“Rõ!”
Một trăm tên vệ sĩ mặc đồ đen đứng phía sau Chu Tuấn, trừ mười người đứng bảo vệ hắn, đều xông lên phía trước.
“Black Widow, ngăn tên Thạch Hàn lại!” Chu Tuấn lại ra lệnh.
Black Widow gật đầu, sau đó tiến thắng đến chỗ Thạch Hàn.

Tốc độ cô ta rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Thạch Hàn, sau đó cùng Thạch Hàn giao đấu.
Tuy rằng thực lực của Black Widow kém Thạch Hàn rất nhiều, nhưng cô ta cũng rất mạnh.

Muốn ngăn cản Thạch Hàn một chút cũng không phải chuyện khó.
“Chết tiệt! Cút đi! Cút!” Thạch Hàn tức giận, cũng lấy toàn bộ sức lực ra để nhanh chóng đánh bại Black Widow.
Sau khi Black Widow giữ chân Thạch Hàn, mấy tên vệ sĩ cũng xông đến bắt lấy Lâm Thiên và Lê Chí Thành.
“Chết tiệt!” Nhìn thấy gần trăm tên mặc đồ đen tràn đến, Lâm Thiên giận dữ nắm chặt tay lại, nghiến chặt răng.

Anh đang vô cùng phẫn nộ.
Lâm Thiên biết nếu hôm nay anh và ông ngoại rơi vào tay Chu Tuấn, chắc chắn lãnh ít dữ nhiều.
Đặc biệt là ông ngoại của anh, ông đang bị bệnh nặng như vậy, chỉ sợ cũng không thể chịu được bao lâu…
Lâm Thiên lúc này chỉ ước, giá như anh có sức mạnh như của Thạch Hàn.

Như vậy anh sẽ không cần chờ người khác bảo vệ, cũng có thể bảo vệ được người thân của mình.
Đây chính là khát vọng có được thực lực.
Chỉ tiếc rằng Lâm Thiên là một người bình thường.

Một hai người anh còn không thể đánh lại, nói gì đền gần trăm người được huấn luyện chuyên nghiệp.

Nhìn thấy gần một trăm người mặc đồ đen xông đến, Lâm Thiên cảm thấy mình thật sự vô dụng.
“Dừng tay!” Đúng lúc này, một tiếng động rất lớn vang lên.
Lâm Thiên nhìn lại, không ngờ lại thấy Bạch Hổ xuất hiện.
“Bạch… Bạch Hổ!” Khi Lâm Thiên nhìn thấy Bạch Hổ, khóe mắt cũng nóng lên.
Sự xuất hiện của Bạch Hổ chẳng khác gì tia sáng cuối đường hầm, mặt trời mọc sau đêm đông tối tăm.
“Vút!” Đột nhiên Bạch Hổ di chuyển.
Tốc độ của Bạch Hổ không khác gì một con báo đang săn mồi, hướng thẳng đến đoàn vệ sĩ mặc áo đen.
“Bốp!”
Tên vệ sĩ thứ nhất tiếp cận đã bị Bạch Hổ cho một chưởng mạnh vào người.
Tên vệ sĩ này phun máu ra khỏi mồm, ngực bị một đòn lõm vào, sau đó liền bắn về phía sau.

Trên đường còn đánh ngã mấy tên vệ sĩ nữa.
Nhìn là biết sức mạnh của Bạch Hổ lớn đến mức nào.
Gần một trăm tên vệ sĩ định hướng đến chỗ Lâm Thiên và ông ngoại.

Nhưng khi thấy Bạch Hổ tấn công chỉ đàng quay sang đánh lại Bạch Hổ.
Tốc độ của Bạch Hổ vô cùng khủng khiếp.

Chỉ một đường đi đã khiến vô số tên mặc đồ đen hộc máu.
Trông Bạch Hổ chẳng khác gì hổ nhảy vào bầy gà, chỉ một lát đã đánh bại vô số đối thủ.
“Mạnh quá.

Bạch Hổ quá mạnh!” Lâm Thiên nhìn mà chỉ biết trợn mắt há mồm.

Sức mạnh của Bạch Hổ so với Thạch Hàn còn cách biệt rất lớn.
Lần trước Lâm Thiên gặp Bạch Hổ, thực lực cũng chỉ ngang tầm Thạch Hàn.

