512: Khụ Khụ


“Được rồi, cậu không hát nữa cũng được, nhưng nếu cậu uống hết chai rượu này trong một hơi thì tôi sẽ không bắt cậu hát nữa.”
Tả Anh Tuấn vừa nói, vừa cầm một chai rượu đế ở bên cạnh lên đặt xuống trước mặt Chu Quốc Huy một cái “cạch”.
“Chuyện này...”
Khi Chu Chấn Huy nhìn thấy chai rượu trắng này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Nồng độ cồn của chai rượu này là 53 độ, nồng độ khá mạnh.

Hơn nữa đây còn là một chai lớn hơn 500 ml, tức là hoàn toàn bằng nửa ký đấy.
Bình thường Chu Quốc Huy căn bản không uống rượu, uống bia thì cũng chỉ được hai đến ba chai mà thôi, yêu cầu anh ta uống cạn chai rượu trắng này trong một hơi, đây không phải là muốn gi3t chết anh ta sao?
“Giám đốc à, tửu lượng của tôi có hạn, thật sự không làm được.” Sắc mặt Chu Quốc Huy có chút tái nhợt.
“Cái cậu này sao cái này không được, cái kia cũng không được, vậy cậu có thể làm được cái gì? Thật là một phế vật, sống cũng lãng phí không khí.

Chi bằng chết quách đi cho xong.” Tả Anh Tuấn lạnh lùng nói.
Sau khi Chu Quốc Huy nghe xong, sắc mặt của anh ta càng trở nên khó coi hơn, nhân phẩm của anh ta đã hoàn toàn bị Tả Anh Tuấn chà đạp dưới chân.
Nhưng mà với tư cách là một nhân viên thực tập, đối phương lại là giám đốc, anh ta không thể phản kháng lại được, anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé bất lực và tầm thường.
“Chu Quốc Huy, tôi bảo cậu hát là nể mặt cậu.

Là coi trọng cậu, uống rượu hay ca hát, cậu mau chọn một cái đi, mọi người đều đang chờ cậu đấy, đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa.” Tả Anh Tuấn sốt ruột thúc giục.
“Không phải chỉ là một chai rượu trắng thôi sao? Tôi sẽ uống thay cho cậu ấy.” Giọng của Lâm Thiên vang lên.
Lâm Thiên biết rõ ràng là cái người tên Tả Anh Tuấn này đang muốn làm Chu Quốc Huy khó xử, nếu Chu Quốc Huy không lựa chọn thì hôm nay anh ta nhất định không thể xuống đài được.

Nếu là như thế thì để Lâm Thiên giúp Chu Quốc Huy giải vây.
Tả Anh Tuấn sau khi nghe xong thì lập tức nhìn về phía Lâm Thiên: “Bạn học cũ à, một nhân vật nhỏ bé không quyền không thế như cậu ta, cậu còn giúp cậu ta làm cái gì?”
Lúc này, một người đàn ông cao lớn đứng cạnh Tả Anh Tuấn cười nói: “Giám đốc Tạ à, dù sao thì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hai người bọn họ đều là người không tiền không thế nghèo khổ, tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi.”
“Tôi...!Anh Thiên của tôi không nghèo.

Anh Thiên của tôi có tài sản mấy chục tỷ đấy.” Chu Quốc Huy đỏ bừng mặt.
“Cái gì? Anh ta có tài sản mấy chục tỷ? Ha ha.”
Cả căn phòng vang lên một tràng cười, những nhân viên có mặt ở đây thậm chí còn cười nghiêng ngả.
“Nếu tên nhóc này có tài sản mấy chục tỷ, vậy thì tôi chính là tỷ phú đó.”
“Ôi trời ơi, tôi cười chảy ra nước mắt luôn rồi.”
Chu Quốc Huy thấy mọi người phảm ứng như vậy thì càng lo lắng hơn.
“Chu Quốc Huy à, đừng nói nữa.” Lâm Thiên vỗ vỗ bả vai Chu Quốc Huy.
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Thiên gặp phải tình huống như thế này, Lâm Thiên biết cho dù Chu Quốc Huy có tiếp tục giải thích thì cũng sẽ bị mọi người chế giễu nặng nề hơn mà thôi.
“Bạn học cũ Lâm Thiên, sau này cậu đừng nên để Chu Quốc Huy khoe khoang thổi phồng như thế này nữa, tôi là bạn học cũ của cậu.

Mà cũng cảm thấy xấu hổ thay cho cậu, những lời khoe khoang như thế này chỉ có những đứa ngu mới tin thôi.” Anh ta nói với Lâm Thiên.
Ngừng một chút, Tả Anh Tuấn lại tiếp tục nói: “Đúng rồi, không phải cậu vừa mới nói muốn uống rượu thay cho Chu Quốc Huy sao, giúp uống thay thì cũng được, nhưng cậu phải uống gấp đôi, uống hai chai.”
Tả Anh Tuấn vừa nói vừa cầm lấy một chai rượu trắng khác qua.

Đặt ở trước mặt Lâm Thiên.
Cộng thêm chai vừa rồi là hai chai đầy, trọn vẹn một kí.
Các nhân viên có mặt trong phòng riêng đều nhìn về phía này, như thể đang xem một trò hay.
“Cái này...!Cái này làm sao có thể.

