Thân hình Lăng Tiêu vừa vặn rơi xuống bên phía đệ tử Hứa gia, Lăng Nhu Nhi từ trong đám người nhảy lên, phóng tới chỗ Lăng Tiêu. Vươn tay ôm Lăng Tiêu vào lòng. Lăng Tiêu bị Lăng Nhu Nhi tiếp ở không trung, thân thể rơi xuống cấp tốc bị chấn động, phun ra một búng máu, văng lên trên mặt Lăng Nhu Nhi.

“Ca ca.” Thân thể Lâm Nhu Nhi bay xuống, ngồi dưới đất, ôm Lăng Tiêu vào lòng. Hứa Lân và Hứa Kỳ luôn ngồi một bên khoanh chân khôi phục thương thế mở hai mắt, cũng đã khôi phục một ít. Vừa rồi thời điểm bị thương, Hứa Lân cho Hứa Kỳ cao phẩm Liệu Thương đan mà người mặt sẹo cụt tay cho hắn, lúc này Hứa Lân đã khôi phục hơn phân nửa, mà Hứa Kỳ cũng khôi phục một phần ba.

Hứa Lân đứng dậy đi tới trước mặt Lăng Tiêu, lấy ra một cao phẩm Liệu Thương đan, nhét vào miệng Lăng Tiêu, nói với Lăng Nhu Nhi: “Đem linh dịch đội trưởng đưa cho ngươi cho ca ca ngươi uống hai giọt.”

Lăng Nhu Nhi rưng rưng gật đầu, lấy ra cái bình ngọc kia, mở nắp, nhỏ hai giọt vào miệng Lăng Tiêu. Ngẫm nghĩ, lại mở miệng Lăng Tiêu lần nữa, nhỏ thêm ba giọt vào đó, rồi mới thu lại bình ngọc, ôm Lăng Tiêu vào lòng mình.

Hứa Lân nhìn thoáng qua Hứa Kỳ vẫn chưa khôi phục được mấy, nhẹ giọng nói: “Đại ca, huynh vẫn nên khôi phục thêm một chút đi.”

Hứa Kỳ lắc đầu, ánh mắt nhìn phía bên ngoài. Lúc này Hứa Hạo Thương dẫn dắt năm mươi đệ tử Hứa gia, dưới sự bảo vệ của vô số phù, vẫn cứ chết hơn mười người, nhưng đối phương bị phù oanh tạc dày đặc, chết càng nhiều.

Kỳ thực phải xét lại, bởi vốn nhân số tử thương của đối phương cũng không nhiều, sở dĩ nhiều hơn đệ tử Hứa gia, đó là bởi vì bọn họ đông người. Cùng việc song phương ném phù rõ ràng không có quan hệ trực tiếp. Nguyên nhân là song phương vào thời điểm tiếp xúc ngay từ đầu, đám người Hứa Kỳ và Hứa Lân đã ném ra số lượng phù lớn, cũng chính từ ngay thời điểm ban đầu, nhân số đối phương đã chết rất nhiều, tiếp đến mọi người đều dè dặt cẩn thận bảo trì khoảng cách, ném phù qua lại.

Mà phù ném ra thường còn chưa tới trận địa đối phương, đã bị đối phương ném ra phù phát nổ, cho nên chỉ là tình cảnh trông có vẻ náo nhiệt, chứ không chết nhiều người lắm.

Trải qua hai lần tu sĩ Trúc Cơ kỳ tự bạo cùng Hứa Lân ném ra một tấm cửu phẩm phù đỉnh, khiến mọi người đang điên cuồng thoáng chốc bình tĩnh lại. Hiện tại tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm không chết thì bị thương, tất cả đã mất đi sức chiến đấu. Trên mặt đất, tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng đều ngừng tấn công, ánh mắt phức tạp nhìn đệ tử Hứa gia bị bọn họ vây quanh. Hiện tại đệ tử Hứa gia chỉ còn lại ba mươi mấy người, Hứa Kỳ và Hứa Lân lại tiếp tục gia nhập đội ngũ. Chín đệ tử Hứa gia đào vong, đều đứng ở bên ngoài cùng, vẻ mặt trầm tĩnh, hoàn toàn không có chút sợ hãi. Trên tay mỗi người đều cầm mấy tấm ngũ phẩm phù, ngoại trừ trong túi trữ vật còn có một tấm cửu phẩm phù, thì đây đã là tấm phù cuối cùng trên người bọn họ.

Trên bầu trời, Hứa Tử Yên đứng lơ lửng ở không trung, bên người vờn quanh một trăm lẻ tám tấm phù. Nhưng một trăm lẻ tám tấm phù này đã trở nên ảm đạm mất ánh sáng, mắt thấy sắp hao hết linh khí.

Có điều, dù là như thế, tu sĩ Trúc Cơ kỳ bao vây nàng vẫn cứ không dám vội vàng tiến lên, một đám dè dặt cẩn thận vây quanh Hứa Tử Yên, ở cự ly xa oanh kích tới phù trận.

