Hứa Hạo Nhiên theo thứ tự vỗ vai từng người, nghiêm túc nói: “Ta thay Kỳ nhi cảm ơn các con, ta thay gia tộc cảm ơn các con.”

“Đại bá…”

“Đại bá…”

“Đại bá…”

“Đại bá…”

Hứa Hạo Nhiên kéo tay Hứa Tử Yên, Hứa Kỳ, Hứa Thiên Lang, Hứa Thiên Hải và Hứa Lam gộp chung lại, tràn đầy cảm xúc nói: “Vừa rồi ta nghe được các con nói, ta biết năm người các con từ nay về sau phải trời nam đất bắc, đi các tông môn khác nhau. Sau này muốn gặp nhau sẽ hết sức khó khăn. Nhưng các con vĩnh viễn đừng quên, trong thân thể các con chảy xuôi đều là dòng máu Hứa gia, các con phải vĩnh viễn ghi nhớ.”

“Phụ thân, con sẽ.”

“Đại bá, con sẽ.”

“Đại bá, con sẽ.”

“Đại bá, con sẽ.”

“Đại bá, con sẽ.”

Năm người đều nói lời phát ra từ tận đáy lòng. Hứa Hạo Nhiên vừa lòng nhìn năm người trước mắt, trên người ai nấy đều tản ra vẻ thanh xuân, tinh thần phấn chấn.

“Một thế hệ này của Hứa gia chúng ta nhất định sẽ tinh diệu thương mang (*).” Hứa Hạo Nhiên đột nhiên có một loại rung động, bật thốt ra.

(*) Tinh diệu thương mang: Như những vì sao tỏa sáng chói lọi trên bầu trời bao la.

“Tinh diệu thương mang?” Năm người nhìn nhau, vẻ mặt phát sinh biến hóa, trong ánh mắt mỗi người đều phóng ra một loại ánh sáng lộng lẫy. Đó là một loại ý chí chiến đấu, một loại chiến ý. Năm người đồng thời nắm chặt tay nhau, lớn tiếng hô vang: “Tinh diệu thương mang.”

Hứa Hạo Nhiên vui vẻ xem tình cảnh xảy ra trước mắt, cũng vô cùng vui mừng vì quyết định vừa rồi của mình. Hắn biết nơi này là thế giới của đám trẻ, không thuộc về lão già như hắn. Giờ hắn đã nói cho Hứa Kỳ có thể đi Thần Cơ tông, lại đem cảm tình của năm người kết thành một mối ràng buộc, cũng đã đến lúc công thành lui thân, để cho năm người trẻ tuổi một không gian riêng, một quãng thời gian riêng để bọn nhỏ trau dồi cảm tình.

Vì thế, Hứa Hạo Nhiên ôn hòa cười nói: “Mấy đứa, các con tán gẫu đi, ta còn có việc, phải đi trước đây.”

“Cung tiễn phụ thân.” Hứa Kỳ vội vàng khom người nói.

“Cung tiễn đại bá.” Hứa Tử Yên, Hứa Thiên Lang, Hứa Thiên Hải và Hứa Lam cũng đều khom người nói.

Hứa Hạo Nhiên vẫy vẫy tay, rời khỏi bờ hồ, bóng lưng dưới hoàng hôn càng lúc càng xa. Đợi thân ảnh Hứa Hạo Nhiên hoàn toàn biến mất, Hứa Tử Yên, Hứa Thiên Lang, Hứa Thiên Hải và Hứa Lam mới cùng nhau quay sang Hứa Kỳ, không ngừng vỗ vỗ, chúc mừng hắn. Hứa Kỳ cũng bị niềm hạnh phúc đột nhiên ập tới đánh cho choáng váng ù đầu, chỉ biết đứng tại chỗ cười ngây ngô.

Không biết là ai hô lên đề nghị trước, Hứa Tử Yên, Hứa Thiên Lang, Hứa Thiên Hải và Hứa Lam chia ra nắm lấy tứ chi Hứa Kỳ, không ngừng ném lên không trung. Cuối cùng bốn người đồng loạt buông tay, chạy ra nơi xa. Hứa Kỳ liền bị hung hăng quăng ngã xuống đất. Đợi lúc bò dậy, Hứa Kỳ hung tợn đuổi theo mấy người kia. Toàn bộ bờ hồ tràn ngập tiếng cười vui.

Vui đùa ầm ĩ một lát, mọi người lại ngồi xuống bờ hồ. Nhìn mặt nước lấp lánh trong hồ, ánh mắt năm người cùng lóe lên tia sáng lộng lẫy.

Ánh sáng trong mắt dần biến mất, vẻ mặt năm người yên tĩnh lại. Thoáng chốc chỉ còn sót lại tay áo hơi phất phơ, trong đầu ai nấy đều đang hồi tưởng chuyện quá khứ.

Nhớ lại cuộc tranh đấu gay gắt giữa Hứa Kỳ và Hứa Thiên Lang, khóe miệng hai người không khỏi nổi lên một tia cười khổ.

Nhớ lại bản thân hồi nhỏ theo phụ thân đông phiêu tây bạt. Khóe miệng Hứa Thiên Hải có chua xót cũng có hạnh phúc.

