Khi Hứa Tử Yên vẽ tranh, lão giả kia liền đứng luôn bên cạnh nhìn xem, vừa nhìn vừa cau mày, lão thật sự không biết Hứa Tử Yên đang vẽ cái gì, có chút giống cung tiễn, nhưng lại không hoàn toàn giống. Tiếp nhận bản vẽ Hứa Tử Yên đưa qua, tò mò hỏi: “Tiểu thư, ta có thể hỏi cái này là gì không?”

“Nỏ.” Hứa Tử Yên cười nói: “Có thể rèn không?”

“Có thể.” Lão giả gật đầu khẳng định.

Hứa Tử Yên quay đầu quan sát sắc trời bên ngoài, thấy thời gian đã gần giữa trưa, liền nói với lão giả: “Một canh giờ, rèn cho ta một cây nỏ, thời gian còn lại dựa theo bản vẽ tận lực rèn cho ta một ít tên nỏ, vật liệu phải dùng thứ tốt nhất. Một canh giờ sau, ta tới lấy hàng, làm được không?”

“Được, ta tự mình rèn cây nỏ này cho tiểu thư, đồng thời để năm đệ tử của ta cùng nhau rèn tên nỏ.”

“Vậy làm phiền lão tiên sinh.” Nói xong, Hứa Tử Yên lấy ra một ít vàng bạc đặt lên bàn trà nói: “Số đó là tiền đặt cọc, lát nữa ta quay lại.”

Vẫy tay cáo biệt lão giả, bước ra tiệm rèn, Hứa Tử Yên lại đi mấy tiệm dược. Mua số lượng lớn thảo dược, chuẩn bị luyện chế một ít đan dược để dùng. Phải biết rằng lượng đan dược tu luyện trên người Hứa Tử Yên là nhiều nhất, nhưng các loại đan dược phụ trợ khác lại không nhiều. Cho nên Hứa Tử Yên muốn tranh thủ thời gian luyện chế thêm một ít đan dược phụ trợ.

Mua xong các vị thảo dược, Hứa Tử Yên cảm thấy thứ bản thân nghĩ đến đều đã mua hết, liền đi dạo trên đường cái, muốn tiêu bớt chút thời gian, sau đó trở lại tiệm rèn lấy nỏ của mình. Từ khi đào vong tới nay, đây là lần đầu tiên Hứa Tử Yên được nhàn rỗi như thế.

Toàn bộ phong cách kiến trúc Tây Thùy trấn đều có vẻ nặng nề, tràn ngập một loại cảm giác tang thương và bề dày lịch sử. Hứa Tử Yên vừa thưởng thức kiến trúc cùng phong cách xung quanh, vừa cảm thán tòa trấn này chẳng biết đã từng trải qua bao nhiêu lễ rửa tội đẫm máu.

Hứa Tử Yên đang chìm vào ảo tưởng, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến một trận cãi vã, hơn nữa hình như còn có giọng người của mình. Hứa Tử Yên lập tức hoảng hốt, vội vàng tiến đến phương hướng tranh cãi, trong lòng hết sức tức giận mấy đệ tử Hứa gia này, trước khi tiến vào Tây Thùy trấn, bản thân đã dặn di dặn lại bọn họ đừng nên gây chuyện, vậy mà chỉ mới được một lúc đã làm loạn rồi. Đợi Hứa Tử Yên nhập ba bước thành hai đi tới trước, lại để nàng thấy được một cảnh tượng dở khóc dở cười.

Chỉ thấy một nữ tử có đôi mắt quyến rũ đưa tình, mặc một bộ váy áo đỏ thẫm, đang chặn đường tổ của Hứa Thiên Lang. Hứa Thiên Lang nhíu chặt mày, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận, lại còn hơi xấu hổ. Ngay khi đang tính lắc mình rời đi, lại bị nữ tử áo đỏ và các tùy tùng của nàng ta ngăn cản, vây quanh Hứa Thiên Lang, Hứa Bằng và Hứa Mỹ Nhược ở giữa. Khiến đám người Hứa Thiên Lang căn bản không cách nào trốn thoát được.

Nữ tử áo đỏ kia không chút kiêng dè đi tới trước Hứa Thiên Lang, nàng ta đương nhiên không kiêng dè gì, bởi nàng ta có thực lực Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, mà lúc này Hứa Thiên Lang chỉ hiển lộ ra tu vi Hậu Thiên, nữ tử kia làm sao có thể để Hứa Thiên Lang vào mắt.

Nàng ta bước chầm chậm tới trước mặt Hứa Thiên Lang, ngắm nghía khuôn mặt nam tính và thân thể cường tráng của Hứa Thiên Lang, trong mắt lóe lên một trận si mê, vươn tay tới ngực Hứa Thiên Lang nhéo một cái, miệng cười khanh khách nói: “Mỹ nam à, cùng bổn tiểu thư tu tiên đi, bổn tiểu thư có thể cho ngươi ăn ngon uống ngọt, sống sung sướng giống như thần tiên.”

