307


Đối với mọi người ở đây, thân phận như vậy là vô cùng hiển hách.

Trong mắt bọn họ chỉ biết tới những người giàu có ba đời thôi.
Cậu sinh viên gầy gò cũng kinh ngạc mà che miệng, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Người cùng hắn đẩy xe vệ sinh lúc trước lại là một người có thân phận cao quý đến như vậy sao?
Lúc trước cậu ta còn lo lắng chuyện Lâm Thiên sẽ vì cậu ta mà bị liên lụy.
Tên đeo khuyên cùng mấy tên tay sai cũng vô cùng kinh hoảng.

Không ngờ hôm nay bọn chúng lại đụng vào một người có thân phận khủng khiếp đến vậy.
“Anh à, em biết ai rồi.

Xin anh tha cho em.”
Tên đeo khuyên hoảng sợ, vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Thiên cầu xin tha thứ.

Hắn biết với thân phận của Lâm Thiên, muốn dẫm chết hắn như một con kiếm cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.
Lâm Thiên không để ý đến hắn mà quay đầu sang phía hiệu trưởng, nói:
“Hiệu trưởng, tôi thấy mấy tên này đều là sâu mọt của ngôi trường này.

Đã là sâu mọt thì nên được dọn sạch, ông thấy như thế nào?”
“Đúng, đúng vậy.

Cậu Thiên nói rất đúng.” Hiệu trưởng vội vàng gật đầu.
Sau đó, hiệu trưởng quay sang đám người của tên đeo khuyên, nói:
“Ta tuyên bố, từ ngay hôm nay, mấy cậu sẽ bị đuổi học khỏi đại học Kim Đô.

cũng không vào giờ có cơ hội bước chân vào trường này nữa.”
Đám người của tên đeo khuyên chỉ biết cúi đầu, mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Bọn chúng biết chúng đã xong đời rồi.

Vốn chúng định sau khi tốt nghiệp sẽ ra ngoài, khoe khoang với mọi người rằng mình là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học Kim Đô.
Nhưng giờ đi ra ngoài, cũng chỉ có cái bằng cấp ba.
“Bảo vệ đâu, nhanh đưa mấy tên này đi.

Mang đến văn phòng làm thủ tục đuổi học.” Hiệu trưởng quay đầu nói.
Mấy người bảo vệ liền vội vàng đáp lời, sau đó mang đám người của tên đeo khuyên đi.
“Hiệu trưởng, đây là bạn của tôi.

từ nay về sau mong ông chú ý giúp đỡ cậu ấy.” Lâm Thiên chỉ vào cậu sinh viên gầy gò, nói.
“Không thành vấn đề.

Cậu sinh viên này, cậu học khoa nào? Tên là gì?” Hiệu trưởng vừa cười vừa hỏi cậu sinh viên.
“Hiệu trưởng, em… em tên là Nguyễn Văn Khiết, là sinh viên năm bốn khoa kiến trúc.” Cậu sinh viên gầy gò vì bỗng nhiên được chú ý mà có chút kinh sợ.
“Được, tôi sẽ nhớ rõ.

Từ giờ cậu gặp chuyện gì khó khăn ở trường học hay cần tôi giúp gì, cứ đến tìm tôi là được.” Hiệu trưởng nói.
“Cảm ơn hiệu trưởng, cảm ơn hiệu trưởng.” Cậu sinh viên vội vàng cảm tạ.
Với cậu sinh viên Nguyễn Văn Thiết mà nói, trước đây ở trường cậu ta chính là một kẻ vô danh.

Đừng nói việc nói chuyện cùng hiệu trưởng, ngay cả cơ hội nói chuyện với thầy chủ nhiệm cậu ta cũng không có.
Mấy người đứng xem xung quanh đều cảm thấy ngưỡng mộ.

Được hiệu trưởng giúp đỡ đúng là có phúc lớn.
Sau khi xử trí xong mọi chuyện, Lâm Thiên cho hiệu trưởng quay về.

Sau đó Lâm Thiên gọi cậu sinh viên tên Nguyễn Văn Thiết lại gần.
“Anh… Anh Thiên, chuyện vừa rồi em rất cảm ơn anh.” Nguyễn Văn Thiết luôn miệng cảm tạ.
“Với tôi cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Tôi giúp cậu thì thấy cậu là người tốt.

Đúng rồi, vừa nãy vì sao hắn lại đánh cậu?” Lâm Thiên hỏi.
“Mấy ngày trước, trường học có mở đại hội thể dục thể thao.

Ở hạng mục chạy nhanh em chạy thắng hắn, nên hắn không vui liền tìm em trả thù.” Nguyễn Văn Thiết trả lời.
“Hóa ra là vậy.

Người như hắn chính là chỉ biết đi kiếm chuyện.” Sau khi biết được nguyên nhân, Lâm Thiên liền nói.
“Đúng rồi, vừa rồi anh thấy cậu nói mình là sinh viên năm bốn khoa kiến trúc.

Sau khi tốt nghiệp có muốn đến Tỉnh Xuyên làm việc không?” Lâm Thiên mỉm cười, nói.
Lâm Thiên thấy cậu sinh viên này không rồi, không nói đến năng lực, ít nhất nhân phẩm của cậu ta cũng đủ để anh tuyển vào Tỉnh Xuyên.

