193: Khúc Dạo Đầu Trước Cơn Mưa Bão


Lâm Thiên vốn tưởng rằng nhiệm vụ nội ứng này nhất định sẽ phải mất rất nhiều thời gian, ngay cả bản thân Lâm Thiên cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, chỉ vẻn vẹn có hai ngày.

Dĩ nhiên điều này là phải nhờ đến hai người, người thứ nhất là Phạm Minh Tú.

Nếu như không phải là cô ấy dụ Huỳnh Thiếu đi, Lâm Thiên tuyệt đối sẽ không có cơ hội ở lại trong phòng làm việc của Huỳnh Thiếu đến hơn nửa tiếng.

Người thứ hai là Huỳnh Thiếu, nếu như không phải tên ngu ngốc này để lại chìa khóa trong ổ khóa, Lâm Thiên cũng sẽ không thể mở ngăn kéo ra được, và cũng không thể lấy được sổ sách.

Những điểm này cộng lại mới khiến cho Lâm Thiên dễ dàng thành công.

Thành phố tỉnh, trang viên nhà họ Lê.

Ông ngoại Thành đặt điện thoại xuống.

“Ha ha.

Chỉ trong hai ngày, đây thật là một tốc độ vượt quá sức dự tính của tôi, thẳng nhóc này thật khiến tôi hết lần này đến lần khác phải ngạc nhiên.” Ông ngoại Thành vui vẻ ha hả cười lớn.

Ông ngoại Thành vốn cho rằng nhanh nhất Lâm Thiên cũng phải mất nửa tháng mười ngày mới có thể thành công mới phải? Hơn nữa về việc Lâm Thiên có thể thành công hay không, trước đó ông ta cũng không dám nắm chắc.

Kết quả là chỉ mới hai ngày Lâm Thiên đã hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này, điều này khiến cho ông ngoại Thành cảm thấy khó tin.

“Ông ngoại Thành, mới hai ngày mà cậu chủ đã thành công sao? Chuyện này đúng là quá nhanh đi?” Thư ký bên cạnh cũng hết sức kinh ngạc.

Lê Chí Thành cười nói: “Chuẩn bị đi, chúng ta lên đường đến thành phố Việt Hoàng” “Vâng thưa ông ngoại Thành.

Thư ký gật đầu đáp lời.


Thành phố Việt Hoàng, bên trong một nhà hàng.

Phạm Minh Tú nhận được tin nhắn của Lâm Thiên gửi đến.

“Minh Tú, buổi tối chúng ta đi xem phim nữa thì thế nào?” Huỳnh Thiếu cười tươi nhìn Phạm Minh Tú.

Phạm Minh Tú đứng lên, lạnh lùng nói: “Ông tự mình đi xem đi.

Sau khi nói xong, Phạm Minh Tủ liền cầm túi bước ra ngoài.

“Tình huống gì đây? Thay đổi sắc mặt nhanh như vậy”
Huỳnh Thiếu tỏ vẻ ngơ ngác, lúc trước Phạm Minh Tú còn cùng ông ta nói chuyện mà, bây giờ cô ấy lại trực tiếp xoay người rời đi, còn không thèm quan tâm đến ông ta? “Mẹ nó, cái con đĩ cái này còn giả vờ với tao nữa, sẽ có một ngày tao đây sẽ chinh phục được mày cho xem.” Huỳnh Thiếu hung dữ nói.

Sau khi Lâm Thiên lấy được biểu bảng báo cáo tài chính, bước tiếp theo chính là phải chờ đợi đến ngày mai.

Buổi chiều, tất cả các nhân viên nhận được thông báo rằng vào sáng ngày mai, Lê Chí Thành chủ tịch hội đồng quản trị bên Tỉnh Xuyên sẽ đến chi nhánh Việt Hoàng đế thị sát.

Công ty thông báo đến toàn thể nhân viên chuẩn bị cho lễ nghênh đón.

Chỉ có Lâm Thiên và Phạm Minh Tú biết rõ lần này Lê Chí Thành đến đây không phải để thị sát, mà là để giải quyết một số người.

Sau khi thông báo được đưa ra, Lâm Thiên và tất cả nhân viên dọn vệ sinh đều được gọi vào văn phòng của chủ quản vệ sinh.

