Hứa Tử Yên nghiêm túc nhìn thoáng qua mọi người, nói: “Ba huynh phải giết sạch toàn bộ, không được để cho một người nào sống sót chạy trốn. Các huynh đã hiểu chưa?”

“Đã rõ.” Tất cả mọi người đều gật đầu thấp giọng đáp.

“Tử Yên, nếu Mặc Nhiễm và Kinh Ngọc kia chạy đến, vậy phải làm sao?” Hứa Lân khẽ hỏi.

“Giao cho ta, ta chỉ muốn biết, các huynh có nắm chắc tiêu diệt ba kẻ kia hay không?” Hứa Tử Yên nghiêm giọng hỏi.

“Có.” Hứa Lân thấp giọng đáp: “Chín người chúng ta với chín tấm ngũ phẩm phù đỉnh, tiêu diệt ba người tu vi Luyện Khí kỳ, không có khả năng còn có người lọt lưới.”

“Tốt, nhớ rỡ động tác phải nhanh, phải chuẩn, phải độc.”

“Rõ.” Chín người gật đầu hô nhỏ. Tuy rằng bọn họ không biết Hứa Tử Yên làm thế nào đối phó hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng bọn họ tin tưởng Hứa Tử Yên tuyệt đối sẽ không đem tính mạng bọn họ đi mạo hiểm, ở trong lòng khiếp sợ, đồng thời cũng hưng phấn chờ mong.

Hứa Tử Yên lui về sau, đồng thời cũng đỡ Lâm Nhu Nhi đến một bên. Chín người khác đều theo thứ tự đứng ở cửa vào sơn động, đạp trên phi kiếm, trong tay cầm lấy phù, sẵn sàng chuẩn bị lao ra bất cứ lúc nào. Trong lòng mỗi người lúc này đều thật khẩn trương, tuy rằng trong tay nắm ngũ phẩm phù đỉnh, biết là nổ giết ba người tu vi Luyện Khí kỳ sẽ không thành vấn đề, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tu sĩ tiêu diệt người có tu vi cao hơn mình rất nhiều, trong lòng khẩn trương là khó tránh khỏi. Dù khẩn trương nhưng đồng thời lại cảm thấy thật hưng phấn, càng muốn biết, nhà giam địa ngục Hứa Tử Yên phóng ra sẽ có bộ dạng gì.

Hai tay Hứa Tử Yên cấp tốc kết thủ ấn ở trước ngực. Từng luồng ánh sáng nhạt lộ ra từ mười ngón tay Hứa Tử Yên, ẩn xuống dưới đất. Trong giây lát, hai tay Hứa Tử Yên vừa lật, chụp xuống đất. Một vòng chân nguyên ngưng tụ thành vòng sáng dập dờn ra bốn phía. Ngay trước mắt nhóm Hứa Kỳ, dưới chân đám người trong sơn cốc, đột nhiên không hề có dấu hiệu mọc lên một căn nhà đá hoàn toàn phong bế, đem tất cả mọi người ngoại trừ ba người phập phềnh trên bầu trời nhốt vào trong.

Vào lúc thần sắc ba đệ tử Xích Dương tông ngự kiếm phập phềnh ở không trung ngây ngẩn, nhóm Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang đã bay nhanh từ sơn động xông ra ngoài. Vốn dĩ khoảng cách đã gần, lại cố ý ngự kiếm phi hành thật nhanh, nên chỉ trong nháy mắt, tổ một Hứa Lân cùng tổ hai Hứa Thiên Lang đã vọt tới gần ba đệ tử Xích Dương tông, giơ tay lên, sáu tấm ngũ phẩm phù đỉnh liền che phủ trên đầu ba tên đệ tử Xích Dương tông, cùng lúc ấy Hứa Kỳ dẫn dắt tổ ba bay thẳng tới chân trời, vọt lên phía trên ba tên đệ tử Xích Dương tông, trong tay nắm ngũ phẩm phù, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ba tên đệ tử Xích Dương tông bên dưới.

“Oành ~~ oành ~~ oành ~~ oành ~~ oành ~~ oành ~~” Sáu tấm phù lập tức nổ vang, lửa cháy cộng thêm đao gió, lập tức nổ ba tên đệ tử Xích Dương tông thành tro bụi. Ba tia kiếm quang rớt xuống, tiếng động ‘leng keng’ vang vọng trong sơn cốc, đó là phi kiếm dưới chân, cùng với ba cái túi trữ vật của ba đệ tử Xích Dương tông từ không trung rớt xuống.

Hứa Lân vung tay lên, chín người nhanh chóng quay trở về, kéo ra chín luồng tàn ảnh, vọt vào sơn động.

Vừa vào sơn động, đã thấy Hứa Tử Yên đứng ở cửa động. Cầm trong tay một vật vừa giống cung lại không giống lắm, dây cung đã kéo ra, móc trên một cái cơ quan gì đó, bên trên còn có một mũi tên ngắn phủ kín hoa văn.

“Đây là cái gì?” Hứa Lân tò mò hỏi.

“Nỏ.” Hứa Tử Yên đáp ngắn gọn, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm nhà giam địa ngục trong sơn cốc.