Thứ nhất là cho cậu ta một cơ hội thay đổi cuộc sống.

Thứ hai cũng là tìm kiếm nhân tài cho Tỉnh Xuyên.
“Tất nhiên, tất nhiên rồi.” Nguyễn Văn Thiết gật đầu lia lịa.
Ngành kinh doanh chính của Tỉnh Xuyên chính là bất động sản.

Đối với một sinh viên ngành kiến trúc mà nói, không ai không muốn có cơ hội được vào một tập đoàn lớn như vậy.
“Được, vậy tôi cho cậu số của tôi.

Khi cậu tốt nghiệp cứ gọi cho tôi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu.” Lâm Thiên nói.
Sau đó, anh liền cho Nguyễn Văn Thiết số điện thoại của mình.
Lúc này, Lâm Thiên lại nhận được điện thoại của Chu Tình.

“Lâm Thiên, lần trước anh bảo tôi điều tra quản lý Lê Hằng đã có kết quả rồi.

Tên Lê Hằng này thường xuyên khai khống sổ sách, trốn thuế, ăn xén tiền để đút túi riêng.” Chu Tình nói.
“Tôi biết rồi.

Đến công ty rồi nói tiếp.” Lâm Thiên nói.
Sau khi cúp máy, khóe miệng Lâm Thiên cười lên một nụ cười lạnh lùng.
“Lê Hằng, lần này ông xong đời rồi.”
Từ lúc Lâm Thiên đến tổng công ty, tên Lê Hằng này luôn đối địch với Lâm Thiên.

Đây cũng là lúc để anh xử trí hắn.

Tòa nhà Tỉnh Xuyên, trong văn phòng của CEO Chu Tình.
“Lâm Thiên, đầy là một số bằng chứng mà tôi đã thu thập được.

Mấy năm nay hắn đều trốn thuế rất nhiều, ước chừng lên đến mấy chục tỉ.

Số tiền này đủ để hắn ngồi tù nửa đời còn lại.” Chu Tình nói.
“Tốt lắm.” Lâm Thiên rất hài lòng, gật đầu.
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, Lê Hằng đi vào.
Lê Hằng nhìn thoáng qua Lâm Thiên, sau đó quay sang Chu Tình nói:
“Giám đốc, cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Lê Hằng, là tôi tìm ông.” Lâm Thiên nói xong liền đi đến trước mặt Lê Hằng.
“Cậu… cậu Thiên.

Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Lê Hằng nhìn Lâm Thiên, hỏi.
“Lê Hằng, từ khi tôi đến đây, không phải ông luôn muốn đuổi tôi ra khỏi tập đoàn sao? Thậm chí muốn tôi đi vào chỗ chết?” Lâm Thiên cười nói.
“Sau cậu lâm lại nói như vậy.” Lê Hằng cười gượng.
“Ông không thừa nhận cũng không sao.

Tôi biết Lê nguyên hải từng làm chuyện này.

Ông cũng có tham gia vào việc đó.” Lâm Thiên càng cười lớn hơn.
Ngay sau đó, Lâm Thiên cầm lấy đống tài Lê trên bàn, đưa đến trước mặt Lê Hằng.
“Xem cái này đi.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
Lê Hằng nhận đống tài Lê liền mở ra xem.
Sau khi hắn nhìn thấy những dữ Lê bên trong, mặt liền biến sắc.

Đây là những bằng chứng về việc hắn tham ô công quỹ.
Lê Hằng càng hiểu rõ, Lâm Thiên cho hắn xem những tài Lê này là muốn gây phiền phức cho hắn.
“Lê Hằng, ông là giám đốc tài vụ mà lại lợi dụng chức vụ để làm giả sổ sách, trốn thuế, cũng đút túi không ít tiền.

Gan ông cũng to lắm đấy.

Không có biết mình có thể bị đi tù bao nhiêu năm không?” Lâm Thiên lạnh giọng nói.
“Lâm Thiên, tôi là cháu họ của ngài Lê Chí Thành.

Cậu nghĩ ngài Lê Chí Thành sẽ không biết chuyện này sao? Ngài ấy chính mà mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.

Nếu ngài Lê Chí Thành không quản, cậu dựa vào cái gì mà đòi xen vào chuyện này?” Lê Hằng lớn tiếng nói.
“Dựa vào cái gì à? Dựa vào vị trí phó chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên của tôi.

Nếu ông Lê Chí Thành không quản được thì tôi quản.” Lâm Thiên nói đầy sắc bén.
“Lâm Thiên, dựa theo bối phận, tôi là bậc cha chú của cậu.

Cậu… sao cậu lại có thể đối xử với trưởng bối như vậy.” Lê Hằng tức giận đến run rẩy.
“Trưởng bối? A… trước đây ông nghĩ trăm phương nghìn kế để đuổi tôi khỏi công ty, còn tìm mọi cách gây khó dễ cho tôi.


Lúc đó ông có nhớ mình là bậc trưởng bối không?” Lâm Thiên cười lạnh.
Dừng một chút, Lâm Thiên nói tiếp.
“Nể tình ông cũng là người họ Lê, tôi cũng không báo công an chuyện này.