Giám đốc Tuấn, anh làm như thế này rõ ràng là đang làm khó người khác, cho dù có thể uống, nhưng một hơi uống hết hai chai rượu trắng lớn, làm sao mà chịu nổi.” Chu Quốc Huy vội vàng nói.
“Đúng vậy, tôi chính là đang làm khó người khác đấy, ai bảo tôi là giám đốc, tôi có năng lực làm khó người ta, mạnh được yếu thua, cậu còn không hiểu được điều này sao.” Tả Anh Tuấn cười lạnh nói.
“Không sao, không phải chỉ là hai chai rượu trắng thôi sao? Tôi uống thay Chu Quốc Huy.” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.
Khi Lâm Thiên nói ra lời này, Tả Anh Tuấn hơi kinh ngạc một chút.
Tả Anh Tuấn làm như thế này là vì muốn làm cho Lâm Thiên và Chu Quốc Huy xấu hổ, bản thân anh ta cũng biết rõ rằng hầu như không có người bình thường nào có thể chịu được việc uống hết hai chai rượu trắng 53 độ trong một hơi.

Nhưng anh ta không ngờ Lâm Thiên lại dám đồng ý.
Các nhân viên có mặt ở đây thấy Lâm Thiên đồng ý.

Tất cả đều có vẻ mặt rất ngạc nhiên.
“Mẹ kiếp, có nhầm hay không vậy, tên nhóc này thật sự dám đồng ý?”
“Thằng nhóc này điên rồi à? Một hơi uống hết hai chai rượu mạnh cỡ lớn, không chết cũng phải lột một lớp da đấy.”
“Nếu cậu ta thật sự dám uống, nhất định là đang tìm cái chết.”
Trong phòng vang lên những tiếng cảm thán.
Mọi người đều vô cùng rõ ràng.

Khái niệm uống hết hai chai rượu mạnh trong một hơi là gì.
“Anh Thiên, đừng mà.

Nếu mà làm thật thì sẽ chết người đấy.” Chu Quốc Huy vội vàng nói.
“Không sao đâu, anh làm việc có chừng mực mà.” Vẻ mặt Lâm Thiên rất bình tĩnh.
Ngay sau đó, Lâm Thiên nhìn về phía Tả Anh Tuấn.
“Tả Anh Tuấn, nếu như tôi thành công uống hết hai chai rượu trắng này thì cậu cũng phải uống một chai, thế nào?” Khóe miệng Lâm Thiên khẽ nhếch lên.
Sau khi Tả Anh Tuấn nghe xong bỗng lắp bắp kinh hãi, mặc dù tửu lượng của anh ta cũng không tệ, nhưng anh ta cũng không dám uống hết nửa kí rượu trong một hơi, chuyện này ai mà chịu cho nổi?
“Sao thế Tả Anh Tuấn, cậu không dám à?” Lâm Thiên chế nhạo.
“Không dám cái gì mà không dám.

Cậu...!Nếu như cậu thực sự có thể uống hết hai chai rượu trắng này trong một phút, thì tôi sẽ uống một chai.” Tả Anh Tuấn lớn tiếng nói.
Để an toàn, Tả Anh Tuấn còn tăng thêm yêu cầu trong vòng một phút.
Theo anh ta thấy thì đây là nhiệm vụ tuyệt đối không thể hoàn thành, nếu Lâm Thiên không thể hoàn thành thì cho dù anh ta đã đồng ý nhưng anh ta cũng không cần phải uống một chai rượu trắng.
Lâm Thiên không nói hai lời, trực tiếp cầm lên một chai rượu trắng đang đặt ở trước mặt anh.

Dùng răng cắn mở nắp chai, sau đó ngẩng đầu bắt đầu uống.
“Ừng ực.

Ừng ực.”
Chỉ thấy cổ họng Lâm Thiên chuyển động, rượu trắng trong bình cũng nhanh chóng giảm xuống, tư thế uống rượu này không khác gì uống nước lọc.
“Điều này...”
Tất cả mọi người có mặt ở đây, dù là Tả Anh Tuấn hay là những nhân viên khác đều có vẻ mặt vô cùng hãi hùng khiếp vía, dáng vẻ vô cùng khoa trương.
Chỉ vỏn vẹn hơn mười giây, Lâm Thiên đã uống hết sạch một chai rượu trắng.
Sau khi Lâm Thiên thả chai rượu đã uống cạn xuống bàn, anh lại cầm chai rượu thứ hai lên và tiếp tục mở uống.
Mặc dù mới uống hết một chai, nhưng tốc độ uống chai thứ hai của Lâm Thiên vẫn không hề chậm lại.
Lại qua hơn mười giây, chai rượu trắng này đã bị Lâm Thiên uống hết sạch.
Lúc này, toàn bộ phòng riêng chìm vào im lặng.
“Cái này...!Đây vẫn là người sao?”
“Tên này cũng quá dữ dội rồi.”
Mọi người trợn mắt ngoác mồm, nhìn Lâm Thiên như đang nhìn yêu quái.
Một lít rượu mạnh.

