Vừa mới quay đầu nhìn lại bên trong đại điện. Một luồng uy lực dũng mãnh làm hắn khó có thể kháng cự tiến ra từ trong đại môn, lao tới chỗ hắn, theo đó là tiếng quát lạnh của Hứa Tử Yên: “Còn không mau cút đi, chờ bản tôn giết ngươi phải không?”

Tuy rằng luồng uy lực kia vừa chạm liền thu, nhưng vẫn đẩy Đường sư huynh lui về sau mấy bước, trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt hắn tái nhợt, khẽ quát với nhóm Dương Duệ một tiếng: “Đi mau.”

Ba người dưới uy áp của Hứa Tử Yên, ngay cả ngự không mà đi cũng không dám, trực tiếp chạy như điên trên mặt đất. Sau tấm bình phong trong đại điện, viên hạ phẩm linh thạch trên tay Hứa Tử Yên răng rắc một tiếng vỡ nát, biến thành một đống bột phấn, Hứa Tử Yên phun ra một búng máu, ngửa mặt ngã xuống.

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên cũng đã đi tới sau bình phong, đúng lúc thấy một màn Hứa Tử Yên phun máu, vội vàng từ trong túi trữ vật lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng Hứa Tử Yên, sau đó lo lắng nhìn Hứa Tử Yên, đồng thời nhẹ giọng hỏi Hứa Hạo Lượng: “Cửu đệ, vừa rồi là chuyện thế nào?”

Hứa Hạo Lượng mờ mịt lắc đầu đáp: “Đệ không biết.”

Hứa Hạo Nhiên hơi cau mày, hắn chưa từng thấy Hứa Hạo Lượng xuất hiện loại vẻ mặt này. Vì thế lại nhỏ giọng hỏi: “Luồng uy lực ban nãy thì sao?”

Hứa Hạo Lượng bỗng chốc bừng tỉnh từ cơn mê man, vươn ngón tay chỉ vào Hứa Tử Yên lắp bắp nói: “Là nàng… là Tử Yên… trên người nàng đột nhiên bộc phát ra luồng uy lực kia.”

Hứa Hạo Nhiên tuy rằng đã đoán được luồng uy lực vừa rồi là do Hứa Tử Yên phóng ra, nhưng khi nghe Hứa Hạo Lượng chứng thực, trong lòng lại vẫn chấn động, Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Lượng trầm mặc liếc nhau một cái, rồi không nói gì, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn Hứa Tử Yên nằm ngửa người trên đất, trong mắt đủ các sắc thái lo âu, mê hoặc, vui sướng, khiếp sợ, khó hiểu…

Đám người Đường sư huynh chạy một quãng xa, đến khi quẹo qua khúc cua không trông thấy đại điện nữa, cả đám mới dám ngừng lại. Dương Duệ, Chu Bá và Hàn Khôi vừa lấy một bộ quần áo mới từ trong túi trữ vật để thay bộ đồ rách nát trên người, vừa hỏi Đường sư huynh: “Đường sư huynh, hiện tại chúng ta làm sao đây?”

“Xem ra người Thái Huyền tông cũng không có ý đuổi tận giết tuyệt, rất có thể là Hoa Dương tông chúng ta vẫn chiếm thế thượng phong, nhưng có lẽ đã xuất hiện biến cố gì đó. Các ngươi tạm thời mang đội ngũ trở về gia tộc, ngừng tất cả hành động nhằm vào Hứa gia, ta lập tức chạy về tông môn. Sự tình hôm nay không được nói với ai, mọi chuyện chờ ta quay lại từ tông môn rồi hẵng tính.”

“Dạ, xin tuân theo lời dặn của Đường sư huynh.”

Đường sư huynh bay vút lên trời, tự mình rời đi trước, bây giờ trong lòng hắn cực kỳ sốt ruột, không biết tông môn của mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vội vàng lao thẳng một mạch về Hoa Dương tông.

