83: Bạn Cũ


“Đúng thế, tôi đã giết ông chủ lòng dạ độc ác cưỡng ép dỡ bỏ, cùng với tất cả những người ra tay đánh viện trưởng, sau khi giết bọn họ xong, tôi dùng kinh nghiệm học được ở trong quân đội, thành công trốn ra nước ngoài.” Thạch Hàn híp mắt nói.

Sau khi nói tới đây, Thạch Hàn chủ động cầm lấy ly rượu, uống vào một lỵ.

“Sau đó thì thế nào?” Lâm Thiên tiếp tục truy hỏi.

"Sau khi tôi trốn ra nước ngoài, tôi gia nhập một tổ chức lính đánh thuê, nhưng một số nhiệm vụ của tổ chức lính đánh thuê này, quá không có nhân tính, trong một số nhiệm vụ sẽ tàn sát dân thường vô tội, thậm chí là trẻ sơ sinh, tôi làm không lâu liền lựa chọn rời đi, cuối cùng cơ duyên xảo hợp tiến vào quyền anh.” Thạch Hàn nói.

Dừng một lát, Thạch Hàn tiếp tục nói: “Tôi đánh quyền anh khoảng 4 năm, trong 4 năm này thực lực của tôi tăng lên rất nhiều, nhưng cũng khiến tôi trở nên máu lạnh, bốn năm này tôi chỉ có vô số kẻ địch, không có một người bạn.

“Vậy sao anh lại thành thuộc hạ của ông ngoại tôi? Lâm Thiên có vẻ rất nghi ngờ.

“Tôi đã sớm chán ghét đánh quyền anh, muốn rời đi, nhưng tiến vào thì dễ, rời đi rất khó.

Danh tiếng của tôi ở trong giới này không nhỏ, tôi là cây rụng tiền của ông chủ Đương nhiên là ông chủ sẽ không muốn thả tôi đi.

Thạch Hàn nói.

Im lặng một lát, Thạch Hàn tiếp tục nói: “Trải qua việc tôi bãi công vài lần, cuối cùng ông chủ cũng đồng ý cho tôi rời đi, nhưng muốn tôi đánh xong trận cuối” “Kết quả cuộc tranh tài kia là một cái bẫy, ông chủ muốn ngầm hại tôi, trước khi đấu đã bỏ thuốc vào trong nước, khiến khi tôi lên sân khấu toàn thân mất đi sức lực! Muốn để đối phương đánh chết tôi, giẫm tôi xuống để lên vị trí của tôi.” “Cái gì?” Lâm Thiên hoảng sợ, ông chủ này cũng quá khốn nạn rồi.

Thạch Hàn tiếp tục nói: “Sau khi bắt đầu trận đấu, tôi vì mất hết lực lượng, chỉ có thể bị đánh, bị đánh trọng thương, đúng lúc ấy ông ngoại cậu có mặt ở đó, ông ấy nhìn ra được manh mối, cũng tổn hai trăm triệu đô la bảo vệ mạng của tôi, lại cho tôi một thân phận lần nữa, dẫn tôi về nước làm vệ sĩ.

“Thì ra là thế.”
Lâm Thiên nghe thấy những chuyện mà Thạch Hàn từng trải qua xong, có cảm giác giống như là mơ.

Không thể không thừa nhận, những chuyện mà Thạch Hàn trải qua quá đủ màu sắc rồi.

Nếu Lâm Thiên cảm thấy cuộc sống trước đây của mình rất cực khổ, nghĩ tới Thạch Hàn, Lâm Thiên lập tức cảm thấy mình không tính là gì.

Hơn nữa Thạch Hàn nguyện ý chia sẻ những chuyện mà anh ta từng trải qua với mình, vậy nói lên anh ta không coi Lâm Thiên là người ngoài.

“Thạch Hàn, tôi biết anh không có bạn.


Nào, cạn ly rượu này đi.

Từ hôm nay trở đi, anh có bạn rồi, đó chính là tôi.”
Lâm Thiên nâng ly rượu lên, vẻ mặt nghiêm túc.