Uống hết sạch trong ba mươi giây? Không có lấy một hơi nghỉ giữa chừng, và thậm chí còn không đỏ mặt sau khi uống hết, tên này thật sự quá kinh khủng.
Ngay cả Chu Quốc Huy cũng sững sờ, trợn mắt há hốc miệng, trước đó cậu ta vẫn còn rất lo lắng cho Lâm Thiên.
Tất nhiên, gương mặt khó coi nhất chính là Tả Anh Tuấn.
“Lâm Thiên à, cậu...!Cậu không sao chứ?” Tả Anh Tuấn không thể tin được, ngờ vực nhìn Lâm Thiên, giọng nói cũng trở nên sắc bén.
“Ừ, tôi không sao.” Lâm Thiên cười.
Sau khi rượu vào bụng, trong rượu đế có chứa cồn.


Lâm Thiên trực tiếp dùng nội lực bốc hơi men rượu cho nên rượu mà Lâm Thiên uống chỉ tương đương uống hai chai nước lọc.
Say? Điều này hoàn toàn không thể xảy ra.
Nếu là trước đây thì Lâm Thiên chắc chắn không có năng lực chắt lọc hai bình rượu đế như thế này, nhưng hiện tại thì khác.
“Tả Anh Tuấn.

Tôi đã uống hết hai chai, tiếp theo, đến lượt cậu sẽ biểu diễn.”
Khi Lâm Thiên nói, anh còn cầm một chai rượu đế tới và đặt trước mặt Tả Anh Tuấn.
Sau khi Tả Anh Tuấn nhìn thấy chai rượu đế này, mặt anh ta lập tức tái xanh, anh ta làm gì có khả năng uống hết một chai trong một hơi.
“Sao thế Tả Anh Tuấn? Cậu không dám à? Lúc nãy cậu đã đồng ý rồi, mọi người đều đã nghe rõ.” Lâm Thiên chế nhạo.
“Ai nói tôi không dám.”
Tả Anh Tuấn vừa nói, vừa cầm lấy chai rượu đế và bắt đầu rót mạnh.
Tả Anh Tuấn biết nếu anh ta không uống thì sẽ chỉ bị người ta chế giễu bảo anh ta không dám đấu với Lâm Thiên.
“Khụ khụ.”
Tả Anh Tuấn vừa mới uống được một phần tư thì lập tức dừng lại, ho khan một trận.
Một chai rượu này.

Tả Anh Tuấn phải dùng trọn vẹn 5 phút mới có thể uống hết, .
Sau khi uống xong, Tả Anh Tuấn lộ ra dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.
Lúc này quản lý KTV vội vàng bước vào.
“Xin lỗi mọi người.

Bên KTV chúng tôi chỉ có một phòng riêng riêng cỡ lớn là phòng này, hiện tại đột nhiên có khách hàng lớn muốn dùng, không biết các anh có thể đổi sang phòng riêng nhỏ hơn được không, chúng tôi sẽ giảm giá 30% cho chi phí tiêu dùng ngày hôm nay.” Quản lý KTV nói.
Tả Anh Tuấn đã say khướt đứng dậy.
“Dám nói chúng tôi không có tiền trả nổi sao, tôi không cần giảm giá gì hết, tôi muốn cái phòng riêng này.” Tả Anh Tuấn nói lớn.
Dù sao thì đây cũng là tiêu tiền của công ty, đương nhiên Tả Anh Tuấn không cảm thấy đau lòng, cũng không cần phải tiết kiệm, cho nên rất tự tin.
“Giám đốc Tuấn, người đến chơi chính là phó tổng giám đốc Trương Thành của tập đoàn Thành Đô, đây là một tập đoàn lớn đó, các anh có thể nhường nhịn một chút không?” Quản lý KTV nhỏ giọng thương lượng.
“Phó Tổng giám đốc của tập đoàn Thành Đô?” Tả Anh Tuấn giật mình.
Công ty hoạt hình của họ trị giá vài trăm triệu, nhưng tập đoàn Thành Đô là một tập đoàn lớn với giá trị thị trường khoảng chục tỷ.
Lúc này, phó Tổng giám đốc Trương Thành của tập đoàn Thành Đô đã mở cửa phòng riêng bước vào.
“Quản lý à, có chuyện gì xảy ra à? Vẫn chưa thương lượng xong sao?” Trương Thành vừa bước vào đã mở miệng thúc giục.

513: Đi Chết Đi.


“Quản lý à, có chuyện gì xảy ra à? Vẫn chưa thương lượng xong sao?” Trương Thành vừa bước vào đã mở miệng thúc giục.

Trương Thành vừa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn khắp phòng một lần.

Lúc này, ánh mắt của Trương Thành đột nhiên mở lớn, mà ánh mắt của anh ta lúc đó cũng dừng ở trên người một người.

Người này tất nhiên là Lâm Thiên.

Lúc này, quản lý của KTV mới lên tiếng: “Phó tổng giám đốc Thành, họ... Có vẻ họ không muốn nhường, tôi đang cố gắng làm công tác tư tưởng cho họ.”

Trương Thành mặc kệ anh ta, vẻ mặt tươi cười chạy về phía Lâm Thiên.

