Hứa Hạo Nhiên đổi phòng cho Hứa Tử Yên, dặn nàng mọi chuyện phải cẩn thận, sau đó dẫn theo mọi người rời khỏi nội đường. Còn những nội đường đệ tử cũng tản đi, về phòng mình tiếp tục tu luyện.

Hứa Tử Yên đi tới phòng mới của mình, ngồi ở chỗ kia trầm tư một lát, không hiểu bản thân kết quả sai ở chỗ nào. Vì thế, liền lấy ra một tấm da yêu thú, một lọ máu yêu thú, bắt đầu chế tác lần nữa.

Nhóm Hứa Hạo Nhiên rời khỏi nội đường, đi tới nghị sự đại điện, đang ở nơi đó cười đùa trêu chọc tình trạng túng quẫn của Hứa Tử Yên hôm nay, trong giây lát nghe được phương hướng nội đường vang lên một tiếng nổ động trời. Mọi người hoảng hốt, một lần nữa thả người ra đại điện, bay đi phương hướng nội đường.

Đợi bay đến trên không nội đường, lại gặp Hứa Tử Yên đứng ở trước một mảnh phế tích, đang xấu hổ ngẩng đầu nhìn bọn họ. Đám người Hứa Hạo Nhiên câm nín một trận.

Cuối cùng liên tục làm nổ gian phòng thứ bảy ở nội đường, Hứa Hạo Nhiên hạ lệnh, cấp cho Hứa Tử Yên riêng một ngọn núi ở phía sau tổ địa, mấy chục hộ đệ tử vốn ở nơi đó đều chuyển đi, an bày ở nơi khác, toàn bộ mấy chục căn phòng kia đều giao cho Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên nói lời cảm tạ Hứa Hạo Nhiên, rồi chuyển đến phía sau núi, tùy tiện chọn một căn phòng ở đi vào. Chế tác phù bảo càng không thành công, nàng càng muốn trước khi tiến vào Thái Huyền tông cân nhắc hiểu rõ nó, bằng không lỡ bản thân làm nổ phòng trong Thái Huyền tông, chỉ sợ Thái Huyền tông đối đãi với mình sẽ không giống gia tộc thế này.

Hơn nữa, trải qua bảy lần thất bại liên tục, Hứa Tử Yên đã hiểu rõ nguyên nhân thất bại. Chẳng phải bản thân chế tác hai phần ba thời gian mới xuất hiện sai lầm, khiến phù bảo nổ mạnh. Mà bản thân ngay từ đầu, lúc chế tác tiểu phù trận thứ nhất trên da yêu thú đã có sai lầm cực nhỏ. Chỉ là bút lực có chút không đều, mà chính điểm không đều này lại chôn xuống mầm móng thất bại.

Một cái tiểu phù trận không đều, sinh ra tính không ổn định là hết sức nhỏ nhoi. Nhưng dưới phù bút của Hứa Tử Yên, khi một loạt tiểu phù trận hình thành, những điểm không đều liền xâu chuỗi lại, vốn chỉ có một tia không đều cũng bị khuếch đại vô số lần. Chính là cái gọi sai một ly, đi một dặm. Cho nên mới bị nổ mạnh phút cuối cùng. Nếu muốn thành công chế tạo ra một tấm phù bảo, nhất định phải từ ban đầu cam đoan không xảy ra một tia sai lầm.

Tìm được ngọn nguồn thất bại, Hứa Tử Yên liền biết cách làm. Thời điểm căn phòng bị tạc nổ lần nữa, trên mặt Hứa Tử Yên không có uể oải, lại tràn ngập nụ cười tự tin. Bởi vì lần này nàng chế tác phù bảo tuy rằng như trước không có thành công, nhưng so với trước kia chế tác thời gian kéo dài hơn một ít, khoảng cách thành công cũng gần hơn một ít. Hứa Tử Yên tin chắc, chỉ cần bản thân không ngừng luyện tập, nhất định sẽ thành công.

Vì thế, ở Hứa gia xuất hiện một cảnh tượng thần kỳ. Chính là cứ cách dăm ba ngày, ở ngọn núi sau tổ địa Hứa gia sẽ vang lên một tiếng nổ, vọt lên một trận khói đặc cùng ánh lửa, một gian phòng đã bị Hứa Tử Yên làm nổ. Vừa mới bắt đầu, mỗi đợt tiếng nổ, Hứa Hạo Nhiên cùng các đệ tử Hứa gia còn chạy đều đến coi thử, Hứa Hạo Nhiên cũng tự mình chạy đến hậu sơn xem Hứa Tử Yên có gặp chuyện không may hay không. Đến sau này, mọi người đã tập mãi thành thói quen. Mỗi khi tiếng nổ vang lên, mọi người nên làm gì thì vẫn cứ làm việc nấy, phảng phất như chưa có gì xảy ra.

