Thế đao ngút trời như trâu đất xuống biển (*), không phát huy được một nửa uy lực. Hứa Tử Yên rùng mình, vội vàng thu hồi thế đao, khống chế thân hình phù nhân khổng lồ nhanh chóng rút lui về sau.

(*) Trâu đất xuống biển: Một đi không trở lại.

“Oành ~~” Đầu vai phù nhân khổng lồ truyền đến một trận va chạm kịch liệt, nhuyễn tiên khổng lồ không hề có dấu hiệu báo trước đánh trúng đầu vai phù nhân khổng lồ Hứa Tử Yên khống chế. Thân thể phù nhân khổng lồ lại bay ra ngoài một lần nữa, Hứa Tử Yên trong phù trận phun ra một búng máu.

Bóng dáng mơ hồ xuất hiện tại nơi vừa rồi Hứa Tử Yên đứng, thân hình phù nhân khổng lồ Hải Trận khống chế dần dần hiện rõ, trên mặt phù nhân khổng lồ kia lộ ra nụ cười ấm áp mà quỷ dị, nhuyễn tiên trong tay giống như một con kim long, oai phong bừng bừng nhìn Hứa Tử Yên bị đánh bay trên không trung.

Bỗng nụ cười trên mặt Hải Trận chợt cứng đờ, bởi vì nàng thấy được phù nhân khổng lồ Hứa Tử Yên khống chế vốn dĩ đang bay chới với ở không trung, đột nhiên xoay mình một cái, thân hình chẳng những ngừng chật vật rơi xuống, mà còn nhảy vọt lên không trung hai thước, thần thái phóng khoáng tự nhiên giống như vừa rồi bị hộc máu ở không trung căn bản không phải nàng, nào đâu có dáng vẻ bị thương.

“Ngân hà đổi chiều.” Hứa Tử Yên đang ở không trung, thét dài một tiếng, giống như sao băng rớt xuống Hải Trận, ánh đao như thác nước, xẹt qua phía chân trời, đập lên đầu Hải Trận.

“Oành ~~” Mặt đất thành đống hỗn loạn, bụi đất bay mịt mù. Phù nhân khổng lồ của Hải Trận vẫn cứ không hề có dấu hiệu biến mất tại chỗ, Hứa Tử Yên vừa đáp xuống đất, hai tay liền nắm trường đao, hai mắt cảnh giác quan sát bốn phía.

“Ầm ~~” Phía sau truyền đến một luồng sức mạnh, Hải Trận vận pháp lực của phù đánh một quyền vào hậu tâm phù nhân khổng lồ của Hứa Tử Yên.

Máu tươi phun trào, ngay cả Hải Trận đứng sau Hứa Tử Yên còn nghe được tiếng máu tươi từ trong miệng phụt ra, thân thể phù nhân khổng lồ Hứa Tử Yên khống chế như chim gãy cánh, té ngã ra phương xa.

“Ha ha ~ ha ha ~ ha ha ~” Hải Trận ngửa mặt lên trời cười dài, thầm nghĩ: “Thiên tài thì có năng lực thế nào, chẳng phải vẫn bị chết ở trong tay ta đó sao, ha ha, cảm giác giẫm chết thiên tài đúng là không tệ.”

Nghĩ đến đây, trong lòng nảy sinh hào khí, thân hình nhảy lên, chạy ra khỏi phù trận, đứng ở đỉnh đầu phù nhân khổng lồ, phất ống tay áo, phủi phủi bụi đất trên người, ngửa đầu ngắm bầu trời, trưng ra vẻ mặt tiêu điều, mở miệng cất lời: “Một mình hỏi trời cao, cầu một lần thất bại, để khỏi phải tịch mịch.”

Tiệm thuốc Lang Gia, Lang Gia khoanh chân ngồi trong phòng hậu viện, biểu cảm mặc dù không có biến hóa, nhưng trong mắt lại toàn là ý cười, cả người hơi run run.