Chỉ hơn hai mươi giây, đỉnh nhà giam địa ngục đã nổ bùm một tiếng, một thân ảnh đánh vỡ nóc nhà giam bay ra.

“Vèo.” Ngón trỏ Hứa Tử Yên gập lại, thanh phượng hoàng phù tiễn liền bắn nhanh ra ngoài. Vừa bay ra khỏi sơn động, đã biến thành một con hỏa phượng khổng lồ, che khuất nửa bầu trời trong sơn cốc, xông đến chỗ Mặc Nhiễm. Mặc Nhiễm kia dưới uy áp của hỏa phượng, hoàn toàn mất đi hành động tự do, mắt thấy con hỏa phượng sắp cắn nuốt hắn.

“Oành ~~” Một thân ảnh lại lao ra khỏi nhà đá, đúng là Kinh Ngọc Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu. Do hắn không biết tình huống bên ngoài, nên trực tiếp vọt vào trong bụng hỏa phượng, chớp mắt biến thành tro bụi. Hỏa phượng xẹt qua nhà đá, bay tới vách núi đối diện. Nổ vang một tiếng, đâm vào vách núi. Tiếng ầm ầm không ngừng vang bên tai, vách núi đối diện lập tức sụp đổ.

“Động tĩnh quá lớn.” Trong lòng Hứa Tử Yên kinh hãi, thả người lướt đi. Chạy ra khỏi sơn động, bỏ lại một câu: “Các ngươi ở lại sơn động, không được đi ra.”

Thân hình trực tiếp lao tới nhà giam địa ngục trong sơn cốc, nhưng không đánh vỡ nhà đá giống Mặc Nhiễm và Kinh Ngọc, mà coi bức tường tựa không khí xuyên qua như thường. Hứa Tử Yên vừa tiến vào nhà giam địa ngục, toàn bộ tình huống bên trong nhà giam địa ngục đã hiện ra trong thế giới tinh thần của nàng. Tòa nhà giam địa ngục Hứa Tử Yên bố trí này tạo thành vô số nhà đá, từng cái nhà đá đều có bốn cánh cửa, nằm ở các phương hướng khác nhau. Thân hình Hứa Tử Yên nhanh chóng xuyên qua nhà giam địa ngục, phát huy thực lực Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai tới cao nhất, căn bản không đi bằng cửa, mà xuyên thẳng qua tường. Nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Lăng Tiêu đang không ngừng oanh kích nhà giam địa ngục.

Lúc bấy giờ, thế lực các phương ở trong rừng rậm Vô Tận đều thấy được hỏa phượng đỏ rực che nửa bầu trời phía trên sơn cốc, ngay sau đó là một tiếng động nổ vang rung trời. Không ai biết phát sinh chuyện gì, nhưng bọn họ vẫn lập tức ngự kiếm vọt lên trời cấp tốc bay tới hướng sơn cốc.

Trong nhà giam địa ngục.

“Là ngươi.” Đợi Lăng Tiêu thấy rõ người xuất hiện trước mặt mình là Hứa Tử Yên, thần sắc liền sửng sốt.

“Đi theo ta.” Hứa Tử Yên không có thời gian giải thích, đưa tay nắm lấy Lăng Tiêu, mang theo hắn xuyên qua vách tường bên cạnh. Lăng Tiêu để mặc Hứa Tử Yên nắm lấy cánh tay mình, trải qua việc Hứa Tử Yên thả hắn lần trước, lại cho hắn một lọ nước linh tuyền, hắn biết Hứa Tử Yên sẽ không hại hắn, nên để mặc Hứa Tử Yên lôi kéo hắn đâm vào vách tường.

Tuy rằng biết Hứa Tử Yên sẽ không vô duyên vô cớ đi đâm tường, nhưng thời điểm nhìn thấy Hứa Tử Yên mang theo mình giống như xuyên qua không khí xuyên qua vách tường kia, trong lòng Lăng Tiêu vẫn vô cùng chấn động, thầm nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ trận pháp này là nàng bố trí ra? Đây chính là cấp bậc tiêu chuẩn đại sư của tông môn, vậy nàng rốt cuộc có thân phận gì?”

Hứa Tử Yên xuyên vách tường đá này, xuất hiện trong một nhà đá khác. Một đệ tử Xích Dương tông Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một đang đổ mồ hôi đầy đầu, bất đắc dĩ và khủng hoảng quan sát bốn phía, không biết cần phải làm gì. Hứa Tử Yên lại đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, vừa vẫy tay đã khống chế được hắn, sau đó nói với Lăng Tiêu: “Bắt lấy hắn, không cần giết chết hắn.”

Lăng Tiêu cũng không nói lời nào, bàn tay to duỗi ra, túm lấy tên đệ tử Xích Dương tông kia. Hứa Tử Yên khẽ quát một tiếng: “Lên.”