Hứa Tử Yên thấy thế nghẹn họng nhìn trân trối, Hứa Thiên Lang vậy mà bị trêu ghẹo. Đôi môi Hứa Thiên Lang khép chặt, nhưng có thể thấy rõ mặt hắn đang tái xanh, gân xanh nổi lên sau gáy, hai đấm siết chặt lại phát ra tiếng răng rắc.

Bên cạnh có rất nhiều người vây xem, hơn nữa những người vây xem này lại chẳng tỏ ra ngạc nhiên chút nào, xem ra nữ tử áo đỏ kia hẳn là thường xuyên làm chuyện như vậy ở Tây Thùy trấn. Có một số người thậm chí còn ôm bộ dạng vui sướng khi người gặp họa đứng một bên cười ha hả. Còn có mấy nữ nhân cũng đứng một bên không hề ngượng ngùng đánh giá Hứa Thiên Lang từ trên xuống dưới, dáng vẻ như muốn đè người ra mà cắn.

Hiện giờ trong lòng Hứa Tử Yên cũng không nói rõ có cảm giác gì, theo biểu cảm của Hứa Thiên Lang có thể nhìn ra được hắn đang đang cực lực nhẫn nại, chắc là nhớ kỹ bản thân đã dặn bọn họ đừng gây chuyện, bằng không lấy tính tình của hắn, chỉ sợ đã sớm chém qua một kiếm. Có điều chuyện xảy ra trước mắt, rõ ràng không phải Hứa Thiên Lang gây chuyện, mà là… có người coi trọng hắn, ờ… trêu ghẹo hắn. Hứa Tử Yên thật sự không biết xử lý tình huống này ra sao, nàng đã từng nghĩ đến Hứa Mai, Hứa Lam, hoặc Hứa Mỹ Nhược sẽ gặp phải loại tình huống này, thậm chí là cả bản thân. Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ người bị trêu ghẹo lại là Hứa Thiên Lang.

Ánh mắt quét qua mọi nơi, phát hiện tổ ba của Hứa Kỳ và tổ hai của Hứa Lân đang đứng trong đám người cách vị trí Hứa Thiên Lang không xa, nhưng trên mặt đều ai nấy đều có vẻ buồn cười. Hứa Tử Yên cũng không khỏi phá cười sằng sặc.

Lúc này, nữ tử áo đỏ kia lại duỗi ngón tay ngọc thon dài, lẳng lơ nhấc cằm Hứa Thiên Lang lên. Khẽ chu môi, thổi một hơi tới Hứa Thiên Lang.

“Không ổn.” Hứa Tử Yên thầm kêu một tiếng, bởi vì nàng đã phát hiện hai mắt Hứa Thiên Lang lóe ra một luồng sát ý. Quả nhiên, Hứa Thiên Lang nhấc mạnh chân, gập gối lại nhanh chóng đánh vào bụng nữ tử áo đỏ kia, nữ tử áo đỏ căn bản không ngờ một con kiến Hậu Thiên nhỏ nhoi cũng dám công kích nàng ta, ngay cả đám tùy tùng bên cạnh nàng ta cũng thật không ngờ. Như thế, ngay khi mọi người còn đang sững sờ, nữ tử áo đỏ kia đã ngửa đầu phun ra một búng máu, thân thể văng ra xa, nằm rạp trên mặt đất. Hơn nữa Hứa Thiên Lang đã tích tụ một kích kia nãy giờ, vận sức lực tới cao nhất, khiến nữ tử áo đỏ sau khi ngã ra đất, vẫn cứ lăn lộn vài cái mới ngừng được.

Thấy chủ tử của mình bị đánh, đám tùy tùng lập tức kêu gào chen lấn xông lên. Hứa Thiên Lang, Hứa Bằng và Hứa Mỹ Nhược cũng hung hăng lao tới đối phương. Đồng thời, Hứa Lân khắc sâu lời nói của Hứa Tử Yên trong đầu nên không chút do dự mang theo tổ một đột nhiên giết ra từ trong đám người, hơn nữa vừa ra tay đã vận tu vi tới cao nhất, để đạt tới yêu cầu của Hứa Tử Yên giết chết kẻ địch trong chớp mắt. Mà Hứa Kỳ thì lập tức mang theo tổ ba của hắn quan sát bốn phía, nếu bất chợt có kẻ địch tiến đến, bọn họ sẽ không chút do dự xông lên tiến hành ngăn chặn.

Hứa Tử Yên đứng bên cạnh nhìn xem đến trợn mắt líu lưỡi, nàng ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng chẳng ngờ kế hoạch tác chiến mọi người lập ra dọc đường sẽ phát huy dưới tình huống như vậy.

Dưới tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tư của Hứa Lân, lại là tập kích bất ngờ, nên chỉ thoáng chốc đã giết sạch tùy tùng của nữ tử áo đỏ không còn một mống. Hơn nữa đệ tử Hứa gia ở trên thuyền đã nhận được giáo huấn, lần này liền dứt khoát chém luôn một kiếm vào nữ tử áo đỏ nằm trên đất còn chưa chết, mở to ánh mắt không dám tin ngơ ngác nhìn mọi chuyện xảy ra trước đó. Xong việc, cả bọn lập tức rút lui.