“Mọi người, ngày mai Lê Chí Thành chủ tịch hội đồng quản trị sẽ đến công ty chúng ta thị sát, tổng giám đốc đặc biệt căn dặn bộ phận vệ sinh của chúng ta nhất định phải làm công việc vệ sinh đến tốt nhất, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, hiểu rõ chưa?” Chủ quản vệ sinh nói với mọi người.

“Hiểu rõ.

Các nhân viên vệ sinh có mặt cùng đồng thanh trả lời.

“Lời khó nghe tôi sẽ nói trước, nếu như khu vực phụ trách của người nào trong ngày mai mà xảy ra vấn đề về vệ sinh, hậu quả sẽ phải tự mình gánh chịu, cuộc họp kết thúc.

Chủ quản vệ sinh vung tay.

Các nhân viên vệ sinh đều quay người bước ra khỏi văn phòng.

“Lâm Thiên ở lại” Chủ quản vệ sinh lên tiếng nói.

Lâm Thiên khế cau mày, chủ quản vệ sinh này gọi mình lại là muốn làm gì đây?
Tất nhiên, Lâm Thiên đã chọn ở lại.

Sau khi các nhân viên khác đã rời khỏi văn phòng.

“Chủ quản Trung, không biết ông gọi tôi riêng ở lại là có chuyện gì?” Lâm Thiên nhìn chủ quản Trung.

“Lâm Thiên, cậu là thật sự không hiểu hay là giả bộ không hiểu? Nếu như cậu đã ở dưới trướng tôi làm việc, lẽ nào cậu không biết là phải biếu tặng quà cho tôi sao? Huỳnh Tuệ Mẫn vào cùng đợt với cậu, anh trai cô ấy sớm đã tặng đồ cho tôi rồi, chỉ có cậu là ngoan cố không biết ứng xử.

Chủ quản Trung lạnh giọng nói.

Sau khi Lâm Thiên nghe xong lời này, lập tức hiểu ra nguyên nhân, thì ra ông ta gọi mình lại, chính là muốn mình dâng nạp đồ cho ông ta.

“Chủ quản Trung, tôi sẽ không mua thuốc lá hay rượu cho ông đâu, ngoài ra ông có biết là hành vi của mình tồi tệ đến mức nào không? Ông không sợ tôi báo cáo lên công ty sao?” Lâm Thiên cười lạnh nói.

“Báo cáo lên công ty? Ha ha, công ty của chúng ta, trên có tổng giám đốc dưới có đội trưởng bảo vệ, ai mà không nhận quà? Dù cho cậu có báo cáo tới chỗ tổng giám đốc công ty chúng ta cũng vô dụng” Chủ quản Trung cười nói.

Tiếp theo đó, chủ quản Trung chuyển chủ đề.

“Tôi đã cho cậu rất nhiều cơ hội rồi, cậu không những không dâng nạp, còn đe dọa sẽ kiện tôi, tốt lắm, rất tốt.

Tôi đảm bảo rằng cậu sẽ không sống nổi ở công ty này đâu.

Chủ quản Trung tức giận nói.

“Vậy sao? Tôi cũng đảm bảo rằng ngày tháng tươi đẹp của ông sẽ sớm kết thúc thôi.

Lâm Thiên cười lạnh nói.

Sau khi Lâm Thiên nói xong, liền trực tiếp xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Bây giờ nhiệm vụ của Lâm Thiên đã hoàn thành, Lâm
Thiên tất nhiên không cần phải sợ ông ta nữa.

Chủ quản Trung nhìn theo bóng lưng Lâm Thiên đang rời đi, Khuôn mặt ông ta tức giận đến tái đi.

“Khốn nạn, cậu dám thách đấu với tôi thế này à, nếu tôi không dạy cho cậu một bài học, tôi sẽ không họ Trung.

Chủ quản Trung hung ác nói.

Tầng bốn của công ty.

Lâm Thiên đang làm vệ sinh.

Vốn là Lâm Thiên và Huỳnh Tuệ Mẫn cùng nhau phụ trách tầng bốn, nhưng Huỳnh Tuệ Mẫn được chuyển xuống đại sảnh tầng một để làm vệ sinh, cho nên chỉ còn lại một mình Lâm Thiên ở tầng bốn.

Vào lúc này, nhân viên cũ Phạm Mạnh Cường vội vàng chạy đến trước chỗ Lâm Thiên.

