201: Cơn Thịnh Nộ


Ngay sau đó, Lâm Thiên liền giải thích về chuyện của mình với Phạm Minh Tú.

Bao gồm cả chuyện Phạm Minh Tú đến khách sạn uống say, anh là người đưa cô ấy đến khách sạn cũng uống say, đến khi tỉnh lại thì hình như hai người đã quan hệ với nhau rồi.

Lâm Thiên còn thành thật nói với Như Tuyết rằng khi mơ màng, mình đã cố gắng hết sức để kiềm chế thế nào.

“Như Tuyết, tôi xin thề, trước khi mê man, tôi thật sự không có suy nghĩ không đứng đắn nào cả! Tôi cũng không biết tại sao lúc tỉnh dậy đã ngủ cùng cô ấy rồi.

Lâm Thiên bất lực nói.

Dừng một lát, Lâm Thiên nói tiếp: “Cậu hiểu tính cách của tôi mà, mặc dù tôi không cố ý, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, tôi không thể không chịu trách nhiệm với cô ấy được.

“Vậy cậu còn thích tôi không? Còn muốn tôi làm bạn gái cậu không?” Như Tuyết nhìn Lâm Thiên.

“Tất nhiên!” Lâm Thiên không do dự trả lời.

“Vậy là đủ rồi, chỉ cần cậu thích tôi, chỉ cần cậu vẫn nhận tôi là bạn gái cậu.

Những thứ khác tôi đều không quan tâm”
Sau khi Như Tuyết nói xong câu này liền chủ động ôm lấy Lâm Thiên.

Lâm Thiên nghe thấy những lời này xong, trong lòng mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Thiên không ngờ Như Tuyết lại có thể chủ động nói như vậy.

Đối với Lâm Thiên mà nói, đây chính là cách duy nhất vẹn cả đôi đường, không phụ lòng ai cả.

Như Tuyết đột nhiên ngồi dậy khỏi vòng tay của Lâm Thiên, nói với anh: “Đúng rồi Lâm Thiên, vậy cô ấy biết tôi không? Cô ấy có thể chấp nhận sự tồn tại của tôi không?” “Cậu biết tính cách của tôi mà, trong tình huống này tôi chắc chắn sẽ không lừa dối người khác, vì thế tôi đã nói thật với cô ấy việc tôi đã có bạn gái rồi.

Cô ấy nói cô ấy có thể không bận tâm, nhưng cô ấy cần một danh phận.


Lâm Thiên nói.

“Vậy thì tốt!” Như Tuyết nở một nụ cười.

Ngay sau đó, Như Tuyết đột nhiên dùng tay với lấy cổ Lâm Thiên, nghiêng người tới trước mặt anh.

“Lâm Thiên, cậu đã ngủ với hai người phụ nữ rồi, tôi cũng là bạn gái cậu, tôi cũng muốn!” Như Tuyết nũng nịu nói.

“Như Tuyết, chuyện này..

Lâm Thiên giật mình trước sự chủ động của Như Tuyết.

Dù sao thì Lâm Tuyết thường ngày là một cô gái khá bảo thủ.

“Sao vậy? Không được sao?” Lâm Tuyết bĩu môi.

“Tất nhiên là không phải!” Lâm Thiên nhếch miệng cười.

Lâm Thiên nghĩ lại cũng đúng, mình đã quan hệ với Tô Bảo Nhi và Phạm Minh Tú rồi.

Mà Như Tuyết mới là người chính thức của Lâm Thiên, nếu như anh từ chối thì sao có thể xứng với Như Tuyết đây?
Sau đó, Lâm Thiên bắt đầu hôn Như Tuyết.

Hai người triền miên ở phòng khách, sau đó lại vào phòng ngủ của Như Tuyết.

1 tiếng sau.

Như Tuyết nép vào trong lòng Lâm Thiên, ấm áp mềm mại.

Trên ga giường vẫn còn đọng lại một khoảng đỏ, đây là lần đầu tiên của Như Tuyết.

“Lâm Thiên, bây giờ tôi cũng trở thành người phụ nữ của cậu rồi, cho dù sau này cậu còn có người phụ nữ khác, tôi có thể không bận tâm, nhưng cậu phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời, phải tốt với tôi cả đời!” Như Tuyết dịu dàng thỏ thẻ nói.

