Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch + biên tập: melly

Lâm Vãn Vinh sửng sốt đôi chút: "Không nghĩ tới a! Lá thư đó lại lại do nha đầu này viết!"

Đào Uyển Doanh duyên dáng hét to một tiếng, thân như cánh én, nhẹ nhàng xông ra ngoài trước tiên. Gia đinh Tiêu gia theo sau Tam ca, khua chiêng gõ trống, cũng liền lao ra.

Hắc Long hội cùng Hồng Hưng đang liều mạng chém giết lẫn nhau, chợt nghe chiêng trống vang trời, cửa sắt công xưởng mở toan, gia đinh của Tiêu gia trong tay cầm hung khí, khí thế hùng hổ ùa ra, miệng hô to khẩu hiệu: "Hạ gục Hắc Long hội, hạ gục Hắc Long hội!"

Ngô Chánh hổ cùng thủ hạ của hắn chấn động, ứng phó với một Hồng Hưng, bọn chúng lực bất tòng tâm, sớm đã nhìn thấy thất bại, không nghĩ đến gia đinh Tiêu gia lại xen vào, chủ động đến tấn công mạnh mẽ đến thế, hành động này khiến Hắc Long hội không còn có thể chống chọi thêm, thế bại đã thành.

Lâm Vãn Vinh vọt lên phía trên cùng, dễ dàng đánh ngã mấy tên lâu la Hắc Long hội, Đào Uyển Doanh cẩn thận hộ vệ ở bên hắn, chiêu thức của nàng còn giỏi hơn Lâm Vãn Vinh, tuy là chỉ múa may hoa lệ, nhưng để ứng phó với mấy tên Hắc Long hội này thì tự nhiên là có thừa.

_ Ta đây là công sai của Kim Lăng phủ, các ngươi là lũ tội đồ nơi nào? Lớn mật như thế, dám đánh người ở đây?

Đào Uyển Doanh đánh ngã hai tên bang chúng Hắc Long hội, thần thái uy phong lẫm liệt, nhưng thủy chung vẫn không rời Lâm Vãn Vinh, vững vàng hộ vệ cho hắn.

Lâm Vãn Vinh "a a" cười, tiểu nữ này cũng quá ngây thơ rồi, nếu bằng vài tiếng hò hét có thể giải quyết được vấn đề, thì con mẹ nó cần gì xã hội đen nữa!

Ngô Chánh Hổ thấy thân ảnh của Đào Uyển Doanh, liền có chút do dự, lại thấy Tiêu gia tiến tới hung mãnh, Hồng Hưng cũng mãnh liệt truy kích, đã biết hôm nay mọi việc hỏng rồi, liền cắn răng phất tay quát to:

_ Lui, mau rút lui…!

Hắn vừa nói xong, liền xoay người bỏ trốn, động tác rất là mau lẹ. Bang chúng Hắc Long hội còn lưu lại chứng kiến thấy lão quay đầu lủi mất, vội vàng hưởng ứng lời hiệu triệu của hắn, theo đường đó tháo chạy.

Đêm nay chính là cơ hội tốt tiêu diệt Hắc Long hội, Đổng Thanh Sơn như thế nào có thể bỏ qua, vội vàng hô vang:

_ Đạp đổ Hắc Long Hội, hạ gục Ngô Chánh Hổ, các huynh đệ, xông lên…!

Hồng Hưng sĩ khí đang vượng, lời này như tiếp thêm khí thế cho bọn họ, mấy trăm người liền đuổi theo Ngô Chánh Hổ truy sát. Đổng Thanh Sơn cùng Lý Bắc Đẩu đều vọt lên phía trên, vây chặt lấy Ngô Chánh Hổ, không cho hắn dễ dàng thoát thân.

Trận đánh tối nay, Hắc Long hội hoàn toàn thất bại. Hồng Hưng tuyệt đối không cho chúng có cơ hội "Đông Sơn tái khởi", cánh tay này của Trình Đức xem như hoàn toàn bị chặt gẫy rồi. Phải nói đây cũng là món đại lễ Trình Đức dâng cho, hắn đã lầm lẫn khi coi thường lực lượng của Tiêu gia, coi thường thực lực của Lâm Tam, Hắc Long hội thất bại, có lẽ cũng chính là bước thất bại đầu tiên của Trình Đức.