“Cậu chủ, chuyện này." Thạch Hàn vẫn có chút do dự như cũ.

“Đừng nghĩ nữa, nào! Chạm ly! Uống xong ly rượu này, sau này anh đừng gọi tôi là cậu chủ nữa, gọi tôi là Lâm Thiên được rồi.”
Sau khi Lâm Thiên nói xong, lập tức trực tiếp uống cạn ly rượu của mình.

“Được rồi, tôi đã uống cạn rồi đấy
Thạch Hàn không do dự nữa, trực tiếp nâng ly rượu lên, sau đó ngẩng đầu uống cạn.

"Ha ha!"
Sau khi đặt ly rượu xuống, Lâm Thiên và Thạch Hàn đều nhìn nhau cười.

Thạch Hàn đồng ý uống cạn ly rượu này với mình, đủ để nói lên, Thạch Hàn đã coi Lâm Thiên là bạn bè rồi.

"Á!"
Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng thét chói tại.

Lâm Thiên quay đầu nhìn, bên cạnh cách anh không xa, có hơn mười người đàn ông vạm vỡ mặc áo T – shirt màu đen, đang vây quanh một chàng trai trẻ tuổi, cùng với một cô gái diện mạo thanh thuần.

“Đó không phải là...!Trần Hạo sao? Còn có em gái cậu ấy nữa?”
Lâm Thiên nhận ra người đàn ông trẻ tuổi bị bao vây kia, là một người bạn ở trường trung học của mình.

Tuy đã nhiều năm không gặp, nhưng Lâm Thiên vẫn liếc mắt một cái là có thể nhận ra được.

Lâm Thiên không nghĩ tới, lại gặp được Trần Hạo
Người bạn trung học cơ sở ở đây.

“Thạch Hàn, chúng ta qua đó xem
Sau khi Lâm Thiên nói xong, liền đi thẳng tới bên đó.

Bên kia.

“Mẹ nó, dám quản chuyện của ông đây, ông đây thấy mày chán sống rồi.” Một người đàn ông trên cánh tay xăm đầy hình hoa, dùng tay chỉ về phía mũi Trần Hạo, hung hãn mång.

Hơn mười người đàn ông vạm vỡ vây quanh Trần Hạo cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt hung hãn.

“Anh Hùng, dù thế nào, chúng ta đều làm việc cho anh
Long, anh nể mặt em, đừng đánh chủ ý với em gái em nữa.” Trần Hạo cười nói.

Người đàn ông xăm hình hoa trên tay đi tới trước mặt
Trần Hạo, vươn tay vỗ mặt Trần Hạo, kiêu ngạo nói: “Con mẹ nó, mày là cái thá gì? Mà bảo tạo nề mặt mày?"
Người đàn ông xăm hình hoa trên tay tát bốp bốp vào mặt Trần Hạo.

Người đàn ông xăm hình hoa trên tay ngẩng đầu tiếp tục nói: “Trần Hạo, tao nói cho mày biết, hôm nay em gái mày tạo chơi chắc rồi! Cho dù ông trời đến đây, con mẹ nó vẫn nhất định là cô ta.” “Anh! Anh dám
Trần Hạo vốn tươi cười làm lành, sau khi nghe đến đó, lúc này lập tức cầm vỏ chai rượu ở trên bàn, choang một tiếng đập vỡ, dùng đầu bén nhọn nhằm ngay cánh tay người đàn ông xăm hình hoa trên tay.

Sắc mặt người đàn ông xăm hình hoa trên tay khó coi “Trần Hạo, cùng là đàn em của anh Long, nói về bối phận mày là đàn em của tao, mày dám ra tay với tao, mày có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào không?” “Con mẹ nó tôi quan tâm quái gì nghiêm trọng cỡ nào.

Cho dù là ông trời, dám động tới em gái tôi, tôi tuyệt đối dám ra tay.” Trần Hạo nghiến răng lớn tiếng nói.