Hứa Tử Yên cũng không phải sau trận nổ mạnh liền tiến hành lần chế tác tiếp theo, sau mỗi một lần thất bại, nàng đều phải cẩn thận tổng kết, sau đó tắm rửa, điều tức một cái, để cho mình tiến vào trạng thái tốt nhất, rồi mới bắt đầu một lần chế tác mới. Thành công cũng đang dần tiếp cận.

Thời gian trôi qua thật mau, vừa qua trời đông giá rét, lại trải qua mùa xuân, liền bước vào đầu hạ. Hiện giờ cách thời điểm các tông môn tu tiên giới khai sơn thu đồ đệ chỉ còn hai tháng.

Hứa Hạo Nhiên khoanh tay đứng trong sân nhà mình, ngửa đầu ngắm vầng trăng trên trời, khẽ cau mày, phảng phất đang suy tư việc gì đó.

Một thân ảnh đột ngột xuất hiện đằng sau Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Nhiên không hề phát hiện. Đến khi người kia hơi ho khan một tiếng, thân hình Hứa Hạo Nhiên mới rung mạnh, xoay nhanh người lại, hoảng hốt nhìn người đứng sau lưng mình.

Đợi thấy rõ ràng bộ dạng người tới sau lưng, vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên càng biến đổi, bởi vì người phía sau mình khủng bố cỡ nào. Một gương mặt đầy sẹo, dưới ánh trăng chiếu xuống, Hứa Hạo Nhiên nhận ra kia rõ ràng là từng đường kiếm che kín mặt. Cánh tay trái đã biến mất không thấy, một tay áo trống trơn phiêu lãng theo chiều gió. Trên bờ vai hắn, lúc này có một con gì đó giống mèo nhỏ đang nằm sấp. Ánh mắt người mặt sẹo cụt tay sáng quắc nhìn chăm chú Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên kiềm chế cơn khiếp sợ trong lòng, suy nghĩ cấp tốc xoay chuyển. Người mặt sẹo cụt tay trước mắt có thể lặng yên không một tiếng động đứng sau mình, bản thân lại không hề phát giác. Hơn nữa mình hoàn toàn nhìn không thấu tu vi đối phương, đối phương rất có thể chính là thượng tiên tông môn. Vì thế, sửa sang quần áo một lượt, cung kính thi lễ với người mặt sẹo cụt tay, ngữ khí dè dặt cẩn trọng hỏi: “Cung nghênh thượng tiên, không biết thượng tiên quang lâm hàn xá, có chuyện gì muốn Hạo Nhiên đi làm?”

Người mặt sẹo cụt tay gật gật đầu, nhếch môi nhàn nhạt nở nụ cười. Một nụ cười này của hắn, vết sẹo trên mặt phảng phất đang mấp máy, càng thêm khinh khủng. Vươn tay vỗ vỗ động vật giống con mèo nhỏ trên bờ vai, nhẹ giọng nói: “Hứa tộc trưởng, ngươi còn nhận ra nó không?”

Dứt lời, động vật giống mèo nhỏ kia từ trên vai người mặt sẹo cụt tay nhảy xuống, vừa rơi trên đất, thân thể đột nhiên hóa lớn, một con Kỳ Lân xuất hiện trước mặt Hứa Hạo Nhiên.

“Đây… ngài…”

Người mặt sẹo cụt tay thấy Hứa Hạo Nhiên khiếp sợ, lạnh nhạt gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Những năm gần đây, ít nhiều nhờ Hứa tộc trưởng chiếu cố Lân nhi.”

“Ngài là…” Vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên dè dặt cẩn trọng hỏi.

“Lai lịch của ta ngươi không cần hỏi thăm, đây là tạ lễ ta đưa cho ngươi.”

Dứt lời, người mặt sẹo cụt tay ném hai cái trữ vật nhẫn cho Hứa Hạo Nhiên. Hứa Hạo Nhiên tiếp nhận nhẫn, vận dụng tinh thần lực đảo qua, thân hình thoáng chấn động, nhẫn trữ vật trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Nhắm hai mắt lại ổn định cảm xúc, nhưng số lượng lớn đan dược trong nhẫn trữ vật vẫn làm cho trái tim Hứa Hạo Nhiên đập kịch liệt. Phần lễ này quá lớn, lớn đến nỗi khiến Hứa Hạo Nhiên cảm thấy bản thân mười mấy năm qua đối xử với Hứa Lân còn chưa đủ tốt, thua thiệt Hứa Lân quá nhiều. Thật vất vả ổn định tinh thần, mở mắt nhìn người mặt sẹo cụt tay đối diện, Hứa Hạo Nhiên vội vàng biểu lộ: “Thượng tiên, Lân nhi nó luôn sống ở Hứa gia rất tốt. Giờ nó đã là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy, ta nghĩ năm nay Thái Huyền tông khai sơn môn thu đồ đệ, nó nhất định có thể trở thành đệ tử Thái Huyền tông.”

