“Xin lỗi, xin tránh ra một chút.”
Dương Bác Vũ đẩy Lâm Hải Huy ra, sau đó đi về phía lâm Thiên.
Mấy vị trưởng bối trong phòng khách cũng ngẩn người ra, không phải nói hôm qua Lâm Thiên đắc tội với Dương Bác Vũ sao? Tối qua bọn họ còn vì chuyện này mà chỉ trích Lâm Thiên rất dữ dội.
Mà hiện tại, Dương Bác Vũ lại đến đây vì Lâm Thiên?
Lẽ nào tối qua bọn họ đã làm ai rồi? Trách nhầm Lâm Thiên sao?
Bên ngoài nhà chính.
“Lâm Thiên, tối qua ở câu lạc bộ đã không tiếp đãi chu đáo, xin cậu Thiên tha thứ.” Dương Bác Vũ cung kính.
Mọi người nhà họ Lâm thấy Dương Bác Vũ cung kính với Lâm Thiên như vậy, trong lòng bọn họ đều đang cuồn cuộn sóng lớn gió to.
“Khách khí rồi, tôi không phải là người hẹp hòi, chuyện hôm qua chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, tôi sẽ không vì chuyện đấy mà ghét anh đâu.” Lâm Thiên nhàn nhạt trả lời một câu.
Lâm Thiên nhìn dáng vẻ Dương Bác Vũ thì đã hiểu, hiển nhiên là Dương Bác Vũ đã biết thân phận của anh.
“Cậu Thiên quả nhiên rất độ lượng.” Dương Bác Vũ nghe thấy Lâm Thiên nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Thiên, tôi vào chúc thọ ông nội của anh trước.” Dương Bác Vũ cười nói.
Tiếp theo đó, Dương Bác Vũ bước vào trong nhà lớn.
Bữa tiệc chúc thọ hôm nay của ông Lâm phải nói là vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.
Tại thời điểm này, những nhân vật hàng đầu của giới kinh doanh Bảo Thạch đều tập trung hết tại sân của nhà họ Lâm.
Phần năng lực này của Lâm Thiên khiến mọi người trong nhà họ Lâm thán phục.

Tất cả mọi người đang nhìn Lâm Thiên, trong mắt lộ ra vẻ kính sợ.
Lâm Thiên chậm rãi đứng lên, chuẩn bị vào hội trường.
Nếu như sự việc đã phát triển đến mức này, có một số chuyện cũng lên ngả bài thôi.
“Lâm Hải Quang, không phải anh hỏi tôi, tôi có thể mời được những người như thế nào đến sao? Tôi nghĩ những người vì tôi mà đến này, có lẽ sẽ có thân phận lớn hơn rất nhiều những người mà anh có thể mời đến.” Lâm Thiên nhàn nhạt nói.
Lâm Hải Quang cúi thấp đầu, mặt đỏ bừng, một cái rắm cũng không dám đánh.
Lâm Thiên lại liếc nhìn Lâm Hải Huy.
Cơ mặt của Lâm Hải Huy đột nhiên giật giật, bởi vì anh ta có thể cảm nhận được trong ánh mắt Lâm Thiên tràn đầy sự khinh thường anh ta.
Khi Lâm Thiên đứng lên đang chuẩn bị đi vào hội trường, bên ngoài cửa lại truyền đến một giọng nói vang vọng.
“Chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên, Lê Chí Thành đến.”
Khi những lời này vừa vang lên, toàn bộ bầu không khí của nhà họ Lâm nổ tung đến cực điểm.
“Cái gì? Lê...!Chí Thành? Lê Chí Thành người giàu có nhất Tây Nam? Tôi….

Tôi không nghe nhầm đấy chứ.”
“Trời ơi, sao Lê Chí Thành lại chạy đến huyện Kiến Nghiệp chúng ta để tham gia lễ mừng thọ của một nhà trong huyện chứ?”
“Đây là thật hay giả vậy? Con mẹ nó tôi không nằm mơ đấy chứ?”
Tất cả mọi người đều sôi sục lên.