Nhưng hiện giờ, chỉ một thời gian không gặp, Bạch Hổ đã tiến bộ thần tốc, sức mạnh cũng đã vượt xa Thạch Hàn.
“Lâm Thiên… Đây là ai vậy? Sao lại mạnh đến thế?” Ông ngoại nhìn mà cũng mở to đôi mắt.
“Ông ngoại, đó là người của cháu! Người của cháu! Hôm nay chúng ta được cứu rồi.” Lâm Thiên vui sướng kêu lên.
Còn Chu Tuấn, khi thấy đột nhiên xuất hiện một nhân vật quá lợi hại, mặt hắn cũng tái nhợt rồi.

Hàng trăm người của hắn cũng không đọ nổi một người này.
Chỉ trong chốc lát, cả trăm tên vệ sĩ đã bị Bạch Hổ đánh cho nằm rạp hết xuống đất.
Bạch Hổ bước nhanh đến trước mặt Lâm Thiên.
“Anh Thiên, em đến chậm quá.” Bạch Hổ hành lễ với Lâm Thiên, giọng đầy vẻ tự trách.
“Bạch Hổ, cậu đúng là anh em tốt.” Lâm Thiên vui mừng mà bước lên, ôm chặt lấy Bạch Hổ.
Ở trong tình huống tuyệt vọng đến vậy, Bạch Hổ xuất hiện làm Lâm Thiên vô cùng xúc động.

Tuy rằng lúc anh nghèo khó, cũng có người đã phản bội anh.

Nhưng vẫn còn có nhiều người anh em tốt quan tâm, giúp đỡ anh như vậy.
Cũng lúc đó, Thạch Hàn phía bên kia cũng đã đánh bại được Black Widow.
Kế hoạch của Chu Tuấn hoàn toàn bị phá hỏng.
Sắc mặt Chu Tuấn rất xấu.

Hắn nhìn thấy Bạch Hổ hành lễ với Lâm Thiên liền biết được đây chính là người của Lâm Thiên.

“Mày… Mày là thằng chó chết nào? Thằng Lâm Thiên đã thành đồ khố rách áo ôm, không xu dính túi rồi.

Mày còn ra tay giúp nó làm cái gì?” Chu Tuấn hét to đầy phẫn nộ.
Bạch Hổ nghe vậy liền nói: “Dù Anh Thiên có còn lại hai bàn tay trắng cũng vẫn là đại ca của tôi.

Cái mạng của tôi cũng có thể dâng hết cho Anh Thiên.”
“Cái loại như hắn thì có tài đức gì mà phải làm thế?” Chu Tuấn gào to lên.
Chu Tuấn thật sự ghen tức đến phát điên.

Hắn nghĩ nếu hắn cũng trở thành kẻ không xu dính túi, những người của hắn sẽ không đi theo hắn nữa.

Vậy mà Lâm Thiên lại có nhiều người lợi hại đến vậy tình nguyện đi theo.
“Chu Tuấn, kế hoạch của mày đã thất bại rồi.

Hôm nay người gặp xui xẻo chính là mày.

Bạch Hổ, mau bắt hắn đến đây.” Lâm Thiên tức giận nói.
“Rõ!” Bạch Hổ gật đầu.
Chu Tuấn nghe vậy liền hoảng sợ.

Hắn vừa được thấy Bạch Hổ mạnh đến mức nào, thậm chí còn mạnh hơn Thạch Hàn nhiều.

Mười tên vệ sĩ đứng bên cạnh hắn sao có thể chống lại được?
Chu Tuấn vội vã lấy súng hắn ở bên hông ra.
“Đứng im! Nếu mày lại đây tao… tao sẽ bắn!” Chu Tuấn giơ súng về phía Bạch Hổ.

Vì sợ hãi mà cả giọng lẫn người của hắn đều run rẩy.
“Mày thử nổ súng xem!” Bạch Hổ nói, chân vẫn bước về phía Chu Tuấn.
“Là mày ép tao đấy nhé! Chết đi!” Chu Tuấn nói xong liền bóp cò.
“Đoàng đoàng!”
Hai tiếng súng liên tục vang lên.

