Sau khi Lục Khánh cảm nhận được ánh mắt từ Lâm Thiên, toàn thân ông ta đều thấy rùng mình, cảm nhận thấy được Lâm Thiên nhìn chằm chằm như thế khiến ông ta vô cùng sợ hãi, sởn cả gai ốc lên.

“Cậu… cậu muốn làm gì đấy?” Đôi tay Lục Khánh nắm chặt tay vịn trên ghế bành, như ngồi trên chông, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Lục Khánh, lẽ ra là tôi nên hỏi ông muốn làm gì thì đúng hơn đấy!” Lâm Thiên mắt sáng như đuốc.

“Chắc… chắc là cậu biết rất rõ thân phận của tôi, nếu như cậu dám động vào tôi thì cậu chết chắc.” Lục Khánh nghiến răng hét lớn.

“Ông tưởng rằng tôi không dám ư?”

“Đi nào!”

Lâm Thiên hét to một tiếng, đồng thời dậm chân một cái thật mạnh.

Rầm!

Sau khi Lâm Thiên dậm chân, mặt đất được lát bởi đá cẩm thạch dưới chân, bỗng chốc bể nát, một luồng sóng xung kích lớn mạnh, men theo mặt đất trực tiếp xông thẳng về phía Lục Khánh.

Rầm rầm rầm!!!

Những nơi mà luồng sóng xung kích đi qua, bề mặt đá cẩm thạch đều bể nát vụn, chỉ để lại mặt đất tan hoang hỗn loạn.

Sau khi Lục Khánh thấy cảnh này, sợ đến mức tái xanh mặt mày, cho dù là ông ta có trải qua nhiều sóng to gió lớn, thì thời khắc này cũng hoàn toàn không ngồi yên được nữa.

Nhưng, cho dù ông ta có ý định đứng dậy né tránh, cũng đã không kịp nữa, trong chớp mắt, luồng sóng xung kích xông thẳng đến trước mặt Lục Khánh.

“Bùm!”

Luồng sóng xung kích trực tiếp đánh thẳng lên ghế bành của Lục Khánh.

Rầm rầm!!!

Chiếc ghế bành Lục Khánh ngồi, phút chốc tan nát.

Sau khi ghế bành bị tiêu hủy, Lục Khánh trước đó ngồi trên ghế bành, lập tức té nhào xuống đất, vô cùng thảm hại.

Tất cả mọi người trong sảnh, lúc này không một ai là không nhìn Lâm Thiên với ánh mắt như tôn sùng thần thánh, chiêu thức mà Lâm Thiên vừa triển khai, thật sự đã gây chấn động không hề nhẹ đến bọn họ.

“Bảo vệ ông Lục!”

Mấy tên vệ sĩ đứng sau Lục Khánh, dù sao cũng là những tinh anh trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tuy bọn họ cũng bị chiêu thức của Lâm Thiên dọa sợ, nhưng họ biết được, trách nhiệm hiện tại của họ là bảo vệ Lục Khánh.

Bốn tên vệ sĩ áo đen này, lập tức xông đến trước mặt Lục Khánh, che chắn Lục Khánh trước Lâm Thiên.

Và đồng thời, bốn tên vệ sĩ đồng loạt rút súng ra, chĩa thẳng lên người Lâm Thiên.

“Nhãi con, lập tức ôm đầu ngồi xuống khoanh tay chịu trói, nếu không chúng tôi sẽ cho nổ súng!” Bốn khẩu súng của bốn tên vệ sĩ, nhắm chuẩn người Lâm Thiên, ra dáng cực kỳ chuyên nghiệp.

“Lâm Thiên!”

Ông cụ Tần, Tần La và Tần Thi sau khi thấy cảnh này, đều lộ vẻ mặt lo lắng.

Tuy họ từng chứng kiến sự lợi hại của Lâm Thiên, nhưng lần này là súng đạn thật đấy!

“Lục Khánh, nếu ông dám để cho vệ sĩ của ông nổ súng, thì ông tuyệt đối sẽ phải trả giá đó!” Ông cụ Tần nghiêm giọng quát tháo.

“Đừng nhiều lời, bắn liền cho tôi! Có hậu quả gì tôi sẽ gánh! Lập tức! Bắn ngay!” Lục Khánh giận dữ nghiến răng hét lớn.

Giờ phút này Lục Khánh nào quan tâm nhiều đến thế! Ông ta biết, Lâm Thiên đã biết bí mật của ông ta, giế t chết Lâm Thiên thì không còn ai biết đến bí mật đó nữa, nếu để Lâm Thiên sống, thì ông ta mới thật sự tiêu đời!

Vì thế, ông ta không tiếc bất kỳ giá nào, cũng phải giế t chết Lâm Thiên!

“Vâng!”

Bốn tên vệ sĩ sau khi nghe lệnh, không còn do dự, trực tiếp bóp cò ngay.

“Đoàng đoàng đoàng đoàng!!!”

Bốn tiếng súng nổ, liền vang lớn trong sảnh.

“Á! Lâm Thiên!” Tần Thi khẩn thiết thét lên, nước mắt bỗng chốc cũng tuôn rơi trên mặt.

Ông cụ Tần và Tần La, cũng lộ vẻ kinh hoàng.

Tốc độ nổ súng của đối phương quá nhanh, bọn họ vốn không cách nào giúp được gì cho Lâm Thiên.

Ông Trương vốn định mở lời, vì ông ta đã ý thức được, cảm giác được có âm mưu gì đó trong đây, nhưng đối phương vốn không để cho ông ta có cơ hội.

Những người khác có mặt tại đây, cũng không nhịn được lắc đầu, cho dù anh có lợi hại, pháp đạo có cao đến thế nào thì đã sao chứ? Một phát súng thôi vẫn sẽ chết ngay!