“Con mẹ mày, ông đây thấy mày thiếu bị đánh rồi, các anh em, lên cho tao! Bắt lấy cậu ta đánh chết!” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay trừng mắt hét to.

“Dừng tay!”
Lúc hơn mười người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen muốn xông lên, một tiếng quát truyền từ sau lưng tới.

Mọi người quay đầu nhìn, lọt vào tầm mắt đúng là Lâm
Thiên.

“Lâm...!Lâm Thiên!”
Trần Hạo cũng nhận ra Lâm Thiên, anh ta có vẻ rất kinh ngạc, anh ta không ngờ tới, mình sẽ gặp lại bạn tốt nhiều năm trước ở nơi này.

“Nhóc con, con mẹ nó mày là đứa nào, mà dám đây ồn ào?” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên.

Lúc người đàn ông xăm hình hoa trên tay nhìn thấy Lâm Thiên ăn mặc vô cùng bình thường, trong mắt anh ta lập tức lộ ra vẻ khinh thường.

“Trần Hạo là bạn của tôi, cậu ấy, hôm nay tôi cứu! Mặc kệ anh là ai, lập tức cút đi." Lâm Thiên bình tĩnh nói.

“Bảo tôi cút đi sao? Vậy mà tên nhóc này bảo tôi cút đi? Ha ha!” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay cười ha ha.

Mười mấy đàn em ở phía sau người đàn ông xăm hình hoa trên tay cũng đều nở nụ cười.

Lúc này, người đàn ông xăm hình hoa trên tay đi tới trước mặt Lâm Thiên, ngẩng đầu, vô cùng hung hãn nói: “Nhóc con, con mẹ nó mày biết tao là ai không? Dám nói chuyện với ông đây như vậy, ông đây thấy mày không muốn sống nữa rồi.”
Sau khi nói tới đây, người đàn ông xăm hình hoa trên tay lại vươn tay của mình ra, vỗ liên tục lên mặt Lâm Thiên bốp bốp.

Đôi mắt của Lâm Thiên nheo lại, lạnh giọng nói: “Vậy tôi cũng nói cho anh biết, người dám vỗ mặt tôi như vậy, đều không có kết cục tốt.

Tôi đảm bảo, anh nhất định sẽ rất thảm” “Ha ha, vậy chúng ta nhìn xem, rốt cuộc là ai không sống nổi.

Người đàn ông xăm hình hoa trên tay cười hạ ha.

Ngay sau đó, biểu cảm của người đàn ông xăm hình hoa trên tay đột nhiên trở nên hung dữ hơn: “Các anh em, chúng ta phế tên nhóc thổi này trước, sau đó lại thu thập tên Trần Hạo kia" “RÕ!”
Hơn mười đàn em trực tiếp xông lên.

Trần Hạo thấy thế vội vàng xông lên, chắn trước mặt Lâm Thiên, sau đó quay đầu nói với Lâm Thiên: “Lâm Thiên, anh nhanh đi đi! Đây là chuyện của tôi, anh không thể trêu vào bọn họ!”
Đối với việc Lâm Thiên đột nhiên xuất hiện, còn ra mặt giúp anh ta.

Đương nhiên là trong lòng Trần Hạo vô cùng cảm kích lại cảm động.

Nhưng Trần Hạo không muốn vì mình, mà liên lụy Lâm Thiên dính vào chuyện này.

“Anh Lâm Thiên, anh nhanh đi đi!” Trần Ánh Tuyết em gái của Trần Hạo cũng lo lắng nói.

“Trần Hạo, Ánh Tuyết, hai người yên tâm đi, hôm nay anh sẽ bảo vệ hai người, mọi việc cứ giao cho anh xử lý là được.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

“Lâm Thiên, đây không phải là trò đùa, bọn họ là người anh không thể trêu vào.


Anh không xử lý được, anh nhanh đi đi!” Trần Hạo vội vàng nói.

Theo Trần Hạo biết, Lâm Thiên còn đang học đại học, anh ta không cảm thấy, một sinh viên có thể giải quyết được phiền phức này.