Các nhân viên của công ty hoạt hình khi nhìn thấy Trương Thành chạy tới, bọn họ cũng không biết Trương Thành định làm gì, đều nhao nhao nhường đường cho Trương Thành, đồng thời đều nhìn về phía Trương Thành.

Họ đều biết rằng đây là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thành Đô, là một tồn tại mà họ không thể đắc tội.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người. Trương Thành bước nhanh đến trước mặt Lâm Thiên.

“Tổng giám đốc Thiên, thật là trùng hợp, sao cậu lại ở đây?” Trương Thành cung kính cúi đầu, khuôn mặt tươi cười dáng vẻ lấy lòng.

Tạ Anh Tuấn và các nhân viên của công ty hoạt hình đều rất kinh ngạc sau khi chứng kiến ​​cảnh tượng này.

Chuyện gì xảy ra vậy? Dường như Trương Thành quen biết Lâm Thiên? Mà Trương Thành còn gọi Lâm Thiên là... Tổng giám đốc Thiên?

Trong đầu mọi người toàn là nghi vấn.

Lúc này quản lý của KTV cũng đi tới.

“Phó tổng giám đốc Thành, vị này là?” Quản lý KTV tò mò nhìn Lâm Thiên.

“Để tôi giới thiệu cho cậu biết, đây chính là Tổng giám đốc Lâm Thiên của tập đoàn Thành Đô chúng tôi, chuyện của Tô Bảo Nhi. Cũng chính là tổng giám đốc Lâm của chúng tôi giúp Tô Bảo Nhi xoay chuyển tình thế.” Trương Thành nói.

“Cái gì?”

Sau khi nghe điều này thì vẻ mặt của Tạ Anh Tuấn và các nhân viên của công ty hoạt hình lập tức trở nên xám xịt, như thể bọn họ bị một quả bom nặng nghìn tấn nổ trúng. Tất cả đều sững sờ tại chỗ.

Đặc biệt là Tạ Anh Tuấn, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Lâm Thiên, lộ ra vẻ mặt không thể hiểu được.

Trời ạ, hóa ra Lâm Thiên lại là tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Thành Đô?

Lúc trước bọn họ còn thảo luận về chuyện của Tô Bảo Nhi, còn bàn về chuyện có một đại gia siêu cấp giàu có chịu bỏ ra hàng chục tỷ để mua lại tập đoàn Thành Đô chỉ vì giúp Tô Bảo Nhi, lúc đó bọn họ còn liên tục cảm thán.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ người mà họ đang nói đến lại chính là Lâm Thiên.

Lúc này, Trương Thành lại nói tiếp: “Tổng giám đốc Thiên của chúng tôi có tài sản hơn mấy chục tỷ, ở khu vực Tây Nam, tổng giám đốc Lâm của chúng tôi quyền thế ngút trời, có biệt danh là Tây Nam Vương.”

Nhân viên của công ty hoạt hình không nhịn được nặng nề nuốt nước bọt, có khối tài sản hàng chục tỷ thì người này giàu biết cỡ chừng nào.

Khi bọn họ lại nhìn về phía Lâm Thiên lần nữa, ánh mắt của bọn họ đã lộ rõ​​vẻ kinh ngạc, đây chính là đại gia siêu cấp giàu có với khối tài sản hơn chục tỷ, bình thường bọn họ chỉ gặp mấy người giàu có khối tài sản hơn trăm triệu thôi mà họ đã vô cùng ngưỡng mộ rồi, nói chi đến đại gia hàng chục tỷ. .


Về phần Tạ Anh Tuấn, bạn học cũ của Lâm Thiên, anh ta bần thần trên ghế sô pha, cả người như bị rút hết tinh thần.

Chu Quốc Huy thấy thân phận của Lâm Thiên đã được mọi người công nhận thì cảm thấy vô cùng nở mày nở mặt.

“Tôi đã sớm nói với các người anh Thiên của tôi là người có tài sản mấy chục tỷ mà các người cứ hết lần này đến lần khác không tin tôi, hiện tại các người đã tin chưa.” Chu Quốc Huy lớn tiếng nói.

Cả phòng lặng im phăng phắc, lúc này không ai dám chế giễu, không ai nói Chu Quốc Huy thổi phồng khoe khoang nữa.

Phó tổng giám đốc Trương Thành quay đầu nhìn Lâm Thiên.

“Tổng giám đốc Thiên, tôi không biết cậu ở đây. Nếu cậu đã ở phòng riêng này thì tôi sẽ sang phòng riêng khác.” Trương Thành cười khan.

“Không cần, tôi phải đi ngay đây, ở chung với mấy con tôm, con cá nhỏ này thật nhàm chán.” Lâm Thiên đứng dậy.

Ngay sau đó, Lâm Thiên quay sang nói: “À, Trương Thành, nhân tiện xin giới thiệu với anh một người, đây là bạn của tôi, Chu Quốc Huy.”

Lâm Thiên vừa nói, vừa kéo Chu Quốc Huy đi qua.

“Anh Huy, xin chào, rất vinh dự được biết anh.” Trương Thành khom lưng, vô cùng cung kính cúi chào Chu Quốc Huy.

