“Lui về sau.”

Trong thử luyện cốc, Hứa Tử Yên đột nhiên hét lớn một tiếng, thân hình cũng đồng thời bay ngược. Hai mắt co rút lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Vạn Bảo đối diện trên không trung, đồng thời vung tay ném ra năm tấm cửu phẩm phù lục, đây đã là tất cả cửu phẩm phù lục trên người nàng. Năm tấm cửu phẩm phù lục lập tức hợp thành một cái phù trận, đang hình thành một vòng bảo vệ ngăn cách phe mình với đệ tử ba nhà đối diện.

Hứa Tử Yên vì sao phải hoảng loạn lui về sau, bởi vì nàng phát hiện trên đỉnh đầu Lý Vạn Bằng có một tấm phù bảo đang lơ lửng ở nơi đó. Không sai, chính là phù bảo.

Lý gia vậy mà sẽ có phù bảo?

Hứa Tử Yên tin chắc bản thân không có nhìn lầm phẩm cấp phù bảo kia, tuy rằng hiện tại Hứa Tử Yên còn chưa nhìn ra, nhưng Hứa Tử Yên có thể xác định phẩm cấp tuyệt đối không thấp.

Ngay khi Hứa Tử Yên lên tiếng, Hứa Hạo Lượng liền bay nhanh về sau, ở không trung theo sát Hứa Tử Yên. Hắn hiện giờ đã hết sức tin phục Hứa Tử Yên, biết Hứa Tử Yên tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ lui về sau, nếu Hứa Tử Yên đã bảo lui, như vậy liền có ý nghĩa nghiêm trọng, đến Hứa Tử Yên cũng không thể ngăn cản tình huống phát sinh. Nghĩ tới đây, lòng Hứa Hạo Lượng liền trầm xuống, ánh mắt nhìn xuống phía dưới.

Bên dưới, đám người Hứa Kỳ nghe được phía trên truyền đến tiếng quát của Hứa Tử Yên. Căn bản không cần nghĩ ngợi, lập tức bỏ qua đối thủ, thân hình đột nhiên bay ngược về sau. Đã trải qua một đường đào vong cùng Hứa Tử Yên, bọn họ đã học cách hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh. Không hỏi nguyên do, chỉ cần chấp hành kỷ luật nghiêm minh.

Trên đầu Lý Vạn Bằng lơ lửng một tấm phù bảo, trong giây lát phóng ra vạn luồng sáng rọi, vô số phi kiếm từ bên trong bay vụt ra, kiếm quang soi sáng cả bầu trời, kình phong bắn khắp bốn phía. Mỗi một đạo kiếm quang đều cực kỳ cấp tốc, một đường tiếp một đường, bắn tới giữa đội ngũ Hứa gia, toàn bộ bầu trời đều bị kiếm quang che phủ, chung quanh đều là âm thanh không gian xé rách.

“Đây… là cái gì?” Hứa Hạo Lượng nghẹn họng nhìn trân trối hỏi.

“Phù bảo.” Dứt lời, ánh mắt Hứa Tử Yên liền trở nên đỏ thẫm. Dưới thân nàng, năm tấm cửu phẩm phù lục còn chưa hoàn toàn hình thành một vòng bảo vệ, uy lực còn chưa triển khai, đã bị phù bảo kia bắn ra vạn đạo kiếm quang nổ nát. Tuy rằng năm tấm cửu phẩm phù lục nổ tung cũng lập tức hợp lại tiêu diệt vô số kiếm quang, nhưng vẫn không cản nổi kiếm quang xuyên thấu bắn lại. Hơn nữa phù bảo trên đầu Lý Vạn Bảo vẫn cứ cuồn cuộn không ngừng phóng thích phi kiếm.

Từng đạo phi kiếm liên tục xuyên qua thân thể đệ tử Hứa gia, đặc biệt là mấy đệ tử Hậu Thiên không thể ngự kiếm phi hành. Từng nhóm ngã xuống, tiếng kêu thê lương chấn động cả sơn cốc, bọn họ đang bất lực chạy trốn. Một đệ tử đang chạy thì bị một đường phi kiếm xẹt qua, đầu liền lăn sang một bên, trên cổ phun ra ba thước máu, nhưng thân thể kia lại vẫn cứ ra sức chạy, chạy mấy chục thước mới ầm ầm ngã xuống.

Một đệ tử Hậu Thiên, kiếm quang tại chợt lóe qua bên người, một cánh tay liền rời khỏi thân thể, rớt xuống bụi rậm.

Một đệ tử Hậu Thiên bị phi kiếm chặt đứt hai chân, nhưng hắn vẫn cứ gắng sức dùng hai tay mà đi, trong mắt tràn ngập sự lưu luyến cùng với sự sợ hãi khi sắp rời khỏi thế giới này.