“Tôi xin thề, Lâm Thiên tôi sẽ đối xử tốt với cậu cả đời này! Nếu không thì tôi sẽ bị sét đánh, không được chết nguyên vẹn.” Lâm Thiên giơ tay xin thề.

“Được rồi, tôi không muốn nghe những lời như vậy đâu.”
Như Tuyết nũng nịu một tiếng, sau đó hôn Lâm Thiên...!Sau một đêm cuồng dại, đến sáng ngày hôm sau hai người mới đi ngủ.

Buổi chiều hôm sau.

"Reng reng reng, reng reng reng!"
Lâm Thiên bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Hôm qua điên cuồng với Như Tuyết cả đêm, Lâm Thiên đương nhiên rất mệt.

Nhưng Lâm Thiên vẫn chật vật bò dậy từ trong chăn, bởi vì những người biết số di động của Lâm Thiên đều là những người có quan hệ thân thiết, bọn họ gọi điện cho anh nhất định là có chuyện.

Lâm Thiên chộp lấy điện thoại nhìn vào màn hình hiển thị, là Hoàng Luân gọi đến.

Lâm Thiên định tối hôm nay sẽ tìm Hoàng Luân cùng ăn cơm, anh đến thành phố Hải Phòng đã hơn mười ngày chưa gặp anh ta rồi.

“Hoàng Luân” Lâm Thiên nghe điện thoại.

“Anh Thiên, anh về thành phố Bảo Thạnh chưa? Em...!
Nhà em gặp phải chút rắc rối.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói khẩn thiết của Hoàng Luân.

“Rắc rối? Rắc rối gì?” Lâm Thiên hỏi.

“Có vài tên đến quán đồ ăn vặt nhà em làm loạn” Hoàng Luân nói.

“Cái gì?” Lâm Thiên nghe xong thì đầu óc lập tức tỉnh táo.

“Hoàng Luân, em bình tĩnh đã, anh đến ngay đây!” Lâm Thiên nói.

Sau khi tắt điện thoại, Lâm Thiên nhanh chóng mặc quần áo.

“Lâm Thiên, sao vậy?” Như Tuyết dụi mắt ngái ngủ.

“Nhà Hoàng Luân xảy ra chuyện rồi, bây giờ tôi phải qua đó gấp” Lâm Thiên nói.

“Vậy sao, vậy cậu cẩn thận một chút, chú ý an toàn!” Như Tuyết căn dặn.

Lâm Thiên nhanh chóng mặc xong quần áo, sau đó chạy xuống lầu lái chiếc xe thương vụ trước đó.

Lái hết tốc lực, đi thẳng đến nhà Hoàng Luân.

Mặc dù chiếc xe thể thao Lamborghini của Lâm Thiên có tốc độ nhanh hơn, nhưng xe đỗ ở nhà Lâm Thiên, sau khi Lâm Thiên trở về thành phố Bảo Thạnh vẫn chưa kịp lay.

Khoảng cách từ nhà Như Tuyết đến nhà Hoàng Luân không quá xa, Lâm Thiên lái hết tốc lực mười phút là đến quầy hàng nhà Hoàng Luân.

Bên trong quầy hàng vẫn còn tiếng đập phá đồ đạc “Bụp bụp bụp”.

Sau khi đi vào quầy hàng.

Lâm Thiên phát hiện giá hàng trong tiệm bị đẩy đến, nước uống, đồ ăn đều bị hất xuống đất, trong phòng vẫn còn 4 tên đàn ông mặc vest đen đang đập phá.

Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn, Hoàng Luân đang ôm cha anh ta.

Trên người cha anh ta đều là máu.

Sau khi Lâm Thiên nhìn thấy cảnh này, đồng tử lập tức co lại.

Lúc Lâm Thiên còn nghèo khó, cha Hoàng Luân vẫn luôn đối xử rất tốt với Lâm Thiên, thường xuyên thông qua Hoàng Luân cho Lâm Thiên vay tiền, còn dạy Lâm Thiên rất nhiều đạo lý làm người.

Cha Lâm Thiên mất sớm, cha của Hoàng Luân dạy dỗ Lâm Thiên giống như cha ruột vậy.

Vì thế, khi nhìn cả người cha Hoàng Luân toàn máu, trái tim Lâm Thiên thắt lại.

Sau đó, Lâm Thiên nhanh chóng lao tới trước Hoàng Luân.

“Chú Hoàng! Chủ Hoàng!" Lâm Thiên sốt sắng gọi.

