"Cha, quá tuyệt!" Trước mắt Giang Minh Thành sáng ngời, hiển nhiên cho rằng ý tưởng của cha mình rất hoàn mỹ.

"Cha sẽ liên lạc với sát thủ ngay bây giờ, giết thằng oắt kia, giết cả nhà Giang Viễn!" Ánh mắt Giang Hải Minh Minh lóe lên.

Trong lúc nói chuyện, chiếc xe của họ đã tiến vào biệt thự.

Trong phòng khách.

Hai cha con Giang Hải Minh vừa trò chuyện vừa mở cửa biệt thự đi vào phòng khách.

"Cuối cùng hai người cũng về rồi."

Hai cha con họ vừa mới bước vào phòng khách, chợt có một thanh âm vang lên.

Hai người ngẩng đầu nhìn, là Lâm Thiên!

"Là cậu!"

Sau khi thấy Lâm Thiên đang ngồi tựa vào sô pha, sắc mặt cả hai đều biến đổi.

"Sao cậu vào đây được!" Giang Hải Minh chất vấn Lâm Thiên.

"Tôi muốn vào thì rất dễ mà." Lâm Thiên mỉm cười.

"Tuy tôi không biết cậu vào đây bằng cách nào, nhưng cậu lớn gan thật đấy, dám chủ động dâng bản thân mình đến tận cửa!" Giang Hải Minh nở nụ cười dữ tợn.

Chuyện hôm nay khiến Giang Hải Minh hận không thể chém Lâm Thiên hàng nghìn nhát. Ông ta còn đang lo không tìm được Lâm Thiên đây.

"Tôi tới là để nói chuyện với các người, à không, nói cho đúng thì là cho các người một con đường sống." Lâm Thiên bình tĩnh nói.

"Cho tôi một con đường sống? Vậy cậu nói xem cậu cho thế nào?" Cha con Giang Hải Minh cười lạnh lùng nhìn Lâm Thiên.

"Lập tức ngồi máy bay rời khỏi Hoa Quốc, từ nay về sau không bước một bước vào Hoa Quốc là có thể sống!" Lâm Thiên từ tốn nói.

Giang Hải Minh nghe vậy thì bật cười: "Ha ha, Lâm Thiên cậu thật sự cho rằng mình là Thượng Đế chắc, có thể tùy ý điều khiển người khác?"

Ngay sau đó, khuôn mặt Giang Hải Minh trở nên dữ tợn.

"Lâm Thiên, tôi thừa nhận cậu có tiền, tôi thừa nhận cậu có chút bản lĩnh, nhưng sau khi mất đi tư cách làm chủ tịch tập đoàn Vân Thiên rồi thì cậu là cái gì? Cũng chỉ là một kẻ tầm thường thôi!" Giang Hải Minh dữ dằn cười nói.

Ngay sau đó, Giang Hải Minh xoay người mở ngăn kéo, lấy từ bên trong ra một khẩu súng lục nhỏ gọn, sau đó chĩa thẳng súng vào Lâm Thiên.

"Lâm Thiên, cho dù cậu là chủ tịch tập đoàn Vân Thiên, cho dù cậu có tổng tài sản hàng trăm tỷ, nhưng thì sao? Mạng sống của cậu đang ở trong tay tôi!" Vẻ mặt Giang Hải Minh tràn ngập điên cuồng.

"Lâm Thiên, bây giờ tôi ra lệnh cho cậu phải quỳ xuống xin lỗi! Đưa hết tiền của cậu cho tôi, nếu không tôi sẽ bắn cậu!" Giang Hải Minh vừa nói vừa chĩa súng vào Lâm Thiên.

Lâm Thiên lạnh lùng cười: "Nếu muốn bắn thì cứ việc, tôi mà nhíu mày một cái tôi sẽ không tên Lâm Thiên."

Từ khi Lâm Thiên lên Hư Đan Cảnh, súng đã chỉ có thể tạo ra vết thương ngoài da với anh. Hiện giờ Lâm Thiên bước vào Thực Đan Cảnh, tất nhiên súng càng thêm vô dụng.

Giang Hải Minh và Giang Minh Thành nghe thấy lời này đều ngẩn ra.

