Sau khi thu phục nhện vương, tâm trạng Hứa Tử Yên hớn hở rời khỏi động phủ, thừa dịp đêm tối ngự kiếm bay ra ngoài sơn cốc. Phóng thích tinh thần lực bản thân, tìm kiếm nguồn nước. Ở trong thế giới tinh thần của nàng không ngừng xuất hiện một vài hình ảnh, đó là những diễn biến tàn khốc trong rừng rậm.

Một con hổ lớn cỡ căn phòng nhỏ Hứa Tử Yên chưa từng gặp bao giờ, bước từng bước oai phong dạo chơi trong rừng, một đôi mắt hổ lóe sáng rực rỡ trong đêm tối, nhạy bén tìm kiếm con mồi của mình.

Rừng cây đối diện bỗng lóe lên bóng đen, một bóng đen khổng lồ nặng nề bước ra, cho dù Hứa Tử Yên đang bay trên không trung, cũng cảm nhận được mặt đất chấn động. Con hổ lớn dừng bước, hơi cúi thấp thân mình, bày ra tư thế săn mồi. Bóng đen kia bước ra từ rừng cây, Hứa Tử Yên nương nhờ ánh trăng thấy rõ bộ dạng của nó. Trong lòng lập tức run lên, con yêu thú trước mắt Hứa Tử Yên đã từng trông thấy, là loài vượn bốn tay nàng đã gặp ở trong trận chiến Thông U cốc tại Thương Mang sơn mạch. Hứa Tử Yên biết rằng vượn bốn tay có thể đạt tới tứ giai yêu thú, mà con vượn bốn tay trước mắt đúng là một tứ giai yêu thú.

“Grào ~~ ” Con hổ lớn gầm nhẹ một tiếng, cái đuôi dựng cao lên như một thân cây nhỏ, có vẻ hơi sợ con vượn bốn tay, cho nên cũng không tiến công, mà bày ra tư thế phòng thủ. Hứa Tử Yên ngự kiếm bay cao thêm một ít, nàng cũng không muốn bị hai con yêu thú phát hiện.

Con vượn bốn tay kia bước đi ‘ầm ầm’ thật nhanh, mang theo tiếng gió vọt tới con hổ lớn. Con hổ lớn phẫn nộ rống một tiếng, chân dùng chút lực, nâng thắt lưng, phi thân đánh tới con vượn bốn tay đang xông đến chỗ nó.

Con vượn bốn tay cũng không hề nao núng, vươn hai cự trảo, chụp lấy đầu con hổ lớn, hai cái cự trảo khác bắt được hai chân trước của con hổ lớn, kéo sang hai bên, xé toạc con hổ lớn kia làm đôi. Thoáng chốc, máu tươi văng khắp nơi, giống như bầu trời đột nhiên đổ cơn mưa máu.

Thân mình Hứa Tử Yên ở không trung lập tức cứng lại, nàng cảm giác được con vượn bốn tay bên dưới mạnh hơn con ở Thông U cốc rất nhiều.

“Rống ~~” Con vượn bốn tay vươn bốn nắm tay vỗ vỗ ngực nó, ngửa mặt lên trời hú dài, ánh mắt hung ác nhìn Hứa Tử Yên ở không trung. Hứa Tử Yên hoảng hốt, vừa định ngự kiếm trốn đi, lại gặp phải một con quái vật lớn từ rừng cây bước ra ầm ầm. Hứa Tử Yên tập trung nhìn lại, chợt phát hiện đó là một con voi lớn, nhưng con voi trước mắt so với con hổ vừa rồi vẫn nhỏ hơn một ít.

Ánh mắt con vượn bốn tay chuyển từ trên người Hứa Tử Yên sang con voi lớn ở đối diện, hai mắt đỏ thẫm, rít gào với con voi lớn kia. Dưới ánh mắt chăm chú của Hứa Tử Yên, chỉ thấy mũi con voi lớn đột nhiên dựng thẳng lên, nhắm ngay con vượn bốn tay chạy tới, một luồng tia chớp tám nhánh thô nhỏ ầm ầm đánh về phía con vượn bốn tay đối diện.

Một tiếng nổ vang, con vượn bốn tay khổng lồ liền ngã xuống, cái đầu cực lớn vậy mà bị bắn đến dập nát. Toàn thân Hứa Tử Yên run cầm cập, không chút do dự dốc hết sức lực từ thời bú sữa, ngự kiếm chạy trốn, phía sau truyền đến một luồng sáng, gần như toàn bộ bầu trời đêm đều bị chiếu sáng rọi. Hứa Tử Yên vội vàng phát huy tất cả tiềm lực bản thân, ngự kiếm lên cao. Một đường tia chớp tám nhánh thô nhỏ oanh kích tới dưới chân Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên không dám quay đầu, ngự kiếm bay điên cuồng. Cuối cùng con voi kia không tiếp tục oanh kích Hứa Tử Yên nữa, cũng có thể là Hứa Tử Yên bay quá nhanh, không cảm giác được ánh sáng ở đằng sau.

