Trương Kiệt đương nhiên không thể nói ra cảm thụ chân chính trong lòng mình. Lần trước tiêu diệt Cự Khuyết thành Hàn gia cùng việc đi Hứa gia vốn dĩ không có liên quan gì đến hắn. Đây là vì Thái Huyền tông giao nhiệm vụ đến bái kiến chân truyền đại đệ tử của phong chủ Thiên Phù phong, đụng phải chuyện này, mới xen vào một tay, hy vọng có thể đổi lại việc được Hỏa Vũ chiếu cố. Thật không ngờ lại bởi vì bản thân sai lầm, bị Hỏa Vũ kêu đi mắng cho một trận, lúc này sao còn dám nói lung tung nữa? Do đó, vội vàng cười nói: “Sư huynh ta phụng lệnh phong chủ, liền chạy suốt đêm từ Thái Huyền tông tới, cũng không biết tình hình cụ thể. Có lẽ sư muội thiên tư xuất chúng, anh minh như phong chủ, làm sao có thể bỏ lỡ mất người tài giỏi như sư muội? Ha ha ha…”

Trương Kiệt tươi cười lấy một cái túi trữ vật từ trong nhẫn trữ vật ra, nhét vào trong tay Hứa Tử Yên, nhỏ giọng nói: “Sư muội mới vào Thái Huyền tông, đương nhiên cần tiêu dùng một ít, chỗ này là hai mươi viên hạ phẩm linh thạch, mong sư muội vui lòng nhận cho.”

Hứa Tử Yên nghe nói là hai mươi viên hạ phẩm linh thạch, thì nào dám thu. Phải biết rằng Hứa gia vạn năm truyền thừa, cũng chỉ có năm mươi mấy viên hạ phẩm linh thạch.

Trương Kiệt lại nghiêm nghị nói: “Sư muội không cần để ý, sư huynh ta tuy rằng quản lý không phải mạch khoáng linh thạch, mà là một ít mạch khoáng về nguyên liệu luyện khí, song cũng thường có lui tới với vài tu sĩ, mặc dù ở ngoài tông môn hơi khổ chút, được cái ta cũng làm chủ một phương, linh thạch không thiếu, chút bạc riêng này không coi là gì, chỉ là chút tấm lòng của sư huynh đây. Chính là cái gọi đao đã rút ra khó thu về, nếu sư muội không thu, sư huynh đây phải khó xử rồi.”

Trương Kiệt nói xong, không đợi Hứa Tử Yên cự tuyệt lần nữa, liền nhét cái túi trữ vật vào trong tay nàng, vẻ mặt đột nhiên ảm đạm, bày ra bộ dạng lưu luyến không rời: “Sư huynh ta cùng với sư muội thật sự là vừa gặp đã hợp ý, khi sư muội tiến vào nội môn Thái Huyền tông, sư huynh cũng chỉ có thời điểm mỗi nửa năm trở về tông môn giao nhiệm vụ mới có thể gặp được sư muội.

Ai, sư huynh tuổi tác đã lớn, hàng năm thoát ly ở ngoài tông môn, hơn nữa sống cũng không được bao lâu. Sư muội lần này tiến vào nội môn, nhất định sẽ được phong chủ trọng dụng, đến lúc đó hy vọng sư muội có thể nói tốt vài câu thay sư huynh, nếu có thể giúp sư huynh ta trở lại tông môn tu hành, sư huynh bằng lòng đi theo sư muội.”

Hứa Tử Yên thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra Trương Kiệt này ở Thái Huyền tông cũng không có căn cơ gì, bằng không hắn ở Thái Huyền tông nhiều năm như vậy, người quyền cao chức trọng trong Thái Huyền tông còn nhiều mà. Cần gì phải ở trước mặt một người mới như mình hạ thấp tư thế? Chẳng qua là lúc trước mình chỉ nhận được một thân phận thiết bài đệ tử, giờ không hiểu do đâu trở thành ngân bài đệ tử, đây rốt cuộc có nội tình gì, sao mình cứ cảm thấy lộ ra một cỗ quỷ dị?”