“Mấy người đừng nói lời vô nghĩa nữa.

Bởi vì mấy người, hôm nay người nào cũng không chạy thoát được đầu.

Các anh em, lên! Phế tên nhóc xen vào việc của người khác trước đã.” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay trực tiếp ra lệnh.

“Lên!”
Mười mấy đàn em nghe thấy mệnh lệnh, lập tức xông thẳng về phía Lâm Thiên.

“Thạch Hàn, ra tay, đánh ngã hết mấy người này cho tôi” Lâm Thiên híp mắt nói.

“Cứ giao việc này cho tôi.

Thạch Hàn xoay đầu trái phải, phát ra âm thanh rằng rắc rung động.

Lúc này, đàn em đầu tiên xông tới đã đi tới trước mặt Lâm Thiên.

Thạch Hàn đánh mạnh một quyền ra, đập trúng ngực của đàn em này.

“Rầm!”
Đàn em này bị một quyền đánh bay về sau, đập lên mười mấy đàn em đang định xông tới, mười mấy người này đều bị đập ngã xuống đất.

Còn đàn em bị đánh trúng một quyền kia, sau khi ngã xuống đất thì miệng phun ra máu, rõ ràng là một quyền của Thạch Hàn đã tạo thành thương tổn không nhỏ đối với anh ta.

"Mẹ kiếp, người này...!Người này cũng quá mạnh rồi." Người đàn ông xăm hình hoa trên tay hoảng sợ.

Mấy đàn em còn lại, cũng bị một quyền này dọa sợ không dám xông lên nữa.

“Các anh em, xông lên! Anh ta chỉ có thể đánh được một người.

Người đàn ông xăm hình hoa trên tay lớn tiếng nói..

84: Người Dám Vỗ Mặt Tôi, Không Ai Có Kết Cục Tốt


Đám đàn em kia nghe thấy thế xong, nhao nhao lấy gậy ra, sau đó xông về phía Thạch Hàn. “Rầm rầm rầm!” Trong nháy mắt chiến đấu bùng nổ, tuy đối phương có hơn mười người, nhưng chiến đấu hoàn toàn nghiêng về một bên.

Cho dù đám đàn em này vung gậy, đánh lên trên người Thạch Hàn, Thạch Hàn lại không có một chút phản ứng nào, bốn năm sinh sống bằng đấu quyền anh, đã khiến năng lực chống đỡ của Thạch Hàn vô cùng mạnh.

Nhưng một quyền của Thạch Hàn đánh ra, đều có thể đánh bọn họ hộc máu, như vậy còn đánh thế nào nữa?

Một phút sau.

Mười mấy đàn em đều ngã xuống đất kêu rên. Thạch Hàn liếc những người này, sau đó lắc đầu cười mia: “Một đám cặn bã.

Đối với Thạch Hàn mà nói, mười mấy người này không đủ cho anh ta nhét kẽ răng.

Bởi vì trong quán bar nhiều người, Thạch Hàn không muốn khiến Lâm Thiên gặp phải phiền phức không cần thiết, cho nên anh ta không ra tay quá nặng.

Nếu không, những người này đã sớm mất mạng rồi. “ừng ực! ừng ực!”

Trần Hạo và Trần Ánh Tuyết nhìn thấy một màn này, cũng không nhịn được nuốt nước bọt, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Trời ạ, người này cũng quá mạnh rồi? Một đánh hơn mười sao? “Chuyện này... Chuyện này... Người đàn ông xăm hình hoa trên tay trợn to hai mắt, bị dọa xanh cả mặt. Đối với người đàn ông xăm hình hoa trên tay mà nói, anh ta dám hung hãn như vậy, ngoại trừ thân phận vị của mình ra, quan trọng nhất là có thêm mười mấy đàn em.

