“Hoàng tử, tuy rằng đây không phải là cách tốt, nhưng vì tương lai của ngài thì chỉ có thể làm như vậy thôi. Khi hoàng tử yêu cầu anh ta mua thành phố giải trí thành phố Áo Đấu. Đợi tới khi đó thì mới trở mặt, sau đó nghĩ cách trừ khử hắn là được.” Người vệ sĩ nói.

“Thôi, vì tương lai của ta, trước hết hãy nhẫn nhịn.” Hoàng tử Cát Lai nghiến răng nghiến lợi.

...

Hà Nội.

Vào buổi trưa, khi Lâm Thiên tỉnh dậy lần nữa, anh thấy Kurokawa Nako đã không còn ở bên mình.

Lâm Thiên nhìn thấy một tờ giấy nhắn để lại trên giường.

Lâm Thiên cầm tờ giấy nhắn lên, trên đó có để lại một câu: “Anh yêu, tôi đi ăn trưa, khi nào tỉnh lại nhớ xuống dưới cơm.”

Có một trái tim được vẽ trên mảnh giấy, rõ ràng là mảnh giấy này do Kurokawa Nako để lại.

Nhìn tờ giấy này, trong lòng Lâm Thiên không khỏi lẩm bẩm: “Cô ta là một cô gái tốt, mình không được để cô ta thất vọng.”

Điều duy nhất khiến Lâm Thiên đau đầu là là bản thân anh nên giải thích thế nào với Như Tuyết, Phạm Minh Tú, Tô Bảo Nhi và Triệu Linh đây? Tuy rằng Lâm Thiên cảm thấy bọn họ có thể bao dung cho mình, nhưng Lâm Thiên vẫn cảm thấy rất áy náy.

Vừa lúc đó, điện thoại di động của Lâm Thiên vang lên.  Lâm Thiên nhấc máy, thấy là một số lạ, đến từ của thành phố Áo Đấu.

“Alo, ai vậy?”

Lâm Thiên trả lời điện thoại.

“Là Lâm Thiên sao? Tôi là Hoàng tử Cát Lai, muốn đích thân cùng cậu bàn chuyện làm ăn.” Giọng nói của Hoàng tử Cát Lai truyền đến trong điện thoại.

“Nói chuyện làm ăn? Nếu tôi đoán đúng, anh muốn mua khu giải trí của thành phố Áo Đấu nhỉ?” Lâm Thiên cười.

Lâm Thiên cũng không ngạc nhiên cho lắm, bởi vì chuyện ở khu giải trí ở thành phố Áo Đấu, phần lớn đều liên quan đến danh tiếng và tương lai của Hoàng tử Cát Lai. Cho dù Lâm Thiên có yêu cầu Lưu Thân nói cho anh biết, thì cũng không có gì ngạc nhiên khi anh ta vẫn tiếp tục tìm Lâm Thiên.

“Không sai, chính là chuyện đó, tất cả khu giải trí trong tay cậu hãy đóng gói bán cho tôi, muốn bao nhiêu tiền cứ ra giá đi. Tuy rằng chúng ta từ trước có thù, nhưng trong giới kinh doanh, không có kẻ thù nào vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, đúng không này.” Hoàng tử Cát Lai nói.

“Lời anh nói có lý, ừm…, vậy đi, nếu anh đưa một ngàn tỷ, tôi sẽ bán đứt cho anh.” Lâm Thiên nói.

“Một ngàn tỷ? Cái giá này có phải quá cao phải không?” Hoàng tử Cát Lai ở bên kia điện thoại, sắc mặt có chút khó coi.

“Đâu có nhiều đâu, không có lời thì tại sao phải bán cho anh chứ?” Lâm Thiên chế nhạo.

“Được rồi! Một ngàn tỷ thì một ngàn tỷ! Tôi sẽ mua nó!” Hoàng tử Cát Lai nghiến răng đồng ý.

Tuy rằng giá rất cao nhưng cũng vừa vặn nằm trong phạm vi chấp nhận của anh ta. Dù gì anh ta cũng dự tính được rằng sẽ phải trả cái giá rất cao nếu muốn mua của Lâm Thiên.

“Mà này, Hoàng tử Cát Lai, số tiền tôi nói là đô la Mỹ, không phải VNĐ nhé.” Lâm Thiên cười.

“Cái gì?! Một ngàn tỷ đô la Mỹ à? Cậu có điên không?” Giọng nói sắc bén của Hoàng tử Cát Lai vang lên trên điện thoại.

Một nghìn tỷ đô la Mỹ tương đương với hai mươi ba triệu  tỷ VNĐ,  ngay cả Hoàng tử Cát Lai cũng không thể mua được một mức giá như vậy, vượt xa giá trị của những khu giải trí này.

“Tôi không điên, là anh kêu tôi ra giá, nếu không có khả năng, vậy đừng nói nhảm nữa.” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.

Lâm Thiên chỉ tùy tiện báo đại cái giá. Tất nhiên, nếu Hoàng tử Cát Lai thực sự sẵn sàng trả 1 nghìn tỷ đô la, Lâm Thiên vẫn có thể cân nhắc nó, suy cho cùng thì đây là một con số rất đáng kinh ngạc.

Hoàng tử Cát Lai muốn mắng lại, nhưng anh ta lại nghĩ bây giờ là đang nhờ vả Lâm Thiên, nên chỉ có thể cắn răng thỏa hiệp:

“Lâm Thiên, như thế này. Tôi sẽ mua một nghìn tỷ VNĐ. Với mức giá này, cậu đã đủ lời rồi. Chuyện đáng mừng như thế sao lại không làm, đúng không?”