Hứa Tử Yên bay ở không trung, ánh mắt tìm tòi mọi nơi, trong lòng không khỏi có chút buồn bực. Hứa Tử Yên đã bay ở phụ cận sơn cốc bầy nhện một vòng, nàng phát hiện trong rừng rậm Vô Tận tràn ngập nguy hiểm, căn bản không tìm thấy một nơi dung thân an toàn, nhưng đám người mình cũng không thể ở mãi trong cái động nhện kia được? Cho dù những người khác không nói gì, nhưng Hứa Tử Yên dù sao vẫn là một cô gái, bảo nàng suốt ngày ở chung với đám nhện xấu xí, trong lòng nàng cũng hết sức bứt rứt.

Rốt cuộc, Hứa Tử Yên ở một nơi cách sơn cốc nhện ước chừng mười dặm tìm được một con sông nhỏ, cẩn thận quan sát chốc lát, biết đây là một con sông nhỏ vô cùng bình thường, chứ chẳng phải linh tuyền giống lần trước bắt gặp ở Thương Mang sơn mạch, cho nên không có yêu thú gì định cư ở trong đây.

Sau khi Hứa Tử Yên tắm rửa sảng khoái, lại thay một bộ quần áo, mới quay trở về động nhện. Bắt gặp mọi người vẫn đang tu luyện tại chỗ, hơn nữa còn có thể cảm giác được linh lực mênh mông từ trên người tất cả. Hứa Tử Yên biết đó là bởi vì mọi người còn chưa hoàn toàn tiêu hóa viên Bạo Linh đan. Nàng bèn tìm một chỗ, ăn một viên Tăng Cơ đan, rồi cùng tiến vào tu luyện.

Đám Hứa Kỳ và Hứa Thiên Lang đã hoàn toàn mê mẩn tu luyện, không, hẳn phải nói là bị ngũ phẩm Bạo Linh đan đỉnh làm cho dễ chịu đến quên hết tất cả. Căn bản không biết ngày đêm, hoàn toàn chìm đắm vào việc gia tăng thực lực. Mỗi khi tỉnh lại, đều dùng tiếp một viên Bạo Linh đan. Ngay cả Hứa Lân mỗi lần thức tỉnh, thấy mọi người đều đang tu luyện quên mình, cũng không ngoại lệ tiếp tục ăn Bạo Linh đan đi tu luyện.

Kể từ đó, Hứa Tử Yên không tiện đánh thức mọi người, vì thế cũng mỗi ngày một viên Tăng Cơ đan, gia nhập đội ngũ tu luyện. Liên tục bảy ngày trôi qua, ở trong sơn động đột nhiên bộc phát ra linh khí dao động mãnh liệt, loại tình huống này vậy mà không ngừng giằng co năm ngày năm đêm. Nguyên nhân là từ Hứa Lân tu vi cao nhất đến đám người Hứa Thiên Hải và Hứa Mai tu vi yếu nhất dưới sự thúc đẩy của Bạo Linh đan, hơn nữa bọn họ vốn đã tích lũy thật lâu, nên đều lần lượt đạt được đột phá. Phương diện này chỉ có mình Hứa Tử Yên không đột phá, bởi vì Trúc Cơ kỳ tích lũy so với Luyện Khí kỳ khổng lồ hơn rất nhiều.

Hiện tại tu vi mọi người đều phát sinh biến hóa.

Hứa Lân, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ năm sơ kỳ.

Hứa Thiên Lang, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ ba trung kỳ.

Hứa Kỳ, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ ba sơ kỳ.

Hứa Mỹ Nhược, nữ, Luyện Khí kỳ tầng thứ ba sơ kỳ.

Hứa Bằng, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ ba sơ kỳ.

Hứa Lương Vĩ, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ ba sơ kỳ.

Hứa Mai, nữ, Luyện Khí kỳ tầng thứ ba sơ kỳ.

Hứa Lam, nữ, Luyện Khí kỳ tầng thứ ba sơ kỳ.

Hứa Thiên Hải, nam, Luyện Khí kỳ tầng thứ ba sơ kỳ.

Chỉ có Hứa Tử Yên, vẫn là Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất hậu kỳ đỉnh. Nhưng Hứa Tử Yên cũng hiển lộ ra tu vi ở Luyện Khí kỳ tầng thứ ba hậu kỳ đỉnh.

Tất cả mọi người hưng phấn nhìn nhau, người cảnh giới giống nhau liếc mắt một cái đã nhìn ra mọi người đều đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, chỉ là vẫn không nhìn thấu tu vi Hứa Lân, đương nhiên Hứa Tử Yên cũng giả bộ không nhìn thấu tu vi Hứa Lân. Tuy rằng trong lòng mọi người đã đoán được Hứa Lân hẳn là Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, nhưng sau khi Hứa Lân khẳng định phán đoán của bọn họ, mọi người vẫn hưng phấn tiến lên chúc mừng. Một là mọi người vốn ở cùng gia tộc. Hai là vào thời điểm hoạn nạn, trong đội ngũ có thêm một cao thủ, mọi người liền thêm một phần bảo đảm.