Nhưng từ ngày hôm nay, ông bị đuổi khỏi vị trí giám đốc tài vụ của tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Có hiệu lực ngay lập tức.”
Lê Hằng nghe thấy Lâm Thiên đuổi việc ông ta, trên mặt bắt đầu bừng bừng lửa giận.
“Mày… Mày dựa vào đâu mà không dám đuổi việc tao khi chưa hỏi ý kiến ngài Lê Chí Thành? Tao là người nhà họ Lê.

To gan lắm.

Mày không sợ ngài ấy xử tội sao?” Lê Hằng kêu lên đầy phẫn nộ.
Lâm Thiên đi đến trước mặt Lê Hằng, chỉ vào mặt ông ta, nói đầy sắc bén.
“Vẫn câu nói cũ, tôi là phó chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên này, tôi có quyền đó.

Cùng những bằng chứng tôi có, đừng nói ông có phạm tội, dù ông không phạm tội tôi cũng sẽ đuổi việc ông.

Đây chính là kết cục của việc dám đối đầu với tôi, không hiểu chứ?”
“Mày… Mày…”
Lê Hằng giận đến xanh cả mặt.

Hắn biết Lâm Thiên là phó chủ tịch, quyền hành quả thật đủ để đuổi việc một giám đốc như hắn.
Lê Hằng vẫn tưởng rằng Lâm Thiên vẫn e ngại nhà họ Lê mà không dám làm gì ông ta, Nhưng ông ta không ngờ Lâm Thiên lại không thèm để ý đến chuyện này.
Lâm Thiên cười lạnh, nói tiếp: “Đuổi việc là một chuyện, trong vòng mười ngày, ông cũng phải trả lại toàn bộ số tiền đã tham ô.”
“Sao có thể? Số tiền đó tao đã tiêu hơn một nửa rồi.” Lê Hằng rít lên.
“Đó là chuyện của ông, tôi chỉ cần kết quả.

Nếu trong mười ngày ông không trả lại đủ tiền, tôi nhất định sẽ đem chuyện này ra công an.

Lúc đó ông có vào tù thì cũng đừng trách.” Lâm Thiên nói.
“Tao… Tao… Để tao đi nói chuyện với ngài Lê Chí Thành.” Lê Hằng căm giận nói.
Đối với Lê Hằng, giờ hắn cũng chỉ biết đi đến chỗ Lê Chí Thành cầu giúp đỡ.
“Bây giờ ông ngoại cũng không có ở công ty.

Giờ ở công ty này tôi là to nhất, hiểu chứ?” Lâm Thiên cười lạnh nói.
Ông ngoại Lê Chí Thành đang ở bệnh viện làm bạn với ông Dương rồi.
Lúc này, bốn người bảo vệ đẩy cửa tiến vào.

Đây là chuyện Lâm Thiên đã chuẩn bị từ trước.
“Bốn người mau đưa Lê Hằng ra khỏi tòa nhà của Tỉnh Xuyên.

Không được cho ông ta đặt chân vào Tỉnh Xuyên nữa.” Lâm Thiên nói.
“Rõ, thưa ngài.”
Bốn người bảo vệ sau khi đáp lời liền tiến đến chỗ Lê Hằng, mạnh tay lôi ông ta ra ngoài.
“Lâm Thiên, mày là đồ khốn nạn, khốn nạn.” Lê Hằng rít lên đầy phẫn nộ.

308


“Muốn trách thì tự trách bản thân ông, lúc trước bày đủ trăm phương nghìn kế để đối nghịch với tôi. Đây là sự lựa chọn sai lầm nhất của ông.” Lâm Thiên lạnh giọng nói.

Vì Lê Hằng dám làm càn như vậy, Lâm Thiên tuyệt đối không thể bỏ qua cho ông ta.

Cứ thế, Lê Hằng vừa gào thét giận dữ vừa bị bảo vệ lôi ra khỏi văn phòng.

Lâm Thiên liên lạc với thư ký Tiểu Ngọc, yêu cầu cô thông báo đến toàn thể công ty chuyện Lê Hằng đã bị sa thải.

Đồng thời, những người làm dưới tay Lê Hằng, Lâm Thiên cũng quan tâm đến. Có người bị cách chức, có người thì trực tiếp sa thải.

Qua một trận rửa sạch về nhân sự, Lâm Thiên cơ bản đã bài trừ toàn bộ những kẻ dám đối đầu với mình.

Qua một trận thay đổi nhân sự này, cũng có nhiều chức vị cao bị bỏ trống, có thể sẽ là chỗ mới cho những người có năng lực.

Lâm Thiên chuẩn bị để đánh bại tập đoàn Phạm thị. Sau khi tiếp nhận chức vụ chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên, anh sẽ tiến hành một đợt thay đổi nhân sự nữa.

Mặt khác, Lâm Thiên cũng chuẩn bị điều chuyển Lưu Thân, Phạm Minh Tú đến tổng công ty.

Lưu Thân có năng lực rất tốt, hơn nữa Lâm Thiên cũng rất tin tưởng anh ta. Lúc trước ở Bảo Thạnh thị anh ta đã giúp được cho Lâm Thiên nhiều chuyện, hơn nữa, Lâm Thiên cũng đã hứa với anh ta về việc điều chuyển này.