Lại nói đến Dương Duệ, Chu Bá và Hàn khôi, về tới quảng trường trung ương, không nói năng gì với đám người Hứa Hạo Bác, chỉ dẫn theo đệ tử gia tộc mình vội vàng rời đi. Điều này không những khiến người Hứa gia cảm thấy khó hiểu, mà cả khách khứa cũng chẳng nhìn ra chút manh mối nào. Dõi theo bóng lưng ba đại gia tộc, trong lòng ai nấy hết sức nghi hoặc. Bọn họ bởi vì đều thấy thắc mắc nên vẫn nán lại chưa rời đi, chờ mong có thể biết được chút tin tức từ Hứa gia, trong số này bao gồm cả Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông.

Nhưng Hứa gia kế tiếp lại vô cùng yên tĩnh, khiến những người này không nghe ngóng được chút tin tức nào, lại không thể ở lì Hứa gia mãi không đi, cuối cùng mới không tình nguyện rời khỏi Hứa gia.

Phủ thành chủ.

Bên trong thư phòng.

Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông ngồi vây quanh bàn. Gương mặt ba người đều âm trầm, lộ vẻ suy tư.

“Lý huynh, huynh nói xem tộc trưởng tứ đại gia tộc cuối cùng đã đạt thành hiệp nghị gì, mà có thể khiến Chu gia, Dương gia và Hàn gia thế tới hung hăng lại bằng lòng rút lui?”

Lý Vạn Bằng lắc đầu, có chút cảm thán nói: “Chuyện của những đại gia tộc, có đôi khi chúng ta quả thực không thể thấu hiểu. Nhưng mà…” Nói tới đây, Lý Vạn Bằng nhìn thoáng qua Tiêu Như Quy và Ngô Mông, nhíu mày nghiền ngẫm nói: “Đơn giản chính là một vài chuyện về lợi ích. Ta nghĩ Hứa gia nhất định đã nhượng bộ trả giá thật lớn, mới đổi được ba đại gia tộc rời đi.”

“Vậy… ba đại gia tộc kia vì sao không diệt luôn Hứa gia, kể từ đó, chẳng phải tất cả Hứa gia đều là của bọn họ hay sao?” Ngô Mông hơi khó hiểu hỏi.

Tiêu Như Quy lắc đầu nói: “Ba đại gia tộc kia khác với chúng ta, bọn họ đã là bắc đại gia tộc, nếu thật sự liều chết đụng tới Hứa gia, Hứa gia kia dù sao cũng là một trong bắc đại gia tộc, làm sao có thể không có một chút thủ đoạn. Như thế, kể cả bọn họ cuối cùng tiêu diệt được Hứa gia, e rằng cũng sẽ có tổn thất rất lớn, đây là chuyện bọn họ không muốn nhìn thấy. Nếu có thể không đánh mà thắng lại vẫn nhận được lợi ích to lớn từ Hứa gia, bọn họ cớ sao lại không làm?”

“Thế… chúng ta rốt cuộc có động thủ với Hứa gia hay không?” Trong mắt Ngô Mông lóe lên tia sáng.

“Động, vì sao không động chứ, ba gia tộc kia chỉ rời khỏi, chứ không tuyên bố kết minh cùng Hứa gia, xem ra là bọn họ đã ăn chắc Hứa gia, nên khinh thường kết minh với Hứa gia. Như vậy, Hứa gia liền mất đi ngoại viện, chỉ cần chúng ta tiêu diệt Hứa gia, lại đáp ứng cho ba gia tộc kia lợi ích càng lớn, tất cả đều sẽ không thành vấn đề.” Trong mắt Tiêu Như Quy tràn ngập tham lam.

“Được, chúng ta lại cẩn thận bàn bạc một chút…”

***

Trong Nghị Sự đại điện Hứa gia, Hứa Tử Yên đã thoáng khôi phục ngồi ở ghế cuối. Lúc này cửa đại điện khép chặt, ngồi trên Hứa Tử Yên là đông đủ các cao tầng đích hệ Hứa gia. Hứa Hạo Nhiên ngồi ở chủ vị, nhìn Hứa Tử Yên nhẹ giọng hỏi: “Yên nhi, ý của con là, Hư Cảnh phù kia chỉ có thể hù người, nhưng không thể đánh người?”

“Dạ.” Hứa Tử Yên cười khổ gật đầu.