“Này người anh em, cô Huỳnh Tuệ Mẫn nhân viên cùng đợt vào công ty với cậu ở tầng một xảy ra chuyện rồi.

Phạm Mạnh Cường nói.

“Huỳnh Tuệ Mẫn xảy ra chuyện sao? Đi, chúng ta đi xem xem” Lâm Thiên lập tức bỏ cây lau nhà xuống, rồi cùng Phạm Mạnh Cường chạy đến đại sảnh tầng một.

Đại sảnh tầng một.

“Giám đốc Huỳnh, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi”
Huỳnh Tuệ Mẫn liên tục xin lỗi Huỳnh Thiếu.

Thì ra là Huỳnh Tuệ Mẫn đang lau sân ở tầng một, thì Huỳnh Thiếu từ bên ngoài đi vào giẫm phải vũng nước mà Huỳnh Tuệ Mẫn vừa mới lau, sau đó không cẩn thận té ngã xuống đất.

Huỳnh Thiếu vừa từ nhà hàng trở về, bởi vì chuyện Phạm Minh Tú đột nhiên thay đổi thái độ mà rời khỏi nhà hàng, Huỳnh Thiếu vốn đã rất tức giận.

Bây giờ lại ở đại sảnh tầng một, dưới ánh mắt của bao người nhân viên mà bị té ngã như vậy, ông ta cảm thấy rất mất mặt, Huỳnh Tuệ Mẫn hiển nhiên đã trở thành mục tiêu trúc giận của ông ta.

“Xin lỗi? Xin lỗi thì có ích lợi gì?” "Bop."
Huỳnh Thiếu vừa xấu hổ vừa tức giận liền giáng một cái tát vào mặt Huỳnh Tuệ Mẫn.

Huỳnh Tuệ Mẫn bị tát đến lùi lại về sau vài bước.

Có rất nhiều nhân viên ở phía xa trộm nhìn đến đây, bọn họ đều thầm cảm thấy Huỳnh Tuệ Mẫn thật quá đen đủi, lại đụng phải ông giám đốc Huỳnh Thiếu này.

Tất nhiên, những người nhân viên này chỉ dám từ xa trộm nhìn mà thôi, chứ không dám lại gần xem, nếu không rất có thể sẽ trở thành mục tiêu trúc giận của Huỳnh Thiếu.

Sau cái tát này Huỳnh Thiếu vẫn không chịu dừng lại ở đó.


“Quỳ xuống đây cho tôi, phải quỳ đến đủ một tiếng”
Huỳnh Thiếu tức giận quát với Huỳnh Tuệ Mẫn.

“Tôi...tôi..”
Huỳnh Tuệ Mẫn che mặt, trong đôi mắt ngây thơ ấy lộ ra vài phần sợ hãi, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.

Đúng vào lúc này, anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn vội vàng chạy tới.

“Giám đốc Huỳnh, em gái tôi vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện, xin ông đừng so đo với em ấy.” Anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn gượng cười cầu xin.

“Cút khỏi đây cho tôi, mày chỉ là một nhân viên bảo vệ thấp hèn, lấy tư cách gì để cầu xin chứ?” Huỳnh Thiếu một chân đá lên người anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn.

Tiếp theo đó, Huỳnh Thiếu lại quay đầu nhìn Huỳnh Tuệ Mẫn.

“Tôi hỏi cô, cô có chịu quỳ hay không.

Nếu không quỳ, cô hãy cùng anh trai cô lập tức cút ra khỏi công ty đi.” Huỳnh Thiếu lên tiếng mắng.

Huỳnh Thiếu nổi nóng với Huỳnh Tuệ Mẫn, ngoài tâm trạng không tốt lại còn bị té ngã ra, thì còn có một nguyên nhân tiềm ẩn khác, đó chính là vì Huỳnh Tuệ Mẫn trước đó đã từ chối ông ta, khiến cho ông ta cảm thấy không vui.

“Tôi...tôi quỳ” Huỳnh Tuệ Mẫn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi gật đầu.

Mặc dù trong lòng Huỳnh Tuệ Mẫn cảm thấy oan ức, nhưng cô ấy chỉ có thể thỏa hiệp, bởi vì cô ấy không thể mất đi công việc này, cô ấy còn phải lấy tiền lương trả lại tiền cho Lâm Thiên, cô ấy và anh trai còn cần tiền lương này để chữa bệnh cho ba mình.

