*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lâm Thiên bị Như Tuyết ôm, có lẽ là bởi vì căng thẳng và sững sờ nên thân thể cậu ta đờ hết cả ra.

Thành thật mà nói, Lâm Thiên vẫn còn là một xử nam.

Mặc dù đã hẹn hò với bạn gái cũ Thanh Mai được hai năm, nhưng cậu thậm chí còn chưa từng hôn.

miệng cô ấy chứ đừng nói đến chuyện khác.

Lúc này, Như Tuyết cũng có phản ứng.

"Ôi!"
Như Tuyết xấu hổ kêu lên.

Sau đó nhanh chóng buông Lâm Thiên ra, khuôn mặt đỏ bừng như mặt trời ban trưa.

"Xin xin lỗi...!Tôi...!Vừa rồi tôi rất vui vẻ, cho nên...!như vậy."
Như Tuyết đỏ bừng mặt, muốn giải thích nhưng cô lại lắp bắp không thể nói được một cách rõ ràng.

“Uh, rất vui.

Tôi hiểu mà” Lâm Thiên nở một nụ cười khô khốc.

“Đúng vậy, tôi thực sự không ngờ rằng chúng ta lại có thể nhận được tài trợ từ Tập đoàn Tỉnh Xuyên dễ dàng như vậy.

Tôi vẫn cứ nghĩ là mình đang mơ” Nụ cười trên môi Như Tuyết tươi tắn vô cùng.

Không biết lý do tại sao Lâm Thiên rất vui khi thấy Như Tuyết vui vẻ và hạnh phúc như vậy.


“Không phải tôi đã nói sao, không khó như cậu nghĩ” Lâm Thiên cười nói.

Đương nhiên không khó, vì Lâm Thiên đã sắp xếp mọi thứ.

Nếu không, nếu Lâm Thiên là cậu bé đáng thương trước đây, cậu và Như Tuyết có lẽ còn không vào được công công ty.

Lúc này, Như Tuyết đột nhiên nghiêm túc nhìn Lâm Thiên, hỏi:
"Lâm Thiên, tôi luôn cảm thấy mọi chuyện suôn sẻ một cách không bình thường.

Việc thuận lợi như vậy, không phải là...!có liên quan gì đến cậu đúng không?"
Là cán bộ Ban đối ngoại của Hội Sinh viên, Như Tuyết đã nhiều lần đi xin tài trợ, cô biết việc xin tài trợ khó khăn như thế nào, thậm chí vài triệu đồng cũng vô cùng khó khăn.

Trừ khi phải mang thân đi đổi thì may ra mọi chuyện mới có thể dễ dàng hơn được.

Một số cô gái trong Hội sinh viên lôi kéo tài trợ bằng cách này (tất nhiên, Như Tuyết chắc chắn sẽ không làm như vậy).

Và lần này, việc xin tài trợ còn dễ hơn dùng thân xác để trao đổi, chưa kể lại là một tập đoàn siêu đẳng như Tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Vì vậy, Như Tuyết nghĩ đến Lâm Thiên.

Cô đang suy nghĩ, ngay từ đầu Lâm Thiên đã đề xuất đến tập đoàn Tỉnh Xuyên, vậy có liên quan gì đến việc cô và Lâm Thiên nhận được tài trợ một cách dễ dàng như vậy không?
"Làm sao có thể liên quan đến tôi? Cậu cho rằng tôi có liên quan gì đến Tập đoàn Tỉnh Xuyên được chứ?" Lâm Thiên cười nói.

"Phải rồi."
Như Tuyết gật đầu.

Cô đã suy nghĩ kỹ càng lại.

Quả thật hoàn cảnh gia đình của Lâm Thiên không thể nào có liên hệ gì với tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Có lẽ là do cô đã lo lắng và suy diễn quá nhiều.

Ngay sau đó, Như Tuyết ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên, cất giọng trong trẻo nói: "Lâm Thiên, dù sao tôi cũng xin cảm ơn cậu! Nếu không có cậu, tôi sẽ không bao giờ có dũng khí đến Tập đoàn Tỉnh Xuyên xin tài trợ, chứ đừng nói là có thể nhận được món tiền tài trợ lần này".