Còn về Phạm Minh Tú, cô cũng là một người có năng lực làm kinh doanh xuất sắc. Hơn nữa, cô cũng là người phụ nữ của Lâm Thiên. Tất nhiên Lâm Thiên sẽ tin tưởng cô, điều chuyển cô đến tổng công ty cũng là một chuyện có lợi.

Hơn nữa, khi cô đến tổng công ty, Lâm Thiên và Phạm Minh Tú có thể ở cạnh nhau.



Với Lâm Thiên mà nói, tất cả mọi chuyện đang diễn biến theo chiều hướng tốt đẹp. Kế hoạch phát triển sự nghiệp của Lâm Thiên cũng đang được tiến hành thuận lợi.

Lúc này, di động của Lâm Thiên đột nhiên vang lên. Anh nhìn lên màn hình, nhận ra là ông ngoại đang gọi đến.

“Lâm Thiên, ông sẽ đến công ty ngay. Cháu có ở công ty không đấy? Ông có chuyện gấp muốn bàn bạc với cháu.” Giọng của Lê Chí Thành nghe có vẻ vội vã.

“Ông ngoại, cháu đang ở công ty.” Lâm Thiên trả lời.

“Được. Vậy cháu cứ ở văn phòng đợi ông.” Lê Chí Thành nói.

Lâm Thiên cũng không biết ông ngoại muốn tìm anh là có chuyện gì. Nhưng nghe giọng Lê Chí Thành vội vàng như vậy, anh cảm giác chuyện này cũng không thể là một chuyện nhỏ.

Hơn nữa, Lâm Thiên thấy mắt trái mình giật giật. Trong lòng anh thấy đây có thể là một điềm xấu, cảm giác như đã có chuyện gì đó không tốt đã xảy ra.

Lâm Thiên nghe theo lời ông ngoại, đi đến văn phòng của ông để chờ đợi ông ngoại đến.

Đứng cạnh tấm cửa kính trong suốt ở trong văn phòng, Lâm Thiên có thể nhìn đến một nửa phong cảnh của thành phố Kim Đô trong mắt.

“Nhiều mây đen quá. Đây có phải là dự báo sẽ có mưa rất to không?” Lâm Thiên nhìn lên bầu trời đầy những đám mây sậm màu vần vũ.

Bên ngoài còn có từng cơn cuồng phong đang thổi rất mạnh.

Dưới sự bao phủ của mây đen, bầu trời trông u ám lạ kỳ. Làm cho con người cũng cảm thấy một áp lực vô hình.

Đột nhiên, cánh cửa văn phòng bị đẩy mạnh, ông ngoại Lê Chí Thành của Lâm Thiên vội vàng bước vào trong văn phòng.

“Ông ngoại.” Lâm Thiên vội quay đầu nhìn về phía Lê Chí Thành.

“Lâm Thiên. Có… có chuyện lớn rồi. Nhà họ Triệu gặp nguy rồi.” Lê Chí Thành vừa thở hổn hển vừa nói, hiển nhiên đã đến đây rất vội vàng.

Lâm Thiên kinh ngạc, kêu lên: “Sao cơ? Nhà họ Triệu nguy rồi? Ông ngoại, không phải ông đang muốn nói đến tập đoàn Triệu Thị đó chứ?”

“Đúng là tập đoàn Triệu Thị, giờ tập đoàn triệu thị sắp đổi chủ rồi.” Lê Chí Thành nói.

“Vậy thì sao tập đoàn Triệu Thị lại gặp nguy được. Ông ngoại, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Lâm Thiên cũng vội vàng tiến tới để hỏi.



“Cha của Triệu Linh quá mê cờ bạc. Hôm trước ông ta ở sòng bạc bị rơi vào bẫy. Không những bị mất hết tiền, còn vay nợ sòng bạc đến tận hơn năm trăm tỉ tiền vay nặng lãi.” Ông ngoại nói.

Sau khi ngừng một lát, ông tiếp tục. “Sòng bạc liền bắt người, sau đó yêu cầu nhà họ Triệu chỉ trong một ngày phải mang cả vốn lẫn lãi đến trả. Ông chủ nhà họ Triệu không có khả năng làm việc đó, nên đành phải làm theo yêu cầu của đối phương, lấy tập đoàn Triệu Thị ra để gán nợ.”

“Ông chủ nhà họ Triệu mang cả tập đoàn đi để gán nợ ư?” Lâm Thiên kinh hãi nói.

“Đúng thế. Hơn nữa, theo ông được biết, chuyện này rất có thể có do nhà họ Phạm thao túng đằng sau. Hay nói cách khác, lần này chính là do nhà họ Phạm giăng bẫy tập đoàn Triệu Thị, làm cho tập đoàn Triệu Thị phải bị phá sản.” Ông ngoại nói.

“Chết tiệt. Không ngờ nhà họ Phạm sắp đi đời rồi mà cũng có thể làm ra được chuyện này.” Lâm Thiên bực bội đấm xuống mặt bàn, mặt cũng trở nên xanh mét.

Lâm Thiên hiểu rõ. Vì thỉnh cầu của anh lên nhà họ Triệu mới hợp tác với Tỉnh Xuyên, cùng nhau đối phó với nhà họ Phạm.