“Phá thiên trảm.” Bên tai bỗng truyền đến một tiếng quát, Hải Trận ngẩn ra, chỉ cảm thấy một đường đao sắc bén chém tới, tinh thần căng thẳng, thân thể lập tức ẩn vào trong phù trận. Thân thể phù nhân khổng lồ liền bị đánh bay. Hải Trận ở không trung tập trung quan sát, chém bay nàng đúng là người mà nàng cho rằng hẳn phải chết, Hứa Tử Yên. Lồng ngực cuồn cuộn một trận, một ngụm máu tươi liền phun ra ngoài.

Hải Trận luôn chiếm hết thế thượng phong, nhìn thấy bản thân không những bị Hứa Tử Yên đánh trúng, mà bản thân vừa rồi vẫn còn ngửa mặt lên trời hô to cao thủ tịch mịch, tuy rằng nàng đã kịp thời ẩn vào trong phù trận, không nhận phải tổn thương nghiêm trọng nào, nhưng trong lòng cũng phẫn nộ đến cực điểm.

“Phá thiên trảm.” Hứa Tử Yên khống chế phù nhân khổng lồ, sải bước nhún người, giống như từ trên cao tiến đến, một đao nghênh diện chém tới.

“Ta cho ngươi chém.” Hải Trận nhanh chóng lách qua đao phong nghênh diện mà đến, một quyền đánh vào trên mặt trái phù nhân khổng lồ Hứa Tử Yên khống chế, Hứa Tử Yên tựa như sao băng rơi xuống văng ra ngoài.

Thân thể bật lên, lại một lần nữa đứng dậy, trường đao không hề ngưng nghỉ chém tới.

“Phá thiên trảm.”

“Muốn chết.”

Phù nhân khổng lồ của Hải Trận lại đánh một quyền vào má phải phù nhân khổng lồ của Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên lại bay ra ngoài thêm lần nữa.

“Ta chém.” Hứa Tử Yên giống như chiến thần không sợ chết lại đứng dậy, không chút do dự chém tới.

“Chém con mẹ ngươi.” Hải Trận phẫn nộ bật thốt lời thô tục, trong lòng uất nghẹn cực kỳ, nghĩ bụng: “Con nhóc này là mạng bọ ngựa à? Sao đánh mãi không chết thế.” Rồi đánh tiếp một quyền lên mặt Hứa Tử Yên khống chế.

Hứa Tử Yên vừa ngã sấp xuống lại bò dậy, lắc lắc đầu, sau đó nhìn chằm chằm Hải Trận hét lớn một tiếng: “Ta lại chém.”

“Ầm ~~”

Hứa Tử Yên bay ra ngoài.

“Ta chém tiếp.”

“Ầm ~~”

Hứa Tử Yên lại bay ra ngoài. Hải Trận khống chế phù nhân khổng lồ tung mình đuổi theo phương hướng Hứa Tử Yên bay đi, tức giận mở miệng quát lớn: “Ta — cho — ngươi — chém — tiếp.”

Nhuyễn tiên trong tay quấn quanh trường đao trong tay phù nhân khổng lồ, tay trái siết chặt, vận pháp lực của phù trận đánh lên mặt phù nhân khổng lồ của Hứa Tử Yên.

“Ta — liền — chém.”

Hứa Tử Yên trừng ánh mắt đỏ thẫm, quật cường nhìn chằm chằm phía đối diện, hai tay nắm trường đao liều mạng chém về phía Hải Trận.

Chiến đấu dưới mặt đất đã sớm ngừng lại, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang cũng đã tỉnh táo từ lâu, tu vi từng người đột phá đến hậu kỳ đỉnh. Bị uy thế của hai phù nhân khổng lồ từ trên trời đánh tới mặt đất, lại từ mặt đất đánh lên trên trời làm rung động, số đệ tử Hứa gia và tu sĩ phương bắc còn lại đã sớm chia thành hai hướng tránh ra xa. Ánh mắt khẩn trương quan sát hai người khổng lồ đội trời đạp đất ở nơi đó chiến đấu.

Mỗi một lần Hứa Tử Yên ngã xuống đất, đều khiến lòng đệ tử Hứa gia đau xót.

Mỗi một lần Hứa Tử Yên bị thương, đều khiến trái tim đệ tử Hứa gia co thắt.