Lâm Vãn Vinh thấy Đổng Thanh Sơn và Lý Bắc Đẩu vây lấy Ngô Chánh Hổ không tha, ép hắn tiến vào một góc, nhưng Ngô Chánh Hổ này cũng thật là cường hãn, một người đấu hai cũng không thấy rơi vào thế hạ phong. Nếu không bắt được Ngô Chánh Hổ, sau này Trình Đức tới cứu, muốn diệt trừ hắn lại khó khăn.

Lâm Vãn Vinh trong lòng lo lắng, muốn đến giúp Thanh Sơn một tay, lại thấy Đào Uyển Doanh theo sát bên người mình, một bước cũng không rời.

Lâm Vãn Vinh cười khổ:

_ Đào tiểu thư, nàng là công sai, hẳn là còn chuyện trọng yếu cần đi làm, lại theo ta làm gì?

Đào Uyển Doanh nghiêm mặt nói:

_ Lúc này hiện trường hỗn loạn, ta bảo hộ bên người người, ngươi có thể sẽ an toàn hơn nhiều.

"Nàng bảo vệ ta? Ặc!" Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ nói:

_ Đào tiểu thư, ta và nàng cũng đã quá chiêu, thẳng thắn mà nói, cho dù có mười người như nàng cùng lên cũng không đánh lại ta, bây giờ lại nói là muốn bảo vệ ta, cái này có phải là quá khoa trương không? Nàng phải chăng là có ý đồ gì đó với ta? Ta là người đứng đắn nghiêm chỉnh đấy.

Đào Uyển Doanh vừa thẹn vừa giận:

_ Ai có ý đồ với ngươi? Ta đây là báo ân, ngày ấy nếu không có ngươi nói cho ta sự thật, chỉ e là tới lúc này Đào Uyển Doanh không còn ở nhân thế rồi. Ngươi đối xử tử tế với ta, Uyển Doanh ghi tạc trong tim, ta tuy là một nữ tử nhưng ân tình này không thể không báo. Hôm nay nguy hiểm như vậy, ngươi tuy là võ nghệ vạn phần cao cường, nhưng sao có thể khắp nơi đề phòng tiểu nhân ám toán, có ta bảo vệ bên ngươi, đương nhiên có nhiều phần chắc hơn, mặc kệ ngươi coi ta như thế nào, ân tình này không báo, ta cả đời cũng không thể an tâm.

Choáng, tiểu nữ này trở thành que kẹo dẻo rồi, không thể vứt bỏ được sao? Làm sao để nàng ta khỏi mù quáng đây? Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ nói:

_ Thịnh tình của tiểu thư, Lâm Tam ta xin tâm lĩnh, chỉ là cái ân tình mà nàng nói đều do ta tiện tay giúp thôi, ta là kẻ rất thích tương trợ người khác nên cũng không cần hồi báo đáp gì cả, không cần nàng bảo vệ, hay là nàng nhanh vào nói chuyện cùng với Đại tiểu thư đi.

Đào Uyển Doanh tính khí vô cùng quật cường, quay đầu đi, làm bộ như không hề nghe thấy hắn nói, cũng không chịu dời đi nửa bước.

Đây là chuyện quái gì thế này, "đã thấy qua ép mua chứ chưa bao giờ thấy ép bán", chẳng nhẽ muốn lão tử ra tay sát thủ sao? Chỉ sợ chuyến này, ngay cả tính mệnh của tiểu nữu nhà ngươi cũng không còn, Lâm Vãn Vinh nói:

_ Đào tiểu thư, nàng muốn hộ vệ ta tới khi nào?

Đào Uyển Doanh sửng sốt một chút, trầm tư thật lâu sau mới lắc đầu nói:

_ Ta còn chưa nghĩ đến.

Lâm Vãn Vinh tức mình nói tục:

_ Đào tiểu thư, ta muốn đi nhà xí, nàng có muốn đi không?