“Xin chào, xin chào.” Chu Quốc Huy vội vàng cười đáp lại.

Chu Quốc Huy nghe anh ta gọi mình là anh Huy, lại còn có thái độ kính cẩn như vậy đối mình, trong lòng anh ta có chút không quen, tay chân hơi luống cuống.

Đùa à, Trương Thành chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thành Đô, Chu Quốc Huy chỉ là một nhân vật ở tầng dưới cùng, một giám đốc bình thường cũng có thể tùy tiện la hét quát mắng anh ta. Bây giờ người làm phó tổng giám đốc như Trương Thành lại đối xử vô cùng tôn kính với anh ta như thế này, đây là đãi ngộ mà Chu Quốc Huy chưa từng được hưởng.

“Trương Thành, anh giúp tôi sắp xếp cho Chu Quốc Huy làm việc ở tập đoàn Thành Đô, trước tiên cứ giao cho cậu ấy vị trí giám đốc để học hỏi kinh nghiệm. Sau này lại cất nhắc, cậu hỗ trợ dạy bảo cậu ấy cho thật tốt.” Lâm Thiên nói.

Mặc dù trình độ học vấn của Chu Quốc Huy không cao nhưng điều mà Lâm Thiên thích ở anh ta chính là nhân phẩm và tinh thần chịu thương chịu khó, làm việc chăm chỉ của anh ta.

Lâm Thiên nghĩ. Giao cho anh ta một vị trí như vậy, anh ta nhất định sẽ có thể hoàn thành tốt công việc, cũng coi như giúp đỡ Chu Quốc Huy một chút.

Hy vọng Chu Quốc Huy có thể tận dụng cơ hội mà Lâm Thiên đã cho anh ta để từ đó thay đổi cuộc đời của bản thân, đi đến đỉnh cao của cuộc sống.

Lâm Thiên chỉ có thể giúp anh ta một chút, sau này anh ta đạt được đến đâu thì phải dựa vào chính bản thân anh ta.

“Tổng giám đốc cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc anh Huy thật tốt, đối xử giống như cha ruột của tôi vậy.” Trương Thành lớn tiếng nói.

Tất cả nhân viên của công ty hoạt hình có mặt ở đây đều vô cùng ghen tị với Chu Quốc Huy, cậu ta trực tiếp đến tập đoàn Thành Đô làm việc với tư cách là giám đốc? Mà vị trí giám đốc này chỉ là để rèn luyện, tích lũy kinh nghiệm mà thôi.

Phải biết rằng công ty hoạt hình của bọn họ chỉ là một công ty có giá trị thị trường vài trăm triệu, trong khi đó tập đoàn Thành Đô lại là tập đoàn lớn có giá trị thị trường hàng chục tỷ, nhân viên bình thường của tập đoàn Thành Đô cũng đã cao cấp hơn cả giám đốc của công ty bọn họ, huống chi là giám đốc của một tập đoàn lớn như thế này.

Sau khi Lâm Thiên thu xếp xong xuôi, anh bước đến chỗ bạn học cũ Tạ Anh Tuấn.

Lúc này, sắc mặt Tạ Anh Tuấn tái mét, ánh mắt đờ đẫn, rõ ràng là đã chịu một trận đả kích lớn, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ Lâm Thiên, một nhân vật không đáng chú ý thời trung học mà nay lại có tài sản hàng chục tỷ.

“Bạn học cũ Tạ Anh Tuấn, bây giờ cậu còn cho rằng tôi đang khoác lác không?” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.

“Tôi... Tôi...”

Tạ Anh Tuấn lắp bắp không nói nên lời.


“Chỉ là một giám đốc nhỏ mà cậu lại dám kiêu ngạo quá quắt như vậy, thật là nực cười.” Lâm Thiên cười chế nhạo.

Tạ Anh Tuấn nghe Lâm Thiên nói như vậy thì cơ mặt của anh ta co giật mạnh, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.

Tạ Anh Tuấn nghĩ đến chính mình trước đó còn dám ở trước mặt Lâm Thiên khoe khoang bản thân vô cùng tài giỏi, khoe khoang hiện tại tốt như thế nào, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật xấu hổ.

Thành tích hiện tại của anh ta sao có thể so sánh với khối tài sản hàng chục tỷ đồng của Lâm Thiên. Ngay cả một cái rắm cũng không bằng.

“Chu Quốc Huy, đi thôi.”

Sau khi Lâm Thiên nói xong thì trực tiếp bước ra ngoài.

Sau khi rời khỏi KTV.

“Anh Thiên, cảm ơn anh rất nhiều.” Chu Quốc Huy kích động cảm ơn liên tục.

“Cảm ơn cái gì?” Lâm Thiên cười nói.

“Không chỉ giúp em dạy dỗ Tạ Anh Tuấn, giúp em nở mày nở mặt, lại còn thu nhận em vào làm việc ở tập đoàn Thành Đô, nếu không có sự giúp đỡ của anh Thiên thì chỉ sợ cả đời em cũng sẽ không thể vào làm việc ở tập đoàn Thành Đô.” Chu Quốc Huy nói.

