Ở trước đội ngũ đệ tử phủ thành chủ Lý gia, đội trưởng là con trai của Lý Vạn Bằng, Lý Nộ. Đội trưởng đứng đầu đội ngũ đệ tử Tiêu gia là con trai của Tiêu Như Quy, Tiêu Mãnh. Đội trưởng đứng đầu đội ngũ đệ tử Ngô gia là con trai của Ngô Mông, Ngô Thiên.

Mấy người trẻ tuổi này càng không biết tiết chế, tuy rằng đứng thẳng tắp ở sau trưởng bối từng người, nhưng cặp mắt kia lại không chút nào che giấu sát ý trừng đệ tử Hứa gia. Đặc biệt là Lý Nộ đã từng nổi lên xung đột với Hứa Tử Yên, ánh mắt đảo qua trên người Hứa Tử Yên, lúc hắn thấy rõ tu vi Hứa Tử Yên chỉ có Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, trong mắt xẹt qua một tia khinh miệt, len lén vươn ngón út vẫy vẫy Hứa Tử Yên, sau đó lại nhẹ nhàng xẹt qua cổ mình, dùng khẩu hình nói: “Ngươi chết chắc rồi.”

Hứa Tử Yên tự nhiên thấy được động tác của Lý Nộ, nhưng vẻ mặt Hứa Tử Yên lại không có chút biến hóa, giống như căn bản không nhìn thấy biểu cảm của Lý Nộ. Hơi khép hờ mắt, không nhìn mọi thứ xung quanh, phảng phất như đang ngủ.

Tiêu Mãnh cùng Ngô Thiên tự nhiên cũng phát hiện Lý Nộ khiêu khích Hứa Tử Yên, thấy gương mặt không hề có chút phản ứng của Hứa Tử Yên, nhìn lại Lý Nộ càng thêm tức giận, tuy rằng bọn họ là người chung một phe, cũng ở trong lòng cười trộm Lý Nộ không ngừng.

Đợi bốn tộc trưởng ra vẻ thân thiết, trong lòng lại hết sức giả dối khách sáo một phen, bốn gia tộc chậm rãi tiến về phương hướng thử luyện cốc. Bởi vì đệ tử thử luyện còn có đệ tử Hậu Thiên, cho nên cũng không ngự kiếm bay đi, mà đi bộ tới thử luyện cốc. Mất cả một ngày, vào thời điểm mặt trời lặn lúc hoàng hôn, rốt cuộc cũng tới được thử luyện cốc trong Thương Mang sơn mạch.

Bốn tộc trưởng đứng ở cửa vào thử luyện cốc, chia thành bốn phương vị, sau đó từng người đánh ra một bộ thủ quyết, bốn tộc trưởng hét lớn một tiếng, cửa thử luyện cốc cuồn cuộn sương mù một trận, lui về bốn phía, lộ ra một cái thông đạo hướng vào cốc.

Dựa theo thứ tự thành tích lần thử luyện trước, Hứa gia xếp thứ nhất, Lý gia thứ hai, Tiêu gia thứ ba, Ngô gia thứ tư, theo thứ tự tiến vào thử luyện cốc.

Sau khi tất cả đệ tử đều đã tiến vào thử luyện cốc, cái thông đạo kia dần khép lại. Hoàn toàn ngăn cách thử luyện cốc với bên ngoài, đôi bên nhìn không thấy cũng không nghe được nhau.

Đợi đại trận thử luyện cốc hoàn toàn phong bế, Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông mỉm cười đi tới chỗ Hứa Hạo Nhiên, mơ hồ muốn đem Hứa Hạo Nhiên bao vây ở giữa. Đã đoán được khả năng đối phương sẽ gây bất lợi cho bản thân, Hứa Hạo Nhiên sao có thể để ba người họ bao vậy, cười sang sảng nói: “Ba vị hảo huynh đệ, ca ca trong nhà còn có việc, không rảnh hầu các ngươi.”

Dứt lời, thân hình phóng lên không trung, thời khắc còn chưa bị ba người đối phương bao vây, đã phi lên trời, bay về phương hướng Trung Đô thành.

Vẻ mặt Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông sửng sốt. Bọn họ ngàn tính vạn tính cũng không tính đến Hứa Hạo Nhiên sẽ lập tức bứt ra chạy đi. Ba người sửng sốt chưa đến một giây liền bỗng chốc phản ứng lại, một đám hô lớn: “Hạo Nhiên huynh, chờ đấy, bọn ta có chuyện muốn nói.” Vừa hô vừa bay lên không trung, cấp tốc truy đuổi Hứa Hạo Nhiên.

“Ha ha ha…” Hứa Hạo Nhiên cười lớn nói: “Ba vị hảo huynh đệ, có chuyện gì về sau rồi nói, lão tẩu tử nhà các ngươi còn đang ở nhà chờ ta về đấy, hai bọn ta còn có việc quan trọng phải làm, ha ha ha…”

“Hạo Nhiên huynh, chuyện của huynh và tẩu tử có quan trọng cỡ nào thì vẫn dừng lại trước đã, chúng ta thật sự có chuyện muốn thương lượng với huynh.”

