"Đến thành phố Hải Phòng trả thù sao? Cậu Thiên tính thêm tôi vào." Bạch Hổ vội nói.

“Bạch Hổ, anh bị thương, cho nên hãy ở lại thành phố
Bảo Thạnh, đến bệnh viện chữa trị vết thương.

Chuyến này đi có nhiều anh em như vậy, còn có cả Thạch Hàn.

Chắc chắn không có vấn đề gì đâu!” Lâm Thiên vỗ vỗ vai Bạch Hổ nói.

"Cậu Thiên, tôi thực sự không sao.

Khả năng tự chữa trị của cơ thể tôi rất tốt.

Cậu có thể thấy vết thương của tôi gần như đã lành" Bạch Hổ vén vết thương của mình lên.

Sau khi nhìn thấy vết thương, Thạch Hàn ở bên cạnh không khỏi thở dài: "Khả năng chữa lành vết thương của cậu nhóc này thật kinh khủng, vết cắt này có thể lành nhanh như vậy.

“Nhìn này, cậu Thiên, anh Thạch Hàn nói không sao rồi.

Hơn nữa tôi cũng muốn đích thân trả thù cho những người anh em đã chết.” Bạch Hổ nói.

“Vậy được rồi, chúng ta lên xe đi!” Lâm Thiên gật đầu đồng ý.

Sức chiến đấu của Bạch Hổ rất mạnh.

Nhiều thêm một người cũng nhiều hơn một phần sức lực.

Mười rưỡi tối, đoàn xe chính thức lên đường.


Phía trước là một chiếc xe thương mại màu đen, ngồi trong xe là Bạch Hổ và Thạch Hàn, Lâm Thiên, còn có Trần Hạo và anh Long, những người chịu trách nhiệm quản lý công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên.

Hai mươi chiếc xe buýt đang theo sau!
Một đoàn xe dài, dưới màn đêm bao phủ, phi thật nhanh đến thành phố Hải Phòng!
Sau hai tiếng rưỡi trên đường, một giờ sáng, đoàn xe đã đến thành phố Hải Phòng.

Tại sao Lâm Thiên lại chọn vào lúc này là bởi vì buổi tối là thời gian nghỉ ngơi, là lúc phòng bị buông lỏng nhất, Lâm Thiên tin rằng lúc này hầu hết người của ông Lục đều đã ngủ.

Dù sao thì thành phố Hải Phòng cũng là địa bàn của ông Lục, nếu là ban ngày, đội xe lớn như vậy sẽ đến thành phố Hải Phòng, sẽ rất bắt mắt và dễ thu hút sự chú ý.

Vào ban đêm thì khác, một là màn đêm bao phủ, hai là hầu hết mọi người đã chìm vào giấc ngủ lúc một giờ sáng, người của ông Lục không dễ phát hiện.

Và đây là thời điểm mà hàng thủ lỏng lẻo, và hiệu quả tấn công là tốt nhất.

Thành phố Hải Phòng
Một đoàn xe dài, chạy thật nhanh trên đường trong màn đêm.

Bởi vì là một giờ sáng, trên đường căn bản không có người và rất rất ít xe.

Trước một quán KTV ở thành phố Hải Phòng.

Một người đàn ông xăm trổ đầy mình say sưa bước ra, bên cạnh còn được hai người em trai đỡ.

Người đàn ông xăm trổ này là người đã dẫn hơn 300 người đến chặn đường Lâm Thiên.

Bởi vì trước đó bị ông Lục mắng chửi, nên anh ta mới đi uống say khướt.

Vừa bước ra khỏi cửa quá KTV, anh đã nhìn thấy một đoàn xe khổng lồ gồm hai mươi chiếc xe buýt lướt qua con đường trước mặt.

"Ở đâu đến mà có nhiều xe buýt như vậy? Có khoảng hai mươi chiếc xe, phải không? Đã vậy còn đi rất thẳng hàng." "Theo hướng bọn họ đang đi, sao bọn họ lại có vẻ đang hướng về núi Vĩnh Thuy?"
Hai em trai đang đỡ người đàn ông xăm trổ, trên mặt mang theo sự nghi hoặc mỗi người nói một câu.

“Đến núi Vĩnh Thuy?” Người đàn ông xăm trổ đang trong cơn say đột nhiên giật mình.