Mỗi một lần Hứa Tử Yên bò dậy, đều khiến hai nắm đấm đệ tử Hứa gia siết chặt.

Mỗi một lần Hứa Tử Yên quật cường, đều khiến hai tròng mắt đệ tử Hứa gia đỏ thẫm.

Mỗi một lần Hứa Tử Yên kiên trì, đều khiến nhiệt huyết đệ tử Hứa gia sôi trào.

Mỗi một lần Hứa Tử Yên giao tranh, đều khiến đệ tử Hứa gia lệ nóng doanh tròng.

Một loại tinh thần đang cắm rễ, nảy mầm trong lòng các đệ tử Hứa gia. Đó là một loại tinh thần bất khuất, một loại tinh thần ngang nhiên đối mặt với tất cả, giờ phút này, ngay tại giờ phút này, thân ảnh Hứa Tử Yên đã khắc dấu ấn thật sâu trong linh hồn mỗi một cá nhân của Hứa gia ở đây. Kể cả trong đôi mắt Hứa Đỉnh Thiên cũng lộ ra thần sắc phức tạp. Trong ánh mắt có tán thưởng, cũng có loại cảm xúc nói không rõ. Ở trong lòng hắn, vô cùng hy vọng hiện tại cùng Hải Trận đánh nhau là tôn tử Hứa Kỳ của mình.

Hứa Tử Yên thật không cam lòng, từ khi nàng tu luyện tới nay, cho tới bây giờ chưa từng chịu thiệt như vậy, để cho người khác thỏa sức chà đạp bản thân thế này. Trong lòng uất nghẹn, điên cuồng có thể đoán được. Ỷ vào bản thân có năng lực nhanh chóng khôi phục, Hứa Tử Yên hiện tại hoàn toàn dùng một loại đấu pháp liều mạng. Trong lòng nàng nghĩ rằng, kể cả ta đánh không chết ngươi, cũng muốn làm ngươi mệt chết.

Nàng ở nơi này cảm thấy uất nghẹn, nhưng Hải Trận nơi đó càng cảm thấy uất nghẹn hơn. Phải biết rằng Hứa Tử Yên chỉ có một mình, hơn nữa chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tư, bên nàng lại là một Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hai cùng mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ hợp lực bày trận. Rõ ràng Hứa Tử Yên trước mắt không phải đối thủ của nàng, nhưng lại giống như một con bọ ngựa đánh mãi không chết, cứ cầm thanh đao rách nát chém về phía mình. Nhìn nàng lần lượt bị bản thân đánh bay, lại lần lượt đứng dậy, vung đao chém mình, thần kinh Hải Trận đã sắp hỏng mất.

Nhuyễn tiên khổng lồ như linh xà quấn lên trường đao trên tay Hứa Tử Yên, đồng thời quyền trái của Hải Trận đánh lên mặt phù nhân khổng lồ của Hứa Tử Yên. Đệ tử Hứa gia dưới mặt đất đồng loạt ngẩng đầu, giống như một quyền kia là đánh vào trên mặt bọn họ, ánh mắt đau xót nhìn thân ảnh Hứa Tử Yên.

“Vèo.” Trường đao bị nhuyễn tiên trong tay Hải Trận quăng ra ngoài, giữa không trung hóa thành hai tấm phù lặng yên không một tiếng động nát vụn.

Thân hình phù nhân khổng lồ của Hải Trận chớp mắt đuổi theo Hứa Tử Yên ở không trung. Một cước đá lên ngực phù nhân khổng lồ của Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên khống chế phù nhân khổng lồ vung lên một quyền, đón đỡ cú đá của Hải Trận.

‘Ầm’ một tiếng, Hứa Tử Yên hung hăng bị đập xuống đất. Hải Trận khống chế phù nhân khổng lồ hạ xuống từ không trung, hai chân hung hăng giẫm lên mặt đất, dùng lực cực lớn đạp lên Hứa Tử Yên.

“Ầm.”