Tiếng cảm thán lần lượt vang lên, nhiều người còn gào khàn cả giọng.
Lê Chí Thành là một nhân vật truyền kỳ ở Tây Nam, ông ấy đã tạo nên một đế quốc kinh doanh Tỉnh Xuyên trong giới kinh doanh ở Tây Nam, là một nhà lãnh đạo kinh doanh khiến vô số người kính trọng và ngưỡng mộ.
Đừng nói là một huyện, một thành phố, mà là cả giới kinh doanh của ba miền, tầm ảnh hưởng của Lê Chí Thành, không ai có thể sánh được.
Những ông chủ ở huyện Kiến Nghiệp này cảm thấy vô cùng tuyệt vời khi có thể gặp được hội trưởng của hội doanh nhân thành phô Bảo Thạch.
Về phần Lê Chí Thành, đây là điều mà bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Đừng nói là các ông chủ ở huyện Kiến Nghiệp, mà cả ông chủ của thành phố Bảo Thạch, thậm chí cả chủ tịch Doãn, Dương Bác Vũ cũng kinh ngạc đứng lên.
Bọn họ đều không thể ngờ Lê Chí Thành sẽ đích thân đến đây.
Lê Chí Thành đến đây.

Đây là chuyện vô cùng khủng bố.
Trong nhà lớn.
“Sao Lê Chí Thành lại đến đây chứ? Chúng ta...!Nhà họ Lâm chúng ta căn bản không thể mời được loại nhân vật lớn như Lê Chí Thành.” Cô lớn kinh ngạc nói.
Những loại nhân vật lớn như Lê Chí Thành, người nhà họ Lâm làm sao có thể tiếp cận được chứ?
“Sao… Sao ông ta lại đến đây? Lẽ nào cũng là vì...!Lâm Thiên?” Bác gái trợn tròn mắt.
Ngoại trừ Lâm Thiên, bọn họ không thể nghĩ tới người khác.
“Choang!”
Khi bác hai nghe thấy ba chữ “Lê Chí Thành”, chén trà trên tay ông ta lập tức rơi xuống đất.

Ông ta chỉ cảm thấy bầu trời đang quang đãng đột nhiên có một tiếng sấm, giống như người bị dội một gáo nước lạnh từ trên xuống dưới, toàn thân tê dại.
Trời ơi, Lê Chí Thành!
Trong mắt bọn họ, đây chính là một vị thần trong giới kinh doanh.
Kể từ giờ khắc này ông ta đã biết rõ, Lâm Thiên là một sự tồn tại khủng bố mà ông ta không thể tin được.
Khi hai người cô và bác dâu nghe thấy tin này, bọn họ suýt nữa ngất đi vì bị sốc.
“Nhanh! Nhanh! Mau đi ra ngoài với tôi, đích thân ra mời vào.”
Hai tay của ông Lâm đều run rẩy.
Nhà họ Lâm của ông, từ trước đến giờ chưa gặp một nhân vật lớn như thế bao giờ cả.
Tiếp theo đó, ông Lâm dẫn bác cả và bác hai cùng với một số vị trưởng bối khác cùng nhau đi ra ngoài.
Trong sân.
Mọi người đều nhìn vào cánh cửa.
Nhìn thấy một ông cụ mặc quần áo thời phong kiến, đi giữa một nhóm người, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.

Khí chất đó đủ để đè bẹp hết tất cả những người đang có mặt ở đây.
“Chủ tịch Lê, ông muốn đến thì nên thông báo trước với chúng tôi.

Nhà họ Lâm chúng tôi sẽ đi ra 10km để chào đón rồi.” Ông Lâm kích động nói.
“Hôm này tôi đến dự lễ chúc thọ của ông là vì nể mặt cháu ngoại tôi, Lâm Thiên.” Lê Chí Thành bình tĩnh nói.
“Ông nói cái gì? Lâm Thiên là...!Là cháu ngoại ông sao? Ông đừng có nói đùa chứ?” Ông Lâm kinh ngạc.
“Ông thấy tôi có giống nói đùa không? Mẹ của Lâm Thiên là con gái ruột của tôi.” Lê Chí Thành chống tay nói.
“Hóa...!Hóa ra là như thế.”
Trong mắt ông Lâm lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Ngoài ra, Lâm Thiên cũng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Tỉnh Xuyên.”
“Tỉnh Xuyên...!Người thừa kế Tỉnh Xuyên.”
Các bác các cô và những người khác nghe thấy lời này đều bị dọa mà lùi lại mấy bước.
Bác hai thì bị tin tức kinh hoàng này dọa cho ngã xuống đất.
“Hóa ra...!Hóa ra tập đoàn Tỉnh Xuyên và Lê Chí Thành chính là chỗ dựa của Lâm Thiên.” Bác hai ngồi phịch xuống đất, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng lẩm bẩm.
Toàn bộ tập đoàn Tỉnh Xuyên, trong giới kinh doanh của cả ba miền chính là một siêu chiến hạm.
Hiện tại cuối cùng ông Lâm cũng đã hiểu rõ tại sao ông đưa cho Lâm Thiên hai mươi tỷ và chức vụ giám đốc điều hành công ty, Lâm Thiên lại từ chối.
Bởi vì đối với chức vụ người thừa kế tập đoàn Tỉnh Xuyên mà nói, những thứ ông cho đều chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.
Lâm Mộc Thanh cũng ngây người ra nhìn Lâm Thiên.
Cuối cùng cô ấy cũng đã hiểu sao Lâm Thiên lại có lòng tin để thách thức với Lâm Hải Huy, thậm chí với cả các trưởng bối của nhà họ Lâm.
Cuối cùng cô ấy cũng hiểu, sao Lâm Thiên lại tặng cô một chiếc xe thể thao trị giá mười tỷ mà không thèm chớp mắt lấy một cái.