“Không bán!” Lâm Thiên nhả ra hai chữ này một cách rõ ràng rành mạch.

“Cậu...”

“Như vậy đi, cho tôi cầu xin cậu, chỉ cần cậu bán nó cho tôi, tôi sẽ nợ cậu một ân tình, món nợ trước đây của chúng ta cũng sẽ bị xóa sổ, thế nào?” Hoàng tử Cát Lai cúi giọng cầu xin, bày tỏ thành ý.

“Hả, món nợ hồi xưa anh muốn xóa sạch với tôi sao, anh đừng có mà tưởng bở? Đừng chơi chiêu trò này nữa, chỉ một câu thôi, muốn mua thì đưa một nghìn tỷ đô, không thì miễn bàn.”

Lâm Thiên nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Lâm Thiên biết rất rõ nếu bán đi khi giải trí của thành phố Áo Đấu cho Hoàng tử Cát Lai, thì chẳng khác nào đang giúp đỡ anh ta. Còn về những gì anh ta  nói là nợ ân tình, liệu Lâm Thiên có tin không?

Sau đó, Lâm Thiên đứng dậy xuống lầu ăn cơm.

Mặt khác, ở thành phố Áo Đấu.

Trong khách sạn nơi Hoàng tử Cát Lai đang ở.

“Rầm!”

Hoàng tử Cát Lai đập mạnh tách trà rơi xuống đất, lại thẳng chân đạp ngã bàn rồi đập vỡ bình hoa trang trí trong phòng.

“Chết tiệt chết tiệt!”

Hoàng tử Cát Lai đập phá và chửi bới, trút giận trong lòng.

Anh ta đã nhỏ nhẹ cầu xin Lâm Thiên rồi, nhưng Lâm Thiên vẫn là không đồng ý, chuyền này khiến cho anh ta rất tức giận.

Về hai mươi ba triệu tỷ, điều đó thật sự là không thể.

“Mẹ kiếp tìm kiếm chú ý cái gì đều vô dụng! Ngược lại còn làm cho ta xấu hổ trước mặt tên nhóc kia!”

Hoàng tử Cát Lai hét vào mặt người vệ sĩ mặc đồ đen.

“Cái này… Hoàng tử, doanh nhân bình thường, đều là kiếm lợi nhuận trước mắt hết. Tôi không ngờ đứa nhóc này ngay cả một nghìn tỳ cũng không muốn.” Vệ sĩ lau mồ hôi trên trán, trông rất vô tội.

“Ngươi lập tức nghĩ cách khác cho ta, nếu không có thì ta sẽ giết ngươi!” Hoàng tử Cát Lai chỉ vào người vệ sĩ mặc đồ đen mắng.

Sau khi nghe xong, người vệ sĩ mặc bộ đồ đen trên trán càng đổ nhiều mồ hôi.

“Hoàng tử, tên nhóc đó sống chết cũng không chịu bán, thương lượng là không thể nào. Chỉ có biện pháp cuối cùng, ngài hãy gọi điện cho ông cụ, để ông cụ gây áp lực với Hoa Quốc. Dù sao tên nhóc đó cũng là một người bình thường không có nhiều lai lịch, Hoa Quốc vì tình  hữu nghị với Cát Lai, nhất định sẽ giúp đỡ.” Người vệ sĩ nói.

“Chắc chỉ còn cách phải nhờ cha ta giúp đỡ rồi.” Sắc mặt Hoàng tử Cát Lai tái nhợt.

Anh ta hiểu rằng vấn đề này không thể không giải quyết, vốn dĩ chuyện này không thể nhờ cha giúp đỡ, nếu không anh ta sẽ bị mắng cho một trận, nói rằng anh ta vô dụng.

Nhưng hiện tại bản thân anh ta cũng không nghĩ ra cách nào khác được nữa, chỉ có thể nhờ cha bí mật giúp đỡ để có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Sau đó, Hoàng tử Cát Lai gọi điện thoại cho cha mình...

...

Hà Nội

Biệt thự của Lâm Thiên.

“Trịnh Sương, tài nấu nướng của cô thật là giỏi.” Lâm Thiên vừa ăn vừa khen ngợi.

“Anh Lâm Thiên, chỉ cần anh thích, thì Trịnh Sương sẽ nấu cho anh suốt đời.” Kurokawa Nako lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Lúc này, một tiếng chuông cửa vội vã vang lên.

“Anh Lâm Thiên, cứ ăn đi, để tôi ra mở cửa.”

Kurokawa Nako nhanh chóng đứng dậy và đi ra mở cửa.

Sau khi cánh cửa mở ra, Tần Thi và Tần La đã đi vào tầm mắt.

“Chị này, là chị à.” Kurokawa Nako cười.

Tần Thi liếc nhìn Kurokawa Nako với vẻ thù địch, cô bước nhanh vào biệt thự, Tần La cũng nhanh chóng bước vào, hai người đều trông rất trịnh trọng.

“Tần Thi, chú Tần, hai người còn chưa ăn cơm trưa nhỉ, tới đây đúng lúc quá.” Lâm Thiên cười.

“Lâm Thiên, cậu còn dám ăn cơm trưa, nếu không phải cha tôi và ông Trương ra sức bảo vệ cậu, thì lần này có thể cậu đã chết rồi!” Tần La vẻ mặt nghiêm túc.