Hiện tại nhà họ Phạm trả thù nhà họ Triệu, khiến tập đoàn Triệu thị phá sản, trong lòng Lâm Thiên không khỏi cảm thấy áy náy.

Nếu không phải anh yêu cầu nhà họ Triệu hỗ trợ. Nếu nhà họ Triệu không đối đầu nhà họ Phạm, chuyện này sẽ không xảy ra.

“Ông ngoại. Ông chủ Triệu và Triệu Linh đang ở đâu rồi? Họ vẫn ổn chứ?’ Lâm Thiên vội vàng nói.

“Nhà họ Triệu thảm rồi. Những kẻ thù trước đây lẫn chủ nợ đều thay nhau tìm tới. Nhà cửa, xe cộ, thậm chí cả đồ đạc, trang sức đều bị lấy hết, không còn lại một thứ gì.”

“Bây giờ ông chủ Triệu và Triệu Linh người không một xu dính túi, ngay cả nơi ở cũng không có.” Ông ngoại nói.

Lâm Thiên nghe vậy liền càng thêm lo lắng.

“Ông ngoại, vậy bọn họ giờ đang ở đâu? Nếu họ đã gặp khó khăn như vậy, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.” Lâm Thiên sốt sắng nói.

Bởi vì nguyên nhân sâu xa cũng từ anh, nên nếu nhà họ Triệu có chuyện, Lâm Thiên phải giúp bọn họ bằng mọi cách.

“Tất nhiên là vậy. Ông đã tìm cho họ một chỗ ở trước. Bây giờ ông và cháu đến chỗ đó, cũng bọn họ nói chuyện rồi bàn xem nên làm gì.” Ông ngoại nói.

“Vâng.” Lâm Thiên lễ phép gật đầu.

Sau đó, hai người lại vội vàng đi ra khỏi văn phòng.

Bên ngoài tòa nhà của tập đoàn, gió đang thổi rất mạnh. Thời tiết cũng u ám hơn thường lệ, có vẻ sắp có một trận mưa rất to.

Lâm Thiên và ông ngoại vừa bước ra ngoài đã thấy một người rất quen từ phía trước bước đến.

“Phạm Nhật Long.”

Hai đồng tử của Lâm Thiên co lại. Bởi vì người đang bước đến đúng là Phạm Nhật Long.

Bên người Phạm Nhật Long còn có một người đàn ông trung niên đang đi cùng.

Người đàn ông này trông không hề bình thường. Quan trọng nhất là khi Lâm Thiên nhìn vào ông ta, anh cảm giác được một sự bức bách trước nay chưa từng có.

Chỉ chốc lát, Phạm Nhật Long đã bước đến trước mặt Lâm Thiên.

“Phạm Nhật Long, mày tới đây làm gì? Ở bữa tiệc lần trước thua thảm mà vẫn chưa thấy đủ hả?” Lâm Thiên nheo mắt lại, trong ánh mắt cũng đầy vẻ lạnh lùng.

Nhà họ Phạm phá hoại nhà họ Triệu, Lâm Thiên nhìn thấy Phạm Nhật Long rất nhiên sẽ không kiềm chế được tức giận.

“Lâm Thiên, hôm nay tao đến đây là để làm nhục mày, còn cho mày xem một màn diễn nữa.” Phạm Nhật Long nói.

“Không phải chỉ là phá hoại nhà họ Triệu sao? Có cái gì đáng mà lên mặt. Nhà họ Phạm của mày cũng không trụ nổi được mấy ngày nữa đâu.” Lâm Thiên nheo mắt lại, lạnh nhạt nói.

“Ha ha, nếu mày nghĩ vậy thì sai bét rồi.” Phạm Nhật Long cười lớn.

“Hiện tại tao có việc, không rảnh tiếp loại như mày. Cút đi.” Lâm Thiên nhíu mày nói.



“Nếu tao không cút thì sao?” Phạm Nhật Long vẫn không tắt đi nụ cười.

“Nếu không, tao cũng chỉ có thể bảo Thạch Hàn ra tay, làm cho mày cút sang một bên.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.

Lâm Thiên vừa nói xong, Thạch Hàn đã bước lên phía trước.

“Mày nghĩ rằng mày có Thạch Hàn thì có thể trở thành kẻ vô địch sao?” Phạm Nhật Long cười nói.

Sau đó, Phạm Nhật Long quay sang người đàn ông trung niên bên cạnh, nói:

“Chú Thuyết, phiền chú ra tay, đánh bại bọn này.”

“Cứ để tôi.” Người đàn ông trung niên gật đầu.

Sau đó, ông ta bước lên phía trước, nói lạnh nhạt với Thạch Hàn.

“Ra tay đi. Để ta cho loại phàm phụ tục tử, đầu trộm đuôi cướp các ngươi biết được đâu mới là cường giả đích thực.”

Thạch Hàn cười lạnh. “Ông cũng ngông cuồng đấy. Những người dám nói chuyện với tôi như vậy đều không có kết cục tốt đẹp gì đâu.”

“Tiếp chiêu đi.”

Thạch Hàn nói xong liền bắt đầu tung chưởng về phía người đàn ông trung niên.

“Quá kém.”

Ông ta liền lắc đầu.