Trên bầu trời, đệ tử Luyện Khí kỳ Hứa gia, thân hình cả đám rơi xuống, không ngừng bị phi kiếm đâm chém, trên bầu trời giống như đang rơi một cơn mưa máu. Hứa Mai ngã xuống, Hứa Mỹ Nhược ngã xuống, Hứa Bằng cũng ngã xuống, càng đừng nói đám đệ tử tu vi thấp…

Trên không Trung Đô thành.

Một thân ảnh bay vút trong trời đêm mà đến.

“Là Hứa Hạo Nhiên.” Một lão tổ bật thốt lên quát.

“Ngăn hắn lại.” Một lão tổ khác chợt động thân hình.

Ngay khi hắn vừa cất lời xong, thân hình còn chưa kịp động, chỉ thấy Hứa Hạo Nhiên đối diện vung tay, một tấm phù lục liền bay qua chỗ ba lão tổ.

“Cao phẩm phù lục.”

Lão tổ kia hoảng hốt, thân hình cấp tốc lui lại, đồng thời hai lão tổ khác cũng nhanh chóng lui về sau. Một tiếng nổ mạnh chấn trời, kình khí lan tỏa bốn phía. Vô số đệ tử Lý gia, Tiêu gia và Ngô gia bị nổ thành cặn bã.

Thân hình Hứa Hạo Nhiên chợt lóe, đã lướt qua tường vây Hứa gia, biến mất trong tổ địa Hứa gia, bay vút tới nghị sự đại điện, trong lòng còn đắc ý thầm nghĩ: “Đúng là trên người có cửu phẩm phù lục quá tốt.”

Nghĩ đến bộ dạng Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy, Ngô Mông cùng ba lão tổ nhà bọn họ chật vật, trong lòng Hứa Hạo Nhiên liền sung sướng đến cực điểm, nhịn không được há mồm cười ha hả: “Ha ha ha…”

Tiếng cười của Hứa Hạo Nhiên truyền ra ngoài tường vây, phiêu đãng chung quanh trời đêm Trung Đô thành. Lão tổ ba nhà kia trơ mắt nhìn Hứa Hạo Nhiên chạy trốn ngay trước mắt bọn họ, ngực gần như tức muốn nổ tung. Nhưng trong đầu lập tức lóe lên một suy nghĩ bất ổn, Hứa Hạo Nhiên đã trở lại, vậy Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông đâu? Chẳng lẽ vừa rồi một tiếng nổ mạnh trong trời đêm ở nơi xa kia, chính là Hứa Hạo Nhiên ném ra một tấm cao phẩm phù lục? Chẳng lẽ tộc trưởng nhà mình đã chết?

Đang lo lắng suy tư, lại chợt thấy ba bóng người từ ngoài Trung Đô thành hổn hển bay tiến vào, vừa bay đến trước mặt lão tổ ba nhà, liền vội vàng hỏi: “Lão tổ, Hứa Hạo Nhiên kia đâu?”

Thấy Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông tuy có hơi chật vật, nhưng không có chút tổn thương, ba vị lão tổ đồng thời bình tĩnh lại, nhìn Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông hỏi: “Vừa rồi tiếng nổ vang kia là chuyện thế nào? Chẳng lẽ là Hứa Hạo Nhiên ném một tấm cao phẩm phù lục?”

“Dạ, vừa rồi Hứa Hạo Nhiên không biết từ nơi nào đào được một tấm cao phẩm phù lục, dưới tình huống chúng ta không có đề phòng ném ra, cứ như vậy bị hắn chạy thoát trở về.”

Nói tới đây, Lý Vạn Bằng đột nhiên sửng sốt, thần sắc sốt ruột hỏi: “Lão tổ, vừa rồi chúng ta cũng nghe được một tiếng nổ vang, chẳng lẽ là Hứa Hạo Nhiên kia lại ném một tấm…”

Lời còn chưa dứt, Lý Vạn Bằng đã thấy thi thể la liệt khắp nơi, vẻ mặt liền cứng lại, ngơ ngác đứng ở không trung.

Ba lão tổ xấu hổ gật đầu, nói: “Không sai, Hứa Hạo Nhiên kia vừa đối mặt chúng ta, đã ném ra một tấm cao phẩm phù lục, nhân lúc chúng ta không có chuẩn bị, trốn về Hứa gia.”

“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Chúng ta mau vọt vào, giết sạch người Hứa gia, vì đệ tử đã chết trong gia tộc chúng ta báo thù.” Hai mắt Tiêu Như Quy đỏ ngầu hô.

“Đúng, giết sạch bọn Hứa gia.” Lý Vạn Bằng và Ngô Mông cũng cao giọng quát.

“Giết sạch Hứa gia, báo thù vì tộc nhân.” Đệ tử trong ba gia tộc cũng ào ào vung tay hô to.

Ba lão tổ nhìn nhau liếc mắt một cái, hung hăng gật đầu, quát: “Hứa Hạo Nhiên hắn chạy về cũng tốt, chúng ta liền để hắn tận mắt chứng kiến chúng ta hủy diệt Hứa gia bọn họ thế nào, chúng ta giết vào.”

