Tiểu Lục ngồi bên ghế lái phụ ngẩng đầu nhìn một cái, sau khi nhìn thấy bóng dáng của đám người Lâm Thiên, điện thoại di động của người này bỗng rơi bộp xuống đất, cả người đần ra.

"Làm sao... làm sao có thể như vậy? Bọn họ cũng chưa chết? Bọn họ... bọn họ là người hay quỷ vậy!" Tiểu Lục ngồi bên ghế lái phụ ra sức dụi dụi mắt, nhận ra bản thân không nhìn lầm.

Bọn họ quả thực không dám tưởng tượng, bị tông mạnh như vậy mà cơ thể vẫn nguyên vẹn? Hơn nữa còn yên ổn khoẻ mạnh từ trên xe đi xuống, đây là khái niệm gì vậy!

"Bây giờ... bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Người đàn ông đầu trọc ngồi ở ghế điều khiển xe hỏi.

"Lái xe tông vào! Tông chết bọn họ!" Tiểu Lục ngồi ở ghế lái phụ hung hãn nói.

Tên đầu trọc ở ghế điều khiển gật gật đầu, sau đó bắt đầu de xe.

Phía trước xe đầu kéo.

Lâm Thiên đang chuẩn bị đi về phía trước hỏi xe hàng lớn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

"Lâm Thiên, xe hàng tại sao lại de lại rồi." Tần Thi sửng sốt nói.

"Chẳng lẽ muốn gây sự rồi bỏ trốn?" Lâm Thiên nhăn mày.

"Không phải không phải! Xe hàng lớn hình như đang chạy về phía chúng ta!" Tần Thi vội vàng nói.

Ánh mắt Lâm Thiên ngưng lại, trong con ngươi nháy mắt loé lên một sự lạnh lẽo lãnh đạm.

Trước đó Lâm Thiên vẫn cho rằng đây hẳn là một tai nạn xe ngoài ý muốn.

Nhưng vào giờ khắc này, Lâm Thiên đã có thể kết luận, đối phương muốn dùng phương thức ngoài ý muốn để tiến hành một màn mưu sát.

"Á á!"

Nhìn thấy chiếc xe đầu kéo trước mặt đang tăng tốc chạy tới, Tần Thi sợ đến mặt mày trắng bệch hét ầm lên.

"Tần Thi, tránh ra!"

Lâm Thiên vội vàng kéo tay Tần Thi, né tránh vào bãi cỏ ven đường.

Nếu như chỉ có một mình Lâm Thiên, Lâm Thiên có thể trực tiếp xông đến chiếc xe đầu kéo trước mặt, nhưng có Tần Thi ở bên cạnh, trước tiên Lâm Thiên phải bảo vệ sự an toàn của cô ấy.

Sau khi Lâm Thiên tránh vào ven đường, chiếc xe đầu kéo lại không có ý buông tha chút nào, trực tiếp nhanh chóng quay ngược bánh lái, xông thẳng vào bãi cỏ.

"Đây chính là quyết tâm muốn giết chúng ta, Tần Thi, tôi ẵm cô chạy!"

Kéo Tần Thi chạy, tốc độ của cô ấy có hạn, Lâm Thiên trực tiếp dùng cách ẵm kiểu công chúa, ẵm Tần Thi lên sau đó nhanh chóng tránh ra.

Lâm Thiên dự định thả Tần Thi ở một nơi an toàn trước sau đó sẽ đi giải quyết.

Tần Thi ở trong lòng ngơ ngác nhìn khuôn mặt Lâm Thiên, cô ấy chỉ cảm thấy người đàn ông này có đủ khả năng cho cô ấy cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có, chỉ cần có anh,  chỉ cần ở trong lòng anh, dù cho có đối mặt với nguy hiểm lớn hơn nữa cô ấy cũng không sợ hãi.

Cô ấy chỉ cảm thấy Lâm Thiên có một sức hấp dẫn không thể nói được, làm cho người ta không có cách nào kháng cự...

Trong nháy mắt Lâm Thiên chạy đi ra ngoài cách năm trăm mét.

"Tần Thi, ở chỗ này đợi tôi, tôi đi giải quyết!"

Sau khi thả Tần Thi xuống thì trực tiếp xoay người xông về phía xe đầu kéo!

Trên xe đầu kéo.

"Trời ơi, thằng đó sao lại... sao lại chạy nhanh như vậy!"

Hai người ở trên xe sau khi nhìn tốc độ kinh người của Lâm Thiên, bọn họ không nhịn được mà ra sức nuốt nước bọt, tốc độ Lâm Thiên ẵm Tần Thi tránh ra vừa nãy giống như con báo săn vậy, tốc độ di chuyển ánh mắt của hai người họ thậm chí cũng có chút bắt không kịp với tốc độ chạy trốn của Lâm Thiên!

"Người này chẳng lẽ là thần tiên trong truyền thuyết sao? Chúng ta... chúng ta làm sao có thể tiếp loại người này chứ!" Tên ngồi ghế điều khiển kinh sợ đến mức lắp bắp.

"Mau nhìn xem! Anh ta quay lại rồi!" Tiểu Lục ngồi ở ghế lái phụ chỉ về đằng trước vội vàng nói.

Tên đầu trọc ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Lâm Thiên đang xông đến với tốc độ kinh người!

Trong nháy mắt, Lâm Thiên đã xông đến bên cạnh xe, sau đó nhảy thẳng lên xe, một tay kéo cửa xe bên cạnh chỗ ghế lái phụ, sau đó chui vào ghế lái phụ.