“Lâm Thiên, sao cháu lại đến đây?" Chú Hoàng mở mắt nhìn Lâm Thiên.

"Chủ Hoàng, chủ bị thương ở đâu rồi?" Lâm Thiên vội vàng hỏi.

“Chú...!Chú..”
Có thể là vì quá đau, chú nói mãi không nên lời.

Mỗi và sắc mặt ông ây trắng bệch không còn giọt máu, trên mặt đầy mồ hôi, toàn thân co giật.

Lâm Thiên cúi đầu nhìn, phát hiện chú Hoàng bị đâm vào bụng, có thể nhìn thấy cả ruột! “Mẹ kiếp!”
Lâm Thiên nhìn thấy cảnh này xong thì trong mắt loé lên lửa giận không thể kìm nén, lồng ngực sắp nổ tung.

Lâm Thiên coi chú Hoàng như người thân!
Người thân của mình lại bị đâm thấu ruột, sao Lâm
Thiên không tức giận cho được? Ngay sau đó, Lâm Thiên phẫn nộ đứng lên.

Chú Hoàng kéo tay Lâm Thiên lại.


“Lâm Thiên, đừng! Đừng đánh nhau với họ.

Chú...!Chú không muốn hai đứa cũng bị đâm! Chúng ta không đụng được vào họ đâu!” Chú Hoàng cần răng, giọng run rẩy nói ra câu này.

Chú Hoàng hiểu rất rõ về gia đình của Lâm Thiên, ông biết gia đình Lâm Thiên ngh khó lại không có chỗ dựa, làm sao dây được vào những người này? Ông không muốn kéo Lâm Thiên vào vũng nước này.

“Yên tâm đi chú Hoàng.

Cháu có thể giải quyết được!” Lâm Thiên khép mắt nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên cầm lấy một chai bia bên cạnh, xông lên trước.

“Lâm Thiên! Đừng!”
Chú Hoàng vội vàng hét lên.

Hoàng Luân đứng dậy, có điều anh ta không đi ngăn Lâm Thiên lại, mà thay vào đó nhặt một chai bia lên.

Lâm Thiên đã xông đến trước bốn tên đó.

“Mẹ kiếp, lên cho tao!” “Bụp!”
Lâm Thiên gầm lên, sau đó đập thẳng chai bia vào một trong số những tên đó.

Chai bia vỡ tan ngay tức khắc, mảnh vỡ văng tung toé.

Bốn người đàn ông mặc vest đen trong phòng đều nhìn Lâm Thiên.

“Hừ, nhãi ranh, mày muốn lo chuyện bao đồng à? Biết bọn tao là ai không?"
Bốn người trợn mắt há mồm nhìn Lâm Thiên, trong tay bọn họ còn cầm dao.

“Tao không quan tâm bọn mày là ai, ai chém chú Hoàng của tao thì ra đây chịu chết đi!” Lâm Thiên nheo mắt, ánh mắt loé lên sự tức giận vô tận.

Chém chú Hoàng bị thương thành như vậy, Lâm Thiên tức giận đến mức gần như mất đi lý trí.

"Muốn bọn tao chịu chết? Ha ha!" Bốn người mặc vest đen này đều bật cười ha ha.

“Nhãi ranh, vậy để bọn tao xem xem, là ai chịu chết!” Một tên áo đen trong đó nhấc con dao trong tay lên, xông về phía Lâm Thiên.

“Anh Thiên, để em!” Hoàng Luân lấy chai bia, chuẩn bị xông lên.

“Đoàng!”
Đúng vào lúc này, một tiếng súng vang lên.

Người đàn ông mặc vest đen đang định lao tới ngã nhào xuống đất.

Người nổ súng, đương nhiên là Lâm Thiên! Lâm Thiên giơ súng lục lên, đối mặt với ba người còn lại.

Ba người đàn ông mặc vest đen này nhìn thấy súng trong tay Lâm Thiên thì đều bị doạ đến mức sắc mặt trắng bệch, bộ dạng phô trương trước đó sớm đã biến mất không còn dấu vết.

“Cậu...!Đừng nổ súng, chúng tôi cũng chỉ nhận lệnh làm việc thôi!” Ba người này sợ tới mức lập tức quỳ xuống đất, bọn họ bị súng chĩa vào, sao còn dám chống cự nữa?.