Người Huỳnh Tuệ Mẫn quỳ không phải là Huỳnh Thiếu, mà là thỏa hiệp quỳ trước hiện thực, quỳ trước cuộc sống.

“Khoan đã.”
Ngay khi Huỳnh Tuệ Mẫn định quỳ xuống, một giọng nói sắc bén vang lên.

Tiếp theo đó, Lâm Thiên đi tới.

“Giám đốc Huỳnh, nhân viên vệ sinh lau sàn chỉ là đang làm công việc của họ, ông ngã là vì ông đi không cần thận, mà lại đi đổ lỗi cho một nhân viên vệ sinh, ông cũng thật quá đáng đấy?" Lâm Thiên vừa đi vừa nói.

Lâm Thiên nghĩ tới sáng ngày hôm qua, khi anh vừa bắt đầu làm việc, Huỳnh Thiếu này đi không nhìn đường, không cẩn thận đá vào xô nước, kết quả còn đi trút giận lên người Lâm Thiên, lúc đó cũng giống hệt như cảnh ông ta kiếm chuyện với Huỳnh Tuệ Mẫn bây giờ vậy.

“Cậu nhóc, cậu muốn lo chuyện bao đồng sao?” Huỳnh Thiếu quay đầu nhìn sang Lâm Thiên.

Huỳnh Thiếu khinh thường nhìn Lâm Thiên, cứ như là đang nhìn thứ thấp hèn nào đó vậy.

“Đúng vậy, tôi muốn lo chuyện bao đồng, ông tức giận cái gì thì cứ nhằm vào tôi, trút giận lên một cô gái thì hay họ gì” Lâm Thiên bước tới trước mặt Huỳnh Thiếu.

Ngày hôm qua, khi Huỳnh Thiếu kiếm chuyện với Lâm Thiên, chính là Huỳnh Tuệ Mẫn đã giúp đỡ Lâm Thiên, hôm nay hãy để Lâm Thiên giúp lại cô ấy đi.

“Được, cậu muốn lo chuyện bao đồng phải không?
Muốn làm anh hùng phải không? Vậy tôi sẽ để cho cậu làm”
Huỳnh Thiếu vừa nói vừa định giảng một cái tát vào mặt Lâm Thiên..

194: Chủ Tịch Thành Đến


“Bụp.

Lâm Thiên nhanh chóng nắm lấy tay của ông ta.

Xung quanh tụ tập lại rất nhiều nhân viên đang vây xem, khi bọn họ nhìn thấy Lâm Thiên mặc quần áo của nhân viên vệ sinh, mà lại dám đi thách đấu với Huỳnh Thiếu, tất cả đều tỏ vẻ ngạc nhiên. “Nhân viên vệ sinh này không sợ chết sao? Còn dám đi thách đấu với Huỳnh Thiếu?” “Đúng vậy, chỉ là một nhân viên vệ sinh, làm sao có thể chống lại Huỳnh Thiếu được? Đây không phải là đang tự tìm cái chết sao?"

Mặc dù mọi người đồng tình với Lâm Thiên và Huỳnh Tuệ Mẫn, nhưng bọn họ cũng cảm thấy rằng Lâm Thiên dám thách thức với Huỳnh Thiếu, đúng thật là không biết tự lượng sức mình.

Phạm Mạnh Cường nhân viên cũ đang đứng cách đó không xa, cũng sốt sắng nói: “Thắng nhóc này sao lại hồ đồ như vậy, đắc tội đến ai thì cũng không được đắc tội với Huỳnh Thiếu mà, ông ta là con trai của tổng giám đốc Huỳnh đẩy."

Trong đại sảnh. “Xin lỗi, ông còn không đủ tư cách đánh tôi" Lâm Thiên hất tay Huỳnh Thiếu ra. “Không đủ tư cách? Vậy thì tôi sẽ sa thải cậu ngay bây giờ." Huỳnh Thiếu lớn tiếng nói với Lâm Thiên. “Sa thải tôi sao? Cầu còn không được đẩy?" Lâm Thiên cười lạnh một tiếng.