Hứa Hạo Nhiên bay vút phía trước vẫn cười tiếp lời: “Ta cùng tẩu tử các ngươi có chuyện rất quan trọng phải làm, chúng ta còn có rất nhiều mây chưa xem, rất nhiều hoa chưa ngắm. Lão tẩu tử các ngươi đang đợi ta trở về cùng nàng xem mây ngắm hoa, đây là chuyện quan trọng nhường nào chứ, ha ha ha…”

Hoàng hôn.

Ánh tà dương đỏ rực như máu.

Toàn bộ dấu chân trên đường cái Trung Đô thành đều biến mất, đến mức có thể giăng lướt bắt chim. Tựa hồ người trong Trung Đô thành đều dự cảm được điều gì, từng nhà khép chặt cửa sổ, ngay cả đèn cũng đều dập tắt.

Một trận cuồng phong thổi qua, cuốn lấy lá rụng bay đầy trời trên không ngã tư đường, trông vô cùng hiu quạnh.

Đột nhiên, từ ba phương hướng Trung Đô thành. Từng hướng xuất hiện một điểm đen, chia thành hai bộ phận trên trời và dưới đất nhanh chóng tiến về phía tổ địa Hứa gia. Chỉ trong chớp mắt đã nhét đầy cả ngã tư đường thông đến Hứa gia.

Ở ba phương hướng trên không, bay đằng trước là ba lão giả râu tóc bạc trắng, mỗi người rõ ràng đều có tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu trung kỳ đỉnh. Ở sau bọn họ là đông nghìn nghịt tu sĩ Luyện Khí kỳ, bên dưới bọn họ, trên đường là mênh mông vô bờ đệ tử Hậu Thiên, bộ pháp chỉnh tề tiến đến tổ địa Hứa gia.

Trong thử luyện cốc.

Bốn tu sĩ Trúc Cơ kỳ Hứa Hạo Lượng, Lý Vạn Bảo, Tiêu Như Tinh và Ngô Việt đứng tại cửa vào sơn cốc, ở nơi đó có một ngôi đình hóng mát. Bốn người chậm rãi đi tới đình hóng mát ngồi xuống, mỗi người đều lặng thinh, nhắm mắt ngồi tại chỗ dưỡng thần.

Mà các đệ tử trong bốn gia tộc đang đi vào thử luyện cốc, dựa theo thói quen dĩ vãng, từng đệ tử gia tộc vừa tiến vào thử luyện cốc, liền phân thành mấy tiểu tổ, bắt đầu tranh đoạt hái thảo dược. Có điều, đám người họ đã được gia tộc báo cho biết mấy gia tộc khác của Trung Đô thành, lần này trong thử luyện rất có thể sẽ có âm mưu. Mà lần này đội trưởng dẫn đội Hứa Tử Yên càng cho rằng Lý gia, Tiêu gia và Ngô gia sẽ có hành động nhằm vào Hứa gia.

Cho nên, Hứa Tử Yên căn bản không tách các đệ tử trong gia tộc ra, mà tụ lại một chỗ, hơn nữa muốn bọn họ đề cao cảnh giác.

Còn đệ tử ba gia tộc Trung Đô thành có nhiệm vụ tiêu diệt đệ tử thử luyện của Hứa gia tự nhiên lại càng không tách ra, bọn họ mơ hồ chia thành ba phương hướng, bao vây đệ tử Hứa gia ở bên trong, cùng nhau tiến vào chỗ sâu của thử luyện cốc.

Trong Trung Đô thành, người ba gia tộc tề tụ ở ngoài đại môn tổ địa Hứa gia, ba lão tổ Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu trung kỳ đỉnh liếc nhìn nhau một cái, gật đầu mỉm cười với nhau. Quay đầu nhìn phía đại môn Hứa gia, vẻ mặt liền sửng sốt.

Bởi vì ở trước đại môn Hứa gia, lúc này đang khép chặt, không có một ai thủ vệ, toàn bộ Hứa gia hoàn toàn yên tĩnh.

Ba lão tổ lại nhìn nhau lần nữa, trong mắt đều để lộ ý cười. Thầm nghĩ trong lòng, có lẽ người Hứa gia đã biết đám người mình vây quanh bọn họ, mà tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên của Hứa gia cùng cao thủ đương đại thứ hai Hứa Hạo Lượng cũng không ở trong phủ, một đám đều bị sợ hãi. Lúc này hẳn là đang chạy tới thông báo cho lão tổ Hứa gia.

Dù vậy, bọn họ cũng không lập tức khởi xướng tiến công Hứa gia, mà dựa theo kế hoạch trước đó chờ Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông mang theo đầu Hứa Hạo Nhiên trở về. Như thế, một phương diện biểu thị lực lượng mạnh mẽ của phe mình. Mà một phương diện khác là cầm đầu Hứa Hạo Nhiên cũng có thể gia tăng sĩ khí cực lớn cho phe mình, đả kích sĩ khí Hứa gia. Do đó, người ba gia tộc lẳng lặng đứng ở bên ngoài tổ địa Hứa gia, thần thái cực kỳ thoải mái.