“À ~~” Hứa Hạo Nhiên khẽ à một tiếng, trên mặt thoáng thất vọng. Sau đó lại bất chợt hiện lên vẻ sầu lo nồng đậm, nói: “Hiện tại chỉ là hù dọa Đường sư huynh Hoa Dương tông kia chạy mất, nếu hắn trở lại Hoa Dương tông, biết là chúng ta đang hù hắn, chỉ sợ sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, rất nhanh liền quay lại. Khi đó, e rằng càng thêm ác liệt.”

Mọi người đã biết rõ việc này từ đầu đến cuối, bây giờ lại nghe Hứa Hạo Nhiên nói như thế, trong lòng mỗi người hết sức nặng nề. Ai nấy đều thầm suy đoán rằng, chỉ sợ không bao lâu nữa, phương bắc sẽ không còn Hứa gia tồn tại.

“Tộc trưởng.” Hứa Hạo Bác bên cạnh trầm giọng hỏi: “Huynh xem, chúng ta có nên lập tức sơ tán gia tộc hay không?”

Hứa Hạo Nhiên lắc đầu đáp: “Không được, một khi chúng ta sơ tán quy mô lớn, nhất định sẽ khiến các thế lực khắp nơi chú ý, cho dù ba đại gia tộc kia không động thủ, những trung tiểu thế lực cũng sẽ diệt sạch từng đệ tử Hứa gia chúng ta sơ tán như tằm ăn rỗi (*).”

(*) Tằm ăn rỗi là ăn vào thời kỳ nó gần chín, ruột gần thành tơ; và ăn rất mau, tiếng ăn nghe cứ răng rắc. Ăn như tằm ăn rỗi là ăn mau và khỏe, tốn kém rất nhiều.

“Vậy thì… chúng ta chỉ sơ tán những tinh anh trong thế hệ thiếu niên gia tộc, để bọn chúng lập tức trốn khỏi Trung Đô thành trước, một khi gia tộc gặp chuyện không may, cũng lưu lại được một mồi lửa cho gia tộc.” Hứa Hạo Lượng ngẩng đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên, trịnh trọng nói.

“Cũng được.” Hứa Hạo Nhiên rốt cuộc gật đầu, thận trọng suy xét một chút: “Nhân số không thể quá nhiều, bằng không sẽ khiến cho thế lực khác chú ý. Các ngươi cũng cân nhắc chọn người đi.”

“Như thế… đại ca chuẩn bị để bao nhiêu đệ tử trốn ra ngoài?”

“Mười người, không thể vượt quá mười người.”

Tất cả mọi người gật đầu, trầm mặc không nói gì. Ở trong lòng cân nhắc chọn lựa người sơ tán, Hứa Tử Yên chỉ dứt khoát cúi đầu nhắm hai mắt lại, ở phương diện này nàng căn bản không hiểu rõ Hứa gia, nên không có quyền lên tiếng.

“Ta đề cử trước vài người.” Hứa Hạo Nhiên ngồi trên chủ vị nhẹ giọng nói: “Yên nhi, Lân nhi, Thiên Lang, ta đề cử ba người này.”

Tất cả mọi người gật đầu, ba người này đều là thế hệ thiếu niên đáng chú ý của Hứa gia, Hứa Hạo Nhiên đưa ba người vào danh sách, từ đó có thể thấy được Hứa Hạo Nhiên không hề có chút lòng riêng. Trong mắt Hứa Hạo Lượng thoáng cảm động, ngẩng đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: “Đại ca, sao huynh không đưa Kỳ nhi vào luôn. Nó cũng không thẹn là tinh anh trong thế hệ thiếu niên Hứa gia chúng ta.”

“Nó là trưởng tử của ta, nên phải cùng tiến cùng lui với gia tộc ở mọi thời điểm.” Hứa Hạo Nhiên tuyên bố như đinh đóng cột.

“Không.” Hứa Hạo Bác cao giọng phản đối: “Huynh như vậy là không để ý đến truyền thừa của gia tộc, không thể bởi vì Kỳ nhi là trưởng tử của huynh, liền không màng đến tương lai gia tộc.”