202: Chân Tướng


Lâm Thiên liếc nhìn ba người đang quỳ gối cầu xin được tha tội dưới chân mình. "Vừa rồi tạo đã cho chúng mày một cơ hội rồi, nhưng tiếc là chúng mày lại không biết trân trọng!" "Bây giờ, chúng mày chỉ còn đường chết mà thôi!"

Lâm Thiên nói bằng giọng đầy quyết đoán “Đoàng... Đoàng...

Hai tiếng súng nữa vang lên, hai người đàn ông mặc vest đen ngã xuống đất.

Tuy nhiên, đến phát bắn thứ ba Lâm Thiên lại không nổ súng được.

Lâm Thiên bóp cò liên tục, nhưng anh phát hiện trong súng không còn viên đạn nào nữa.

Từ khi có được khẩu súng này, anh vẫn luôn dùng đạn có sẵn trong đó, chưa hề bổ sung lần nào. Anh thật sự quên mất chuyện này. "Không còn đạn nữa sao? Haha!"

Người đàn ông mặc vest đen còn lại đứng dậy, hả hệ cười lớn. "Nếu mày đã không còn đạn nữa, vậy thì chờ chết đi!"

Người đàn ông mặc vest đen cầm dao trong tay, lao về phía Lâm Thiên.

Lâm Thiên nhằm một mắt, đồng thời cầm cây gậy bên cạnh lên, chuẩn bị đón đầu tên kia.

Hoàng Luân cũng cầm chai bia trên tay, sẵn sàng chiến đấu cùng Lâm Thiên. “Vù!”

Ngay khi người đàn ông mặc vest đen chuẩn bị lao đến, một chiếc phi tiêu bay tới, đâm thẳng vào đầu người đàn ông mặc vest đen đó.

Chỉ nghe thấy một tiếng va đập rất mạnh, sau đó người đàn ông kia không còn hơi thở nữa.

Đôi mắt hắn ta trợn trừng lên, có lẽ chính hắn ta cũng không biết mình đã chết thế nào. Ngay sau đó, Thạch Hàn từ cửa bước vào, rõ ràng phi tiêu này đến từ tay Thạch Hàn.

Thạch Hàn vẫn luôn canh giữ bên ngoài, thấy tình hình có vẻ không ổn, anh ta đương nhiên phải ra tay.

Nhìn thấy người này chết rồi, Lâm Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự phải đánh nhau với hắn thì sẽ khá rắc rối. Anh chỉ có một cây gậy trong tay, còn đối phương thì lại cầm một con dao sắc nhọn.

Giải quyết xong những người này, Lâm Thiên nhanh chóng xoay người chạy tới chỗ chú Hoàng. “Lâm... Lâm Thiên, tại sao... sao cháu lại có súng?” Chú Hoàng nghiến răng, ánh mắt kinh ngạc.

Lâm Thiên ngay lập tức đáp lại: “Chú Hoàng, chú đừng nói gì cả, những việc khác cứ để sau đi, chú cố gắng chịu đựng một lúc, cháu đưa chủ đi bệnh viện ngay đây!”

Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía Hoàng Luân rồi nói: "Hoàng Luân, lại đây! Chúng ta dìu cha em ra xe" "Vâng, vâng vâng!"

Hoàng Luân vội vàng đi tới chỗ Lâm Thiên, đỡ chú Hoàng lên xe, sau đó phi thẳng đến bệnh viện.

Về phần xác chết trong cửa hàng, Lâm Thiên đã gọi cho anh Long ở tập đoàn Tỉnh Xuyên nhờ ông ta xử lý rồi!



Phòng cấp cứu bệnh viện. "Hoàng Luân, chuyện gì vậy? Những người đó là ai thế?" Lâm Thiên hỏi.

Hoàng Luân bất lực trả lời: "Anh Thiên, em cũng không biết nữa. Em đang ở phòng sau, nghe thấy tiếng đánh nhau mới chạy ra xem thử. Em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra cả."

Nếu đã như vậy, chỉ có thể chờ cha của Hoàng Luân nói mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, Lâm Thiên không biết liệu cha của Hoàng Luân có thể sống sót hay không. “Mong rằng chú Hoàng có thể bình an qua cửa ải này!” Lâm Thiên thầm cầu nguyện. "Em tin rằng cha em sẽ bình an qua khỏi!" Hoàng Luân cắn rằng nói.