“Nếu muốn cám ơn tôi, chỉ bằng mời tôi đi ăn cơm một bữa” Lâm Thiên cười nói.

“Dĩ nhiên rồi” Như Tuyết mỉm cười gật đầu.

“Thôi, chúng ta quay lại trường học đi.

Đã đến lúc giải quyết món nợ với Trịnh Khả” Lâm Thiên nở nụ cười đùa giỡn.

“Anh ta chắc chắn sẽ không nghĩ được rằng chúng ta lại xin được tài trợ sớm như vậy, mà còn là tài trợ của Tập đoàn Tỉnh Xuyên!” Vẻ mặt Như Tuyết thoáng chút phấn khích.

“Đây chính là điều mà tôi muốn” Lâm Thiên cười càng tươi hơn nữa.

Đại học Bảo Thanh.

Phòng 415, ký túc xá nam.

Ký túc xá này là ký túc xá nơi Trịnh Khả, cán bộ Hội sinh viên ở.

Ngoài cửa của ký túc xá không những có Lâm Thiên và Như Tuyết mà còn có Hoàng Luân mập.


Sau khi Lâm Thiên từ tập đoàn Tỉnh Xuyên trở lại trường học, Hoàng Luân mới biết Lâm Thiên định đi tìm Trịnh Khả giải quyết món nợ, cậu ta đương nhiên muốn nhìn Trịnh Khả bẽ mặt nên cũng đi theo.

“Luân mập, gõ cửa” Lâm Thiên nói.

“Được!” Hoàng Luân gật đầu, sau đó nhanh chóng gõ cửa.

"Cộc! Cộc! Cộc! Cộc!"
"Ai!" Một âm thanh vang lên từ trong phòng ký túc xá, và cửa phòng được mở ra.

Trong phòng tổng cộng có bốn người, Lâm Thiên liếc mắt nhìn, Trịnh Khả cũng trong số đó.

"Yo, là cậu sao?"
Trịnh Khả đang nói chuyện với đám bạn trong phòng ký túc xá, nhìn thấy Lâm Thiên ba người bọn họ đến, anh ta nhảy xuống giường, đi tới trước mặt họ.

“Có chuyện gì? Không phải là thấy nhiệm vụ không thể hoàn thành được cho nên mới định đến đây thương thảo cùng với tôi đấy chứ?” Trịnh Khả cười, nói xách
mé.

Như Tuyết lạnh lùng nói: "Trịnh Khả.

Anh lầm rồi! Chúng tôi đã xin được tài trợ rồi".

"Cái gì? Cậu nói đã nhận được tiền tài trợ?" Trịnh Khả giật mình.

Nhưng liền ngay sau đó, Trịnh Khả lập tức cười, nói.

"Ha ha...!các cậu thật là buồn cười.

Mới giao nhiệm vụ cho các cậu có ba tiếng đồng hồ, các cậu đã nói là xin được tài trợ rồi? Các cậu cho rằng tôi là đồ ngu sao?"
Tất nhiên Trịnh Khả sẽ không tin rằng họ có thể nhận được sáu trăm triệu tiền tài trợ trong một thời gian ngắn như vậy.

Theo ý kiến của anh ta chuyện đó thật là một chuyện viển vông.

“Tôi cũng biết cậu sẽ không tin.

Không thành vấn đề, để cho cậu trực tiếp xem rồi tin cũng được” Lâm Thiên cười nói.

Lâm Thiên trực tiếp đặt vali trong tay xuống bàn.

Bấm một cái!
Chiếc vali được Lâm Thiên mở ra.

Những xấp tiền nằm ngay ngắn trong vali, đủ sáu mươi xấp.

"Chuyện này."
Trịnh Khả vốn vẫn đang cười lập tức trợn tròn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy xấp tiền trong vali.

"Đây...!đây là tiền giả...!Tiền giả sao? Thằng nhãi kia, tiêu tiền giả là phạm pháp!" Trịnh Khả nói lớn.

Cho dù những cọc tiền ở trước mắt bình thường, hắn cũng không muốn tin.

“Tiền giả hay tiền thật, tùy ý cậu có thể kiểm tra” Lâm Thiên khoanh tay nói.

Trịnh Khả được lời, lập tức bước tới kiểm tra tiền.