Kỳ thực, Trương Kiệt bởi vì thọ nguyên sắp tận, vài năm nay luôn chạy chọt chung quanh, hòng được trở lại tông môn, hy vọng có thể đột phá Kết Đan kỳ, lại tăng thêm ngàn năm sống lâu. Trước Hứa Tử Yên, không biết đã dùng bao nhiêu phương pháp, chỉ là vẫn luôn không có tin tức. Lão quái tu tiên nhiều năm giống Trương Kiệt, cũng có phe phái của chính hắn, dù cấp bậc không cao, nhưng đều cực kỳ chú ý tất cả hành động của nội môn Thái Huyền tông.

Hứa Tử Yên chỉ có mười sáu tuổi, vậy mà được phong chủ Thiên Phù phong tự mình hạ lệnh thu làm nội môn đệ tử, ở trong mắt những người bọn họ, tất nhiên là tiền đồ vô lượng, giờ không tạo dựng mối quan hệ tốt, tương lai Hứa Tử Yên thăng chức nhanh chóng, bản thân lại đi dệt hoa trên gấm, Hứa Tử Yên sẽ để ý đến hắn sao?

Hứa Tử Yên thoáng suy nghĩ chốc lát, từ trong túi trữ vật của mình lấy ra tấm thiết bài lúc trước đưa cho Trương Kiệt, nhẹ giọng hỏi: “Trương sư huynh, không biết ngân bài và thiết bài có gì khác nhau?”

Nét mặt già nua của Trương Kiệt lập tức đỏ lên, đành giải thích kỹ càng thân phận vàng bạc đồng thiết bài đệ tử một phen.

Hứa Tử Yên nghe xong mới thầm giật mình, trầm ngâm một lát lại hỏi: “Trương sư huynh, ta là chờ ngày Thái Huyền tông khai sơn môn thu đồ đệ mới đi tông môn, hay là lập tức đi?”

Trương Kiệt giật mình đáp: “Sư muội, lúc đó Hỏa Vũ đại sư huynh lệnh cho ta tức khắc tiến đến báo cho sư muội, đối với việc khi nào sư muội đi tông môn, lại không có nói. À, đúng rồi, sư muội đi cùng ta là nội môn đệ tử Thiên Phù phong, nàng là Hỏa sư huynh phái tới bảo vệ sư muội, sư muội có thể đi hỏi nàng một chút.”

Hứa Tử Yên thu túi trữ vật có chứa hai mươi viên linh thạch lại, cùng Trương Kiệt đi ra ngoài cửa, mời nữ tu sĩ hơi gầy kia tiến vào. Tu sĩ này đương nhiên biết mệnh lệnh của chân truyền đại đệ tử, vừa tiến vào phòng, liền thi lễ nói: “Xin chào Tử Yên sư muội, ta là đệ tử Thiên Phù phong Liễu Nhất Thanh.”

Hứa Tử Yên vẫn hết sức không quen bị người tu tiên giới khách khí như thế, vội vàng hoàn lễ nói: “Tử Yên xin chào sư tỷ.”

Hai người thi lễ với nhau rồi chia ra ngồi xuống, Hứa Tử Yên liền hỏi chuyện khi nào khởi hành. Liễu Nhất Thanh nhẹ giọng giải đáp: “Hỏa sư huynh chỉ ra lệnh cho ta bảo vệ sư muội dọc đường đi tông môn, sau đó sẽ do Hỏa sư huynh mang sư muội đi bái kiến phong chủ. Về phần khi nào đi tông môn, Hỏa sư huynh trước đó đã dặn dò, tông môn sẽ có người khác đến nghênh đón, muốn ta ở cạnh sư muội từ từ đợi tại Hứa gia là được.”

