Bên trong nhà hàng Sen Vàng có tổng cộng hơn bốn mươi bạn học trong lớp của Lâm Thiên, và hơn bốn mươi người đã tràn vào nhà hàng Sen Vàng, đương nhiên sẽ rất náo loạn.
Thấy nhiều người đến đột ngột, vài người phục vụ đến chào hỏi.

“Xin hỏi, các cậu định ăn tối ở nhà hàng Sen Vàng đúng không?” Một người phục vụ hỏi.

“Đúng vậy, lớp chúng tôi tổ chức liên hoan lớp, các anh mau chuẩn bị chỗ ngồi đi.

Trương Huệ nói trước.

“Liên hoan lớp? Các cậu...!các cậu chắc chứ?”
Một số người phục vụ trông rất ngạc nhiên.

Lượng tiêu thụ của các nhà hàng Sen Vàng rất cao, và nhiều nhất là con nhà giàu đến tổ chức tiệc
Chưa bao giờ một buổi tiệc liên hoan lớp lại tổ chức ở nhà hàng Sen Vàng cả.

“Đương nhiên là được!”
Một giọng nói lớn vang lên từ ngoài cửa.
Vài người phục vụ quay đầu nhìn xung quanh, và thấy Lâm Thiên đúng ra khỏi đám đông, sải bước đi vào.


“Ông chủ! vai người phục vụ sửng sốt, đây không phải là ông chủ Lâm Thiên của họ sao?
Ngay sau đó, họ vội vàng đồng thanh chào Lâm Thiên: “Chào buổi chiều ông chủ!”
Khi các bạn cùng lớp nhìn thấy điều này, tất cả đều tỏ vẻ bối rối, tại sao những người phục vụ này lại gọi Lâm Thiên là ông chủ?
Lâm Thiên có phải là chủ của nhà hàng Sen Vàng không? Điều này không thể nào! "Anh ...!tại sao anh lại gọi anh ấy là ông chủ? Có phải có nhầm lẫn gì rồi không?” Trương Huệ không không nhịn được mà hỏi.

“Đúng vậy, cậu ấy đúng là ông chủ của nhà hàng Sen
Vàng của chúng tôi.
Vài người phục vụ đồng thanh trả lời.

“Cái gì?”
Sau khi nghe câu này, tất cả học sinh có mặt đều biểu hiện ra vẻ khó tin.
Trương Huệ hai mắt mở to, nhìn chằm chằm Lâm
Thiên.
Ngay cả Như Tuyết cũng ngạc nhiên che miệng.

“Không! Không thể nào! Cậu ta chỉ là đứa nhà nghèo, sao có thể là chủ nhà hàng Sen Vàng được!” Trương Huệ thốt lên, giọng cô ta trở nên vô cùng sắc bén vì nỗi kinh hoàng trong lòng.
Cô ta không muốn thừa nhận Lâm Thiên sẽ là chủ của nhà hàng Sen Vàng.
Lúc này, quản lý nhà hàng Đạt Huy chạy đến “Ông chủ, ngài đến rồi, có chuyện tốt, đây là hợp đồng chuyển nhượng và tài liệu do ông chủ trước gửi đến, ôngấy nhờ tôi đưa cho ngài.

Đạt Huy cười đưa tài liệu cho Lâm Thiên.
Lâm Thiên cầm lấy hợp đồng chuyển nhượng.
Ngay sau đó, Lâm Thiên quay lại nhìn Trương Huệ.

“Cậu không tin tôi là ông chủ đúng không? Vậy thì hãy mở mắt chó ra mà nhìn kỹ đi.” Lâm Thiên nói với Trương Huệ.
Trương Huệ không thể tin được mà nhanh chóng xem m thông hợp đồng, trên đó ghi rõ ràng thông tin nhà hàng Sen Vàng đã được chuyển nhượng cho Lâm Thiên, tuyệt đối không thể sai được.

"Bop!"
Trương Huệ sau khi đọc xong, hợp đồng trong tay trực tiếp rơi xuống đất, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, toàn thân dường như mất hết sức lực.
Trời đất, Lâm Thiên hóa ra là chủ nhà hàng Sen Vàng sao?
Cho dù không muốn, hiện tại cô ta vẫn phải tinh
Tất cả bạn học trong lớp đều kinh ngạc nhìn Lâm Thiên, bọn họ không dám khinh thường nữa.
Đúng là tin tức chấn động!
Khi Luân mập nhìn thấy điều này, cậu ta không nhịn được mà bước tới và tự hào nói: “Trương Huệ, chẳng phải tôi đã sớm nói rồi sao, anh Thiên của tôi là tuyệt nhất
Lúc này Luân mập chỉ cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Lâm Thiên cũng cười lạnh: “Bạn học Trương Huệ, không biết bây giờ cậu đã thấy tôi xứng với Như Tuyết chưa?"
Trương Huệ mặt đơ ra, không nói nên lời.
Lâm Thiên quay đầu lại nhìn Hồng Thanh: "Còn cậu nữa, trước kia trong phòng học, cậu châm biếm tôi không ít đâu.
Sắc mặt Hồng Mao tái nhợt, cúi đầu không dám trả lời.
Lâm Thiên lại liếc nhìn những học sinh khác.

Những người bạn học trước đó đã chế nhạo và cười nhạo Lâm Thiên, đều cúi đầu xuống vì sợ tiếp xúc với ánh mắt của Lâm Thiên.
Bất kể thực tế là nhà hàng Sen Vàng chỉ có giá trị khoảng ba mươi tỷ, nhưng trong mắt những sinh viên đại học bình thường, có thể trở thành chủ của nhà hàng Sen Vàng đã là một chuyện rất trâu bò, và đã được coi là thành công lớn.

