Thấy mọi người quay sang ngó mình, Hứa Tử Yên buồn cười lắc lắc đầu, nhìn Hứa Đỉnh Thiên nói: “Gia gia, chúng ta vẫn mau rời khỏi nơi này đi.”

“Đúng, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này.” Hứa Đỉnh Thiên gật đầu tán thành: “Thừa dịp toàn bộ Lang Gia trấn còn chưa thức tỉnh, tin tức còn chưa truyền ra ngoài, chúng ta phải cách xa nơi này. Đợi đến khi tin tức truyền ra ngoài, chúng ta đã biến mất trong biển người, muốn tìm chúng ta cũng không dễ dàng như vậy.”

Ánh mắt Hứa Tử Yên nhìn lướt qua mọi người, phát hiện ngoại trừ bản thân và Hứa Hạo Lượng, những người còn lại hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương mức độ khác nhau, giống như thương thế của Hứa Đỉnh Thiên và Lăng Tiêu căn bản không phải ngày một ngày hai là có thể khôi phục.

“Xem ra phải cải trang rồi.” Hứa Tử Yên thầm nghĩ trong lòng, bỗng nhiên lóe lên suy nghĩ, bèn hỏi Hứa Kỳ: “Kỳ sư huynh, chiến lợi phẩm sau khi tu sĩ phương bắc và đệ tử tông môn chết có thu dọn hay không?”

Thần sắc Hứa Kỳ sửng sốt, tiện đà vỗ đùi nói: “Đã quên, do vội đi tìm đội trưởng, vậy chúng ta mau trở về quét dọn chiến lợi phẩm.”

Hứa Tử Yên đưa tay ngăn cản Hứa Kỳ, cười nói: “Chỉ cần đi nhặt một ít túi trữ vật cùng phi kiếm, phái mười người đi là được, trên người Hứa Lam mang theo rất nhiều túi trữ vật rỗng. Mấy người các ngươi lại đi Chu gia ở Lang Gia trấn càn quét một trận.”

“Đúng vậy, giờ phút này không càn quét, thì đợi đến bao giờ mới càn quét chứ.” Đám đệ tử đào vong Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang cười ha hả, ào ào đứng bật dậy, tiến đến Chu gia.

Đồng thời Hứa Đỉnh Thiên cũng phái mười đệ tử trở lại địa phương chiến đấu vừa rồi, đi thu dọn chiến trường. Hứa Tử Yên lại nói ý tưởng của mình với Hứa Đỉnh Thiên một lượt, Hứa Đỉnh Thiên cũng cảm thấy cải trang giả dạng là rất cần thiết. Vì thế, lại ra lệnh đệ tử còn lại, ở trong cửa hàng Lang Gia trấn chuẩn bị hai mươi mấy chiếc xe ngựa, tùy tiện lấy một ít hàng hóa, lại cầm vài bộ quần áo. Về phần Hứa Tử Yên, Hứa Đỉnh Thiên, Hứa Hạo Lượng và Lăng Tiêu thì ở lại trông chừng.

Hứa Lân đem một cái túi trữ vật giao cho Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên vận dụng tinh thần lực đảo qua, phát hiện bên trong đều là phù lục, liền gật đầu cảm ơn Hứa Lân.

Lấy ra một tấm phù chỉ, lại lấy phù bút, Hứa Tử Yên rất nhanh chế tác cho bản thân một tấm Liễm Tức phù, sau đó thu vào trong cơ thể, thoáng suy nghĩ chốc lát, đem tu vi bản thân điều tiết đến Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu.

Nhìn khí tức trên người Hứa Tử Yên từ Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba, bỗng chốc biến thành Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, Hứa Đỉnh Thiên nhẹ giọng nói: “Yên nhi, cháu có thể chế tác thêm mấy tấm Liễm Tức phù, như vậy, ta và cửu thúc cháu, còn có những đệ tử mang theo từ gia tộc đều có thể che giấu tu vi một chút. Bằng không, chỉ là một thương đội, tu vi chúng ta có hơi cao chút.”

