“Aiz, Tô Bảo Nhi em thật sự ngốc mà, có một chỗ dựa lớn như vậy mà em lại không dựa vào.” Dịch Vi lắc đầu than thở.
“Tô Bảo Nhi, chị cũng không làm phiền em viết nhạc nữa.”
Sau khi Dịch Vi nói xong thì xoay người đi ra khỏi phòng.
Sau khi Dịch Vi rời khỏi phòng thì đi thẳng lên sân thượng, trước tiên cô ta nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai mới lén lúc lấy điện thoại ra.

Cẩn thận từng li từng tí gọi đi.
“Alo, chị Ngọc Hiền, em vừa mới nghe ngóng được, Tô Bảo Ngọc nói cô ta không có liên hệ với thổ hào kia, nên cô ta cũng không biết cụ thể ông chủ kia đã chuẩn bị bao nhiêu tiền để giành bảng cho cô ta.” Dịch Vi nói nhỏ.
“Rất tốt, bài hát mới của cô ta viết thế nào rồi?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Vũ Ngọc Hiền.
“Bài hát mới sắp viết xong rồi.”Dịch Vi trả lời.
“Được, em cứ như cách lần trước mà làm, tìm cơ hội chụp một trang lời bài hát mà cô ta viết gửi cho chị.

Sau khi xong việc, vẫn sẽ chuyển cho em ba tỷ rưỡi.”

“Được! Được!” Dịch Vi vui vẻ gật đầu.
……
Thành Phố Bảo Thạch.
Khách sạn Thanh Sơn.
Đây là một khách sạn năm sao của thành phố Bảo Thạch, ở thành phố Bảo Thạch vô cùng nổi tiếng, người bình thường có thể ăn một bữa cơm tại nơi này thì cũng coi như là có thể diện.
Có thể ở nơi này tổ chức hôn lễ, đương nhiên cũng là chuyện vô cùng phô trương.
Bạn gái cũ của Thái Minh là Lily, hôm nay tổ chức đám cưới.
Hôm qua lúc ăn cơm, Lâm Thiên cũng đã hỏi, Thái Minh và Lily này ở chung một thôn.
Trước cửa khách sạn.
Hai người Trịnh Vĩ và Lily.

Mặc âu phục và lễ phục đón khách đến, quan khách tấp nập kéo đến.
Cha mẹ của cả hai người cũng ở đây.
Lúc này, mấy người họ hàng thân thiết của Lily bước qua đó.
“Bác hai, thím ba.

Mời hai người vào trong.” Lily cười nói.
“Lily à, con cũng giỏi lắm đó, tìm được một người bạn trai được việc thế này, để chúng ta cũng được một lần đến khách sạn năm sao, cả thôn chúng ta đều rất tự hào về con!” Thím ba cười đưa ngón tay cái lên.
“Đúng vậy đó Lily, con thật sự có bản lĩnh.” Mấy người họ hàng khác cũng liên tiếp phụ hoạ theo.
“Cảm ơn thím ba, cảm ơn mọi người.” Lily trông rất hãnh diện, cô ta càng thêm chắc chắn, lúc đầu chia tay Thái Minh là điều đúng đắn.
Lúc này, một cặp vợ chồng lớn tuổi tóc đã hoa râm đến cửa khách sạn, hai người họ mặc áo Tôn Trung Sơn và quần âu, đi giày vải.
Hai người bọn họ là cha mẹ của Thái Minh!
“Cha mẹ Thái Minh, hai người cũng đến rồi, mời vào trong.” Lily cười đón tiếp.
“Lily, đây chính là cha mẹ bạn trai cũ của em à.”

Trịnh Vĩ cười, sau khi anh ta nhìn thấy cách ăn mặc của cha mẹ Thái Minh, ánh mắt anh ta vô cùng khinh thường.
Lúc này, một đoàn xe từ từ đến, dẫn đầu là một chiếc Rolls Royce, theo sau đó là tám chiếc Ferrari, tám chiếc Lamborghini, tám chiếc Porsche, xếp thành một hàng.

Đôi mắt loé sáng đầy bá đạo.
Sau khi đoàn xe xa hoa này đến, ngay lập tức trở thành tiêu điểm của cả khách sạn.
“Wow wow, nhiều xe sang trọng thế này, không biết là ai đến đây!”
Các vị khách ở cửa khách sạn đều nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi dàn xe sang trọng này.
Rất nhiều ở hiện trường đều chưa lần nào được nhìn thấy nhiều siêu xe thế này!
“Wow wow, đoàn xe xa hoa thế này, anh yêu.