Chu Quốc Huy chỉ có trình độ trung học cơ sở, mà đây cũng chính là ràng buộc lớn nhất của anh ta. Khiến anh ta không có cơ hội làm việc trong một công ty lớn như tập đoàn Thành Đô.

Lâm Thiên cho anh ta cơ hội như thế này, là điều mà anh ta cầu còn không được.

“Làm việc chăm chỉ, tôi chỉ cho cậu một cơ hội, sau này cậu có thể đi được bao xa là tùy thuộc vào cậu hết.” Lâm Thiên nói.

“Anh Thiên, anh yên tâm. Em nhất định sẽ chăm chỉ làm tốt công việc.” Chu Quốc Huy gật đầu chắc chắn.

Sau khi tiễn Chu Quốc Huy về chỗ ở, Lâm Thiên cũng lái xe trở về biệt thự.

Về phần dược đỉnh mà Lâm Thiên mua, lúc trước khi đến KTV, ông chủ đã gọi điện thoại cho Lâm Thiên, nói rằng đã gửi dược đỉnh đến biệt thự của Lâm Thiên.

Trước khi về nhà, Lâm Thiên còn lái xe đi chợ dược liệu, mua một ít dược liệu trong chợ.

Lúc Lâm Thiên trở về biệt thự thì đã hơn chín giờ tối.

Lâm Thiên vừa đi tới cửa biệt thự thì một bóng đen từ trong hàng cây xanh bên cạnh vọt ra, chặn đường Lâm Thiên.

“Anh là ai?” Lâm Thiên cau mày khi nhìn thấy người vừa xuất hiện.

“Đương nhiên là người muốn lấy mạng của cậu, Chu Tuấn nhờ tôi chuyển lời, dám đối phó với cậu ta. Đây chắc chắn là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời của cậu.” giọng điệu của người áo đen rất lạnh lùng.

“Chu Tuấn?” Lâm T

Lâm Thiên có năng lực nên tất nhiên không hề sợ hãi.

“Hừ, kiêu căng ngạo mạn, đi chết đi.”

Người đàn ông mặc áo đen sau khi nhỏ giọng nói thì lập tức lấy ra một khẩu súng lục được gắn trang bị giảm thanh, chĩa họng súng về phía Lâm Thiên.


514: Lần Đầu Luyện Đan


“Cạch.”

Một âm thanh va chạm vào tấm ván gỗ vang lên, đấy chính là tiếng súng giảm thanh, âm thanh rất nhỏ.

Một viên đạn nhanh chóng được b ắn ra, bay về phía Lâm Thiên với tốc độ kinh người.

“Phật.”

Viên đạn không hề nghiêng lệch, thoáng chốc bắn đúng vào ngực Lâm Thiên.

Đây chắc chắn là một tay súng có tay nghề rất tốt.

Sau khi viên dán bắn trúng Lâm Thiên, máu tươi nhanh chóng thấm đẫm quần áo Lâm Thiên, nhưng Lâm Thiên không hề ngã xuống, mà nhanh chóng lao thẳng về phía người áo đen kia.

Sau khi người áo đen bắn phát súng kia, vốn dĩ vô cùng tự tin. Cho rằng Lâm Thiên nhất định sẽ ngã xuống đất mà chết.

Nhưng anh ta không ngờ, có một dư ảnh lóe lên, chỉ trong chớp mắt đã lao đến trước mặt anh ta.

“Bốp.”

Người áo đen còn chưa phản ứng lại, Lâm Thiên đã vặn cổ tay cướp lấy súng của anh ta.

“A.”

Người áo đen hét thảm thiết, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt.

Cùng lúc đó, Lâm Thiên bóp lấy cổ anh ta.

“Mày... mày là người hay ma.” giọng nói của người áo đen run rẩy, sắc mặt kinh sợ nhìn Lâm Thiên.

Như trò đùa, một súng trúng ngực, anh không chỉ không ngã xuống. Hơn nữa hành động vẫn còn nhanh như vậy.

Người áo đen thề, cả đời này của anh ta chưa từng thấy người nào có tốc độ nhanh như vậy, nhanh đến mức anh ta không nhìn rõ, Lâm Thiên đến trước mặt anh ta bằng cách nào.

“Vừa rồi tôi cũng đã nói rồi, Chu Tuấn cử một mình anh đến đây chính là muốn tìm chỗ chết mà.” Lâm Thiên nở nụ cười lạnh lùng đáng sợ.

Sau đó, Lâm Thiên dùng lực.

“Rắc rắc.”

Cổ của người áo đen trực tiếp bị Lâm Thiên vặn gãy.

Trong phút chốc, sinh mệnh của người áo đen đã tàn lụi, không còn hơi thở.

Trước khi người áo đen đến, có nằm mơ anh ta cũng không ngờ tới, trên người anh ta có súng, vậy mà vẫn bị Lâm Thiên dễ dàng gi3t chết như vậy.

Sau khi Lâm Thiên quyết định gi3t chết người áo đen này thì trực tiếp kéo xác anh ta vào biệt thự. Sau đó dùng một viên thuốc hóa thi hoàn để hủy sạch thi thể của người áo đen.