“Dạ.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu nói: “Chúng ta cứ khởi hành trước, chúng ta vừa chạy đi, cháu vừa ở trong xe chế tác cho gia gia và mọi người, như vậy còn có thể tiết kiệm một ít thời gian.”

Hứa Đỉnh Thiên gật đầu đồng ý, quay đầu hô lên với mọi người: “Chia người thành hai nhóm, ngày đêm không ngừng chạy đi, thời điểm một nhóm đánh xe, nhóm còn lại thì ở trong toa xe chữa thương, thay phiên ngày đêm.”

Rất nhanh, mọi người đã tách thành hai nhóm, dùng dây thừng cột xe ngựa thành một chuỗi, cũng không cần quá nhiều xa phu. Người nào nên chữa thương thì chữa thương, nên đánh xe thì đánh xe, một hàng xe ngựa nện lộc cộc rời khỏi Lang Gia trấn, bắt đầu hành trình tiến về Trung Đô thành.

Trên xe ngựa, Hứa Tử Yên lấy ra một chồng phù chỉ, đặt trên bàn nhỏ trước mặt, sau đó cầm lấy phù bút. Bắt đầu chế tác Liễm Tức phù. Một canh giờ sau, Hứa Tử Yên mở cửa toa xe, gọi một đệ tử qua, đem Liễm Tức phù giao cho hắn. Đệ tử kia đương nhiên hiểu rõ ý của Hứa Tử Yên, liền cảm kích gật đầu với Hứa Tử Yên, sau đó bắt đầu phân phát Liễm Tức phù.

Đóng cửa sổ xe, Hứa Tử Yên lại bắt đầu chế tác phù. Lúc này trên người Hứa Tử Yên chỉ còn lại hai tấm cửu phẩm phù đỉnh, điều này làm cho Hứa Tử Yên trên người luôn mang theo rất nhiều phù thật không quen, cho nên Hứa Tử Yên cầm phù bút, lại bắt đầu chế tác phù các phẩm.

Ba ngày sau.

Lang Gia trấn.

“Oành ~~”

Một trận tiếng động lớn xôn xao đột nhiên đánh vỡ sự yên tĩnh bình thường, hơn nữa tiếng động càng lúc càng lớn, tựa như từ núi rừng yên tĩnh bỗng chốc chuyển hoán thành tiếng ầm ĩ của phố xá sầm uất, toàn bộ Lang Gia trấn cùng thức tỉnh lại.

Một tửu lâu vắng vẻ bất chợt bộc phát ra một trận tiếng ồn, mọi người giống như chưa hề phát sinh bất cứ sự tình gì, tiếp tục cụng ly, chỉ là cảm thấy cánh tay giống như đã lâu không cử động, rất đau nhức. Vì thế, ai nấy đều đặt chén rượu xuống, khó hiểu xoa bóp cánh tay của mình.

Một thiếu niên thư sinh tuấn mỹ xấu hổ xem xét trước ngực bản thân, chỉ thấy trước ngực hắn loang lổ vết rượu, tuy rằng đã khô, nhưng đã có một vòng tròn vàng lớn, y hệt vết đái dầm trên đệm giường.

Mà đại hán hào sảng bên kia vẫn cứ giơ một đôi chiếc đũa, ngơ ngác nhìn cọng mì sợi đã khô cứng trên bàn mình.

Đột nhiên mấy tiếng rống to truyền đến, kế tiếp bồi thêm một trận đập bàn: “Mẹ nó, chỗ các ngươi làm đồ ăn kiểu gì thế hả, đồ thiu cũng dám bưng lên. Khi dễ đại gia chưa từng tới quán ăn à? Các huynh đệ, đập cho ta.”

Kế tiếp là một trận leng keng loảng xoảng.