Bởi vì núi Vĩnh Thuy, đó là địa phận của ông Lục! Một đoàn xe lớn như vậy, hướng về núi Vĩnh Thuỵ? "Các cậu đã nhìn thấy biển số xe của những chiếc xe này chưa? Chúng đến từ đâu?" Người đàn ông xăm trổ vội hỏi.

“Anh Lưu, đó là biển số xe của thành phố Bảo Thạnh!”
Một người em trai nói.

“Bảo...!Biển số xe của thành phố Bảo Thạnh!?” Người đàn ông xăm trổ đột nhiên giật mình, cơn say gần như bị xua đi đến hơn nửa.

Bởi vì người đàn ông xăm trổ đột nhiên nhớ tới lúc ban ngày dẫn người đến ngăn cản Lâm Thiên, Lâm Thiên tự xưng là chủ tịch chi nhánh Bảo Thạnh của tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Anh cũng nói rằng mình là cháu của Lê Chí Thành.

Lúc đó hắn ta không tin.

Nhưng sau đó khi hắn ta phát hiện người của đối phương đều có khả năng chiến đấu vô cùng mạnh, hắn có vài phần tin rồi, một người bình thường có thể có nhiều vệ sĩ lợi hại như vậy sao?
Vì vậy, sau khi hắn ta trở lại, còn đặc biệt báo cáo sự việc cho ông Lục, nhưng ông Lục dường như không xem đó là nghiêm túc.

“Chẳng lẽ họ quay lại để trả thù?” Người đàn ông xăm trổ ngạc nhiên hỏi.

“Tôi phải gọi cho ông Lục ngay lập tức!” Người đàn ông xăm trổ nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bẩm gọi.

Thành phố Hải Phòng, núi Vĩnh Thuy
Núi Vĩnh Thuỵ nằm trên đường vành đai thứ hai của thành phố Hải Phòng, biệt thự ven đồi của ông Lục nằm trên núi Vĩnh Thuy
Đường quốc lộ để xe ô tô đến núi Vĩnh Thuỵ, đây là con đường duy nhất.

Đến chân núi Vĩnh Thuỵ, tất cả xe ô tô đều dừng bên đường.


“Truyền lệnh của tôi,tất cả mọi người xuống xe, chúng ta sẽ lặng lẽ lên núi!” Lâm Thiên dặn dò nói.

Chiến thuật lần này của Lâm Thiên là đánh lén!
Theo quan điểm của Lâm Thiên, bây giờ là lúc đối phương đã ngủ.

Âm thầm lên núi để tấn công, có thể làm cho đối phương không một ai kịp trở tay.

Cho nên không thể lái xe lên, nếu không âm thanh của hai mươi chiếc xe, đủ để báo động cho thuộc hạ của ông Lục trong biệt thự.

“Vâng, cậu Thiên, tôi sẽ đi dặn dò ngay" Trần Hạo gật gật đầu, sau đó kéo cửa xe ra.

"Chờ một chút, còn có một chuyện, để lại đây một ít huynh đệ, để bọn họ trốn vào vành đai xanh bên đường canh chừng.

Sau khi chúng ta lên núi, nếu có quân tiếp viện lên núi, để bọn họ thông báo cho chúng ta" Lâm Thiên nói "Vâng, cậu Thiên!"
Trần Hạo sau khi gật đầu, quay người xuống xe sắp
Lâm Thiên, Thạch Hàn và Bạch Hổ cũng bước ra khỏi xếp.

xe.

Sau khi mọi người xuống xe, Lâm Thiên dẫn bọn họ lên núi.

Đương nhiên, Lâm Thiên lúc này cũng không biết, tin tức anh đến báo thù đã bị truyền đến trên núi.

Trong biệt thự trên núi.

Người đàn ông đang ngủ, bị đánh thức bởi điện thoại.

"Cái gì? Đang đến báo thù? 20 chiếc xe buýt?" Ông Lục kinh ngạc ngồi dậy.

Cuộc gọi này là của người đàn ông có hình xăm.

"Được rồi.

Hoàng Lưu, cậu mau tập hợp các anh em.

Nếu thực sự có tin tức gì, lập tức lên núi cứu viện! Tôi sẽ đi thăm dò tình hình trước" Ông Lục ra lệnh qua điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, ông Lục nhanh chóng ra khỏi giường.

Mặc dù ông Lục nửa tin nửa ngờ, nhưng với ý nghĩ phòng còn hơn tránh, ông Lục quyết định kiểm tra, nếu chỉ là báo động giả tất nhiên là điều tốt nhất, nếu là sự thật, vậy phải nhanh chóng gọi cứu viện đến.