Đào Uyển Doanh liền đỏ mặt, nhìn hắn một cái, cắn răng nói:

_ Ngươi đi, ta cũng đi…

Ngất, lão tử bị ngươi đánh bại rồi, Lâm Vãn Vinh ôm đầu rống lên giận dữ:

_ Vạn lần xin nàng, Đào tiểu thư, xin nàng buông ta ta đi, ta không chịu nỗi sự hành hạ của nàng nữa. Ta không cần nàng bảo vệ , nàng đi bảo vệ người khác đi. Được rồi, nàng không phải thích Hầu Dược Bạch công tử sao. Nàng đi bảo vệ hắn đó, hắn sức trói gà không chặt, đồng cảnh nhỏ bé yếu đuối chính là có thể thỏa mãn sự ái hộ của nàng, các ngươi sài lang nữ mạo, rất là tương xứng .

Khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Doanh đỏ bừng, vội nói:

_ Người nói hồ đồ cái gì đó, ai nói ta thích Hầu công tử chứ?

_ Tất cả đều biết a!

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

_ Không tin nàng có thể đi hỏi Lạc tiểu thư, còn có Đại tiểu thư các nàng, xem ta có lừa nàng không .

Đào Uyển Doanh than nhẹ:

_ Ngươi nói như thế thì ta cũng hồ đồ rồi. Ta nghe các tỷ muội nói, thích một người, đó là luôn nghĩ đến hắn nhớ đến hắn. Ta tuy thỉnh thoảng có nghĩ đến Hầu công tử nhưng cũng chưa từng cùng hắn nói chuyện nhiều, bàn tới hai chữ tương tư thì có vẻ cao xa quá, Ngọc Nhược tỷ tỷ sao lại có thể kết luận ta thích Hầu Công tử?

"Toát mồ hôi! Ta làm gì có thời gian dạy nàng tình yêu là thế nào!", thấy thời gian đang lúc khuẩn cấp. Lâm Vãn Vinh cắn răng: "Tiểu nữu, là ngươi ép ta , lần này lão tử sẽ đánh nàng ngất đi đem đặt ở ven đường cho người ta chiếm chút tiện nghi nho nhỏ."

Đào Uyển Doanh liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên bật cười:

- Lâm Tam, người như ngươi, có lúc rất đáng ghét, đôi khi tựa hồ không phải thế. Ngươi có thể kiên trì thế này, ta cũng không làm khó cho ngươi nữa. Hôm nay khi mọi việc xong, ta sẽ không đề cập đến hai chữ hộ vệ nữa, ngươi xem có tốt hơn không?

_ Chặn Ngô Chánh Hổ lại!

Tiếng hô giận dữ của Thanh Sơn truyền đến, Lâm Vãn Vinh nghe được nhìn lại, đã thấy trên tay Ngô Chánh Hổ dính vài vết thương, hung tính đại phát, hai mắt đỏ rực, tính liều mạng đột phá khỏi vòng vây bên ngoài của Hồng Hưng , Ngô Chánh Hổ này lãnh đạo hơn ngàn người Hắc Long hội, hai tay vung vẫy chém giết, lúc này hung tính đại phát, dũng mãnh vô cùng, liền đả thương vài huynh đệ đã thành danh của Hồng Hưng, mắt thấy gần như thoát khỏi vòng vây.

Không có thời gian nói chuyện nhạt nhẽo cùng tiểu nữ ngươi nữa, Lâm Vãn Vinh đuổi theo vài bước, chắn trước người Ngộ Chánh Hổ , cười lạnh nói:

_ Vậy là thế nào, ngươi nghĩ đánh cướp Tiêu gia chúng ta xong là có thể chạy sao?

Ngô Chánh Hổ song chỉ đỏ rực liếc mắt nhìn vào hắni:

_ Ngươi là Lâm Tam?

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:

_ Nhãn lực của ngươi cũng không tệ, chỉ tiếc là lại nảy ra ý kiến ngu ngốc đụng lầm chỗ rồi.

Đang khi nói chuyện thì Đổng Thanh Sơn và Lý Bắc Đẩu đã tới vây quanh, Đào Uyển Doanh cũng đứng ở bên người Lâm Vãn Vinh. Ngô Chánh Hổ giận dữ quát:

_ Các người nhiều người như thế đối phó một mình ta, còn có thể coi là anh hùng hảo hán cái gì.