Trong mắt Hứa Hạo Nhiên lóe lên một tia kích động, cuối cùng vô lực phất tay nói: “Ta chỉ đề cử ba người, còn lại các ngươi cứ việc tuyển chọn, nếu các ngươi đều cho rằng Kỳ nhi nên chiếm một vị trí, ta cũng không phản đối.”

Sau khi mọi người nghị luận ngắn ngủi, rất nhanh mười vị trí đều được xác định. Trong đó có:

Hứa Lân, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ tư hậu kỳ đỉnh.

Hứa Thiên Lang, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ hai hậu kỳ đỉnh.

Hứa Tử Yên, nữ, Luyện Khí kỳ tầng thứ hai hậu kỳ đỉnh.

Hứa Kỳ, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ hai hậu kỳ.

Hứa Mỹ Nhược, nữ, Luyện Khí kỳ tầng thứ hai trung kỳ.

Hứa Bằng, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ hai trung kỳ.

Hứa Lương Vĩ, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ hai sơ kỳ.

Hứa Mai, nữ, Luyện Khí kỳ tầng thứ hai sơ kỳ.

Hứa Lam, nữ, Luyện Khí kỳ tầng thứ hai sơ kỳ.

Hứa Thiên Hải, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ hai sơ kỳ.

Làm trưởng tử của Hứa Hạo Nhiên, bình thường đều tham dự việc quản lý gia tộc, trong số mười người này, là người có kiến thức nhất, cũng là người tương đối quen thuộc phương bắc nhất. Cho nên, cao tầng gia tộc nhất trí nhận định, tuy rằng Hứa Kỳ không phải là người có tu vi cao nhất. Nhưng lại là đối tượng thích hợp đảm đương chức đội trưởng nhất.

Hứa Kỳ cũng trịnh trọng tiếp nhận chức vụ đội trưởng này, giữa khuya hôm đó, mười người liền bí mật thông qua mật đạo gia tộc lẻn ra Trung Đô thành…

Ngoài sơn môn Thái Huyền tông.

Một ngày một đêm trôi qua. Kiếp vân trên bầu trời rốt cuộc tản đi, ngoài sơn môn, Hạng Tử Vân cũng mở hai mắt, cao giọng hô vọng vào Thái Huyền tông: “Chúc mừng Liễu sư muội, đột phá Nguyên Anh.”

“Hừ.” Từ đỉnh núi Thái Huyền tông truyền đến một tiếng hừ lạnh, chỉ một tiếng hừ lạnh, lại khiến những đệ tử Hoa Dương tông nhất thời lung lay thân thể, dưới chân đứng không vững.

“Hạng sư huynh, ân oán giữa Hoa Dương tông các ngươi và Thái Huyền tông, sớm muộn gì cũng sẽ thanh toán cùng các ngươi.”

“Ha ha, vậy phải đợi sư muội đột phá đến Nguyên Anh trung kỳ, nhưng phương bắc chúng ta mấy ngàn năm qua, còn chưa từng nghe nói có người đột phá đến Nguyên Anh trung kỳ, ta thấy Liễu sư muội vẫn nên nguôi giận, bảo trì phương bắc nguyên dạng như trước thì hơn.”

“Ha ha, Hạng sư huynh, huynh nói không sai. Nhưng sư huynh chớ quên, tiểu muội là vừa vặn đột phá đến Nguyên Anh, vẫn còn sống rất lâu dài, không biết nếu Hạng sư huynh không đột phá đến Nguyên Anh trung kỳ, thì còn sống được bao lâu nữa. Đợi đến khi Hạng sư huynh ngã xuống, Thái Huyền tông chúng ta nhất định sẽ đáp trả Hoa Dương tông các ngươi thật thích đáng.”

Hạng Tử Vân nghe lời Liễu Thanh Hàn nói, sắc mặt liền bất giác trầm xuống. Hơi nhíu mày, thấp giọng quát một tiếng: “Rút.”

Ngàn vạn tia kiếm bay khắp bầu trời, đệ tử Hoa Dương tông theo lão tổ Hạng Tử Vân của bọn họ ngự kiếm mà đi. Ở phía sau bọn họ, sơn môn Thái Huyền tông chậm rãi mở ra…