Phù nhân khổng lồ Hứa Tử Yên khống chế bị pháp lực của Hải Trận đạp xuống đất bắn ngược về hướng không trung, Hải Trận vung nhuyễn tiên trong tay, bắn nhanh tới Hứa Tử Yên trên không, lập tức cây nhuyễn tiên kia liền cấp tốc kéo dài, trói phù nhân khổng lồ của Hứa Tử Yên lại.

Hải Trận đang ở trong phù trận, giẫm chân một cái, chân phải phù nhân khổng lồ kia đồng thời hung hăng đạp xuống đất. Thân hình như một mũi tên rời cung bắn về phía Hứa Tử Yên, hai tay siết lại, giống như mãnh hổ vồ mồi, dốc sức đánh tới phù nhân khổng lồ Hứa Tử Yên khống chế vẫn còn đang ở giữa không trung.

“Oành ~~” Hứa Tử Yên bị đánh bay ra ngoài, thân thể phù nhân khổng lồ đập vào bức tường ngay ngã tư đường, đè chúng thành mảnh vụn, làm sập vô số căn nhà, sau đó nằm trong một căn nhà bị sập.

Hải Trận khống chế thân hình phù nhân khổng lồ ngừng lại, đứng ở trên đường bên ngoài căn nhà bị sập, nhìn phù nhân khổng lồ của Hứa Tử Yên bất động, thở hắt ra một hơi thật dài. Đây là trận chiến gian khổ nhất và cũng bất đắc dĩ nhất mà nàng từng trải qua. Hứa Tử Yên đánh không chết khiến nàng cảm thấy thật mệt mỏi, cho dù là nàng cùng mười tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ liên thủ bày ra phù trận cũng khiến nàng đánh đến cật lực, trong lòng cũng có cảm giác muốn gục ngã.

“Nàng đã chết hay chưa? Hẳn là đã chết rồi.”

Hai mắt Hải Trận nhìn chằm chằm phù nhân khổng lồ kia, trong lòng vậy mà có một loại cảm giác sợ hãi, sợ phù nhân khổng lồ kia lại đứng dậy một lần nữa. Hải Trận lắc đầu, muốn xóa bỏ ý nghĩ này, nhưng trong đầu luôn không ngừng thoáng hiện thân ảnh bất tử của Hứa Tử Yên lại sinh long hoạt hổ đứng bật dậy.

Hứa Tử Yên nằm ở trong phế tích đương nhiên chưa chết, có điều lần này thương tích nhận phải cũng quá nghiêm trọng, đó dù sao cũng là một kích ngưng tụ toàn lực của một cái phù trận khổng lồ, dù rằng Hứa Tử Yên cũng đồng thời bố trí phù trận.

Hứa Tử Yên vẫn không nhúc nhích nằm trong phù nhân khổng lồ, dưới thân đè nặng lên nóc nhà bị sập. Khí sinh mệnh trong đan điền không ngừng dũng mãnh tiến vào kinh mạch, chữa trị thân thể của Hứa Tử Yên. Nhưng khí sinh mệnh chảy ra từ đan điền đã không còn nhiều như ban đầu, so với trước đó yếu đi không ít. Hứa Tử Yên cảm giác được trong đan điền quặn đau từng cơn, nàng không biết rằng, bởi vì hôm nay nàng cùng Hải Trận liều mạng, thường xuyên bị thương, khí sinh mệnh màu trắng vẫn luôn vận hành trong đan điền của nàng, nhưng bởi vì quá trình liều mạng với Hải Trận, làm tiêu hao quá lớn.

Hiện tại Thái Cực đồ trên không trong đan điền đang liên tục xoay tròn, thời điểm phóng thích khí sinh mệnh màu trắng thánh khiết, đồng thời cũng phân giải ra một lượng khí thể màu đen có lực hủy diệt tương đương. Bởi vì Hứa Tử Yên luôn cần khí sinh mệnh màu trắng, cho nên khí hủy diệt màu đen này đều chồng chất ở một mẫu tại không gian trong đan điền của Hứa Tử Yên. Lúc này đã không thể dồn nén được nữa, toàn bộ trong không gian đều là khí hủy diệt màu đen, khí sinh mệnh màu trắng đã bị đè ép không phóng ra được, mắt thấy đan điền đang có dấu hiệu sắp chống đỡ không nổi…