Lòng Hứa Tử Yên lúc này rất loạn. Vốn dĩ thời điểm mình mới đến nơi đây, vào lúc mình chưa thích ứng với mọi thứ, bản thân lại nhỏ yếu như vậy, gặp được một người đối xử tốt với mình, trong lòng quả thực có lăn tăn một tia gợn sóng. Đó là một loại cảm giác khát vọng được che chở vào thời điểm bất lực bàng hoàng.

Hơn nữa ngay lúc nguy hiểm nhất ở Thông U cốc, Hứa Lân đưa phù hộ thân cho mình, cũng quả thực khiến mình động lòng. Nhưng mà, đến khi biết bản thân và Hứa Lân là đường huynh muội ruột thịt, hai người đồng loạt vung kiếm chặt đứt một tia tình duyên này. Hiện thời lại nói cho nàng, giữa nàng và Hứa Lân không có chút quan hệ huyết thống, việc này bảo nàng làm sao tiếp nhận nổi?

Nhìn Hứa Tử Yên lặng im, thần sắc Hứa Hạo Nhiên hơi sửng sốt, lấy hiểu biết của hắn về Hứa Tử Yên và Hứa Lân, hắn vốn tưởng rằng chỉ cần bản thân đề xuất, Hứa Tử Yên nhất định sẽ đáp ứng. Làm người từng trải, hắn đương nhiên sớm nhìn ra Hứa Lân có tình cảm với Hứa Tử Yên, mà Hứa Tử Yên tựa hồ cũng có hảo cảm với Hứa Lân.

Ở trong lòng Hứa Hạo Nhiên, hắn cho rằng chỉ cần Hứa Tử Yên gả cho Hứa Lân, bất kể tương lai Hứa Lân có tiến vào Thái Huyền tông hay không, Hứa Lân dù sao cũng là bản thân một tay nuôi lớn, lòng trung thành của nó đối với Hứa gia cùng bản thân nhất định sâu hơn Hứa Tử Yên rất nhiều. Chỉ cần vướng bận Hứa Lân, tương lai Hứa Tử Yên tuyệt đối sẽ trung với Hứa gia. Cho nên, đoạn nhân duyên giữa Hứa Tử Yên và Hứa Lân đối với tương lai Hứa gia hết sức quan trọng. Vì thế, Hứa Hạo Nhiên khẽ ho một tiếng, thấy Hứa Tử Yên ngẩng đầu nhìn lại, liền hơi cười nói: “Yên nhi, con sắp gia nhập Thái Huyền tông, mà tư chất Lân nhi cũng tương đương không tệ, bây giờ đã là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, so với đệ nhất thiên tài phương bắc Dương Linh Lung lúc trước còn xuất sắc hơn. Với xu thế phát triển hiện giờ của nó, thành tựu tương lai nhất định sẽ không kém. Nếu hai đứa đều tiến nhập Thái Huyền tông, chỉ cần vài năm, hai đứa sẽ trở thành con cưng của Thái Huyền tông, tiền đồ vô lượng. Hai đứa nắm tay tu tiên, du lịch thiên địa, làm một đôi thần tiên quyến lữ, không biết sẽ khiến bao nhiêu người ao ước.”

Thấy Hứa Tử Yên vẫn không mở miệng nói chuyện, Hứa Hạo Nhiên dừng một chập, tiếp tục khai thông: “Quan trọng hơn là, Thái Huyền tông đối với con là một địa phương hoàn toàn xa lạ, con và Lân nhi kết thành quyến lữ, liền có thể chiếu cố lẫn nhau.”