Người mặt sẹo cụt tay nhàn nhạt lắc đầu, nhẹ giọng nói với Hứa Hạo Nhiên: “Thái Huyền tông còn chưa xứng thu Lân nhi làm đồ đệ.”

Thấy Hứa Hạo Nhiên khiếp sợ không thôi, người mặt sẹo cụt tay bình thản nói: “Lần này ta đến, muốn mang Lân nhi đi. Hứa tộc trưởng không có không chịu thả người chứ?”

Trong lòng Hứa Hạo Nhiên cả kinh, bị người mặt sẹo cụt tay đối diện nhìn lạnh nhạt, một luồng uy áp khó hiểu liền đập vào mặt, bèn vội vàng chắp hai tay nói: “Làm sao có thể, Lân nhi vốn là con trai ngài, ta chẳng qua thay ngài nuôi nấng một quãng thời gian mà thôi.”

“Ừ.” Người mặt sẹp cụt tay gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Hứa tộc trưởng, tạ lễ đan dược ta đưa cho ngươi, hẳn có thể giúp gia tộc các ngươi mấy chục năm trong tương lai xuất hiện nhân tài lớp lớp, thống nhất thế tục giới phương bắc. Hơn nữa, sau khi Lân nhi theo ta rời khỏi, cũng sẽ không quên ân dưỡng dục của Hứa gia các ngươi. Tương lai sẽ có thời điểm Lân nhi báo ân.”

“Không dám.” Hứa Hạo Nhiên khom người thi lễ, trong lòng đã vui đến nở hoa. Thống nhất thế tục giới phương bắc đấy. Người mặt sẹo cụt tay trước mắt là thân phận gì, bản thân không biết. Nhưng chỉ dựa vào hắn đứng phía sau mình, bản thân đều không cảm giác được. Hoặc chỉ dựa vào đan dược trong hai cái nhẫn trữ vật này, hoặc dựa vào câu nói ‘Thái Huyền tông còn chưa xứng thu Lân nhi làm đồ đệ’ của hắn vừa rồi, liền hoàn toàn có thể khẳng định lai lịch đối phương không nhỏ. Như thế, tiền đồ tương lai của Lân nhi còn có thể kém sao?

Từ nay về sau, Hứa gia có số đan dược này chống đỡ, vừa có chiêu bài Hứa Tử Yên trở thành đệ tử Thái Huyền tông, lại ngầm có Hứa Lân chiếu ứng, Hứa gia cường thịnh sẽ thực hiện được trong tay mình.

“Được rồi.” Thần sắc người mặt sẹo cụt tay như trước hờ hững nói: “Ngươi đi gọi Lân nhi đi, ngươi nói cho nó nghe thân thế của nó trước, sau đó đến ta.”

Trong thư phòng Hứa Hạo Nhiên, chỉ còn Hứa Lân cùng người mặt sẹo cụt tay kia. Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đang đứng trong sân nhà mình, trên mặt dập dờn ý cười, đang tưởng tượng thấy tương lai phương bắc chỉ có một đại gia tộc, thì phải là Hứa gia.

Trong thư phòng, Hứa Lân quỳ gối trước người mặt sẹo cụt tay, khóc rống thất thanh. Người mặt sẹo cụt tay vươn một bàn tay còn lại, xoa đầu Hứa Lân, vẻ mặt hiền lành, nhẹ giọng nói: “Lân nhi, theo ta đi đi, con đường tương lai của con còn rất dài, cũng rất gian khổ. Cho nên, đầu tiên con phải mạnh lên đã.”

Hứa Lân dùng sức gật đầu, ngước một đôi hai mắt đẫm lệ, nhìn người mặt sẹo cụt tay, ngữ khí kiên quyết nói: “Phụ thân, con sẽ làm được, bất kể kẻ địch của chúng ta lớn mạnh cỡ nào, con đều phải bắt hắn chết trước mặt con, báo thù cho cái chết của mẫu thân con.”

“Tốt, có thế mới không hổ là con trai của Công Tôn Kình Thiên ta, ha ha…”

Kéo Hứa Lân đứng dậy, Công Tôn Kình Thiên hiền lành nói: “Lân nhi, chúng ta đi thôi.”

“Con…” Thần sắc Hứa Lân xuất hiện một tia do dự, cuối cùng nhìn ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của phụ thân, nhẹ giọng nói: “Con muốn trước khi rời đi, gặp Tử Yên một lần.”

“Ha ha, là nha đầu kia à. Được, ta mang con đi, nàng ở nơi nào?”

Tổ địa Hứa gia, phía sau núi.

Hứa Tử Yên cầm phù bút hạ xuống một nét cuối cùng, một trận ánh sáng từ tiểu phù trận thứ nhất lóe đến một cái tiểu phù trận cuối cùng, giống như một chuỗi đèn lồng theo thứ tự thắp sáng. Cuối cùng tỏa sáng một lượt, lại dần dần biến mất, ẩn vào tấm phù bảo kia.

“Thành công.”