Hứa Tử Yên lúc này cũng không có cách nào tóm được bọn họ, bọn họ đều cách bản thân một khoảng cách, bản thân vừa tới gần, bọn họ liền lui về sau. Bản thân lui về sau, bọn họ liền tới gần. Không ngừng mà tiêu hao chân nguyên và linh lực phù trận của bản thân.

Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở không trung đột nhiên nhớ tới điều gì, truyền âm nói vài câu với mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Những tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác hai mắt đột nhiên tỏa sáng, Hứa Tử Yên ở trong phù trận lập tức hốt hoảng, cả người kinh sợ một trận, một dự cảm không lành xẹt ngang qua đầu.

Quả nhiên, chỉ thấy những tu sĩ Trúc Cơ kỳ này trong giây lát buông tha cho Hứa Tử Yên ở không trung, xông đến đệ tử Hứa gia trên mặt đất. Tâm tư này vừa nhìn đã hiểu ngay, chính là muốn bắt Hứa Kỳ trước, sau đó một lần tiêu diệt tất cả tu sĩ Hứa gia, rồi lại hợp lực đối phó một mình Hứa Tử Yên.

Trong lòng Hứa Tử Yên đã cảm giác được không ổn, ngay khi đối phương vừa hành động, liền hiểu rõ ý đồ của đối phương. Hai tay đột nhiên vỗ một cái, một trăm lẻ tám tấm phù tạo thành đại trận, bỗng chốc rời khỏi vị trí xung quanh Hứa Tử Yên, phủ xuống đầu hai mươi mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia.

Hai tay Hứa Tử Yên nắm chặt, quát lên một tiếng: “Bạo.”

Phù trận che phủ trên đầu hai mươi mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ phù trận nổ tung ầm ầm, tuy rằng linh lực còn thừa không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng là uy lực của một phù trận, chỉ trong chớp mắt, những tu sĩ Trúc Cơ kỳ đó đã bị lực phá hoại lan tràn cấp tốc đánh bay thân ảnh tán loạn ra phía ngoài. Trong đó có vài tu sĩ Trúc Cơ kỳ tới gần phù trận tức thì bị nổ thành cặn bã ngay tại chỗ.

Hứa Tử Yên ở không trung lại nhanh chóng lấy ra một trăm lẻ tám tấm phù, phất tay liền bày ra một tòa đại trận thêm lần nữa, phập phềnh ở xung quanh thân thể nàng. Lần này tòa đại trận hoàn toàn sử dụng cao phẩm phù, thậm chí Hứa Tử Yên còn dùng tới một ít cửu phẩm phù đỉnh.

Hứa Tử Yên vì gia tăng sức chiến đấu của mọi người, sớm đã đem phù trên người mình chia cho mọi người, đặc biệt là ngũ phẩm phù. Trên người nàng chỉ giữ lại một ít cao phẩm phù, trải qua quãng thời gian bày trận cùng oanh kích mãnh liệt, phù trên người Hứa Tử Yên cũng sắp cạn kiệt. Sau khi gom góp bày ra tòa đại trận này, trong túi trữ vật của Hứa Tử Yên chỉ còn lại hai tấm cửu phẩm phù.

Trận chiến đấu này từ lúc bắt đầu đến bây giờ, tuy rằng chỉ tiến hành trong ba mươi phút ngắn ngủi, nhưng nhân số Hứa gia quá ít, so sánh với đối phương bất kể là trên nhân số hay lực lượng đều kém xa. Cho nên đối với Hứa Tử Yên và đám Hứa Kỳ mà nói, đây chỉ là một cuộc chiến tiêu hao. Hoàn toàn dựa vào phù trong tay ngăn cản đối phương tấn công. Kể cả Hứa Tử Yên cũng bắt đầu ném ra đại lượng phù đổi lấy thời gian, mới có thể bày ra một tòa phù trận xung quanh mình. Đồng dạng, vừa rồi nếu không phải Hứa Tử Yên phát nổ tòa phù trận kia, đã cản trở đối phương có ý đồ hòng giết đệ tử Hứa gia, lại tận dụng thời gian giảm xóc, mới nhân cơ hội bày ra một tòa phù trận mới.

Hiện tại, phù trận Hứa Tử Yên bố trí ở không trung hoàn toàn triển khai, gần như toàn bộ dùng cao phẩm phù bố trí thành đại trận, phát ra uy lực hết sức kinh người. Ở không trung giống như một con quái thú ngó chừng mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ, lúc này mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại tụ họp cùng nhau, sắc mặt trầm trọng nhìn Hứa Tử Yên và phù trận phập phềnh xung quanh nàng. Vừa rồi cái phù trận kia nổ tung, làm cho bọn họ tổn thất sáu tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hiện tại đội ngũ của bọn họ chỉ còn lại mười tám người.