Hai viên đạn, một viên trúng vai Bạch Hổ, một viên trúng vào bụng.
Tốc độ của Bạch Hổ đột nhiên tăng vọt, tiến tới trước mặt Chu Tuấn.
Bàn tay đang cầm súng của Chu Tuấn cũng bị Bạch Hổ bẻ gãy.
“Á!” Chu Tuấn kêu lên như tiếng heo bị chọc tiết.
Mười tên vệ sĩ đứng quanh Chu Tuấn cũng chỉ đứng đó nuốt nước bọt, nhìn Bạch Hổ như nhìn thấy quỷ.

Chúng đều được chứng kiến tận mắt việc Bạch Hổ lợi hại như thế nào.
“Quỷ! Quỷ! Mau chạy đi!” Mười mấy tên vệ sĩ hét lên, cũng không dám chống trả, chỉ biết quay đầu bỏ chạy.
Chỉ còn lại Chu Tuấn một mình.
“Đi!” Bạch Hổ nhấc Chu Tuấn lên, không khác gì nhấc một con gà.
“Mày rốt cuộc là người hay là quỷ? Trúng hai viên đạn cũng không có chuyện gì.” Chu Tuấn hoảng sợ mà nói.
Hắn vừa nói xong, Bạch Hổ đã đem Chu Tuấn đến trước mặt Lâm Thiên.
“Bạch Hổ… Cậu… Cậu không có chuyện gì chứ?” Lâm Thiên nhìn Bạch Hổ hỏi.


Dù sao Bạch Hổ cũng vừa bị trúng hai phát đạn.
“Anh Thiên, tôi không sao.” Bạch Hổ nói xong cũng lấy xuống hai viên đạn trên người mình.

“Sức phòng ngự của tôi so với trước đây đã mạnh gấp nhiều lần.

Loại súng đó sức sát thương cũng không lớn, chỉ có thể tạo vết thương nhẹ cho tôi.

Năng lực khôi phục của tôi cũng khác người, điều này anh cũng biết, vết thương này ngày mai là không sao rồi.”
Bạch Hổ nói xong liền vứt hai viên đạn xuống đất.
Lâm Thiên gật đầu, sau đó nhìn về phía Chu Tuấn.
“Chu Tuấn, giờ vị trí của tao với mày đã thay đổi.

Giờ mày mới là cá nằm trên thớt, chỉ có thể chịu tao xử lý thôi.” Lâm Thiên nheo mắt lại.
Chu Tuấn nghe thấy vậy liền sợ hãi mà run rẩy.
“Lâm Thiên, anh… anh tha cho em.

Cầu xin anh tha em.

Nếu anh muốn bao nhiêu tiền em đều đưa.” Chu Tuấn sợ hãi cầu xin.
Chu Tuấn thấy vẻ mặt đáng sợ của Lâm Thiên, chỉ sợ Lâm Thiên xúc động mà ra tay giết chết hắn.
“Xin tha sao? Quỳ xuống mà xin đi!” Lâm Thiên nheo mắt nói.
“Em quỳ! Em quỳ!” Chu Tuấn nói xong liền quỳ xuống mặt đất.

“Em đã quỳ rồi.

Anh có thể tha cho em không?”
Lâm Thiên nhìn xuống Chu Tuấn đang quỳ gối mà cầu xin, lạnh giọng nói.
“Tao chỉ mới nói mày quỳ.

Nhưng tao không nói là nếu mày quỳ tao sẽ đồng ý với điều kiện của mày.”
Chu Tuấn nghe vậy, mắt liền giật giật.

Hắn cũng nhận ra Lâm Thiên đang dùng những lời trước đây hắn nói để chọc lại hắn.
“Thạch Hàn, đưa súng của nó lại đây.” Lâm Thiên nói.
Khi Bạch Hổ bẻ gãy tay Chu Tuấn, súng của hắn liền rơi xuống mặt đất.
Thạch Hàn gật đầu, đi sang bên đó nhặt súng.
“Lâm Thiên… mày… mày muốn làm gì?” Chu Tuấn nghe Lâm Thiên nhắc đến súng liền sợ hãi, mặt cũng trắng bệch.
“Mày không hiểu à? Tất nhiên là tự tay giết mày rồi!” Giọng Lâm Thiên lạnh như băng, hai mắt tối sầm lại, mang đầy sát ý chết chóc.