Bọn họ cho rằng sau khi Lâm Thiên bị súng uy hiếp nhất định sẽ sợ hãi. Thậm chí còn xin bọn họ tha thứ, nhưng không ngờ rằng đối mặt với họng súng mà Lâm Thiên đối vẫn chẳng chút sợ hãi. Điều này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của họ.

"Oắt con, mày không sợ à? Đây không phải là súng đồ chơi!" Giang Hải Minh gào lên.

Giang Hải Minh vừa nói vừa nạp đạn.

Giang Minh Thành cười nói: "Lâm Thiên, cậu thật sự quá ngạo mạn, tự cao tự đại đến mức không nhìn rõ tình hình, cậu cho rằng cậu là chủ tịch tập đoàn Vân Thiên thì cậu sẽ bất khả chiến bại chắc? Cậu còn không hiểu à, mạng sống của cậu đã nằm trong tay chúng tôi."

"Tôi nói rồi, muốn bắn thì cứ bắn đi." Lâm Thiên cười lạnh lẽo.

"Cha, đừng nói nhảm với nó nữa! Giết nó đi!" Giang Minh Thành quát lớn.

Khi trên đường về bọn họ đã lên kế hoạch giết Lâm Thiên rồi, hiện giờ là thời cơ hoàn hảo để thực hiện việc đó.

Giang Hải Minh gật đầu.

"Oắt con kia, nếu mày đã muốn chết như thế thì tao thành toàn cho mày! Mặc kệ mày là chủ tịch tập đoàn Vân Thiên hay có tài sản hàng trăm tỷ, một viên đạn đã có thể lấy đi mạng sống mày rồi."

Giang Hải Minh nói xong, thẳng tay bóp cò.

"Pằng!"

Theo tiếng súng vang lên, một viên đạn chớp mắt vụt ra khỏi khẩu súng, bay về phía Lâm Thiên.

Trên mặt Giang Hải Minh và Giang Minh Thành đều treo một nụ cười dữ tợn.

Hai người bọn họ biết rất rõ, trong bữa tiệc chúc thọ của ông cụ hôm nay, Giang Vũ có thể phản kích đảo ngược thế cờ cướp mất vị trí chủ tịch tập đoàn Minh Thành, tất cả đều là do Lâm Thiên.

Giờ đây cuối cùng họ cũng có thể trả được thù, đương nhiên rất vui mừng.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười của họ đột nhiên đông cứng.

Bởi vì họ phát hiện, Lâm Thiên vẫn bình an vô sự đứng trước mặt họ.

"Mày... Sao mày lại không chết?"

Cha con Giang Hải Minh trợn to mắt, nhìn Lâm Thiên như thấy quỷ.

Rõ ràng đã nổ súng vào người Lâm Thiên rồi mà.

Lâm Thiên nở nụ cười lạnh lẽo: "Các người vừa mới nói tôi ngoại trừ thân phận chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên ra thì chẳng còn gì. Thật xin lỗi, các người sai to rồi. Thân phận thật sự của tôi không phải là chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên, mà là một thân phận khác kinh khủng hơn gấp mấy trăm lần." Thứ Lâm Thiên ám chỉ đương nhiên là thân phận tu sĩ.

Sau khi Lâm Thiên dứt lời, lập tức ném vỏ đạn trong tay xuống đất.

"Leng keng!"

Vỏ đạn rơi xuống sàn nhà phát ra âm thanh giòn tan.

"Cái gì?!"

Hai cha con Giang Hải Minh nhìn thấy vỏ đạn đều không kìm được kinh ngạc thốt lên, thanh âm vì quá mức hãi hùng mà trở nên sắc nhọn bất thường!

Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ viên đạn vừa mới b ắn ra lại bị Lâm Thiên bắt được!

"Tao không tin! Tao không tin!"

Giang Hải Minh gào to một tiếng, đồng thời lại bóp cò.

"Pằng pằng pằng!"

Liên tục ba tiếng súng vang lên, ba viên đạn bay thẳng về phía Lâm Thiên.

Lâm Thiên vận chuyển nội lực, vung tay lên, ba viên đạn đều dừng lại trong tay Lâm Thiên.

Đối với  thực lực mà Lâm Thiên có bây giờ mà nói, đạn của loại súng ngắn này hệt đạn nhựa b ắn ra từ súng đồ chơi.