Một căn kỹ viện, đột nhiên một tiếng chát vang lên, một nữ tử cười duyên đẩy một đôi bàn tay to đang chộp trên mông mình ra.

Chỗ rẽ góc đường, truyền đến tiếng chó mèo sủa ầm ĩ.

Trên tiểu lâu hai tầng, một kiều nương xinh đẹp đang mắc cỡ đỏ mặt, nhìn thanh niên tuấn mỹ dưới lầu áy náy nói: “Công tử, thật xin lỗi, là ta thu quần áo không cẩn thận.”

“Không sao, tiểu nương tử.” Thanh niên tuấn mỹ ngẩng đầu mê đắm ngước nhìn lên trên, chỉ là nụ cười khiến người ta thấy có chút miễn cưỡng, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy bản thân rất mệt, cổ thật mỏi, cứ như bản thân đã ngẩng đầu đứng mấy ngày rồi vậy.

Từ Lang Gia trấn đến Trung Đô thành, nếu tính đi bằng xe ngựa thật, vậy phải mất thời gian nửa năm. Mà tháng đầu trong nửa năm này đối với đội ngũ Hứa gia là quan trọng nhất. Vì thương thế của mọi người cần một tháng trị liệu, một tháng qua đi, thương thế đã hoàn toàn khôi phục, bọn họ có thể ngự kiếm bay đi, nói vậy, chưa tới mười ngày, bọn họ đã có thể trở về Trung Đô thành.

Vào ngày thứ năm bọn họ rời khỏi Lang Gia trấn, một trận tiếng ngự kiếm xé gió truyền đến, một thân ảnh trên không xẹt qua chỗ bọn họ thật nhanh, bay về phương hướng Lang Gia trấn. Trên xe ngựa một đệ tử Hứa gia quan sát thân ảnh bay qua trên không, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng đi tới trước toa xe của Hứa Đỉnh Thiên, gõ cửa sổ xe thấp giọng nói: “Trưởng lão, người vừa rồi từ không trung bay qua hình như là Nam Lâm thành Dương gia Dương Linh Lung.”

“Hử?” Hứa Hạo Lượng ngồi chung xe với Hứa Đỉnh Thiên bất ngờ thốt lên một tiếng, có chút giật mình hỏi: “Dương Linh Lung, chẳng phải nàng bị thương sao? Mới đó đã khôi phục?”

Đệ tử kia gật gật đầu, trên mặt mang theo vẻ khiếp sợ nói: “Đúng vậy, xem bộ dạng nàng ngự kiếm phi hành, căn bản không giống bị thương, hơn nữa ta đã nhìn không thấu tu vi của nàng.”

“Ồ?” Lần này, Hứa Hạo Lượng càng thêm giật mình, bởi vì hắn biết đệ tử trước mắt này là người cùng thế hệ với hắn, một thân tu vi cũng đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ chín. Dương Linh Lung vốn dĩ tu vi cùng lắm là Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, lại bị Hứa Tử Yên đánh thành trọng thương, thật không ngờ chỉ mấy tháng ngắn ngủi trôi qua, Dương Linh Lung không chỉ khôi phục thương thế, hơn nữa thoắt cái đã khiến tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ chín cũng nhìn không ra tu vi của nàng, vậy chẳng phải nói tu vi của nàng ít nhất cũng là Luyện Khí kỳ tầng thứ mười?

Thần sắc Hứa Đỉnh Thiên cũng hoảng hốt, hắn không chỉ lo lắng cảnh giới Dương Linh Lung tăng trưởng nhanh như vậy, mà càng lo lắng nhiều hơn là, Dương Linh Lung sẽ xuất hiện một mình ở nơi này ư? Nói không chừng nàng chỉ là một tiên phong, phía sau nàng còn có cả đội quân Dương gia.