Hiện tại nhiệm vụ của Lâm Thiên đã hoàn thành, Lâm Thiên cũng không cần thiết phải tiếp tục ở lại đây nữa. “Bảo vệ, lôi thắng nhóc ranh này ra ngoài cho tôi” Huỳnh Thiếu hét lớn. “Không cần, tôi tự mình đi.” Lâm Thiên xua tay.

Vốn dĩ Lâm Thiên muốn trực tiếp tiết lộ thân phận của mình, nhưng sau khi nghĩ lại, nếu như bây giờ tiết lộ ra thân phận. Lỡ như trước ngày ông ngoại tới, thì Huỳnh Thiếu này giữa đêm bỏ trốn thì sao, vậy thì sẽ rất rắc rối.

Cho nên Lâm Thiên vẫn là quyết định, hôm nay khoan hãy tính sổ với ông ta, về khoản nợ này cứ để đó, ngày mai mới là ngày giải quyết hết tất cả với ông ta.

Lâm Thiên nhìn qua Huỳnh Tuệ Mẫn bên cạnh. “Lâm Thiên”

Huỳnh Tuệ Mẫn sốt sắng nhìn Lâm Thiên, Lâm Thiên bởi vì bảo vệ cô ấy mà bị đuổi việc rồi, trong lòng Huỳnh Tuệ Mẫn tất nhiên cảm thấy có lỗi. “Không sao đâu Huỳnh Tuệ Mẫn, tôi đảm bảo, hai cha con nhà họ Huỳnh bọn họ sẽ không ung dung được bao lâu nữa đâu" Lâm Thiên nói.

Tiếp theo đó, Lâm Thiên lại nhìn Huỳnh Thiếu, “Huỳnh Thiếu, chúng ta cứ chờ xem

Nói xong, Lâm Thiên trực tiếp bước ra ngoài.

Trong công ty. “Các người nhìn cái gì, nếu dám đối đầu với tôi, thì cuối cùng cũng chỉ có kết cục bị đuổi việc mà thôi, hiểu không? Cút hết đi làm việc cho tôi” Huỳnh Thiếu hét vào mặt những nhân viên vây xem xung quanh.

Sau khi những nhân viên đang đứng vây xem ở phía xa nghe được lời này, liền nhanh chóng giải tán.

Về phần Lâm Thiên, sau khi rời khỏi công ty, anh trực tiếp trở về khách sạn, chờ đợi đến ngày mai. Buổi tối, Lâm Thiên lại bắt taxi đến bên ngoài công ty đón Phạm Minh Tú tan làm.

Nhưng công ty phải tăng ca, đến chín giờ buổi tối Phạm Minh Tú mới ra khỏi công ty. Lề đường bên ngoài công ty. “Tít tít”

Một chiếc Audi lái đến trước mặt Lâm Thiên, đồng thời cửa kính xe kéo xuống, người đang ngồi trong ghế lái chính là Phạm Minh Tú. “Lâm Thiên, em làm tăng ca mệt quá, anh đến lái xe đi, em nghỉ ngơi một chút.” Phạm Minh Tú vừa nói vừa từ trên ghế lái đi ra. “Không vấn đề gì.

Lâm Thiên trực tiếp ngồi vào trong ghế lái.



Tiếp theo đó, chiếc xe nổ máy và đi về phía khách sạn.

Bên trong xe.

Phạm Minh Tú đặt một tay lên đùi Lâm Thiên, đồng thời cười quyến rũ nói: “Lâm Thiên, chuyện hôm nay anh giúp đỡ Huỳnh Tuệ Mẫn đã được lan truyền khắp công ty rồi nhé” “Ơ, Minh Tú, em đừng suy nghĩ lung tung, anh không có ý gì đặc biệt với cô ấy, chỉ là anh cảm thấy cô ấy là một người tốt, hơn nữa đã từng giúp đỡ anh. Lâm Thiên nhanh chóng giải thích. “Hừ, em đâu có nói anh với cô ấy gì đâu, anh đây không phải là không đánh mà khai sao.” Phạm Minh Tú hừ nhẹ một tiếng. “Ơ, anh..” Lâm Thiên nhất thời không biết nói gì. “Hi hi hi, em trêu anh đó” Phạm Minh Tú bụm miệng cười. “Trều anh ư?”