Thuốc hóa thi hoàn này thật sự vô cùng hiệu nghiệm, hơn nữa người áp đen lại có thân phận đặc biệt, cho dù anh ta chết Chu Tuấn cũng không dám làm thế nào cả.

Trong biệt thự.

Sau khi Lâm Thiên xử lý xong người áo đen, cũng bắt đầu kiểm tra vết thương của chính mình.

Viên đạn lúc trước bắn vào trong ngực Lâm Thiên.

“Hừ, chỉ là vết thương ngoài da.” Lâm Thiên nhìn vết thương của mình, viên đạn găm vào bắp thịt trước ngực.


Dù sao Lâm Thiên cũng là tu sĩ bẩm sinh về Hư Đan Cảnh, bước vào năng khiếu, thân thể sẽ được thăng hoa tư chất, trình độ dũng mãnh của cơ thế, không phải người bình thường có thể so được.

Uy lực của khẩu súng làm giả theo kia chỉ có thể gây vết thương ngoài da cho Lâm Thiên, không thể xuyên qua cơ bắp và tiến vào cơ thể anh được.

Tiếp theo, Lâm Thiên trực tiếp dùng tay lấy viên đạn ra.

“May mà nó là khẩu súng lục, nếu như là một khẩu súng trường, nó có thể gây ra mối đe dọa lớn cho mình rồi, một khi bị bắn trúng có thể bị thương nặng, thậm chí còn mất mạng, về phần uy lực của khẩu súng bắn tỉa cực lớn thì càng không phải nói nữa.” Lâm Thiên lẩm bẩm nói.

Mặc dù tu sĩ vô cùng lợi hại nhưng khi đối mặt với vũ khí hạng nặng, có nhiều lúc vẫn không thể chống lại được.

Ví dụ như Hư Đan Cảnh của Lâm Thiên. Trong toàn bộ thế giới tu luyện, tu sĩ ở Hư Đan Cảnh là tuyệt đối hiếm thấy, nhưng ngay cả tu sĩ tu luyện đến cảnh giới này, cũng tiêu phí rất nhiều thời gian và tinh lực.

Tuy nhiên, chỉ cần một khẩu súng trường hoặc súng bắn tỉa, có thể đe dọa đến tính mạng của cường giả Hư Đan đó.

Đây cũng là nguyên nhân lớn dẫn đến việc tu luyện tàn lụi.

Đương nhiên, nếu như thật sự đạt được đến cảnh giới càng cao, mối đe dọa cũng sẽ càng ít hơn.

Nếu Lâm Thiên đạt đến Thực Đan Cảnh thì một khẩu súng trường bình thường, e rằng chỉ có thể tạo thành vết thương ngoài cho Lâm Thiên mà thôi. Nếu Lâm Thiên đạt đến Kim Đan Cảnh, súng bắn tỉa cũng chỉ làm Lâm Thiên bị thương thôi.

Nhưng đáng tiếc, việc thăng cấp cảnh giới không thể nhanh chóng được, cho dù Lâm Thiên có mong ước đạt được cảnh giới cao hơn thì cũng là tích lũy từng chút một, dần dần thăng cấp.

“Lần này Chu Tuấn trả thù thất bại, tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, mình phải cẩn thận hơn mới được.” Lâm Thiên lẩm bẩm.

Mặc dù Lâm Thiên hận không thể đi gi3t chết tên Chu Tuấn kia, nhưng Lâm Thiên vẫn chưa có cơ sở ở Hà Nội, mà nhà họ Chu lại là một trong tám gia tộc lớn ở Hà Nội.

Cho dù Lâm Thiên có thể giết được Chu Tuấn, nhưng nếu Lâm Thiên thật sự làm vậy, một khi nhà họ Chu vận dụng hết mạng lưới quan hệ của họ ở Hà Nội, Lâm Thiên cho dù muốn thoát khỏi Hà Nội, e rằng cũng không thể thoát được.

Trước kia ở Kim Đô đối phó vời nhà họ Phạm, đã khiên Lâm Thiên hiểu ra tầm quan trọng của thế lực phía sau.

Cho nên, bây giờ đối mặt với Chu Tuấn, Lâm Thiên chỉ có thể bị động phòng bị, không thể hành động hấp tấp được.

Trừ khi Lâm Thiên có một nền móng nhất định ở Hà Nội. Và một thế lực lớn, mới có thể chủ động hành động với nhà họ Chu được.

Sau khi xử lý đơn giản vết thương, Lâm Thiên bắt đầu nghiên cứu về thuật luyện đan.

Dược đỉnh đã được đưa đến biệt thự, và phần một số dược liệu của thuật luyện đan, trên đường Lâm Thiên trở về đã vào chợ đầu mối dược liệu mua một ít rồi.

Bởi vì đây là lần đầu Lâm Thiên thử luyện chế đan dược, cho nên anh luyện chế loại đan dược đơn giản nhất, đương nhiên hiệu quả của đan dược cũng không lợi hại lắm. Đối với yêu cầu về dược liệu cũng rất cao.

Loại đan dược bậc cao, cho dù Lâm Thiên có thể gắng gượng luyện chế, e rằng cũng không thể tìm được những dược liệu cần thiết để luyện chế đan dược bậc cao này.