Mà hiện giờ, những đàn em này đều bị đánh ngã thật. ít nhất bây giờ anh ta đã mất đi chỗ dựa. “Thạch Hàn, bắt anh ta tới trước mặt tôi.” Lâm Thiên nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Thạch Hàn gật đầu, sau đó đi thẳng tới chỗ người đàn ông xăm hình hoa trên tay. “Đừng... Con mẹ nó đừng tới đây. Cẩn thận dao của tôi không có mắt đầu” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay lấy một con dao ra, chĩa về phía Thạch Hàn.

Thạch Hàn không sợ hãi chút nào, vẫn đi về phía anh ta như cũ. “Tôi bảo anh đừng tới đây! Đừng ép tôi!” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay ngoài mạnh trong yếu tiếp tục hét to. Nhưng Thạch Hàn vẫn không dừng lại, mà chạy tới trước mặt người đàn ông xăm hình hoa trên tay. “Mẹ kiếp, đi chết đi!”

Người đàn ông xăm hình hoa trên tay thấy Thạch Hàn chạy tới trước mặt, anh ta không còn đường lùi bước, chỉ có thể vung dao chém về phía Thạch Hàn.

Phản ứng của Thạch Hàn rất nhanh, anh ta nắm lấy cổ tay cầm dao của người đàn ông xăm hình hoa trên tay, sau đó dùng lực xoay mạnh. "Á!"

Tiếng kêu thê lương, tiếng kêu thảm thiết vang lên, đồng thời còn có âm thanh tiếng xương gãy.



Trên tay của người đàn ông xăm hình hoa đau tới mức gương mặt đã vặn vẹo, dao trong tay “keng” một tiếng rơi xuống đất.

Cổ tay anh ta bị Thạch Hàn xoay một trăm tám mươi

Thạch Hàn xách lấy người đàn ông xăm hình hoa trên độ. tay này, đi tới trước mặt Lâm Thiên. Gương mặt người đàn ông xăm hình hoa trên tay tái nhợt, không biết anh ta là vì đau hay sợ hãi. Lâm Thiên dùng lực vỗ lên mặt người đàn ông xăm hình hoa trên tay, đồng thời lạnh giọng nói: “Lúc trước tôi từng nói, người dám vỗ mặt tôi như vậy, tuyệt đối không có kết cục tốt! Tôi nói được thì làm được.

Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía Thạch Hàn. “Thạch Hàn, đánh gãy một chân của anh ta, coi như là giáo huấn. “Đừng đừng đừng! Đại ca của tôi là anh Long! Cậu dám đánh gãy chân tôi, tôi đảm bảo cậu tuyệt đối không có kết cục tốt” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay hoảng sợ la to.

Đối với người đàn ông xăm hình hoa trên tay mà nói, chỗ dựa duy nhất của anh ta hiện giờ, là lấy thanh danh của đại ca anh ta ra chấn nhiếp Lâm Thiên. “Được, vậy thì đánh gãy hai chân của anh ta." Lâm Thiên cười nói với Thạch Hàn. “Không thành vấn đề

Thạch Hàn gật đầu, sau đó dùng lực đá chân người đàn ông xăm hình hoa trên tay. “Rắc! Rắc!” “Á!”

Theo tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, người đàn ông xăm hình hoa trên tay trực tiếp quỳ rạp xuống đất, xương hai chân của anh ta bị Thạch Hàn đá gãy.

Người đàn ông xăm hình hoa trên tay đau tới mức hít vào mấy hơi lạnh, đôi mắt càng trợn to hơn, anh ta không ngờ nói cả tên của anh Long ra, vẫn vô dụng.

Lâm Thiên nhìn lướt qua người đàn ông xăm hình hoa trên tay, sau đó mở miệng nói: “Cút!”

Mười mấy đàn em bị đánh ngã, lúc này đều nhịn đau bò dậy, trong đó có mấy người tính là bị thương nhẹ, đã chạy tới đỡ người đàn ông xăm hình hoa trên tay lên. “Nhóc con, coi như mày có gan, ngay cả tạo cũng dám đánh. Anh Long nhất định sẽ không tha cho mày. Có dũng khí thì đợi ở đây đi!” Người đàn ông xăm hình hoa trên tay nghiến răng nói. “Được thôi, tôi ở đây đợi, tôi xem anh có thể làm gì. Lâm Thiên cười mỉa một tiếng. “Đi

Người đàn ông xăm hình hoa trên tay ra lệnh một tiếng, hai đàn em nâng anh ta ra ngoài.