Hứa Thiên Lang nhìn Hứa Lân, lại nhìn Hứa Tử Yên, đột nhiên hỏi: “Lân đệ đệ, nếu cho đệ cùng Tử Yên muội muội đấu một trận, không biết hai người rốt cuộc ai lợi hại hơn?”

Lời này vừa thốt ra, biểu cảm mọi người đều có vẻ hết sức quái dị. Nội tâm đồng thời nhớ tới lúc trước ở gia tộc, Hứa Tử Yên chỉ dựa vào tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ hai đột phá trong chiến đấu đã đánh cho Dương Linh Lung tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm trọng thương. Đối với sức chiến đấu của Hứa Tử Yên, bọn họ thật đúng là đánh giá không ra, ai cũng không dám nói Hứa Lân Luyện Khí kỳ tầng thứ năm nhất định có thể chiến thắng Hứa Tử Yên Luyện Khí kỳ tầng thứ ba hậu kỳ đỉnh.

Nhưng mà trong số những người này, Hứa Lân lại biết Hứa Tử Yên ẩn giấu tu vi, hơn nữa Hứa Tử Yên rõ ràng đã từng nhắc đến với hắn, tu vi nàng cao hơn hắn một ít. Thậm chí ở trong lòng Hứa Lân còn không tin tu vi Hứa Tử Yên chỉ cao hơn hắn một ít, rất có thể là cao hơn hắn rất nhiều. Vì vậy khi Hứa Lân nghe lời Hứa Thiên Lang nói, chỉ đành cười khổ than: “Ta nhất định không phải đối thủ của Tử Yên muội muội, muội ấy ở Luyện Khí kỳ tầng thứ hai đã đánh cho đệ nhất thiếu nữ thiên tài phương bắc Dương Linh Lung Luyện Khí kỳ tầng thứ năm đến trọng thương, huống chi lúc này muội ấy lại đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ ba.”

“Tử Yên tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ tu luyện thế nào vậy, vì sao tỷ có thể khiêu chiến vượt cấp?” Hứa Mai trợn tròn mắt, vừa hâm mộ vừa thắc mắc hỏi.

Hứa Tử Yên bất đắc dĩ lắc đầu, dù sao cũng không thể nói rằng tu vi chân thật của mình là Trúc Cơ kỳ? Cho nên Hứa Tử Yên đành phải nói quanh co: “Ta cũng không biết, có thể là không từ bỏ được tham vọng chiến thắng.”

Mọi người nghe xong đương nhiên đều không tin, nhưng đó là bí mật của người ta, ở tu tiên giới tra xét bí mật của người khác là điều tối kỵ, cho nên tất cả mọi người đều tự động chuyển đề tài, kể cả Hứa Mai cũng ngượng ngùng cười với Hứa Tử Yên, không nói thêm gì nữa.

“Tử Yên, dù sao chúng ta cũng không thể ở hoài trong động nhện được?” Hứa Kỳ nhẹ giọng hỏi.

“Đương nhiên không thể.” Hứa Tử Yên cười nhẹ nói: “Đến các ngươi mà còn thấy không thoải mái với cái động nhện này, thì đừng quên, ta cũng là một thiếu nữ, ta lại càng không muốn ở nơi này hơn.”

“À, muội không nói, chúng ta đúng là quên mất muội là thiếu nữ.” Hứa Kỳ đột nhiên cười nói.

“Có ý gì? Ta không giống thiếu nữ sao?” Vẻ mặt Hứa Tử Yên đau khổ hỏi.

“Giống.” Mọi người trăm miệng một lời đáp.

“Chỉ giống thôi?” Vẻ mặt Hứa Tử Yên không bằng lòng.

“Không phải giống.” Mọi người lại trăm miệng một lời đáp.

“Ta không giống?” Hứa Tử Yên bám riết không tha.

“Muội chính là thiếu nữ.” Hứa Kỳ thở dài, giơ hai tay xin đầu hàng.

“Là thiếu nữ đẹp nhất.” Hứa Mai cười hì hì nói.

“Là thiếu nữ trong số các thiếu nữ.” Hứa Mỹ Nhược vươn ngón cái với Hứa Tử Yên.

“Thiếu nữ trong số các thiếu nữ.” Mọi người trăm miệng một lời hô, hơn nữa đồng thời vươn ngón cái với Hứa Tử Yên.

“Đây là ngâm thơ à?” Hứa Tử Yên không chút tức giận nói.

“Ha ha ha…” Tất cả mọi người đều vui vẻ cười phá lên.

Đợi mọi người ngưng cười, Hứa Tử Yên mới thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Mấy ngày nay, lúc các ngươi bế quan đột phá, ta đã đi ra ngoài vài lần. Ta đã từng bắt gặp người Tây Thùy trấn Hải gia…”