“Vô Cực Hoàn, cái này cũng được.” Lâm Thiên nhìn vào sách đan dược.

Theo cách phân chia của sách đan dược, đan dược được chia thành đan dược sơ cấp, đan dược trung cấp, đan dược cao cấp, đan dược cực phẩm, và đan dược thần cực.

Đan dược có cấp độ càng cao thì hiệu quả sẽ càng mạnh, nhưng độ khó của việc luyện chế cũng cao hơn.

Vô Cực Hoàn này chính là đan dược sơ cấp, uống một viên có thể tăng cường thể chất cho người bình thường, người thường có một số bệnh vặt hoặc chỗ nào đó đau nhức, uống một viên là có thể chữa khỏi.

Dù sao thì bệnh của người thường, nhiều trường hợp là do thể chất yếu ớt. Những người có thể chất yếu ớt thường dễ bị cảm lạnh và mắc bệnh hơn những người bình thường.

Giống như luyện tập bình thường và một số người biết luyện công, bọn họ có thể chất đương đối tốt, bình thường sẽ không bị ốm vặt gì cả, chính là đạo lý như vậy.

“Bắt đầu thôi.”


Lúc trước Lâm Thiên đã nghiên cứu quá trình luyện đan một ngày rồi, Lâm Thiên đã nghi nhớ cả quá trình rồi, bây giờ là lúc luyện tập.

Sau khi chuẩn bị xong hết, Lâm Thiên bắt đầu luyện đan trong biệt thự.

Vô Cực Hoàn là sơ cấp nhất, thời gian ngắn nhất, cho nên thời gian luyện đan cũng không dài, đan dược càng tốt, đương nhiên thời gian luyện đan cũng sẽ dài hơn, loại đan dược cực phẩm, phải cần thời gian mấy ngày mới có thể luyện chế được.

Ba mươi phút sau.

“Thất bại rồi.”

Lâm Thiên nhìn đan dược đen sì trong tay, lộ ra nụ cười khổ, mới bắt đầu không bao lâu mà đã thất bại rồi.

Hiển nhiên, lần đầu tiên thử luyện đan của Lâm Thiên đã thất bại.

Mặc dù Lâm Thiên đã nhớ toàn bộ quá trình luyện chế, nhưng khi thực hành thực tế, anh quá không quen tay, không chế không tốt.

Cái này giống như chơi game vậy, bạn biết rõ về quá trình thực hiện thao tác khó này, nhưng khi để bạn tự thực hiện, bạn chưa chắc đã có thể thực hiện được thao tác khó này, thậm chí có thể đánh cẩu thả hơn rất nhiều. Đây là khoảng cách giữa lý thuyết và thực hành.

“Tiếp tục thôi.”

Lâm Thiên cũng không nản lòng, bắt đầu luyện chế lần thứ hai.

Thất bại. Thất bại. Vẫn thất bại.

Lâm Thiên luyện chế hết lần này đến lần khác, cũng lại thất bại hết lần này đến lần khác, rất nhiều chi tiết xảy ra sai sót, mà một khi xảy ra sai sót, cả viên đan dược coi như bỏ đi, dược liệt luyện chế cũng mất luôn.

Nhưng mỗi lần luyện chế Lâm Thiên đều có thu hoạch, cũng có tiến bộ hơn.

Từ mười giờ tối cho đến mười giờ trưa hôm sau, đúng mười hai tiếng đồng hồ, Lâm Thiên luyện chế mười tám lần, thất bại đủ mười tám lần.

Thậm chí Lâm Thiên còn luyện chế quên cả thời gian.

Lúc này, Lâm Thiên đang luyện chế lần thứ mười chín, hơn nữa đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, các giai đoạn trước Lâm Thiên đều đã thành công rồi, bây giờ chỉ còn lại một bước cuối cùng để ngưng đan.

“Nhất định phải thành công. Nhất định phải thành công.”

Ánh mắt Lâm Thiên mong chờ nhìn chằm chằm vào trong dược đỉnh.

Hai lần thất bại trước đều thất bại ở bước cuối cùng ngưng đan này.

Lâm Thiên đã thất bại mười tám lần liên tục rồi, sự tự tin của Lâm Thiên cũng đã bị ảnh hưởng rất nhiều. Lâm Thiên thật sự rất mong chờ thành công.

Cái này giống như chơi game vậy, thất bại liên tục mười tám lần, thất bại đến nỗi bạn nghi ngờ về cuộc đời đấy.

“Bùm.”

Ngay khi Lâm Thiên vừa nói xong, đan dược sắp thành hình trong dược đỉnh bùm một cái tan tành.

Lâm Thiên lần thất bại.

“Hừ...”

Lâm Thiên thở dài thườn thượt. Trên mặt cũng lộ ra vẻ bất lực.

Quả nhiên luyện đan không phải đơn gian như Lâm Thiên nghĩ, đây còn là đan dược sơ cấp nhất, mà đã luyện đến mức khiến Lâm Thiên nghi ngờ cuộc sống rồi, vậy thì nhưng đan được cấp cao kia còn khó luyện chế đến mức nào nữa chứ.

Tuy nhiên, Lâm Thiên không hề chuẩn bị bỏ cuộc.