Thân hình bắn lên trên, Lăng Tiêu ngầm hiểu, hai chân giẫm một cái, cũng theo sát sau đó. Không hề trở ngại chạy ra khỏi nhà giam địa ngục, Hứa Tử Yên lôi kéo Lăng Tiêu, Lăng Tiêu túm lấy tên đệ tử Xích Dương tông, nhằm phía trời cao. Ở không trung vẽ ra một quỹ tích đường cong, lao tới vách đá, xuyên qua phù trận, vọt vào trong sơn động.

Vừa vào sơn động, trên không sơn cốc liền truyền đến tiếng phi kiếm xé gió, vô số thân ảnh nối liền không dứt đáp xuống, giống như trời đổ cơn mưa sao băng. Hứa Tử Yên cùng mọi người quay đầu nhìn lại, rất nhiều thế lực đều đã chạy tới nơi này, có Tây Thùy trấn Hải gia, Nam Lâm thành Dương gia, Thương Lãng thành Chu gia, Cự Khuyết thành Hàn gia, còn có rất nhiều thế lực bọn Hứa Tử Yên không biết. Chắc là mật thám của thế lực các phương ở Tây Thùy trấn truyền tin tức về, bởi vậy, thế lực các phương lập tức nhìn thấu kế hoạch và lộ tuyến chạy trốn của nhóm Hứa Tử Yên, bèn ào ạt đuổi tới.

Hiện giờ, đã có hai mươi mấy thế lực bay đến trên không sơn cốc, trong đó còn có mấy lực lượng tông môn. Hứa Tử Yên quay đầu nhìn thoáng qua Lăng Tiêu và tên đệ tử Xích Dương tông trong tay hắn, nhẹ giọng nói:“Làm hắn hôn mê.”

Lăng Tiêu không nói hai lời, nắm lấy cổ tay tên đệ tử Xích Dương tông dùng lực một chút. Ngón tay cái nhấn một cái ngay động mạch gã kia, tên đệ tử Xích Dương tông liền ngất xỉu tại chỗ. Hứa Tử Yên vừa quay đầu nhìn bên ngoài sơn động, vừa nói với Lăng Tiêu: “Trông chừng hắn, đừng để hắn tạo ra động tĩnh.”

Lăng Tiêu khẽ ‘ừ’ một tiếng, hắn không thể không dựa theo lời Hứa Tử Yên nói mà làm. Hứa Tử Yên tha cho hắn một lần, đã cứu hắn một lần, còn cứu muội muội Nhu Nhi của hắn. Nhưng đồng thời, Lăng Tiêu cũng vô cùng tò mò về Hứa Tử Yên, trong nhà giam địa ngục, hắn thấy Hứa Tử Yên chỉ vung tay lên đã chế trụ tên đệ tử Xích Dương tông có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một, dựa theo Lăng Tiêu suy tính, Hứa Tử Yên ít nhất cũng là tu vi Trúc Cơ kỳ. Việc này không khỏi khiến hắn càng thêm tò mò về bối cảnh của Hứa Tử Yên.

Ngoài sơn cốc, bóng người ở không trung còn đang không ngừng gia tăng, thần sắc mỗi người đều nghiêm túc quan sát vách đá sụp đổ kia, dưới cái nhìn của bọn họ, có thể phóng ra loại uy lực này, nếu không phải cao thủ Kết Đan kỳ, thì cũng là thượng phẩm pháp khí. Nhưng bất kể là cái gì, đối với bọn họ mà nói, đều là một sự uy hiếp vĩ đại.

Ai nấy đều kinh hoàng nhìn vách đá sụp đổ, ánh mắt tìm kiếm bốn phía, dần dần, ánh mắt mọi người đều tập trung vào tòa nhà giam địa ngục trong sơn cốc. Tòa nhà giam địa ngục giống như một căn nhà không có cửa sổ lẳng lặng đặt ở nơi đó, lại giống như một tảng đá bốn phía vuông vức đứng sừng sững. Mọi người chăm chú quan sát một lát, cuối cùng một trưởng lão tông môn nhẫn nhịn không nổi, phóng ra pháp khí bán nguyệt trảm, mang theo một đường ánh sáng gào thét lao tới phía trên nhà giam địa ngục.

Một tiếng ầm nổ vang, bán nguyệt trảm kia nổ đỉnh nhà giam địa ngục ra một cái lỗ thủng lớn, vọt vào trong nhà giam địa ngục, lại một tiếng ầm vang lên, rồi oanh kích bay ra từ một mặt khác, xoay vòng ở không trung một cái, mới về tới tay trưởng lão tông môn kia. Đôi mày nhíu chặt của trưởng lão tông môn buông lỏng, nhưng lập tức nhíu lại thật chặt. Bởi vì ngay dưới ánh mắt hắn, hai cái lỗ thủng bị bán nguyệt trảm nổ ra đang nhanh chóng khôi phục, chỉ trong bốn năm giây, hai cái lỗ thủng bị hắn nổ ra đã biến mất, lại hóa thành một căn nhà đá không chút khe hở.

Trong sơn động, Hứa Lân dán vào tai Hứa Tử Yên truyền âm hỏi: “Tử Yên, nếu bọn họ phá vỡ trận pháp muội bố trí, cứu thoát đệ tử Xích Dương tông thì làm sao đây?”