Hứa Tử Yên hơi cúi đầu, trong lòng rối loạn dần dần ổn định. Nhắm hai mắt lại, Hứa Tử Yên nỗ lực ép tâm trạng mình trở nên bình tĩnh. Nàng tự hỏi lòng mình, nàng rốt cuộc có yêu Hứa Lân hay không? Hứa Tử Yên thừa nhận mình có chút thích Hứa Lân, thế nhưng cũng tuyệt đối không đạt đến mức độ phải gả cho Hứa Lân. Huống hồ sau này lại bởi vì quan hệ huyết thống, chặt đứt tơ tình, hiện tại làm sao có thể quay lại quá khứ? Thời gian đã xóa nhòa một phần rung động xưa kia. Một phần tình cảm nam nữ ấy đã sớm biến mất, biến thành tình cảm huynh muội. Cho dù hôm nay biết giữa mình và Hứa Lân không có chút quan hệ huyết thống, tâm trạng từ lâu đã không còn phập phồng như lúc trước.

Kỳ quái là, lúc này một thân ảnh khác xông vào tâm trí Hứa Tử Yên, cũng chính là Lăng Tiêu. Hứa Tử Yên vẫn cứ nhắm mắt lại, suy nghĩ chuyển về hướng Lăng Tiêu, suy xét bản thân vì sao vào ngay lúc này lại nhớ tới Lăng Tiêu. Chẳng lẽ trong lòng mình có bóng dáng Lăng Tiêu? Người bản thân thích là Lăng Tiêu?

Suy tư một lát, Hứa Tử Yên âm thầm lắc đầu. Bản thân đối với Lăng Tiêu không có phần cảm tình kia, tuy rằng thời điểm bản thân và Lăng Tiêu ở cùng nhau phối hợp giết người vô cùng ăn ý, nhưng trong lòng mình lại không có loại cảm giác ấy. Sở dĩ trong đầu xâm nhập bóng dáng Lăng Tiêu, đó là bởi vì câu nói của Lăng Tiêu lúc ly biệt, câu sẽ quay lại tìm mình kia, còn có tiếng tẩu tử mà Lăng Nhu Nhi gọi mình.

Bản thân thích Hứa Lân ư?

Thích.

Bản thân thích Lăng Tiêu ư?

Thích.

Nhưng lại không phải loại thích ấy, không phải cái loại tình cảm giữa nam và nữ, loại thích này chính là một loại bằng hữu tốt, đồng đội tốt, chiến hữu tốt. Loại thích này không có gì khác việc thích Hứa Thiên Lang, Hứa Mai, Hứa Lam, Hứa Mỹ Nhược.

Vậy tương lai có biến thành loại thích kia không? Sẽ biến thành loại tình cảm nam nữ kia không?

Không biết.

Có điều, Hứa Tử Yên có thể xác định rằng, bản thân hiện tại không muốn gả cho Hứa Lân, không có phần cảm giác kia, chính nàng cũng không vượt qua được một cửa trong lòng mình. Đồng thời, Hứa Tử Yên cũng hiểu rõ. Lúc này, nếu bản thân bỏ lỡ Hứa Lân, như vậy Hứa Hạo Nhiên sẽ không đem phần bí mật này nói cho Hứa Lân nghe, có lẽ nàng và Hứa Lân vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nữa. Tuy vậy, Hứa Tử Yên đã nghĩ rõ ràng mọi thứ, vẫn dứt khoát mở mắt, ngẩng đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên, nhẹ giọng nhưng ngữ khí lại cực kì kiên quyết nói: “Đại bá, con không muốn gả cho Lân sư huynh. Bất kể giữa bọn con không có quan hệ huyết thống, bọn con vẫn là huynh muội.”

Hứa Tử Yên vừa nói như thế, Hứa Hạo Nhiên lập tức sửng sốt. Trầm mặc nửa ngày, vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên bảo: “Yên nhi, con và Lân nhi bình thường…”

“Đại bá.” Hứa Tử Yên cắt ngang lời Hứa Hạo Nhiên: “Tình cảm giữa con và Lân sư huynh cũng như các sư huynh muội khác, không có gì khác biệt.”