Khi nắm tay của Thạch Hàn đến trước mặt ông ta, ông ta cũng bắt đầu ra tay, chỉ một chưởng liền đánh thẳng về phía nắm tay của Thạch Hàn.

“Bốp.”

Chiêu thức của hai người trong nháy mắt liền va chạm.

Sau đó, Thạch Hàn liên tục lùi về phía sau.

Sau khi lui năm bước, Thạch Hàn phải lấy chân trấn định thân mình, sau đó mới có thể đứng vững vàng được.

Trên mặt Thạch Hàn cũng trở nên tái nhợt.

“Mạnh quá. Không ngờ ông ta có nội lực.” Thạch Hàn cắn răng mà nói.

Thấy Thạch Hàn chỉ một chiêu đã rơi vào thế hạ phong, mặt Lâm Thiên liền biến sắc.

Từ lúc anh biết Thạch Hàn đến nay cũng chỉ thấy anh ta thua một lần. Đó là lần đối đầu với người sư phụ của Bạch Hổ.

Đây là lần thứ hai Lâm Thiên thấy Thạch Hàn thua một người.

Hơn nữa, người lần trước đánh bại Thạch Hàn cũng có nội lực.

Như vậy, người đàn ông trung niên này cũng là người tu luyện nội lực sao?

“Chỉ có chút tài mọn đó sao? Chỉ đủ bắt nạt mấy tên phàm phu tục tử thôi.” Người đàn ông trung niên lắc đầu, cười lạnh mà nói.

“Ông là ai?” Lâm Thiên cắn răng, hỏi.

“Ta là Trần Thất Thuyết, người của gia tộc họ Trần.” Người đàn ông hừ lạnh.

“Cái gì? Người nhà họ Trần sao?”

Ông ngoại nghe thấy người đàn ông nói tên mình liền kinh ngạc, mặt cũng biến sắc.


309


Thấy phản ứng của ông ngoại như thể biết về gia tộc họ Trần này, tựa hồ còn có chút kiêng nghị gia tộc này nữa.

“Sao người nhà Trần lại có thể đi cùng Phạm Nhật Long được.” Ông ngoại cắn răng mà nói.

“Lê Chí Thành, nói cho ông biết, tôi và con gái nhà họ Trần đã đính hôn rồi. Hay nói cách khác, nhà tôi đã tính là thông gia với nhà Trần rồi.” Phạm Nhật Long đắc ý nói.

“Cái gì? Cậu… nhà họ Phạm và nhà Trần là thông gia?” Mặt ông ngoại biến sắc.

“Giờ ta mới hiểu được. Nhà họ Phạm dựa vào đâu mà giăng bẫy nhà họ Triệu như vậy. Nhà họ Phạm các người là dựa hơi nhà họ Trần.” Ông ngoại nghiến răng nói.

“Ha ha, ông đã đoán đúng rồi đấy. Nhưng hiện tại ông cũng nên tự lo cho thân mình đi.” Phạm Nhật Long cười to.

Khi ông ngoại cùng Phạm Nhật Long nói về nhà họ Trần, mặt Lâm Thiên vẫn còn đầy vẻ mơ hồ. Không phải nhưng gia tộc lớn nhất ở Kim Đô là tứ đại gia tộc sao?

Cả vùng tây nam này đều nằm dưới tay ông ngoại. Vậy thì gia tộc Trần này từ đâu ra? Không ngờ gia tộc lại lại khiến cho ông ngoại kiêng kị dù chỉ mới nghe tên.

Lâm Thiên vừa thấy khó hiểu vừa có rất nhiều câu hỏi cần giải đáp.

Đột nhiên, tổng giám đốc tập đoàn Tỉnh Xuyên, Lý Tông Đế vội vàng chạy ra từ tòa nhà.

“Chủ tịch, chuyện lớn rồi. Các quản lý công ty vừa gọi điện tới, nói các công ty dưới sự quản lý của Tỉnh Xuyên đều đột nhiên bị cảnh sát kinh tế điều tra, niêm phong. Họ nói chúng ta trốn thuế, nên cho dừng hoạt động để phục vụ điều tra.” Lý Tông Đế vội vàng nói.

“Cái gì? Sao lại có chuyện đó được?” Lâm Thiên hoảng hốt.

Lâm Thiên thấy quan hệ của tập đoàn Tỉnh Xuyên vẫn rất tốt. Sao lại đột nhiên bị niêm phong phục vụ điều tra được? Đây là chuyện vô cùng vô lý.

Lê Chí Thành nghe được tin dữ, mặt cũng trở nên tái mét. Ông ta vội vàng lấy ra điện thoại, gọi điện cho người quan ở phòng cảnh sát kinh tế.

“Alo, sao lại có chuyện như vậy được? Sao lại đột nhiên điều tra tập đoàn Tỉnh Xuyên của chúng tôi?” Lê Chí Thành vội vàng hỏi.

“Chủ tịch, bởi vì có quen biết với ông, giờ tôi cũng đang gặp rắc rối rồi, ông có biết không?” Đối phương lớn tiếng nói.

Sau đó, Lê Chí Thành nghe thấy âm thanh từ điện thoại truyền đến, có người bắt người quen của ông ta đi, yêu cầu hợp tác điều tra. Sau đó, điện thoại mất liên lạc.