Sau khi người đàn ông xăm hình hoa trên tay rời đi. “Anh Lâm Thiên, không ngờ tới còn có thể gặp lại anh” Trần Ánh Tuyết đi tới trước mặt Lâm Thiên, có vẻ rất vui. “Ánh Tuyết, trước đây lúc gặp em, em còn là một cô bé, không ngờ tới bây giờ đã lớn như vậy rồi.” Lâm Thiên mỉm cười sờ đầu Trần Ánh Tuyết.

Lúc Lâm Thiên học trung học, trong lớp không có bạn bè gì, chỉ có Trần Hạo là bạn tốt.

Lâm Thiên thường xuyên đến nhà Trần Hạo chơi, tất nhiên là tiếp xúc nhiều với Trần Ánh Tuyết, khi đó Trần Ánh Tuyết nhu thuận đáng yêu, luôn thích theo sau lưng Lâm Thiên, mở miệng gọi anh Lâm Thiên. “Anh Lâm Thiên, vừa rồi thật sự cảm ơn anh, bạn của anh thật sự quá lợi hại, chỉ đánh một lúc đã đánh đám người xấu bỏ chạy” Trần Ánh Tuyết lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Trần Hạo cũng tiến lên nói: “Đúng vậy Lâm Thiên, vừa rồi thật sự cảm ơn anh, vừa rồi nhờ có anh, nếu không hôm nay tôi thật sự không biết phải làm thế nào, vậy mà tôi có thể gặp được anh ở chỗ này.



Trần Hạo biết, nếu không phải Lâm Thiên đánh lui đảm người này, hậu quả của anh ta và em gái hôm nay khó mà chịu nổi.

Ngay sau đó, Trần Hạo lại nhìn về phía Thạch Hàn, nói cảm ơn: “Anh bạn này, cảm ơn anh mới ra tay cứu giúp, thân thủ của anh đúng là khiến người ta thán phục.

Vừa rồi Thạch Hàn để lộ ra thực lực, quả thật khiến Trần Hạo bội phục, anh ta chưa bao giờ thấy ai có thân thủ tốt tới vậy. “Tôi chỉ giúp cậu Thiên mà thôi. Cậu cảm ơn cậu ấy đi Thạch Hàn khôi phục gương mặt lạnh như băng trong ngày thường.

Trần Hạo lại nhìn về phía Lâm Thiên: “Lâm Thiên, tôi thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào?” “Trần Hạo, cảm ơn thì không cần, chúng ta từng là anh em tốt, nếu gặp phải phiền phức, đương nhiên là tôi sẽ không ngồi xem mặc kệ được.” Lâm Thiên nói.

Im lặng một lát, Lâm Thiên tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, sao cậu lại ở đây? Sao Ánh Tuyết lại làm việc ở nơi này? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Từ sau khi tốt nghiệp trung học, Trần Hạo đã chuyển nhà rời đi, khi đó còn chưa có di động, hai bên không thể để lại phương thức liên lạc cho đối phương.

Cho nên từ sau ngày đó, Lâm Thiên chưa từng gặp lại Trần Hạo, cũng không biết được tin tức gì về anh ta. “Lâm Thiên, nơi này không phải nơi có thể nói chuyện, anh đánh người đàn ông xăm hình hoa trên tay. Anh ta sẽ dẫn người quay lại bất cứ lúc nào, chúng ta đổi nơi khác nói chuyện.” Trần Hạo nói. "Không cần, tôi ở đây đợi anh ta quay lại, nếu không giúp cậu giải quyết chuyện này hoàn toàn, cho dù bây giờ chúng ta rời đi, bọn họ vẫn sẽ tìm cậu báo thù.” Lâm Thiên vừa nói, vừa ngồi xuống. “Chuyện này... Lâm Thiên, tôi biết bạn anh có thân thủ rất tốt, có thể một đánh mười. Nhưng anh ấy không thể một đánh một trăm đúng không, còn tôi, tôi sẽ dẫn theo em gái rời khỏi thành phố Bảo Thạnh này.” Trần Hạo nói. “Không cần, tôi có thể giải quyết." Lâm Thiên mỉm cười nói.