“Không đúng, anh… anh ấy hình như không sao kìa!”

Đột nhiên một giọng nói kinh hãi vang lên, tất cả mọi người tại hiện trường đều ngước đầu lên nhìn, quả nhiên phát hiện Lâm Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề hấn gì, dường như không hề bị trúng đạn.

“Đây… đây rốt cuộc là sao?”

Cho dù là Lục Khánh, vệ sĩ của Lục Khánh, hay là những người khác tại hiện trường, không một ai là không lộ sắc mặt kinh hãi và thắc mắc.

Chỉ thấy Lâm Thiên dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, từ từ xòe bàn tay ra, đập vào mắt mọi người là…

Không ngờ lại là bốn viên đạn!

Yên lặng như tờ!

Thời khắc này, toàn bộ hiện trường như rơi vào trong một bầu không khí tĩnh lặng như chết vậy!

Nhìn những viên đạn trong tay Lâm Thiên, bốn tên vệ sĩ trợn tròn mắt!

Lục Khánh trợn tròn mắt!

Tất cả mọi người cũng đều trợn tròn mắt luôn!

Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ đến, không ngờ Lâm Thiên có thể tay không bắt được cả bốn viên đạn vào trong tay?

Trời ạ! Đây phải chăng là con người có thể làm được không chứ?

“Loại đồ chơi như súng này, không tác dụng gì đối với tôi cả.”

Lâm Thiên vừa nói vừa ném bốn vỏ đạn trong tay xuống đất.

Lốp cốp!

Vỏ đạn rơi xuống đất, phát ra tiếng va chạm lanh lảnh, trong đại sảnh lớn yên lặng này, càng nghe thấy chói tai hơn, truyền đến tai mọi người đều khiến họ thấy gợn tóc gáy, rùng mình!

“Tránh ra!”

Lâm Thiên nhìn bốn tên vệ sĩ.

Bốn tên vệ sĩ sau khi nghe thấy thế, đều sợ hãi đến mức lùi thẳng ra sau, sự kh ủng bố của Lâm Thiên, đã thật sự gây chấn động sâu thẳng vào nội tâm của họ, khiến họ không còn dám nảy sinh bất kỳ sự phản kháng hay lòng công kích nào nữa.

Sau khi không còn sự bảo vệ của vệ sĩ, Lâm Thiên lần nữa nhìn thẳng vào Lục Khánh.

Cho dù nhiệt độ trong phòng rất thấp, nhưng Lục Khánh hiện tại, trên trán vả đầy mồ hôi, sau lưng ông ta cũng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Tôi chỉ cần vẫy tay một cái nhẹ, là có thể lấy mạng của ông ngay, ông có tin không?” Lâm Thiên nheo mắt nhìn Lục Khánh.

Lục Khánh đã bị dọa đến mức vỡ gan, đâu còn sự oai phong lẫy lừng từng có nữa, hôm nay ông ta hết lần này đến lần khác chứng kiến được sự lớn mạnh của Lâm Thiên, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Lâm Thiên tay không bắt đạn súng, tấm chắn phòng thủ cuối cùng trong lòng ông ta cũng đã bị đánh sập.

“Đừng đừng đừng! Tôi tin! Tôi tin!”

Lục Khánh đã không dám có ý nghĩ nào khác, trực tiếp cầu xin Lâm Thiên, ông ta cảm thấy nếu không cầu xin tha mạng thì có thể Lâm Thiên sẽ gi ết chết ông ta ngay.

Ông ta đã bị Lâm Thiên trấn áp đến mức hoàn toàn không còn khí phách nào nữa.

“Vậy ông có phục không? Không phục thì tôi sẽ đánh cho đến khi ông phục!” Lâm Thiên lớn tiếng quát tháo, giọng vang trong sảnh tựa như sấm chớp.

“Tôi phục! Tôi phục! Tôi phục rồi!” Lục Khánh gật đầu như gà mổ.

Lâm Thiên bước lên một bước, tiếp tục nghiêm giọng chất vấn: “Phục rồi sao? Vậy tôi hỏi ông, ông phục ngoài miệng hay phục trong lòng?”

“Tôi… tôi tâm phục khẩu phục, tâm phục khẩu phục đó!” Sắc mặt Lục Khánh đen xì một đống cực kỳ khó coi.

“Xem như ông biết điều.” Lâm Thiên lúc này mới gật đầu.

Với thực lực của Lâm Thiên, nếu muốn giế t chết Lục Khánh, kỳ thực dễ như trở bàn tay.

Chỉ là e ngại với thân phận của Lục Khánh, Lâm Thiên không thể tự tay giết ông ta, nếu không rất có thể sẽ mang đến hậu họa cực lớn cho Lâm Thiên, hoặc nếu để kẻ thù nắm được thóp này rồi mượn gió bẻ măng, thậm chí có thể Lâm Thiên sẽ bị rơi vào tình trạng vạn kiếp không ngừng.

Vì thế Lâm Thiên lựa chọn cách trấn áp.

Tiếp theo đó, Lâm Thiên quay người nhìn về phía ông Trương.

Trong lòng ông Trương, cũng đang dậy sóng, nhưng dù sao ông Trương cũng từng trải qua sóng to gió lớn, vì thế hiện tại vẫn còn miễn cưỡng ngồi yên được.

“Ông Trương, thật là ngại quá! Động võ tại đây làm kinh động đến ông rồi, tôi vốn không định động võ đâu, chả là có kẻ muốn giết người diệt khẩu, buộc tôi không thể không làm vậy.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

“Thầy Lâm Thiên, trước hết phiền cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đến hiện giờ tôi vẫn chưa hiểu, rốt cuộc là tại làm sao?” Ông Trương tỏ vẻ bối rối khó hiểu.