

"Khừm!"
Lâm Thiên trực tiếp phun ra một ngụm đờm lên mặt Phạm Nhật Long.

"Đồ khốn kiếp! Còn dám nhổ lên mặt tao l
Phạm Nhật Long nhìn thấy đờm trên mặt mình.

Anh ta tức giận giãy giụa thoát ra khỏi hai người đang giữ mình, sau đó lao vào đánh Lâm Thiên.

"Dừng lại!"
Người đàn ông họ Lâm bên cạnh trực tiếp gí súng vào ngực Phạm Nhật Long.

Mặt Phạm Nhật Long tái mét.

Chỉ có thể hạ nằm đấm xuống.

"Phạm Nhật Long, anh muốn đánh tôi sao? Vừa rồi, anh là con dao, còn tôi là cả, nhưng bây giờ anh biến thành con cả, hiểu không?" Lâm Thiên hung hăng nói.

Phạm Nhật Long nghe thấy lời nói của Lâm Thiên, tức giận siết chặt nằm đấm.

“Cháu ngoại, cháu muốn xử lý cậu ta như thế nào?” Lê
Chí Thành hỏi.

“Để hắn quỳ xuống xin lỗi!” Lâm Thiên nheo mắt nói.

“Thằng khốn, mày muốn tạo quỳ?” Phạm Nhật Long trừng mắt.

Lúc này, người đàn ông họ Lâm dùng súng chĩa vào Phạm Nhật Long nói: "Bảo cậu quỳ xuống, không có nghe thấy sao? Lập tức thi hành "Ông là cái thá gì! Tôi là con trai nhà họ Phạm, ông dám bắn vào tôi sao?" Phạm Nhật Long hung hăng gầm lên.

Người đàn ông họ Lâm chế nhạo nói: "Nếu ông cụ Phạm hay chủ của cậu ở đây, tôi chắc chắn là không dám, nhưng tiếc là họ không có ở đây.

Tôi có thể nói rằng, cậu nhất quyết không đầu hàng, nên tôi mới nổ súng." "Ông ...!Phạm Nhật Long mặt mày tái mét.

"Cậu không tin a? Vậy thì thử đi", Người đàn ông họ Làm nói, rút chốt súng và nạp đạn.

Sắc mặt Phạm Nhật Long trở nên trắng bệch, anh ta biết rằng ít nhất ở hiện trường này, trong tình huống hiện tại, anh ta không có cách nào để đối đầu với Lê Chí Thành và người đàn ông họ Lâm kia.

“Được, tôi quýt"
Phạm Nhật Long chỉ có thể nghiến răng, quỳ trên mặt dát.

Vừa nãy là Lâm Thiên quỳ xuống, nhưng bây giờ lại đổi thành Phạm Nhật Long quỳ xuống trước mặt Lâm Thiên.

Lâm Thiên nhìn Phạm Nhật Long đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Phạm Nhật Long, món nợ ngày hôm nay, Lâm Thiên tôi đã ghi nhớ rồi, bây giờ để anh quỳ xuống, chỉ là thu lại một ít vốn, tôi bảo đảm, hôm nay anh làm nhục tôi.

Ngày tháng sau này tôi nhất định sẽ trả lại gấp ngàn, gấp vạn lần cho anh!"
Chuyện ngày hôm nay, Lâm Thiên nhất định sẽ ghi nhớ cả đời!
Lâm Thiên tự thề với lòng mình, tương lai sau này bản thân nhất định phải lật đổ nhà họ Phạm của anh ta, sau đó giảm thật mạnh lên chân của Phạm Nhật Long..