Ngay sau đó, Hoàng Luân quay đầu nhìn Lâm Thiên, "Anh Thiên, đằng sau những người này nhất định có người chỉ đạo. Hoàng Luân em bình thường không cầu xin anh bao giờ, nhưng lần này, em cầu xin anh Thiên, anh nhất định phải tìm ra tên đầu sỏ đứng sau mọi chuyện giúp em!" Khuôn mặt Hoàng Luân đầy tức giận.

Lâm Thiên quả quyết nói: “Em yên tâm đi, cho dù em không nói, anh cũng nhất định thay chủ Hoàng trả mối thù này

Tận mắt chứng kiến chủ Hoàng bị đâm thủng ruột, Lâm Thiên vô cùng tức giận.

Mặc dù Lâm Thiên đã tận tay giết chết một số hung thủ ngay tại hiện trường nhưng điều đó cũng không đủ để xoa dịu cơn tức giận của anh. Sau nhiều giờ cấp cứu, bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ.

Thấy vậy, Lâm Thiên cùng Hoàng Luân vội đứng lên: “Bác sĩ, thế nào rồi ạ?”

Bác sĩ cho biết: “Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn cần một thời gian nữa mới có thể hồi phục chấn thương.”

Nghe xong lời này, Hoàng Luân và Lâm Thiên mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Lâm Thiên và Hoàng Luân ngồi bên giường bệnh của chú Hoàng. Chú Hoàng mở miệng nói: "Tại sao hai đứa lại đưa chú vào phòng chăm sóc đặc biệt? Mau chuyển chú đến phòng thường đi

Chú Hoàng biết chi phí của phòng chăm sóc đặc biệt rất cao, hơn nữa bây giờ ông thậm chí còn không có tiền để phẫu thuật.

Lâm Thiên lập tức đáp lại: "Chú Hoàng à, cháu đã trả hết chi phí rồi, chủ không cần phải lo lắng đầu” Chú Hoàng lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc: “Lâm Thiên, tất cả chi phí cộng lại cũng phải đến mấy trăm triệu... Cháu lấy đầu ra nhiều tiền như vậy?"

Chú Hoàng vẫn không biết thân phận của Lâm Thiên, trong mắt chú Hoàng, gia cảnh của Lâm Thiên rất nghèo khó, đừng nói đến mấy trăm triệu, ngay cả mấy triệu anh cũng không có.

Ngừng một chút, chú Hoàng lại tiếp tục nói: "Còn nữa, Lâm Thiên, cháu... Tại sao cháu lại có súng?

Thực ra cháu không cần quan tâm đến chủ đâu, cùng lắm là cái mạng già này không còn nữa. Cháu... Cháu giết bọn chúng, cháu sẽ bị vạ lây đấy."

Chú Hoàng lắc đầu thở dài, ông không muốn liên lụy đến Lâm Thiên.

Hoàng Luân liền tiếp lời cha mình: “Cha, anh Thiên bây giờ không còn như ngày xưa nữa rồi”

Gương mặt chú Hoàng lộ rõ vẻ khó hiểu: “Không giống? Ý con là gì?" “Chú Hoàng, chú có biết Lê Chí Thành không?” Lâm Thiên nói.



Chú Hoàng gật đầu: "Lê Chí Thành, người giàu nhất Tây Nam, chủ tịch Tập đoàn Tỉnh Xuyên phải không? Chú biết."

Lâm Thiên đáp: "Ông ấy là ông ngoại cháu. Cách đây không lâu ông ấy và cháu đã nhận nhau. Cháu chưa kịp nói chuyện này với chú"

Chú Hoàng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ý cháu là... Cháu là cháu ngoại của Lê Chí Thành?" “Vâng ạ!” Lâm Thiên gật đầu.

Chú Hoàng vẫn có vẻ hoài nghi: “Lâm Thiên, cháu... Cháu không đùa chú đấy chứ?” “Chú Hoàng, sao cháu lại dám nói dối chú chứ!” Lâm Thiên nghiêm túc trả lời.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lấy ra chiếc chìa khóa Lamborghini. "Chú nhìn xem, đây là chìa khóa Lamborghini. Nếu cháu vẫn là cậu bé nghèo khổ như trước đây, cháu làm sao có thể mua được một chiếc xe sang như vậy phải không?"

Chú Hoàng xem qua, đây đúng là chìa khóa xe Lamborghini.

Lâm Thiên lấy điện thoại di động ra, đưa cho chú Hoàng xem số dư ngân hàng: “Chú Hoàng, chú xem số dư tài khoản của cháu đi, cái này không thể giả được. “Hả... Hả, đây là ba nghìn năm trăm tỷ?"