Két két!

Tên đầu trọc lái xe lập tức bị doạ sợ thắng gấp xe.

"Anh... anh là người hay quỷ?" Vẻ mặt hai người này kinh hãi, sợ sệt nhìn Lâm Thiên.

"Bây giờ phải là tôi hỏi chuyện các anh, là ai phái các anh đến." Lâm Thiên nheo mắt hỏi với giọng lạnh lùng.

Lâm Thiên mới vừa suy nghĩ qua, kẻ có khả năng là chủ mưu đằng sau rất nhiều, ví dụ như hoàng tử Cát Lai, gia tộc họ Trần, thậm chí còn tất cả những kẻ thù của mình, nhưng không có kẻ địch diệt tận gốc rễ, cũng có thể dùng điều này để đến trả thù mình.

Lâm Thiên cũng không thể xác định được kẻ chủ mưu sau lưng rốt cuộc là người nào.

"Chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói!" Người đàn ông ngồi ghế lái phụ nghiến răng nói.

Sau khi người đàn ông nói xong trực tiếp lấy ra một cây dao găm đâm về phía Lâm Thiên.

"Tự tìm lấy cái chết!"

Lâm Thiên một phát bắt lấy cổ tay anh ta, sau đó tay còn lại vỗ thẳng vào ót anh ta.

Người đàn ông ngồi ghế lái phụ này lập tức ngã lăn ra, không còn hơi thở.

"Chuyện này, chuyện này, chuyện này..."

Tên đầu trọc ngồi ở ghế điều khiển đã bị doạ đến toàn thân run rẩy, ống quần đã ướt một mảng lớn, rõ ràng là tè ra rồi.

"Thần tiên đại ca! Thần tiên ông nội! Đừng... đừng giết tôi!" Người đàn ông đầu trọc vẻ mặt hoảng sợ hướng về phía Lâm Thiên cầu xin tha thứ.

Đối mặt với Lâm Thiên vô cùng thần kỳ, anh ta đã không nổi dậy chút phản kháng nào nữa.

"Nói, là ai bảo các anh đến!" Lâm Thiên nheo mắt hỏi.

"Là ông Lục! Là chỉ thị của ông Lục, chuyện không liên quan đến tôi!" Tên đầu trọc vội vàng trả lời.

"Ông Lục? Lục Khánh sao?" Lâm Thiên lẩm bẩm một câu.

"Phải phải phải! Chính là Lục Khánh! Tôi đã nói rồi, thần tiên ông nội ngàn vạn lần đừng giết tôi." Người đàn ông đầu trọc cuống quít cầu xin tha thứ.

"Thì ra Lục Khánh." Lâm Thiên lẩm bẩm một câu.

Nói thật, Lâm Thiên có chút bất ngờ với kết quả này, ngay từ đầu Lâm Thiên nghi ngờ nhất là người do hoàng tử Cát Lai phái đến.

Nhưng mà Lâm Thiên đã nhanh chóng nghĩ thông suốt tại sao Lục Khánh phải làm như vậy.

"Đã như vậy thì âm mưu của Lục Khánh ông tôi sẽ càng phơi bày ra!" Hai mắt Lâm Thiên nheo lại, trong con ngươi loé lên một sự lạnh lẽo kinh người.

Ngay sau đó, Lâm Thiên nhìn về phía tên đầu trọc ở ghế điều khiển: "Nể tình anh thành thật khai báo, cút đi."

Tên đầu trọc ngồi ghế lái nào dám ở lại lâu, vội vàng mở cửa xe bỏ chạy.

Lâm Thiên cũng xuống xe ngay sau đó.

Ở bên kia, chỗ của Tần Thi.

Cô ấy được Lâm Thiên thả ở bên cạnh tường rào, cộng thêm phía trước có cây ngăn trở, cô ấy không thấy được tình hình bên phía Lâm Thiên.

"Cũng không biết Lâm Thiên thế nào rồi, anh ta không sao chứ? Anh ta lợi hại như vậy, nhất định sẽ không sao! Đúng vậy nhất định sẽ không!" Tần Thi đi qua đi lại, dáng vẻ yêu kiều ngập tràn lo âu.

Tuy Tần Thi biết Lâm Thiên lợi hại, nhưng trong lòng cô ấy cứ lo lắng, cô ấy cũng không biết tại sao lại căng thẳng như vậy, lo lắng cho sự an nguy của Lâm Thiên.

"Tần Thi."

Khi trong Tần Thi đang suy nghĩ lung tung, giọng nói của Lâm Thiên lại vang lên ở trước mặt.

"Tần Thi, cô đang ở đây lo lắng cái gì vậy?" Gương mặt Lâm Thiên nở nụ cười nhìn Tần Thi.

"Không phải là lo lắng cho anh sao!" Tần Thi bĩu môi.

"Lo lắng cho tôi? Không phải cô luôn cảm thấy tôi là tên vô lại sao, còn quan tâm, lo lắng cho tôi làm gì?" Lâm Thiên cười nói.

"Bớt ở đây luyên thuyên, tôi lo lắng cho anh là vì vừa nãy anh cứu tôi, chỉ thế thôi!" Đôi mắt xinh đẹp của Tần Thi trợn tròn lên nhìn Lâm Thiên một cái.

Dừng một chút, Tần Thi lại vội vàng nói: "Thế nào rồi Lâm Thiên, đã giải quyết phiền phức chưa?"

Lâm Thiên gật gật đầu: "Giải quyết rồi, là người do Lục Khánh phái đến."