“Giết.”

Mấy ngàn đệ tử cùng rống lên, một luồng sát khí vọt thẳng tận trời, toàn bộ Trung Đô thành trong một tiếng giết này, trở nên lặng ngắt như tờ. Dân chúng trong Trung Đô thành đều co mình trong ổ chăn, mấy đứa trẻ càng sợ tới mức muốn khóc lớn tiếng, liền bị cha mẹ chúng dùng tay bịt kín miệng. Mà mật thám các gia tộc phương bắc phái đến ẩn nấp tại Trung Đô thành, lúc này đều đang chặt chẽ chú ý mọi thứ phát sinh.

Thân hình ba lão tổ khẽ động, liền lướt qua tường vây Hứa gia, theo sát sau bọn họ là Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông. Cuối cùng là đệ tử ba gia tộc như ong vỡ tổ tuôn vào Hứa gia. Mấy đệ tử Luyện Khí kỳ trực tiếp phi vào tường vây, hơn nữa phóng ra pháp lực, đập nát tường vây Hứa gia. Mấy đệ tử Hậu Thiên cũng đạp sập tường vây vọt vào.

Ba lão tổ, cộng thêm Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông. Chớp mắt liền vọt vào Hứa gia. Hứa gia đối với bọn họ hết sức quen thuộc, bọn họ cả đời này không biết đã đến bao nhiêu lần. Nhưng mà, trước kia bọn họ đi đến Hứa gia, đều dùng tư thế kẻ yếu tiến đến bái kiến Hứa gia. Còn hôm nay, trong lòng bọn họ hào khí vạn trượng. Trong nháy mắt tường vây Hứa gia bị đánh sập, trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng thoải mái, phảng phất nhiều năm đè nén, nay được tận tình phóng thích, nhịn không được ngửa mặt lên trời thét dài: “Hứa gia, chúng ta đến diệt môn các ngươi.”

Tiếng hô chưa tan, bọn họ liền bay đến nghị sự đại điện Hứa gia. Bọn họ biết, hôm nay, loại tình huống này, cao tầng Hứa gia nhất định sẽ ở nghị sự đại điện, bởi vì nơi đó là địa phương đưa ra quyết sách của Hứa gia. Chỉ cần sáu người mình tiêu diệt cao tầng Hứa gia, những người Hứa gia còn lại cùng lắm là mấy con kiến. Những con kiến đó sẽ để lại cho đệ tử ba nhà mình đi giết là được.

Cho nên, sáu người lao thẳng tới nghị sự đại điện Hứa gia. Cửa nghị sự đại điện đóng chặt, ba lão tổ từ xa liền phóng ra một đường pháp thuật, ầm ầm nổ tung đại môn, trên người phóng ra hộ thuẫn pháp thuật, ngang nhiên xông vào nghị sự đại điện Hứa gia.

Sáu người tin chắc, bên phe mình có ba người là Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu trung kỳ đỉnh, một Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba hậu kỳ đỉnh, hai Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai. Mà Hứa gia lại chỉ có một lão tổ Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu hậu kỳ đỉnh. Phe mình có hai lão tổ Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu trung kỳ đỉnh, cho dù giết không chết đối phương, nhưng cũng hoàn toàn có thể cầm chân đối phương.

Đối phương còn có Hứa Đỉnh Thiên phụ thân Hứa Hạo Nhiên cùng Hứa Đỉnh Dương phụ thân Hứa Hạo Lượng, hai người cùng lắm là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm, lão tổ Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu trung kỳ đỉnh của phe mình cũng hoàn toàn có thể cuốn lấy Hứa Đỉnh Thiên và Hứa Đỉnh Dương. Kể từ đó, đối phương liền chỉ còn lại tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba. Dù vậy, hắn đối mặt cũng là Lý Vạn Bằng đồng dạng Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba, còn có hai Tiêu Như Quy và Ngô Mông Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai.

Suy ra, Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông nhất định có thể xử lý Hứa Hạo Nhiên. Sau đó lại cùng vây công Hứa Đỉnh Thiên và Hứa Đỉnh Dương, nói vậy cũng sẽ không lãng phí bao nhiêu thời gian liền giết chết Hứa Đỉnh Thiên và Hứa Đỉnh Dương. Thành thử, thừa lại chính là lão tổ Hứa gia, còn không bị diệt vong?

Về phần Hứa gia có còn cao phẩm phù lục hay không? Bọn họ cần lo lắng sao? Sở dĩ trước kia Hứa Hạo Nhiên thành công đào tẩu, là vì bọn họ không đoán được trên người Hứa Hạo Nhiên sẽ có cao phẩm phù lục. Hiện giờ đã biết rồi, bọn họ còn có thể để Hứa gia kiêu ngạo nữa sao? Đừng quên trên người bọn họ còn có phù bảo.