_ Ngươi muốn làm anh hùng hảo hán? Tốt thôi!

Lâm Vãn Vinh cười nói:

_ Ta kính trọng nhất anh hùng hảo hán, đừng nói ta không cho ngươi một cơ hội, ngươi muốn quần ẩu hay là chọn đơn đấu?

_ Quần ẩu là sao? - Ngô Chánh Hổ vội nói

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

_ Quần ẩu tức là chúng ta đánh một mình ngươi.

_ Ngươi…

Ngô Chánh Hổ tức giận hỏi:

_ Vậy đơn đấu là sao?"

_ Đơn đấu tức là một mình ngươi đánh một đám chúng ta!

Lâm Vãn Vinh thoải mái nói, gia đinh Tiêu gia cùng huynh đệ Hồng Hưng đường vây quanh đều cười ha hả, Đào Uyển Doanh cũng không nhịn được bật cười.

Ánh mắt Ngô Chánh Hổ lóe lên một tia ác liệt, thừa dịp mọi người không phòng bị, đao trong tay lao tới, nhắm vào Lâm Vãn Vinh,

Lâm Vãn Vinh lạnh lùng cười, đang lúc muốn động thủ, lại nghe một tiếng "
a" thê thảm, Ngô Chánh Hổ kia bị người ta một cước đá ngã lăn ra, đao trong tay rơi trên mặt đất.

Đào Uyển Doanh nét mặt như sương lạnh, tức giận nói:

_ Ngô Chánh Hổ, có bổn cô nương ở đây, ngươi còn muốn vung đao giết người?

Ngô Chánh hổ quyết xuống tay, kình lực rất lớn, vốn định đánh lén đắc thủ, đâu ngờ Đào Uyển Doanh luôn cảnh giác với hắn, Hắn vừa động đậy, Đào Uyển Doanh liền tung một cước cực mạnh vào chân hắn. Ngô Chánh Hổ trọng thương, vốn dã suy nhược không trụ được, một chiêu này lại dùng toàn bộ lực đao, sau khi ngã lăn ra đất, thở hổn hển, trên trán mồ hôi túa ra ướt đẫm.

_ Công phu không tồi!

Lâm Vãn Vinh cười hì hì ôm quyền nói:

_ Tạ ơn Đào tiểu thư cứu mạng, như vậy chúng ta hòa rồi nhé!

Ngô Chánh Hổ vốn đã kiệt lực, biết tìm đâu ra cơ hội đánh chó cùng đường như vậy, những kẻ cùng theo Tứ Đức thấy tên đầu xỏ ở đây, sao còn nhịn nổi, cao giọng nói:

_ Các huynh đệ, đây chính là tên cầm đầu đã bắt nạt Tiêu gia chúng ta, mọi người đánh đi…!

Việc quần ẩu này chính là chuyện mọi người am hiểu nhất. Tất cả hô vang, hướng về Ngô Chánh Hổ tay đấm chân đá, tiếng kêu la rên rĩ vang lên không ngớt bên tai.

Phải nên như thế mới được, đơn đả độc đấu làm cái gì, chủ nghĩa anh hùng đúng là hại chết người ta, quần ẩu mới chính là vương đạo. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lớn tiếng nói:

_ Mọi người không nên đánh nữa, đánh chết người là không tốt đâu. Nhân tiện nói một câu, muốn đánh cho đã mà không chết thì cứ nhằm vào mặt và thắt lưng…

_ Đánh vào mặt và thắt lưng…!

Trong đám người cũng không biết là ai vừa nói câu đó, mọi người lập tức hiểu ra ý nghĩa lời nói của Tam ca, nhằm thẳng vào hai chỗ này mà xuống tay, Lâm Vãn Vinh rùng mình: "
tiểu tử Ngô Chánh Hổ này xem như bị phế rồi!"

Cái tên mới vừa rồi kêu gào quay về phía Lâm Vãn Vinh giở ngón cái lên, Lâm Vãn Vinh khinh bỉ nhìn hắn một cái: "
Thanh Sơn người đúng là đồ súc sinh, cứ thích rống lên, nhưng mà … ta thích!"