Tất cả hành động đều mau lẹ, cấp tốc, làm thật lưu loát. Mới đó đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Hứa Tử Yên nhanh chóng đuổi theo bọn họ, xẹt qua bên cạnh bọn họ, thấp giọng hỏi: “Đã mua xong hết chưa?”

“Mua xong rồi.” Ba tổ Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang lập tức gật đầu đáp.

Hứa Thiên Lang còn xấu hổ thấp giọng nói: “Tử Yên, ban nãy…”

“Trước tiên khoan nói việc này đã, nếu mua đồ xong rồi, các ngươi không cần trở về khách điếm nữa, lập tức ra khỏi thành, ở phía trước chờ ta, ta đi lấy một thứ, rồi sẽ tới hội họp cùng các ngươi ngay.”

“Rõ.” Chín người lập tức quay đầu rời đi. Mà Hứa Tử Yên lại bước nhanh tới tiệm rèn kia. Cất bước tiến vào, phát hiện lão giả đang ngồi trên ghế tựa, thưởng thức cây nỏ Hứa Tử Yên bảo lão rèn trong tay. Ánh mắt Hứa Tử Yên sáng lên, chỉ cần liếc nhìn một cái, Hứa Tử Yên đã biết cây nỏ này được rèn vô cùng hoàn mỹ.

“Ha ha, tiểu thư, người đã trở lại. Nhìn xem cây nỏ lão phu rèn cho người này, người có vừa lòng không?”

Hứa Tử Yên vươn tay cầm lấy cây nỏ kia, trên tay liền có cảm giác nằng nặng, lạnh lẽo. Thử kéo dây một cái, Hứa Tử Yên hết sức vừa lòng. Ngẩng đầu thấy năm đệ tử của lão giả vẫn đang ở nơi đó rèn tên nỏ cho mình, bèn mở miệng hỏi: “Lão tiên sinh, đã rèn bao nhiêu tên nỏ rồi?”

Lão giả giơ tay chỉ bên cạnh đáp: “Đã rèn ba trăm sáu mươi tên, bọn họ bây giờ còn đang rèn cho người.”

“Được rồi, chừng này đã đủ, không cần rèn nữa.” Hứa Tử Yên vung tay lên thu đống tên nỏ kia vào trong túi trữ vât, sau đó lấy ra vàng bạc thanh toán cho lão giả, rồi chắp tay rời đi.

Vừa quẹo qua ngã tư, đi tới đường chính, liền thấy được sự tình rất không ổn. Cửa thành đều đã đóng lại, trên đường cái xuất hiện rất nhiều người có bộ dạng đệ tử gia tộc, đang lục soát xung quanh. Hứa Tử Yên âm thầm cảnh giác, nàng chỉ sợ rằng đám người Hứa Thiên Lang sẽ bị bại lộ, nhưng thật không ngờ thế lực sau lưng nữ tử áo đỏ bọn họ giết lại còn không kém. Chỉ mới một lát mà trên đường đã đầy người tìm kiếm.

Trong đầu Hứa Tử Yên nhanh chóng nhớ lại lời Hứa Thiên Hải giới thiệu về Tây Thùy trấn, gia tộc có thế lực lớn nhất trong Tây Thùy trấn là Hải gia. Nghe nói công pháp tu luyện của Hải gia cực kỳ thích hợp cho nữ tử tu luyện, vì vậy Hải gia xưa nay đều là tu vi nữ tử cao hơn nam tử, mà chấp chưởng quyền lực gia tộc cũng là nữ tử, do đó nữ tử Hải gia đều vô cùng kiêu ngạo.

Nhớ tới ban nãy nữ tử áo đỏ kia ngang nhiên ở trên đường cái trêu ghẹo Hứa Thiên Lang, Hứa Tử Yên đã chắc chắn nữ tử áo đỏ kia chính là người Tây Thùy trấn Hải gia. Trong lòng không khỏi cười khổ: “Nữ nhân Hải gia đúng là kiêu ngạo thật.”

Bây giờ Hứa Tử Yên cực kỳ sốt ruột, hiện tại nàng bị nhốt trong Tây Thùy trấn, cửa thành đều đã đóng kín, không có khả năng chạy từ đó ra ngoài. Nếu ngự kiếm từ không trung bay ra, nhất định sẽ bị người Hải gia trong Tây Thùy trấn phát hiện, Hứa Tử Yên tránh ở một con ngõ nhỏ, hai mắt sốt ruột quan sát Hải gia đệ tử đi qua đi lại lục soát trên đường cái.

Đúng lúc này, Hải gia kia tựa như nhận được tin tức gì đó từ chỗ cửa thành, một đội hơn hai mươi người có tu vi trên Luyện Khí kỳ phóng lên cao, ngự kiếm đuổi tới ngoài thành. Hứa Tử Yên thầm khẩn trương, vừa định bước ra ngoài con ngõ nhỏ, đã thấy có ba người đi tới lối vào ngõ nhỏ, liếc mắt trông thấy Hứa Tử Yên, một tên trong số đó lập tức quát to: “Người nào?”