Tổng giám đốc điều hành, Chu Tình cũng vội vàng chạy tới.

“Chủ tịch, anh Thiên, tài khoản của công ty đột nhiên bị đóng băng rồi.” Chu Tình vội nói.

“Ông ngoại, sao lại như thế được? Đây là có chuyện gì vậy?” Lâm Thiên nghe đến một loạt tin dữ thi nhau ùa đến, đầu cũng lo lắng đến run cả người. Nhưng anh cũng không thể nào hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

“Ông Dương vẫn đang ở bệnh viện. Lúc này chỉ có thể gọi điện cho ông ấy xem sao.” Ông ngoại nói, sắc mặt tái nhợt đi.

Ông Dương vẫn đang ở nơi chăm sóc đặc biệt. Nếu không phải chuyện bất đắc dĩ, Lê Chí Thành cũng không muốn làm phiền ông ta. Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, ông ta đành gọi điện cho ông Dương để nhờ vả.

Đây cũng là hi vọng duy nhất còn lại.

Sau đó, ông ngoại mấy ra điện thoại, vội vàng gọi cho ông Dương.

“Alo. Ông Dương phải không? Công ty Tỉnh Xuyên của chúng tôi đột nhiên bị niêm phong, tài khoản cũng bị đóng băng. Ngay cả người quen của tôi ở phòng cảnh sát kinh tế cũng bị điều tra rồi. Sao lại có chuyện như vậy được?” Lê Chí Thành nói đầy nghiêm trọng.

“Ông Lê à, hôm nay mạng lưới quan hệ của tôi cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Không muốn nói là đã hoàn toàn tê liệt rồi. Mấy người tôi quen biết đều đã bị bắt đi điều tra. Theo như tôi biết, nhà Trần có liên quan đến chuyện này.” Ông Dương nói đầy mệt mỏi.

Dừng một lát, ông Dương nói tiếp. “Nếu không phải tôi từng tham gia chiến đấu những năm 80, hơn nữa còn có công trạng không nhỏ, hiện tại có khi tôi cũng bị bắt đi điều tra rồi.”

Lê Chí Thành nghe vậy liền lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã khụy ra phía sau.

“Ông ngoại.”



Lâm Thiên vội vàng chạy đến đỡ Lê Chí Thành, không để cho ông ngoại ngã xuống.

Trong điện thoại, ông ngô vẫn nói tiếp:

“Ông Lê à. Tỉnh Xuyên lúc này chỉ sợ không ổn rồi. Tôi bây giờ cũng không thể rời khỏi giường bệnh. Tôi chỉ có thể cố gắng bảo vệ ông cùng Lâm Thiên, những chuyện khác, tôi cũng khó có thể giúp.”

Giọng ông Dương cũng đầy vẻ bất đắc dĩ.

Nếu là ba mươi năm trước, ở thời kì đỉnh cao của ông Dương, có lẽ ông ta còn có biện pháp để giúp Lê Chí Thành thay đổi thế cục.

Nhưng hiện giờ, ông Dương đã là một ông lão ở tuổi xế chiều, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, cũng có thể ra đi bất cứ lúc nào. Những gì ông ta có thể làm cũng rất hạn chế.

“Ông Dương, vất vả cho ông rồi…”

Lê Chí Thành mỏi mệt nói. Ông ta nói xong liền cúp máy.

“Ông ngoại, sao rồi?” Lâm Thiên vội hỏi.

“Mạng lưới quan hệ của ông Dương bị tê liệt rồi. Xong rồi, tất cả đều xong rồi…”

Ông ngoại ngửa mặt lên trời mà than dài. Giọng nói cũng tràn ngập vẻ tuyệt vọng.

“Ông ngoại, họ Trần là thế nào?” Lâm Thiên cắn răng hỏi.

Lâm Thiên biết, tất cả những chuyện này đều xuất phát từ gia tộc họ Trần.

“Gia tộc Trần là gia tộc bí ẩn ở Kim Đô này. Người bình thường cũng không mấy ai biết về sự tồn tại của gia tộc họ Trần. Nhưng đó mới là gia tộc có gia thế nhất ở đây. Lịch sử kéo dài đến mấy trăm năm, sức mạnh rất lớn, quyền thế cũng ngập trời.” Lê Chí Thành mệt mỏi nói.

Lúc này, mười chiếc xe cảnh sát bắt đầu tiến đến. Sau đó, một đoàn người mặc cảnh phục bước xuống.

“Đi, vào niêm phong hết tài sản của Tỉnh Xuyên. Tất cả tài sản nhà họ Lê cũng phải được niêm phong ngay lập tức. Những người cấp cao bắt hết để phục vụ điều tra.” Một người đàn ông trung niên đi đầu nói.

“Rõ.”

Một đoàn người mặc cảnh phục đáp lời, sau đó liền tiến nhanh vào Tỉnh Xuyên.

Người đàn ông đi đầu đi đến trước mặt Lê Chí Thành.

“Chủ tịch Lê Chí Thành. Đây là lệnh bắt, mời ông theo chúng tôi về trụ sở để hợp tác điều tra.” Người đàn ông hói đầu nói.

Sau đó, ông ta vung tay lên, hai người phía sau ông ta liền xông lên, khống chế Lê Chí Thành.