Hứa Tử Yên và Trương Kiệt nghe xong hai mặt nhìn nhau, thần sắc kinh ngạc. Không rõ một tiểu nhân vật thế tục giới như Hứa Tử Yên, làm sao có thể khiến Thái Huyền tông chia ra hai lộ tu sĩ đến nghênh đón. Hơn nữa một lộ tu sĩ khác, còn không biết thân phận ra sao. Cho dù Thái Huyền tông đã rõ chuyện Hứa Tử Yên biết chế tác phù lục, cũng không thể gióng trống khua chiêng như thế được?

Tuy nhiên, Trương Kiệt bên cạnh lại chẳng nghĩ vậy, trong lòng hắn tính toán là, Hứa Tử Yên đã được phong chủ Thiên Phù phong coi trọng, tự mình thu làm nội môn đệ tử, hiện tại lại có ba tu sĩ Thái Huyền tông khác đến nghênh đón Hứa Tử Yên, như thế chỉ có một khả năng, thì phải là trong Thái Huyền tông nhất định có đại nhân vật nhìn trúng Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên vô hình trung còn chưa tiến vào đến Thái Huyền tông, cũng đã có được chỗ dựa vững chắc.

Kể từ đó, thái độ Trương Kiệt đối với Hứa Tử Yên bỗng chốc cung kính hơn. Về phần nữ tu sĩ Liễu Nhất Thanh kia, nguyên vốn là Hỏa Vũ phái tới bảo vệ Hứa Tử Yên, sau này nếu Hứa Tử Yên thật sự ở Thái Huyền tông thuận buồm xuôi gió, nàng không thể nghi ngờ chính là tùy tùng của Hứa Tử Yên, thấy Hứa Tử Yên trẻ tuổi như thế, thành tựu tương lai không có giới hạn, trong lòng cũng vui sướng vô cùng.

Trong Thái Huyền tông, nội môn đệ tử cũng phân phổ thông đệ tử và chân truyền đệ tử. Chân truyền đệ tử đương nhiên không cần phải nói, hoàn cảnh, điều kiện tu luyện, cung ứng, trang bị không phải nội môn phổ thông đệ tử có thể so sánh. Mà ngay cả giữa nội môn đệ tử cũng có khác biệt thật lớn.

Có một chỗ dựa vững chắc cường ngạnh, đương nhiên sẽ có hoàn cảnh tu luyện, điều kiện, cung ứng và trang bị càng tốt chút. Bằng không liền giống Trương Kiệt, bị đuổi ra Thái Huyền tông, đi làm một vài công việc tạp nham. Không chỉ hoàn cảnh tu luyện, điều kiện, cung ứng và trang bị kém, hơn nữa quan trọng nhất là, bởi vì công việc tạp nham mà mất đi thời gian tu luyện. Giờ nhìn thấy Hứa Tử Yên trẻ tuổi, lại được đại lão trong Thái Huyền tông nhìn trúng, tiền đồ vô lượng, bản thân nếu theo sát vị sư muội trước mắt này, tự nhiên cũng sẽ có tiền đồ rất tốt.

Tiếp đến, ba người cùng nói chuyện phiếm. Đại đa số là Trương Kiệt và Liễu Nhất Thanh nói, Hứa Tử Yên nghe. Trương Kiệt và Liễu Nhất Thanh miêu tả kỹ càng tình huống Thái Huyền tông cho Hứa Tử Yên.

Thái Huyền tông hiện tại tổng cộng có sáu phong. Năm phong trong số đó đều có một tu sĩ Kết Đan kỳ tọa trấn, gọi là phong chủ. Phân biệt là Lương Chi Động tu sĩ Kết Đan kỳ tọa trấn Thiên Phù phong, Mạc Kinh Hồng tu sĩ Kết Đan kỳ tọa trấn Vạn Kiếm phong, Mạc Thích Quân tu sĩ Kết Đan kỳ tọa trấn Bảo Khí phong, Ngôn Tranh tu sĩ Kết Đan kỳ tọa trấn Vạn Pháp phong, tông chủ Thái Huyền tông Lâm Thượng Phong tu sĩ Kết Đan kỳ tọa trấn Thái Huyền phong, cuối cùng là đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ Liễu Thanh Hàn ở tại Sáp Thiên phong.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Trương Kiệt bởi vì còn phải trở về quặng trường, không thể ở lại Hứa gia cùng Hứa Tử Yên. Cho nên, đợi sự tình giao đãi rõ ràng, liền đứng dậy cáo từ.