Lúc này, chị Hoa cũng đi tới, rõ ràng là những chuyện vừa mới xảy ra, cô ấy đều thấy rõ. “Người anh em Lâm Thiên, nghe chị Hoa khuyên một câu, cậu nhanh đi với bạn cậu đi! Người đàn ông xăm hình hoa trên tay này, là đàn em của anh Long, nếu anh Long dẫn người tới đây báo thù, vậy thì phiền phức rồi.” Chị Hoa vội vàng nói. “Chị Hoa, anh Long này rất lợi hại sao?” Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn về phía chị Hoa. “Đương nhiên, tất cả những nơi ăn chơi ở con phố này đều do anh Long quản lý, dưới tay anh ta có hơn ba trăm người, bao gồm cả quán bar Bách Nhiên này của chúng tôi, cũng do anh Long nằm giữ. Chị Hoa nói. “Chị Hoa, cảm ơn chị đã nhắc nhở, nhưng tôi sẽ không đi, còn anh Long gì đó kia, ngay từ đầu tôi đã không để vào mắt, nếu người này dám tới, tôi sẽ xử lý luôn.

Lâm Thiên vừa nói, vừa bưng ly rượu trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, có vẻ rất thản nhiên, không sợ hãi chút nào. “Người anh em, khẩu khí của cậu lớn quá rồi. Cậu nói cho tôi biết, cậu lấy gì xử lý anh ta, chẳng lẽ dựa vào bốn người các cậu?” Chị Hoa lắc đầu.

Tuy chị Hoa không biết gia cảnh của Lâm Thiên.

Nhưng ở trong mắt cô ấy, nếu anh Long thật sự dẫn người tới đây, cô ấy cảm thấy bốn người này không thể đối phó được. “Một mình tôi, đủ rồi.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói. “Một mình sao?"

Chị Hoa lắc đầu, chỉ cảm thấy người này quá tự đại.

Chị Hoa vốn định khuyên bảo vài câu, nhưng nhìn Lâm Thiên không có ý định rời đi, cô ấy lắc đầu không khuyến nữa.

Đối với chị Hoa mà nói, cô ấy và Lâm Thiên không thân, cô ấy nể mặt Lâm Thiên là khách của cô ấy, cho nên mới mở miệng khuyên bảo, nhưng Lâm Thiên tự đại như vậy, cô ấy cảm thấy không cần phải khuyên nữa. “Người anh em, vậy cậu tự cầu phúc đi. Sau khi chị Hoa nói xong, lập tức xoay người rời đi. Chị Hoa đi rồi. “Lâm Thiên, chúng ta nhanh đi thôi, lại không đi thì thực sự không kịp rồi, tôi làm việc cho anh long, cho nên biết rất rõ anh ta lợi hại cỡ nào.” Trần Hạo lo lắng nói. Trần Hạo không thể hiểu được, vì sao Lâm Thiên không muốn đi.

Lâm Thiên nguyện ý giúp anh ta, đương nhiên là anh ta rất vui, nhưng anh ta không muốn Lâm Thiên vì giúp anh ta, mà dính vào chuyện này. “Rầm!”

Trần Hạo vừa mới nói xong, cửa quán bar bị đẩy mạnh ra.

Một người đàn ông trung niên đầu trọc, cùng với một đám người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen ùa vào quán bar, vô cùng khí thế. “Đó... Đó là anh Long! Xong rồi xong rồi, anh Long tới rồi.” Trần Hạo nhìn thấy người đàn ông đầu trọc xong, trên gương mặt lập tức lộ ra vẻ tuyệt vọng.