Trên ban công tầng cao nhất của biệt thự, ông Lục đã đi bộ đến đây, ở đây vừa hay có thể nhìn thấy đường lên núi.

Sau khi ông Lục nhìn ra xa, bực dọc nói: "Không có xe? Xe ở đâu? Không có tiếng động cơ xe, Hoàng Lưu, tên khốn kiếp này đúng là ăn nói lung tung, quấy rầy giấc ngủ của ta!"
Nếu trên đường có xe chạy lên núi, đừng nói là 20 chiếc, thậm chí là một chiếc, trong màn đêm cũng có thể thông qua đèn xe, nhìn được rõ mồn một.

Nhưng trên con đường tối mịt, căn bản không hề có một ngọn đèn nào.

Hơn nữa ban đêm trên ngọn núi này rất yên tĩnh, dù có một chiếc ô tô lên núi.

Ngay cả khi tắt đèn và lái xe trong bóng tối, chắc chắn có thể nghe thấy tiếng động cơ xe ở đây.

Nếu có trên 20 chiếc thì tiếng động cơ xe tuyệt đối không hề nhỏ.

Nhưng thứ nhất không có đèn trên đường.

Thứ hai, không có tiếng động cơ.

Sau đó,ông Lục định quay lại và ngủ tiếp.


Nhưng khi quay lại, ông ta tình cờ nhìn thấy một kính viễn vọng độ nét cao trên bàn cạnh ban công.

chiếc
Hơn nữa chiếc kính thiên văn này có chức năng nhìn ban đêm.

Sau khi ông Lục nhìn thấy chiếc kính thiên văn này.

Ông ta thản nhiên nhặt nó lên và nhìn xuống núi.

Ông Lục chỉ muốn tuỳ tiện xem qua.

Không nhìn không biết, vừa nhìn đã bị doạ cho một trận "Cái này ....cái này..."
Vẻ mặt của ông Lục đột ngột thay đổi.

Rất rõ ràng, qua kính viễn vọng, ông ta đã nhìn thấy một đám đông đang đổ xô lên núi.

Đám đông chỉ cách biệt thự vài phút đồng hồ! "Chết tiệt! Hóa ra là thật!"
Ông Lục vừa chửi bới, vừa vội vàng quăng chiếc ống nhòm sang một bên, ông ta nhanh chóng gọi điện và nhờ người đàn ông xăm trổ đưa người lên núi cứu trợ.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, ông ta nhanh chóng thông báo cho tất cả vệ sĩ trong biệt thự, dặn dò chuẩn bị mọi thứ để ứng chiến
Bên ngoài biệt thự.

Lâm Thiên dẫn đầu mọi người, nhanh chóng chạy tới cửa biệt thự.

Nhưng cửa biệt thự đã đóng chặt, cả căn biệt thự được bao bọc bởi bức tường cao hơn hai mét.

Rõ ràng, đối thủ có lợi thế về mặt địa lý.

“Trong biệt thự không nên có nhiều vệ sĩ, nhiều nhất là mấy chục đến cả trăm người là cùng, hiện tại đa số đều đang ngủ say, chúng ta cứ lẻn vào đi!” Lâm Vân nói.

“Vâng!” Mọi người gật đầu, cảm thấy chiến thuật của Lâm Thiên không hề có vấn đề gì.

"Trần Hạo, Hoàng Long, hai người, trước tiên dẫn theo năm trăm người, trèo qua tường vào sân, sau đó trực tiếp tấn công biệt thự! Bắt sống ông Lục, những kẻ cản đường đều giết hết!" Lâm Thiên dặn dò nói.

"Vâng, cậu Thiên!"
Trần Hạo và Hoàng Long gật đầu, sau đó xoay người chuẩn bị đem người tấn công.

“Chờ một chút!” Lâm Thiên gọi hai người bọn họ lại.

“Cậu Thiên, cậu còn điều gì dặn dò nữa không?" Hai người cùng quay lại nhìn Lâm Thiên.

“Xốc lại tinh thần, cẩn thận một chút, tôi muốn mọi người đều còn sống!” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

Trần Hạo và Hoàng Long gật gật đầu, sau đó quay người rời đi.

Trần Hạo và Hoàng Long trực tiếp dẫn người đi trèo qua bức tường vào biệt thự.

Lâm Thiên đợi ở bên ngoài cửa..