Nội tâm Hứa Hạo Nhiên chìm xuống, nhưng vẫn không cam lòng. Vì thế, liền hơi trầm mặt, nghiêm giọng nói: “Yên nhi, chuyện này con không làm chủ được. Tục ngữ nói, lệnh cha mẹ, lời mai mối. Con trở về đi, chuyện này ta sẽ đi nói với cha mẹ con.”

Nghe lời nói của Hứa Hạo Nhiên, Hứa Tử Yên lập tức hiểu rõ tâm tư Hứa Hạo Nhiên. Vừa rồi nàng còn chưa nghĩ đến phương diện khác, chỉ cho rằng Hứa Hạo Nhiên thấy bản thân và Hứa Lân từng có một tia ái muội, cũng là vì tốt cho bản thân và Hứa Lân, nên muốn thúc đẩy một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Nhưng mà, hiện giờ Hứa Hạo Nhiên biểu hiện ra thái độ cường ngạnh, căn bản là muốn gán ghép bản thân và Hứa Lân lại với nhau, tộc trưởng vì sao phải làm như vậy? Thông minh như Hứa Tử Yên, chỉ cần thoáng suy xét, liền lập tức hiểu rõ ngọn nguồn.

Cơn phẫn nộ trong lòng không thể đè nén tuôn trào, hắn coi Hứa Tử Yên ta trở thành cái gì? Có thể tùy tiện cầm đến cầm đi? Có thể tùy tiện an bày vận mệnh của ta? Giờ khắc này, Hứa Tử Yên nổi lên ý phản nghịch mãnh liệt, đừng nói hiện tại nàng đã không có phần cảm tình kia với Hứa Lân, cho dù có, Hứa Tử Yên cũng sẽ không chút do dự chặt đứt. Đây là tính cách của Hứa Tử Yên.

Vận mệnh của ta, ta làm chủ.

Ngẩng đầu, nhìn thẳng Hứa Hạo Nhiên, ánh mắt trở nên lạnh băng. Chạm đến ánh mắt lạnh lùng của Hứa Tử Yên, Hứa Hạo Nhiên bỗng chốc phản ứng lại. Vị đối diện này là ai chứ? Đó là người tính tình quật cường, cực kỳ có chủ kiến, nếu ai dám khi nhục nàng, lấy cường quyền áp chế nàng, nàng sẽ không tiếc tất cả rời bỏ gia tộc. Hơn nữa quan trọng nhất là, Hứa Tử Yên còn cố tình có thực lực ấy.

Lúc trước Hứa Hạo Lượng là vì muốn áp chế Hứa Tử Yên, đoạt lấy công pháp của nàng, mới khiến Hứa Tử Yên nổi bão, mà kết quả cuối cùng cũng là Hứa Hạo Lượng chịu thua. Giờ đây bản thân lại muốn khống chế vận mệnh của Hứa Tử Yên. Việc này so với Hứa Hạo Lượng lúc trước còn nghiêm trọng hơn, Hứa Tử Yên làm sao có thể nhẫn nhịn được?

Nhìn ánh mắt đối phương, Hứa Hạo Nhiên chỉ biết nàng sắp nổi bão, trong lòng hối hận vô cùng. Chuyện này nếu xử lý không tốt, chỉ sợ Hứa Tử Yên sẽ không bao giờ để ý tới Hứa gia nữa, dù sao bây giờ Hứa Tử Yên đã là đệ tử Thái Huyền tông, đã có nơi rất tốt để đi. Gia tộc đối tốt với nàng, nàng còn có thể nghĩ cho gia tộc, nếu gia tộc không tốt với nàng, về sau nàng liền không chút do dự chặt đứt quan hệ cùng gia tộc. Dù sao Hứa Tử Yên mới tiến vào gia tộc chưa đến một năm, còn chưa hoàn toàn dung nhập Hứa gia, vả lại Hứa gia quả thực không có trợ giúp Hứa Tử Yên được bao nhiêu.