“Được rồi các bạn, Lâm Thiên tôi không phải là người nhỏ mọn.

Tôi không quan tâm đến những gì diễn ra trong quá khứ.

Tôi chỉ mong sau này các bạn đừng khinh thường người khác.” Lâm Thiên nói.

“Được được được!”
Các học sinh lần lượt gật đầu, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Thiên thu lại ánh mắt, sau đó quay sang nói với quản lý nhà hàng Đạt Huy: “Đạt Huy, chuẩn bị chỗ ngồi đi.

Hôm nay, lớp tôi sẽ ăn tối ở đây, bảo với nhà bếp chuẩn bị đầy đủ các món đặc biệt của nhà hàng! “Oa, hôm nay thật may mắn, anh Thiên là nhất
Các bạn trong lớp nghe Lâm Thiên nói rằng họ sẽ được ăn tất cả các món đặc biệt thì mắt họ sáng lên các món ăn đặc biệt của nhà hàng Sen Vàng rất nổi tiếng trong trường.
Nếu không nhờ lời nói của Lâm Thiên, cả đời này bọn
Như Tuyết gật đầu, vì Lâm Thiên không nói gì, cô cảm thấy Lâm Thiên nhất định phải có lý do riêng, cho nên cũng không hỏi nữa.
Nhưng Như Tuyết càng ngày càng cảm thấy Lâm Thiên có một bí mật lớn.
Lúc này, một số bạn nữ trong lớp chạy đến.

“Lâm Thiên, chúng tôi ở đây để nâng ly chúc mừng cậu, cảm ơn cậu đã chiêu đãi, và hy vọng trong tương lai cậu có thể quan tâm chúng tôi nhiều hơn”
Các bạn học nữ này đều tỏ ra rất nhiệt tình.
Lâm Thiên cảm thấy buồn cười, những bạn học nữ này không bao giờ nói chuyện với anh, hoàn toàn đối xử với Lâm Thiên như người vô hình.
Bây giờ, bọn họ lại chủ động đến chúc rượu, giờ đây thấy anh thành đạt rồi thì lại muốn bắt quàng làm họ.

“Được.
Lâm Thiên không nói gì nhiều, và nâng ly uống cùng với họ.

Tiếp theo, các bạn học liên tục đến chỗ Lâm Thiên để nâng ly chúc mừng.
Những bạn học nam mở miệng là gọi “anh Thiên một cách cực kỳ thân thiết.

So với cảnh tượng buổi chiều Lâm Thiên bị tất cả những học sinh chế nhạo, châm biếm và khinh thường thì bây giờ đều rất thân thiện.
Ngay cả những bạn học gay gắt chế nhạo nhất trong lớp cũng chủ động đến chúc mừng Lâm Thiên.

Liên tục xin lỗi Lâm Thiên, hy vọng Lâm Thiên có thể tha thứ cho bạn họ.
Về phần Trương Huệ, cô ta ngồi một góc không có mặt mũi nào để nâng cốc chúc mừng Lâm Thiên.
Sau lần liên hoan lớp này.

Lâm Thiên một bước trở thành người có địa vị cao nhất trong lớp.


Không cần phải nghĩ, sau này sẽ có rất nhiều học sinh chủ động nịnh bợ Lâm Thiên để tạo quan hệ với Lâm Thiên.
Lý do rất đơn giản.

Lâm Thiên là chủ của nhà hàng Sen Vàng!
Sau buổi liên hoan lớp, trời đã tối.
Sau bữa ăn, Lâm Thiên đến bệnh viện với Như Tuyết để thăm mẹ của Như Tuyết.
Ngày hôm sau.
Buổi sáng Lâm Thiên đang chuẩn bị đến lớp bỗng nhận được một cuộc gọi từ Vương Mãn Linh.

“Mãn Linh, tại sao cô lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi vậy? Chẳng phải khoảng thời gian này cô và cha cô rất bận sao?” Lâm Thiên nói.
Tại buổi tiệc rượu vừa qua, Lâm Thiên không chỉ tạo quan hệ hợp tác với gia đình Vương Mãn Linh mà còn đầu tư ba trăm tỷ vào công ty Vương Mãn Linh để giúp công ty của gia đình cô mở rộng.

“Thực sự rất bận, nhưng tôi cũng rất vui.

Công ty cuối cùng cũng ngày càng tốt hơn.

Tất nhiên, tất cả là nhờ anh.

Giọng nói lanh lảnh của Vương Mãn Linh vang lên trên điện thoại.

“Vậy hôm nay cô gọi điện thoại cho tôi là vì chuyện công ty sao?” Lâm Thiên hỏi.

“Phía công ty rất tốt, không có việc gì, chỉ là ...!Vương Mãn Linh do dự.

“Mãn Linh, nếu cô coi tôi là bạn thì cứ nói với tôi, không cần ngần ngại." Lâm Thiên nói.
Trong mắt Lâm Thiên, Vương Mãn Linh là một cô gái rất tốt, nếu thực sự cần giúp đỡ, Lâm Thiên nhất định sẽ giúp.

“Chuyện là như thế này, là chuyện riêng của tôi, tôi muốn...!xin anh giúp đỡ." Vương Mãn Linh có vẻ hơi khó nói.

“Cứ nói cho tôi biết, chỉ cần tôi có thể giúp thì chắc chắn sẽ giúp." Lâm Thiên gật đầu..