Hứa Tử Yên tiễn bước Trương Kiệt, lại an bày Liễu Nhất Thanh ở gian phòng bên cạnh. Dù sao tất cả mấy chục gian phòng trên đỉnh núi này đều là của Hứa Tử Yên, tùy nàng an bày. Hứa Tử Yên dứt khoát cũng rộng rãi để Liễu Nhất Thanh tự chọn. Liễu Nhất Thanh thấy Hứa Tử Yên tuổi còn trẻ vậy mà bản thân đã có được cả ngọn núi, tuy chỉ là ở thế tục giới, song cũng khiến nội tâm Liễu Nhất Thanh xem trọng Hứa Tử Yên hơn. Nàng nào biết đâu rằng, đây là do Hứa Tử Yên lúc chế tác phù bảo, không ngừng nổ sập phòng ở, động tĩnh quá huyên náo, ảnh hưởng nội đường đệ tử tu luyện, Hứa Hạo Nhiên mới rơi vào đường cùng, giao ngọn núi hẻo lánh này cho Hứa Tử Yên.

Đợi an bày nơi ở cho Liễu Nhất Thanh xong, Hứa Tử Yên ngồi trong phòng suy nghĩ chuyện xảy ra hôm nay, nghĩ đến bản thân không những có thể miễn thi tuyển tiến vào Thái Huyền tông, mà còn là nội môn ngân bài đệ tử, phút chốc vậy mà cảm thấy mờ mịt giống như đang ở trong mộng. Sau khi mờ mịt, trong lòng lại không khỏi nhảy nhót, hưng phấn mà bật dậy khỏi ghế, ở trong phòng xoay vòng vòng.

Xoay vài vòng xong, vẫn cảm thấy không thể hoàn toàn giải phóng sự vui sướng của bản thân, liền cất bước đi ra khỏi phòng, đi lãng đãng xuống núi. Ngẩng đầu ngắm mây trên trời, cúi đầu nhìn cỏ xanh biếc. Tâm trạng vui sướng nói không nên lời.

Cả người hưng phấn tựa như một đứa trẻ, việc này không có liên quan đến độ tuổi và sự từng trải của một người. Một người, dù có lớn tuổi, lịch duyệt lại phong phú, thời điểm gặp phải chuyện vui vượt quá sức tưởng tượng, cũng đều bộc lộ tính trẻ con. Khoan khoái bước dọc theo đường đá trong gia tộc, đối diện nàng bỗng dưng có một người đi tới. Có điều người đối diện sắc mặt tuyệt đối không có vẻ hưng phấn và vui sướng như Hứa Tử Yên. Một tia cũng không có, ngược lại tràn ngập buồn rầu uể oải.

Người đối diện Hứa Tử Yên đi tới không phải ai khác, đúng là Hứa Kỳ. Hắn bị phụ thân Hứa Hạo Nhiên ra lệnh cưỡng chế phải lưu lại gia tộc, không cho hắn đi tông môn khảo thí. Điều này làm cho một người từng trải qua đào vong và đại hội Trung Đô thành, đã mở rộng tầm mắt, đang tràn ngập ý chí chiến đấu đối với một thanh niên đang có những ảo tưởng tốt đẹp đối với tương lai là tàn khốc cỡ nào.

Hứa Tử Yên nghe đối diện truyền đến tiếng bước chân nặng nề, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp Hứa Kỳ…