Hứa Hạo Nhiên giờ phút này hận không thể tát cho bản thân một cái. Đây không phải là ép Hứa Tử Yên hướng ra bên ngoài sao? Người ta không đồng ý thì không đồng ý, bản thân về sau lại từ phương diện khác quan tâm Hứa Tử Yên nhiều thêm, kéo gần quan hệ đôi bên là được, cần gì phải dùng nhân duyên khống chế Hứa Tử Yên? Cần gì phải bắt ép dựa theo ý muốn của bản thân? Nếu chọc giận đối phương, thật vất vả thông qua lần đào vong này khắc sâu ấn tượng về gia tộc có nguy cơ sẽ bị mình phá hủy, đây chẳng phải là bản thân rảnh rỗi quá đi tìm việc đấy sao?

Giờ phút này, giọng nói lạnh lùng của Hứa Tử Yên nhẹ nhàng vang lên: “Đại bá, chuyện này ta đã quyết định, ta không hy vọng ngài lại đi quấy rầy phụ mẫu ta.”

Hứa Hạo Nhiên thở ra một hơi thật dài, trong lòng thầm thấy may mắn: “May mà nàng còn gọi mình đại bá, không giống lần trước gọi thẳng tộc trưởng, xem ra còn chưa tới tình trạng không thể cứu vãn.”

Vì thế, Hứa Hạo Nhiên vội vàng trưng ra nụ cười hiền lành, dịu giọng nói: “Yên nhi, con đừng hiểu lầm. Đây là chuyện của chính con, đại bá đương nhiên sẽ không ép con. Vừa rồi chỉ là cảm thấy con còn quá trẻ tuổi, có một số việc khó tránh khỏi suy nghĩ không chu toàn, nên mới muốn đi thương lượng với cha mẹ con một chút, đến lúc đó một nhà ba người bọn con mới dễ dàng thương lượng, như vậy sẽ càng chu toàn hơn.”

“Không cần, chuyện của ta ta làm chủ.” Ngữ khí Hứa Tử Yên vẫn lạnh lùng.

“Đương nhiên, đó là đương nhiên.” Hứa Hạo Nhiên có chút ngượng ngùng nói: “Chuyện của con do con làm chủ, đại bá cũng chỉ là có ý tốt mà thôi.”

“Cám ơn.” Hứa Tử Yên thấy Hứa Hạo Nhiên đã đáp ứng chuyện này do bản thân làm chủ, liền khép hờ mi mắt, lẳng lặng ngồi tại chỗ.

“Yên nhi, nói như vậy, chuyện hôm nay con cứ quên đi, đừng nói với bất cứ ai, thân thế Lân nhi trước tiên vẫn cứ giấu diếm đã.”

“Dạ, đại bá.”

“Ba ngày tới, cố gắng nghỉ ngơi, đại hội Trung Đô thành sắp đến rồi.”

“Dạ, đại bá.”

“Được rồi, con đi nghỉ ngơi đi.”

“Dạ, đại bá, Yên nhi cáo từ.”

Hứa Tử Yên từ trong nhà Hứa Hạo Nhiên đi ra, tâm trạng có chút bực bội. Lúc này trời đã tối, Hứa Tử Yên men theo đường đá chậm rãi đi tới.

Bất tri bất giác ngẩng đầu ngước nhìn Phiêu Tuyết phong, chỉ thấy trên Phiêu Tuyết phong chớp động ánh đỏ, Hứa Tử Yên biết đó là Hứa Lân đang luyện công. Khẽ thở dài một tiếng, là vì thân thế Hứa Lân, cũng là vì tình cảm biến hóa giữa hai người.

Sau cuộc nói chuyện hôm nay với Hứa Hạo Nhiên, tâm tình Hứa Tử Yên có chút chán nản, trái tim luôn tự do tự tại, liền hơi nặng nề. Lúc này, đã vào hạ. Trên cây truyền đến tiếng chim hót, khiến trong lòng Hứa Tử Yên nhiều thêm một tia phiền chán. Bèn dứt khoát ra khỏi đại môn gia tộc, đi dạo trên đường cái Trung Đô thành.