Đoàn xe xa hoa này là bạn của anh hả?” Lily nhìn Trịnh Vĩ.
“Có lẽ là vậy.” Trịnh Vĩ gật gật đầu.
Trịnh Vĩ cũng không ngờ đến, anh ta có người bạn nào mà lại có tiền như thế, có thể tìm ra một dàn xe sang trọng thế này.
Nhưng anh ta vì sĩ diện nên thừa nhận đại.
Một đoàn xe sang trọng thế này đến tham gia hôn lễ của anh ta, chắc chắn là chuyện vô cùng đáng hãnh diện, vô cùng phô trương.
“Wow wow, anh yêu anh thật lợi hại đó nha, không ngờ anh còn quen biết với người bạn có tiền như vậy, lúc trước lại không nghe anh nhắc gì đến.” Lily vui mừng khâm phục.
“Đó là đương nhiên.” Trịnh Vĩ kiêu ngạo nói.
Bạn bè thân thiết bên cạnh Lily, cũng lần lượt thán phục:
“Bạn trai của Lily lợi hại thật đó, bọn họ kết hôn lại có một đoàn xe sang chảnh thế này đến tham gia hôn lễ của họ.”
“Đúng đó, Lily thật sự đã tìm được một người bạn trai xuất sắc, mạnh hơn cái tên Thái Minh ở thôn chúng ta nhiều, Lily đá Thái Minh cũng không có gì đáng trách.”
……
Lily nghe thấy họ hàng bạn bè thân thiết xung quanh khen ngợi không ngừng, lòng tự tôn của cô cũng cảm thấy vô cùng thoả mãn.
Chỉ là sau khi cha mẹ của Thái Minh nghe thấy những lời này thì sắc mặt có hơi khó coi, nhưng bọn họ cũng không có cách nào phản bác lại, dù gì thì gia đình họ cũng nghèo, thực sự không cách nào so bì được với người khác.
Tiếp theo sau đó, mọi người tại hiện trường đều nhìn về hướng của dàn xe sang đó.


Muốn nhìn thử xem người đến kia rốt cuộc là ai.
Kể cả Trịnh Vĩ cũng nhìn chằm vào đó, muốn biết là người bạn nào của anh ta.
Lúc Lily nhìn thấy ba người Lâm Thiên, nụ cười trên mặt cô ta ngay lập tức cứng lại, thay vào đó là một cú sốc mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi Trịnh Vĩ nhìn thấy ba người Lâm Thiên thì trố mắt tròn vo, chỉ cảm thấy như tiếng sét giữa trời xanh đánh thẳng vào đầu anh ta, khiến cả người anh ta đều ngây dại ra.
Trời à, tất cả đều xảy ra quá đột ngột và bất ngờ, hai người họ nằm mơ cũng không nghĩ đến người từ trực thăng bước xuống lại là ba người Lâm Thiên.
Các họ hàng bạn bè xung quanh cũng rơi vào tình cảnh ồn ào náo động.
“Đó…đó không phải là Thái Minh của thôn chúng ta sao? Cậu ta … cậu ta mà lại đi trực thăng đến sao? Trời ơi, chuyện gì thế này!”
“Thật sự là Thái Minh! Chuyện này là thế nào!”
Bạn bè, họ hàng thân thiết của Lily đều nhận ra Thái Minh.

Dù gì thì Thái Minh và Lily cũng ở cùng một thôn.
“Thái Minh! Ông bạn già mau nhìn đi, thật sự là Thái Minh con trai chúng ta!” Sau khi mẹ Thái Minh nhìn thấy Thái Minh cũng vô cùng kích động liên tục kêu lên.
“Con trai chúng ta … thật sự là con trai chúng ta!” Giọng nói của cha Thái Minh cũng kích động rung lên.
Sau khi Lâm Thiên, Thái Minh và Hoàng Luân xuống trực thăng thì trực tiếp đi về hướng cổng khách sạn.
Ba người bọn họ đều mặc những bộ đồ tây được đặt may riêng, cả người đều là hàng hiệu, tay đeo đồng hồ đính đá thương hiệu nổi tiếng, trên ngón tay còn đeo một chiếc nhẫn đá quý, vô cùng khí phách!
Năm mươi người đàn ông cường tráng kia đứng ngay ngắn, khí thế hùng hồn sau lưng ba người Lâm Thiên.
Những nơi mà Lâm Thiên bọn họ đi qua mọi người đều đẩy đi như thuỷ triều không dám cản lối đi của họ.
Thái Minh càng ngẩng đầu ưỡn ngực, anh ta chỉ cảm thấy vô cùng hãnh diện, bây giờ bọn họ chính là tiêu điểm của cả buổi lễ!