“Người thừa kế của Tỉnh Xuyên sao?” Lâm Hải Huy nhắm mắt lại, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Anh ta biết, Lâm Thiên là người thừa kế của Tỉnh Xuyên, đây là một sự tồn tại đáng sợ mà anh ta không thể sánh được.
Cuối cùng anh ta vẫn thua Lâm Thiên.
Hơn nữa còn thua thảm hại.
Lần chúc thọ thứ tám mươi của ông cụ Lâm, từ đầu đến cuối đều trong hoàn cảnh bất ngờ như vậy.
Bởi vì để chào đón nhóm ông chủ lớn, nhân vật lớn này, các trưởng bối của nhà họ Lâm, đều chạy đến gãy chân trong bữa tiệc.
Có thể có nhiều nhân vật tai to mặt lớn đến như vậy, đương nhiên nhà họ Lâm cảm thấy vô cùng có thể diện.
Đứng nói đến nhà họ Lâm, mà đối với cả cái huyện Kiến Nghiệp này mà nói, có thể tập hợp được nhiều các lãnh đạo lớn như vậy cũng một lúc, thậm chí Lê Chí Thành cũng đích thân đến, cũng đủ để ghi vào sử sách của huyện Kiến Nghiệp này.
Sự việc này chắc chắn sẽ trở thành một truyền kỳ được người huyện Kiến Nghiệp bàn tán xôn xao.
Buổi tối, sau khi tất cả các khách mời đã rời đi.
Trong nhà lớn của nhà họ Lâm.
Tất cả người nhà họ Lâm đều tập hợp đầy đủ.
Thân là tiểu bối, vậy mà lúc này Lâm Thiên lại được ông Lâm sắp xếp chỗ ngồi cùng vị trí với ông, ngồi ngang hàng cùng với ông Lâm.
Tuy nhiên nhà họ Lâm không có ai dám có bất kỳ ý kiến nào cả.
Dựa vào thân phận của Lâm Thiên, tuyệt đối có tư cách để ngồi ở vị trí này.
Đôi mắt Lâm Thiên hơi híp lại, anh liếc nhìn xuống dưới một vòng.
Ánh mắt Lâm Thiên nhìn đến đâu, cho dù là bác cả, bác hai, cô, cô nhỏ và các trưởng bối, còn có Lâm Hải Huy, Lâm Hải Quang và các tiểu bối khác, đều cúi đầu xuống không dám nhìn Lâm Thiên.
“Lâm Hải Huy, Lâm Hải Quang.

Ông cảm thấy, các cháu phải cho Lâm Thiên một lời xin lỗi.” Ông Lâm đột nhiên nói.
Sau khi hai người bị gọi tên, đều đứng dậy.
“Em họ Lâm Thiên, bọn anh...!Bọn anh xin lỗi, ly rượu này kính cậu.”
Sau khi hai người nói xong đều cầm ly rượu trước mặt lên, ngửa đầu uống cạn.
Đặt ly rượu xuống, Lâm Hải Huy tiếp tục nói:
“Em họ Lâm Thiên, trước đây anh và em anh có nhiều mâu thuẫn với cậu, bây giờ bọn anh đã biết lỗi rồi, hy vọng cậu tha thứ cho bọn anh.”
Lâm Hải Huy, người luôn xem mình là con trời, mặc dù không muốn cúi đầu trước ai, nhưng anh ta biết, dựa vào năng lực hiện tại mà Lâm Thiên có, anh ta, không thể không cúi đầu.
Nếu không chỉ với một câu nói của Lâm Thiên là có thể khiến anh ta, thậm chí khiến cả tập đoàn Lâm thị bị hủy diệt.