Lâm Thiên cười xấu xa: “Đợi về đến khách sạn, anh nhất định phải làm cho em hiểu được, việc dám trêu chọc anh là có kết cuộc gì.” “Xì, ai sợ ai nào. Phạm Minh Tú bĩu môi.

Ngay lúc Phạm Minh Tú nói ra lời này, tay cô ấy còn không thành thật mà để lên người “anh em” của Lâm Thiên

Lâm Thiên toàn thân run lên. “Minh Tú, em đây là muốn anh hành động trên xe với em sao?”

Lâm Thiên vừa nói, vừa bật đèn xi nhan, có ý muốn dừng xe vào lề đường vậy. “Đừng phá nữa, trên đường này có nhiều người ra vào như vậy, đến khách sạn rồi nói đi.” Phạm Minh Tú ngượng ngùng nói. “Ha ha, anh cũng đang trêu chọc em đấy.” Lâm Thiên ha hả cười, sau đó phi nhanh về khách sạn.

Hôm qua và hôm nay, Lâm Thiên mấy lần muốn làm chuyện đó với Phạm Minh Tú, kết quả đều không thành. Cơn lửa nóng kìm nén trong bụng, đến bây giờ vẫn đang cổ đè nén, hơn nữa còn ngày càng nhiều hơn.

Tối hôm nay, nói như thế nào cũng phải giải quyết cơn lửa này đi. “Đúng rồi Lâm Thiên, ngày mai ông ngoại Thành sẽ tới, có phải là đến giải quyết chuyện hai cha con nhà họ Huỳnh không?” Phạm Minh Tú nói. “Tất nhiên.” Lâm Thiên gật đầu.

Lâm Thiên khựng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Anh có thể thành công lấy được chứng cứ, công lao của em là lớn nhất, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ thành thật nói cho ông ngoại...nói cho ông ngoại Thành biết.” “Em làm như thế là vì anh và công ty, chứ không phải là vì lấy công.” Phạm Minh Tủ bĩu môi nói. “Dù sao thì em cũng là người có công lao nhất, tại sao không bổ nhiệm làm tổng giám đốc của chi nhánh Việt

Hoàng?" Lâm Thiên nói. “Xì, cứ nói như là anh có thể quyết định vậy. Đây là bổ nhiệm vị trí tổng giám đốc đấy, anh chỉ là điều tra viên thôi nhé” Phạm Minh Tú nói.

Phạm Minh Tú nói như vậy cũng không có gì kì lạ, bởi vì cô ấy chỉ biết Lâm Thiên là người mà ông ngoại Thành phải đến công ty điều tra, nhưng cô ấy không biết rằng Lâm Thiên chính là cháu trai của ông ngoại Thành. “Hì hì, ngày mai thì em sẽ biết thôi” Lâm Thiên nhoẻn miệng cười.

Vào lúc này, điện thoại của Lâm Thiên vang lên. “Bạn gái nhỏ của anh lại gọi điện đến cho anh hả?” Phạm Minh Tú nhìn Lâm Thiên. “Là ông ngoại....là Lê Chỉ Thành chủ tịch hội đồng quản trị gọi đến. Lâm Thiên cười khổ.

Tiếp theo đó, Lâm Thiên trả lời điện thoại. “A Thiên, hiện tại ông đã đến thành phố Việt Hoàng rồi, giờ đang ở khách sạn bên Việt Hoàng, cháu đến đây đi, sáng ngày mai chúng ta sẽ cùng vào công ty.” Ông ngoại Thành nói. “Ơ” Lâm Thiên cười gượng gạo.

Mình còn đang định đi vào khách sạn với Phạm Minh Tú mà, kết quả là ông ngoại lại đột ngột kêu gọi mình. “Sao vậy a Thiên? Có gì bất tiện sao?” Ông ngoại Thành nghi hoặc nói. “Không có gì, cháu sẽ tới ngay” Lâm Thiên nói.

Nếu như là ông ngoại gọi mình đến, thì Lâm Thiên chắc chắn không thể không đi được. Còn về chuyện Phạm Minh Tú, chỉ đành phải tiếp tục dời ngày rồi.

Sau khi cúp điện thoại. “Minh Tú, ông ngoại Thành bảo anh tới đó, cho nên tối hôm nay không thể ở cùng em rồi.” Lâm Thiên lộ ra vẻ bất lực. “Chủ tịch Thành bảo anh tới, thì chắc chắn là không thể không đi rồi, anh hãy mau đi đi, hi hi hi.” Phạm Minh Tú cười nói.