Lối về Trung Đô thành ở không trung, Hứa Hạo Nhiên vẫn đang gấp rút phóng đi. Đằng sau hắn là Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông thở hổn hển, một đám vừa đuổi theo Hứa Hạo Nhiên vừa chửi ầm lên.

Bởi vì Hứa Hạo Nhiên đã đạt tới Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba hậu kỳ, tốc độ phi hành đương nhiên cực nhanh, mà Tiêu Như Quy và Ngô Mông cùng lắm là Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai, làm sao có thể đuổi kịp Hứa Hạo Nhiên. Vì thế liền dần dần kéo ra khoảng cách. Ngược lại Lý Vạn Bằng cũng là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba hậu kỳ, càng ngoan cố, liền cùng Hứa Hạo Nhiên dần dần kéo gần khoảng cách. Căn bản hắn và Hứa Hạo Nhiên chính là chân trước chân sau bay trên không trung, hai người kéo gần lại, gần như chỉ vươn tay là chạm đến.

Trong thử luyện cốc, đệ tử ba nhà nhẫn nại bước theo đệ tử Hứa gia, bọn họ đều nhận được thông báo, nói là đệ tử Hứa gia đã bị hạ Ma Tiên tán pha trong rượu. Tuy rằng vì không để Hứa gia chưa kịp tiến vào thử luyện cốc liền phát tác, để tránh tiết lộ kế hoạch, cho nên lượng dược hạ rất nhẹ, nhưng theo luyện dược sư trong gia tộc phán đoán, sau nửa canh giờ từ lúc tiến vào thử luyện cốc sẽ phát tác. Cho nên, bọn họ đều có vẻ hết sức nhẫn nại, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt trào phúng như xem người chết nhìn đệ tử Hứa gia.

Phương hướng thông tới Trung Đô thành, Lý Vạn Bằng lật tay phóng ra một bàn tay to ấn chụp lấy cổ Hứa Hạo Nhiên. Hứa Hạo Nhiên bất đắc dĩ đành phải phóng sang bên cạnh, Lý Vạn Bằng liền vượt qua Hứa Hạo Nhiên, quay người ngăn cản Hứa Hạo Nhiên, điên cuồng công kích, miệng cuồng tiếu hô quát: “Hứa Hạo Nhiên, hôm nay là thời khắc diệt vong của Hứa gia các ngươi, ha ha ha…”

“Chúng ta chờ đợi ngày này thật lâu rồi, ha ha ha…” Sau lưng Tiêu Như Quy và Ngô Mông cũng đuổi tới, cười lớn vây công Hứa Hạo Nhiên.

Trong thử luyện cốc.

Thời gian trôi qua thật mau, trong quá trình đệ tử bốn gia tộc không ngừng hành tẩu về chỗ sâu của thử luyện cốc, nửa canh giờ đã vụt qua. Thấy đệ tử Hứa gia vẫn không có chút dấu hiệu phát tác, đám người Lý Nộ, Tiêu Mãnh và Ngô Thiên liếc nhìn nhau một cái. Cái liếc mắt này, liền biểu đạt đầy đủ sự tin tưởng của bọn họ, ở trong lòng bọn họ cho rằng, chỉ cần dựa vào thực lực bản thân, căn bản không cần Ma Tiên tán trợ giúp, bọn họ cũng có thể dễ dàng bắt lấy đệ tử Hứa gia.

Hứa Tử Yên luôn chú ý nhất cử nhất động của ba gia tộc khác, đặc biệt là ba người Lý Nộ, Tiêu Mãnh và Ngô Thiên. Ngay cả nét mắt bọn họ cũng chưa từng bỏ qua. Thấy ánh mắt ba người trao đổi, hai từ liền lóe lên trong đầu Hứa Tử Yên: “Bắt đầu.”

Trên bầu trời phương hướng thông về Trung Đô thành, Hứa Hạo Nhiên bị Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông vây chặt ở trung gian. Pháp lực ba người ngăn chặn Hứa Hạo Nhiên gắt gao, Hứa Hạo Nhiên tuy rằng dốc hết toàn lực, nhưng không có chút ưu thế hòa nhau.

Trên bầu trời, bốn người phóng thích pháp thuật chiếu sáng cả đêm đen, tiếng động ù ù hết sức vang dội trong trời đêm yên tĩnh, lan tràn khắp bốn phương.

Trung Đô thành.

Ngoài đại môn tổ địa Hứa gia, tất cả đệ tử Lý gia, Tiêu gia và Ngô gia đều quay đầu nhìn phía bầu trời đêm ngoài Trung Đô thành. Trong trời đêm xa xôi, từng luồng sáng chớp lóe, từng đợt âm thanh ù ù mơ hồ truyền lại.

Ba lão tổ Lý gia, Tiêu gia và Ngô gia nhìn quanh một cái, trong đầu đồng thời xẹt qua một ý nghĩ: “Bắt đầu.”