Trịnh Khả lật đi lật lại những cọc tiền trên tay, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt hắn dần trở nên khó coi.


Bởi vì Trịnh Khả đã phát hiện ra rằng tất cả số tiền đó hoàn toàn là tiền thật!
"Trịnh Khả, như thế nào? Trong lòng cậu cũng biết thật giả rồi đúng không!" Lâm Thiên cười nhưng giọng nói lại lạnh lùng và sắc bén,
“Cậu...!cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Trịnh Khả xanh mặt hỏi.

Như Tuyết trả lời: "Tất nhiên là tiền được tài trợ"
"Không! Không thể.

Dựa vào hai người các cậu, người ta làm sao có thể tài trợ cho các người một số tiền lớn như thế này được! Tôi nghĩ các người không ăn trộm thì phải là ăn cướp mới có!" Trịnh Khả rông to.

"Ăn trộm? Ăn cướp? Ha ha, ăn trộm tiền có vẻ dễ dàng thật đấy!" Lâm Thiên chế nhạo.

Như Tuyết cũng nói: "Trịnh Khả, chúng tôi đã đạt được thỏa thuận tài trợ với Tập đoàn Tỉnh Xuyên, và số tiền này được tài trợ bởi Tập đoàn Tỉnh Xuyên!"
"Cái gì? Tập đoàn Tỉnh Xuyên?"
"Làm sao có khả năng! Một tập đoàn khủng như thế, bọn họ làm sao có thời gian rảnh để đàm phán hay thương lượng gì gì đó với các cậu? Các người có khi còn chẳng bước nổi vào cửa của Tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Tôi nghĩ cậu đang khoác lác!" Giọng Trịnh Khả đã thay đổi, sắc sảo hơn rất nhiều.

"Lâm Thiên, gã khốn có vẻ như chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ! Hãy cho hắn ta thấy!" Hoàng Luân nói.

Lâm Thiên gật đầu, với ta lấy bản thỏa thuận chìa ra cho hắn.

"Trịnh Khả, hãy mở đôi mắt chó ra.

Nhìn kỹ đi.

Đây là thỏa thuận tài trợ mà chúng tôi đã ký với Tập đoàn Tỉnh Xuyên, trên đó có đóng dấu chính thức của Tập đoàn Tỉnh Xuyên, không phải là đồ giả!"
Lâm Thiên đập bản thỏa thuận lên bàn, trước mặt Trịnh Khả.

Trịnh Khả vội vàng cầm bản thỏa thuận lên.

"Hả? Tập đoàn Tỉnh Xuyên."
Khi Trịnh Khả nhìn thấy con dấu đỏ của tập đoàn Tỉnh Xuyên được đóng ngay ngắn trên bản thỏa thuận tay hắn ta run lên, đánh rơi bản thỏa thuận rơi xuống đất.

Con dấu chính thức màu đỏ chói, ngay cả khi Trịnh Khả cũng không muốn tin thì đến giờ phút này, hắn cũng phải tin!
“Các người...!các người thực sự nhận được sự tài trợ của tập đoàn Tỉnh Xuyên, và chỉ mất ba tiếng đồng hồ? Làm thế nào mà các người làm được!” Trịnh Khả trợn to hai mắt, vẻ kinh hoàng, sửng sốt làm mắt hắn mở to như sắp rách.

Chính là Tập đoàn Tỉnh Xuyên sừng sỏ, là Tập đoàn Tỉnh Xuyên tài trợ cho Thế vận hội thể thao của trường họ? Đây là điều mà hắn ta thậm chí chưa bao giờ dám nghĩ đến!
Kinh hãi nhất là hắn ta chỉ mới giao nhiệm vụ cho bọn họ có ba tiếng đồng hồ, trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà bọn họ đã có thể kêu gọi được một doanh nghiệp lớn như vậy đồng ý đóng con dấu tài trợ cho bọn họ.

Trịnh Khả càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng!
"Chúng tôi đã làm như thế nào? Có vẻ không liên quan tới anh đúng không? Hơn nữa, không phải anh nói nhà tài trợ phải là một công ty lớn sao? Tôi nghĩ tập đoàn Tỉnh Xuyên đủ lớn đúng không?" Lâm Thiên mỉm cười nói tiếp.

.