Giang Hải Minh và Giang Minh Thành nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều xám ngoét.

"Mày... Mày là người hay quỷ!"

Hai người nuốt nước bọt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Đối với bọn họ mà nói, cảnh tượng thế này đã hoàn toàn lật đổ thế giới quan của họ, lật đổ nhận thức của họ về thế giới này!

"Vốn các người còn có cơ hội sống sót, chỉ tiếc các người đã không quý trọng, cứ xem tôi là lệ quỷ tới lấy mạng các người đi."

Lâm Thiên dứt lời rồi trực tiếp vung tay lên.

Hai trong ba viên đạn trong tay lập tức bay ra ngoài.

"Phụt phụt!"

Hai viên đạn chính xác bắn trúng điểm quan trọng trên người hai người họ.

Hai người ngã xuống đất, vẫn còn chút hơi tàn.

Giờ khắc này bọn họ mới hiểu ra mình đã xúc phạm đến một sự tồn tại đáng sợ cỡ nào!

Chỉ tiếc trên thế giới không có thuốc hối hận.

Họ biết rằng sự giàu có, địa vị, danh dự, cuộc sống của họ... Tất cả đã kết thúc!

Một lát sau, sự sống của cả hai người họ đã gần như cạn kiệt, và rồi chết hẳn.

Lâm Thiên lấy hai viên Hóa Thi Hoàn ra hoàn tan thi thể cả hai, hai người họ như thể chưa từng xuất hiện trên đời này.

Lâm Thiên thấy may mắn vì đã quyết định giải quyết hai người bọn họ. Nếu không chỉ bằng sự điên cuồng vừa rồi, Lâm Thiên tin một khi mình rời khỏi Macao, hai cha con này nhất định sẽ đi giết cha mẹ Giang Minh Tú!

Vẫn là câu nói đó, diệt cỏ không tận rễ, gió xuân thổi lại mọc.

Có lẽ sẽ có người nói Lâm Thiên làm việc quá tàn nhẫn tuyệt tình, nhưng cho kẻ thù lòng thương xót thì sẽ chỉ làm tổn thương người mình, hại người mình!

Người làm việc lớn phải dứt khoát quyết đoán, tuyệt đối không thể mềm lòng nhân nhượng kẻ thù!

Không còn hai người này nữa, cha mẹ của Giang Minh Tú cũng sẽ không bị uy hiếp và nguy hiểm gì. Lâm Thiên và Giang Minh Tú mới có thể yên tâm rời khỏi Macao.

Lâm Thiên xóa sạch dấu vết ở hiện trường, lặng lẽ rời khỏi đây.

Trong trường hợp không tìm thấy thi thể, mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng hai người họ đã mất tích.

......

Lâm Thiên lái Lamborghini Veneno  đến nhà Giang Minh Tú, chuẩn bị đi đón Giang Minh Tú.

Buổi hòa nhạc trước đó của Tô Bảo Nhi gặp phải sự cố an ninh nên phải hủy biểu diễn, hôm nay là ngày tổ chức lại, Lâm Thiên và Giang Minh Tú tất nhiên phải tham gia.

Ầm ầm!

Lamborghini Veneno có biệt danh là Bull King, công suất của nó kinh khủng đến mức nào không cần nói cũng biết, nơi Veneno đi qua, gần như cả con đường đều nghe thấy tiếng động cơ của nó.

Bên trong xe.

Điện thoại của Lâm Thiên vang lên.

"Alo." Lâm Thiên nhận điện thoại.

"Giám đốc Lâm, tôi là ông chủ Ngô ở sân vận động Macao, đã có thêm thông tin về vụ tai nạn xảy ra tại buổi hòa nhạc trước đó." Giám đốc Ngô nói.

"Ồ, vậy sao? Anh có thể nói cho tôi là có chuyện gì không?" Lâm Thiên vội vàng truy hỏi.

Theo Lâm Thiên, nếu có một người mang axit sunfuric trong buổi hòa nhạc thì có thể coi là ngẫu nhiên, nhưng xuất hiện cùng lúc nhiều người mang axit sunfuric như vậy thì chắc chắn không phải ngẫu nhiên!