Hiện tại, bọn họ vừa mới rời khỏi Lang Gia trấn năm ngày, thương thế rất nhiều người đều chưa khôi phục, nếu đúng lúc này bị phát hiện, vậy quả thực là một hồi tai nạn. Hứa Đỉnh Thiên thoáng suy nghĩ một lát, nói với đệ tử kia: “Ngươi đi thông báo cho mọi người, dặn mọi người điều tiết tu vi đến cảnh giới Hậu Thiên, sau đó sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.”

Hứa Đỉnh Thiên truyền đạt mệnh lệnh xuống, bao gồm Hứa Tử Yên, mỗi người đều điều chỉnh tu vi của mình đến Hậu Thiên, về phần cấp bậc, vậy thì hoàn toàn tùy vào ý muốn cá nhân. Chỉ có Hứa Đỉnh Thiên và Hứa Hạo Lượng điều tiết tu vi của mình đến Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, một cái thương đội lớn như vậy, dù sao cũng phải có một hai tu sĩ Luyện Khí kỳ.

Một ngày trôi qua, Dương Linh Lung vẫn không trở về. Hai ngày trôi qua, vẫn không thấy Dương Linh Lung đâu. Hứa Tử Yên suy đoán Dương Linh Lung đang ở trong Lang Gia trấn tiến hành điều tra, nhưng đó chính là bút tích của Lang Gia, nàng có năng lực điều tra ra cái gì? Khóe miệng Hứa Tử Yên xẹt qua một tia châm chọc.

Ngày thứ tư, cũng chính là ngày thứ chín đám người Hứa Tử Yên rời khỏi Lang Gia trấn, thân hình Dương Linh Lung lại một lần nữa xuất hiện trên không đoàn xe Hứa gia. Hứa Tử Yên nghĩ bụng: “Hay là mình dứt khoát xông lên giết chết nàng, không biết nàng hiện tại là tu vi gì, lần trước bị thương nặng như vậy, nàng mới đó đã khôi phục, chẳng lẽ Nam Lâm thành Dương gia có linh đan diệu dược gì?”

Hứa Tử Yên ở trong toa xe ngẩng đầu quan sát Dương Linh Lung trên không, hai mắt hóa thành một màu xanh thẳm, đó là nàng đã luyện thành mắt Côn Bằng. Xuyên thấu qua đỉnh xe ngước nhìn Dương Linh Lung, Hứa Tử Yên lập tức kinh hãi. Vội vàng thu hồi ánh mắt, trong lòng mờ mịt khó hiểu.

“Kia… Dương Linh Lung sao lại bỗng chốc trở thành Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư?”

Thành thử, Hứa Tử Yên cũng không dám manh động. Bản thân là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba cũng không thể cam đoan nhất định có thể giết chết Dương Linh Lung Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư, huống chi tu vi Dương Linh Lung đề cao quỷ dị, ai biết nàng còn có tất sát kỹ gì không, cho nên Hứa Tử Yên đành phải thành thật thu liễm khí tức bản thân, tránh ở trong toa xe.

Trên bầu trời, thần sắc Dương Linh Lung mang theo sợ hãi và sốt ruột. Nàng không biết vì sao tu sĩ các gia tộc phương bắc đều đồng loạt biến mất trong Lang Gia trấn, nàng cũng đã mất hai ngày điều tra quanh Lang Gia trấn, nhưng không ai hay biết, chỉ là có người nói cho nàng ở trấn tây đã từng phát sinh chiến đấu, nàng chạy đến trấn tây xem thử, thì thấy nơi đó có rất nhiều thi thể, mặt đất đỏ thẫm, nhưng lại không có thi thể đám người Hứa Tử Yên.

Rơi vào đường cùng, Dương Linh Lung biết chuyện này phải nhanh chóng báo cho phụ thân của mình. Vì thế, liền rời khỏi Lang Gia trấn, lại ngự kiếm như gió bay chớp giật tiến về phương hướng Nam Lâm thành. Lúc này, phát hiện thương đội phía dưới do đám người Hứa Tử Yên giả trang, trong lòng Dương Linh Lung lóe lên một tia hoài nghi…