“Còn có tổng giám đốc Lý Tông Đế, giám đốc điều hành Chu Tình, hai người cũng phải đi theo tôi để phục vụ điều tra.”

Người đàn ông hói đầu lại vung tay lên. Lần này, mấy người mặc cảnh phục lại tiến lên bắt lấy Lý Tông Đế và Chu Tình.

“Ông ngoại, chú Lý, Chu Tình… Dừng tay! Dừng tay lại! Mấy người dựa vào đâu mà bắt họ? Dựa vào đâu hả?”

Lâm Thiên giận dữ hét lên. Anh cũng bước lên ngăn trở nhưng bị mấy cảnh sát ngăn lại.

“Anh chính là Lâm Thiên phải không? Nếu anh gây trở ngại cho quá trình điều tra, chúng tôi cũng đành bắt cả anh vậy.” Người đàn ông hói đầu cười lạnh.

“Bắt mẹ mày.”

Lâm Thiên tức giận giơ tay đánh thẳng vào mặt tên hói đầu.

Hắn liền ngay lập tức nổi giận.



“Mày còn dám đánh người? Nghĩ mình là thiếu gia của Tỉnh Xuyên à? Giờ thì mày chẳng là cái thá gì hết. Nếu không phải bên trên ra lệnh không được bắt mày, mày hiện tại cũng phải cho tay vào còng số tám rồi.” Người hói đầu giận dữ nói.

Ông ngoại thấy thế liền nói lớn với Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, bình tĩnh lại. Càng những lúc như thế này, cháu càng phải bình tĩnh, biết không? Thạch Hàn, nhớ chăm sóc Lâm Thiên cho tốt.”

Thạch Hàn gật đầu, sau đó vội vàng đi lên ngăn Lâm Thiên lại.

“Anh Thiên, đừng xúc động. Anh nhất định phải bình tĩnh.” Thạch Hàn giữ chặt lấy Lâm Thiên, thấp giọng khuyên bảo.

“Đúng thế. Lâm Thiên, anh nhất định phải bình tĩnh.” Chu Tình cũng nói.

“Lâm Thiên, nghe lời ông. Mau mua vé máy bay bay ra nước ngoài đi. Không thể ở lại đây lâu hơn nữa.” Lê Chí Thành nói.

Ông ta nói xong câu đó cũng bị áp giải vào xe cảnh sát.

Đây là những câu cuối cùng của Lê Chí Thành nói với Lâm Thiên trước khi lên xe.

Lý Tông Đế cùng Chu Tình cũng bị giải vào xe.

Nhân viên trong tòa nhà của Tỉnh Xuyên cũng bắt đầu chạy ra ngoài.

Những người điều hành cấp cao đều lần lượt bị áp giải ra, hơn nữa đều bị còng tay. Mặt họ đầy vẻ mông lung, khó hiểu. Một công ty cường đại như Tỉnh Xuyên, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế này được?

“Ha ha, Lâm Thiên. Không phải tao đã nói sao? Tao đến đây để cười nhạo mày. Giờ mày đã hiểu chưa?” Phạm Nhật Long cười ha hả.

“Phạm Nhật Long.”

Lâm Thiên nắm chặt tay lại, các khớp ngón tay vì nắm chặt mà nổi lên trắng bệch, mắt anh cũng lóe lên lửa giận.

Bởi vì anh đã hiểu rõ, tất cả những chuyện này đều là do nhà họ Phạm dở trò.

còn có gia tộc Trần kia nữa.

“Lâm Thiên. Mày làm phó chủ tịch của Tỉnh Xuyên mà lại không bị bắt. Biết vì sao không? Vì tao đã sắp xếp riêng cho mày ở bên ngoài. Tao muốn mày cảm nhận rõ cảm giác tuyệt vọng là như thế nào. Ha ha…” Phạm Nhật Long cười sằng sặc.

“Phạm Nhật Long, tao giết mày!”

Vô cùng giận dữ, Lâm Thiên lấy ra súng ngắn trong ngực, định bắn chết Phạm Nhật Long.

“Anh Thiên, không được.”

Thạch Hàn vội vàng bắt lấy cổ tay Lâm Thiên, sau đó đoạt đi khẩu súng.

“Anh Thiên, tôi biết anh đang tức giận. Nhưng nếu anh dùng súng làm Phạm Nhật Long bị thương, hoặc giết chết hắn, anh cũng không thể tránh khỏi án tử.”

Thạch Hàn vội vàng khuyên bảo: “Chỉ cần còn sống, chúng ta còn có cơ hội. Tỉnh Xuyên sụp đổ thì chúng ta xây dựng một Tỉnh Xuyên khác. Nếu không còn mạng, cũng không thể làm được gì hết.”

“Đúng thế. Còn sống thì còn có cơ hội trả thù.” Lâm Thiên cắn răng nói.

“Còn muốn trả thù? Mơ đi.” Phạm Nhật Long đắc ý cười.

Sau đó hắn nói: “Lâm Thiên, từ giờ trở đi, mày cứ gặm nhấm cảm giác này đi. Từ thiên đường rơi xuống địa ngục cảm thấy thế nào?”

“Ha ha ha ha!”

Phạm Nhật Long nói xong liền xoay người bỏ đi.