Chú Hoàng vô cùng kinh ngạc trước số dư tài khoản của Lâm Thiên. "Cha, con cũng có thể chứng minh điều đó! Anh Thiên thực sự là cháu của Lê Chí Thành, chủ tịch chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở Bảo Thạnh bây giờ chính là anh Thiên đấy ạ.

Chú Hoàng thở một hơi dài: “Hừ, không ngờ cháu trai của người giàu nhất Tây Nam lại chính là Lâm Thiên.”

Chú Hoàng rất hiểu Lâm Thiên, ông biết Lâm Thiên không phải là người thích khoe khoang, hơn nữa còn có số dư tài khoản làm bằng chứng, vì vậy ông quyết định tin tưởng lời anh nói.

Chú Hoàng nở nụ cười thật tươi với Lâm Thiên: "Nếu cháu đã là cháu của Lê Chí Thành thì sau này sẽ không phải khổ cực nữa. Cuối cùng cháu có thể sống sung sướng, thoải mái rồi”

Chú Hoàng luôn coi Lâm Thiên như con mình, bây giờ Lâm Thiên không còn phải sống trong cảnh nghèo khó nữa, chú Hoàng đương nhiên rất vui mừng.

Lâm Thiên nói chắc nịch: "Chú Hoàng! Chú nói cho cháu biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì đi ạ. Chuyện này dù thế nào cháu cũng nhất định sẽ giúp chú!" "Được rồi, vậy thì chú sẽ nói sự thật cho cháu biết. Mấy người đó hôm nay đến đây để thu phí bảo vệ. Họ là người của nhà họ Khương, tháng nào cũng đến thu phí, mỗi lần là 3 triệu rưỡi.

Lâm Thiên vô cùng kinh ngạc, lập tức hỏi lại: "Sao cơ ạ? Còn có chuyện này nữa sao? Nhà họ Khương, là Khương Hùng Dũng sao?" “Cha, sao con chưa nghe cha nhắc đến chuyện này bao giờ?” Hoàng Luân cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.

Chú Hoàng đáp lời: "Nói cho con biết điều này cũng vô ích thôi. Chuyện này chỉ khiến con thêm áp lực, vì thế cha không nói.

Dừng lại một lúc, chú Hoàng tiếp tục nói: "Luân, con cũng thừa biết năm nay gần nhà mở một siêu thị lớn, khiến việc kinh doanh của chúng ta giảm mạnh. Bây giờ trừ tiền điện, tiền nước, mỗi tháng chỉ kiếm được 910 triệu mà thôi. “Đúng thế!” Hoàng Luân gật đầu "Nhưng hôm nay kh đến thu tiền, họ muốn tăng phí bảo vệ lên 7 triệu. Cha nói với họ là nhà mình khó khăn nhưng họ không nghe, còn đập phá cửa hàng nữa. Cha ngăn họ phá cửa hàng thì bị đâm. Chú Hoàng lắc đầu. ra. “Hóa ra là như vậy!” Lâm Thiên đột nhiên nhận

Ngay sau đó, Lâm Thiên nheo mắt lại. "Khương Hùng Dũng chết tiệt, ông ta dám thu phí bảo vệ, lại còn 7 triệu một tháng? Đúng là đồ ăn tiền chết tiệt!" “Lâm Thiên, tuy bây giờ cháu là là cháu của Lê Chí Thành, nhưng Khương Hùng Dũng là rắn địa phương, không dễ dây vào đâu, cháu phải bình tĩnh.” Chủ Hoàng nghiêm túc nói. đáp. “Chú Hoàng đừng lo lắng, cháu biết rồi!” Lâm Thiên

Trong khoảng thời gian này, Lâm Thiên không suy nghĩ nhiều đến chuyện này, Khương Hùng Dũng không có ý định gì với anh nên anh cũng không muốn động vào ông ta.

Thực lực bây giờ của Lâm Thiên đã lớn mạnh hơn lúc mới gặp lại ông ngoại nhiều rồi, lúc đó anh vẫn chưa thể thâu tóm được thế lực của Khương Hùng Dũng.

Nhưng bây giờ, Lâm Thiên đã có thể rồi! “Cũng đến lúc phải trừ khử tên Khương Hùng Dũng này!” Lâm Thiên tự lẩm bẩm, nheo mắt lại.