Bọn họ không dám tiếp tục xuống tay với đám người Hứa Kỳ, trước mặt rõ ràng có một phù trận uy lực càng thêm khủng bố, giống như một con mãnh thú chờ đợi cắn nuốt bọn họ, đang ngó chừng bọn họ. Hành động vừa rồi khiến bọn họ chết mất sáu người, bọn họ hiện tại còn làm sao dám thả lỏng cảnh giác với Hứa Tử Yên, mà đi đụng vào mấy người kia.

Lúc bấy giờ, vẫn là tu sĩ vừa rồi đột nhiên truyền âm nói cái gì đó, kế tiếp mười bảy vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác liên tục gật đầu với tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia phất tay áo một cái, liền đáp xuống dưới, bay tới chỗ một đám nữ tu sĩ Luyện Khí kỳ.

Trong phù trận, Hứa Tử Yên nhận ra phục sức nữ tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia đang mặc đúng là của Tây Thùy trấn Hải gia, nữ tu sĩ kia bay đến trước mặt một nữ tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hai, cùng nàng thấp giọng nói vài câu, nữ tu sĩ Luyện Khí kỳ kia liền gật đầu, ngự kiếm đi theo tu sĩ Trúc Cơ kỳ bay lên.

Chỉ thấy tu sĩ Luyện Khí kỳ kia vừa lên đến, liền cùng kia mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ không ngừng truyền âm nói cái gì đó. Hứa Tử Yên lúc này tiêu hao rất lớn, nhân cơ hội ăn vào hai viên Tăng Linh đan, vừa cảnh giác chăm chú quan sát đối phương vừa cố gắng khôi phục pháp lực.

Trên mặt đất, lúc này mọi người đều đã bắt đầu một khoảng thời gian điên cuồng, phù trong tay đôi bên cũng không còn thừa bao nhiêu, cho nên lúc này đều ngó chừng nhau, toàn bộ bầu trời mặt đất đều xuất hiện một khắc yên tĩnh ngắn ngủi. Không khí phảng phất như đọng lại, ép tới nỗi khiến người cảm thấy hít thở không thông.

Tu sĩ phương bắc đứng ở đối diện đám người Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang, trong lòng buồn bực và khó hiểu cực độ. Bọn họ không rõ mười người đối phương làm sao lại có nhiều phù như vậy, gần như còn nhiều hơn một ngàn người bọn họ cộng lại, chẳng lẽ đám nhóc đó đã lấy ra bảo tàng của gia tộc? Bọn họ nào biết đâu rằng, đám người Hứa Kỳ sở dĩ có được nhiều phù như vậy, chính là thu được chiến lợi phẩm từ trong túi trữ vật của gần ngàn người, hơn nữa Hứa Tử Yên mấy ngày nay chế tạo ra phù, lại chia cho bọn họ.

Không trung.

Ngay phía đối diện Hứa Tử Yên, tu sĩ Luyện Khí kỳ kia rốt cuộc nói xong. Tất cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không ngừng gật đầu, ào ào lấy ra một chồng phù từ trong túi trữ vật giao cho đệ tử Luyện Khí kỳ kia, sau đó bóng người tung bay, mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ liền chia ra đứng ở mười tám phương vị, vây quanh tu sĩ Luyện Khí kỳ kia ở trung gian.

Thấy hành động của mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hai mắt Hứa Tử Yên lập tức sáng ngời, nàng lập tức hiểu rõ đối phương tính làm gì, xem ra đệ tử Luyện Khí kỳ của Hải gia kia chắc hẳn cũng là một chế phù đại sư, hơn nữa  có lẽ cũng sẽ bố trí phù trận. Chỉ là không biết trình độ nàng ta thế nào? Nhưng nhìn hành động của đối phương, hẳn là không bằng bản thân. Bởi vì nàng ta cần mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ đến phối hợp nàng ta bày trận, mà không phải bày trận một mình, việc này đã nói lên đối phương không chỉ yếu hơn tu vi của mình, mà trên trận đạo cũng không ở cùng một cấp bậc với mình.

Hứa Tử Yên cũng không ngăn cản đối phương bày trận, một mặt, Hứa Tử Yên biết trên người mình đã không đủ phù để bày ra một tòa phù trận khác. Nếu mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ thật sự lại chia thành bốn phương tám hướng, tách ra công kích đệ tử Hứa gia trên mặt đất, nàng thật sự không biết phải làm thế nào, chẳng thà cho bọn họ một cơ hội hợp lực bày trận, như vậy cũng có thể dây dưa kiềm chế đối phương. Về mặt khác, Hứa Tử Yên cũng muốn nhìn thử đối phương rốt cuộc có thể bố trí ra dạng phù trận gì? Từ lúc xuất đạo cho tới giờ, Hứa Tử Yên còn chưa từng đấu với một phù trận đại sư nào, vì vậy nàng thật sự rất muốn thử nghiệm.