Cứ như vậy, Lâm Thiên lái chiếc Audi của Phạm Minh Tú đi thẳng đến khách sạn Việt Hoàng.

Sau khi xe dừng lại. “Anh yêu, đợi một chút”



Ngay khi Lâm Thiên chuẩn bị xuống xe, Phạm Minh Tú liền kéo lấy Lâm Thiên lại, sau đó trực tiếp hôn lấy Lâm Thiên.

Sau một phút hôn nhau trên xe. “Được rồi, anh sợ nếu tiếp tục thì sẽ không nhịn được mất” Lâm Thiên ngượng nghịu nói. Phạm Minh Tú che miệng cười, nói: "Hôm nay nếu không làm được, thì chờ ngày mai đi, đừng gấp gáp như thế, em là của anh, thế nào cũng không thoát được đâu.

Khi Phạm Minh Tú nói đến câu cuối cùng, còn chớp mắt với Lâm Thiên một cách quyến rũ. “Được rồi, anh đi đây”

Lâm Thiên hôn một cái lên má Phạm Minh Tú, sau đó nhanh chóng xuống xe. Một người xinh đẹp như Phạm Minh Tú vốn đã rất có sức hấp dẫn, khi cô ấy đang quyến rũ mình, nếu như Lâm Thiên còn không xuống xe, sợ là sẽ thực sự không kiềm chế được mất.

Trong khách sạn, Lâm Thiên vào gặp ông ngoại Thành, anh đích thân đưa sổ sách cho ông ngoại Lê Chí

Thành, sau đó trò chuyện với ông ngoại về chi nhánh Việt Hoàng, kể cho ông ngoại những gì mà mình đã thấy khi ở trong công ty vào mấy ngày qua.

Chín giờ sáng ngày hôm sau.

Tập đoàn Tỉnh Xuyên, trước cửa chi nhánh Việt Hoàng. Lúc này đây, tất cả nhân viên đều đang tập trung ở bên ngoài cửa công ty, trên tay không ít nhân viên còn cầm theo lá cờ màu nhỏ.

Ngoài cửa công ty thậm chí còn treo một bức biểu ngữ, trên đó được ghi là: Nhiệt liệt chào mừng chủ tịch Thành đích thân đến thị sát chi nhánh Việt Hoàng.

Tổng giám đốc Huỳnh và hai vị phó tổng giám đốc đứng ở hàng đầu tiên,

Giám đốc và quản lý đứng ở hàng thứ hai, Phạm Minh Tú chính là đang đứng ở hàng thứ hai.

Những người đứng ở hàng thứ ba đều là cấp chủ quản, sếp trước của Lâm Thiên, chủ quản vệ sinh đó chính là đang đứng ở hàng này. “Sắp được tận mắt nhìn thấy chủ tịch Thành rồi, hồi hộp quá đi.” “Đúng vậy, tôi đã làm việc ở chi nhánh Việt Hoàng được hai năm rồi, còn chưa tận mắt nhìn thấy chủ tịch Thành đấy. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội này rồi”

Những nhân viên đứng hai bên đường chào đón lúc này cũng đều đang xôn xao bàn tán.

Nhiều nhân viên có vẻ hơi kích động, bởi vì có hầu hết nhân viên ở đây đều chưa từng được tận mắt nhìn thấy Lê Chí Thành.

Huỳnh Tuệ Mẫn và anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn cũng đang đứng trong số các nhân viên đó.

Mặc dù ngày hôm qua Huỳnh Tuệ Mẫn bị Huỳnh Thiếu gây khó dễ, nhưng Huỳnh Tuệ Mẫn đã lựa chọn cúi đầu trước hiện thực, cho nên Huỳnh Thiếu không có đuổi việc hai người họ.

Lúc này, một chiếc Bentley dẫn đầu, ba chiếc xe thương mại đi theo phía sau hướng đến cửa vào của công ty.

Biển số của xe Bentley là tám tám tám tám bốn số giống nhau. “Đến rồi, đến rồi"

Sau khi các nhân viên nhìn thấy chiếc Bentley này xuất hiện, nhất thời trở nên nhốn nháo.