Nhớ lại bản thân hồi nhỏ cực khổ, cùng sự yếu đuối của bản thân, trong ánh mắt Hứa Lam để lộ vẻ kiên quyết, không còn chút yếu đuối nào.

Nhớ lại bản thân chạy khỏi thôn núi, đi đến Trung Đô thành, Hứa Tử Yên cảm thấy bản thân thật hạnh phúc, bản thân có được phụ mẫu rất thương yêu mình, điều này đã đủ để lòng nàng tràn ngập sự dịu dàng.

Nhớ lại gia tộc đột nhiên gặp phải nguy hiểm, đám người mình phải đào vong, trận đánh hung hiểm ở Lang Gia trấn, đại hội thử luyện cốc, năm người như có cảm ứng nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều khắc ghi thân ảnh đôi bên, mặc cho thời gian trôi qua cũng không thể xóa nhòa.

“Đại ca, Lân sư huynh kết quả đi nơi nào?” Hứa Lam đột nhiên nhẹ giọng hỏi.

Hứa Lam vừa hỏi như vậy, ánh mắt mọi người đều nhìn phía Hứa Kỳ. Hứa Tử Yên là biết Hứa Lân đi nơi nào, lúc này lại làm bộ như không biết, chỉ nhìn phía Hứa Kỳ.

Hứa Kỳ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta cũng không biết, chỉ biết bị một vị cao nhân đưa đi rồi. Về phần đi nơi nào, phụ thân không có nói.”

Nói tới đây, lại dừng một chập, nghiêm túc nói: “Chúng ta đều phải rời khỏi gia tộc, đi vào tu tiên giới chúng ta không quen thuộc. Chúng ta là người có quan hệ huyết thống, là người một nhà. Chúng ta về sau đừng xưng hô sư huynh muội nữa, nơi này ta lớn tuổi nhất, tiếp theo là Thiên Lang. Sau đó là Thiên Hải, Hứa Lam, Tử Yên nhỏ nhất, chúng ta liền gọi nhau huynh muội luôn đi.”

“Ừ.” Vài người đều gật đầu đáp, nghĩ đến không lâu sau phải chia lìa, thần sắc đều có một ít thương cảm.

“Lam tỷ tỷ, Dẫn Nguyệt tông tỷ đi thật sự đều là nữ tử?” Hứa Tử Yên đột nhiên tò mò hỏi.

“Ừ.” Hứa Lam gật đầu: “Tông môn khác thu đệ tử đều là cả nam lẫn nữ, chỉ có Dẫn Nguyệt tông chỉ thu nữ đệ tử.”

“Vì sao?”

“Bởi vì công pháp Dẫn Nguyệt tông chỉ thích hợp cho nữ đệ tử tu luyện, không thích hợp cho nam đệ tử.”

“À.” Hứa Tử Yên sáng tỏ gật đầu, thầm nghĩ: “Tu tiên giới này thật đúng là thiên kỳ bách quái.”

“Đúng rồi, nghe nói tu sĩ Thái Huyền tông lúc trước đến lại tới Hứa gia chúng ta, tộc trưởng dẫn theo hắn đi tìm muội. Tử Yên muội muội, hắn tới làm gì?” Hứa Lam đồng dạng tò mò nhìn Hứa Tử Yên hỏi. Người khác cũng đều đưa mắt chăm chú nhìn lại.

“À.” Trong mắt Hứa Tử Yên lóe lên niềm vui sướng, không trả lời câu hỏi của Hứa Lam, gương mặt hàm chứa ý cười hỏi ngược lại: “Các ngươi biết đệ tử Thái Huyền tông phân chia thế nào không?”

Bốn người Hứa Kỳ tất cả đều lắc đầu, mơ hồ nhìn Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên vươn bốn ngón tay, nhẹ giọng giải đáp: “Thái Huyền tông chia làm nội môn cùng ngoại môn, giống nội đường và ngoại đường của Hứa gia chúng ta. Đứng đầu là chân truyền đệ tử nội môn Thái Huyền tông, lệnh bài thân phận của bọn họ là kim bài. Thứ hai là nội môn phổ thông đệ tử, lệnh bài thân phận của bọn họ là ngân bài. Thứ ba là ngoại môn tinh anh đệ tử, lệnh bài thân phận của bọn họ là đồng bài. Thứ tư là ngoại môn phổ thông đệ tử, lệnh bài thân phận của bọn họ là thiết bài.”

“A?” Bốn người khác cùng nhau kêu lên sợ hãi một tiếng. Ánh mắt nhìn phía Hứa Tử Yên đều tràn ngập bất công thay nàng. Hứa Lam càng lắp bắp nói: “Vậy… vậy… chẳng phải là nói… Tử Yên muội muội là… đệ tử cấp bậc thấp nhất… Thái Huyền tông?”

“Ừ.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó giữa hai hàng mày lộ ra ý cười: “Cơ mà, ngay hôm nay, tu sĩ Thái Huyền tông kia lại tới nữa, lấy lại thiết bài của ta, đưa cho ta cái này.”

Nói tới đây, Hứa Tử Yên từ vòng trữ vật lấy ra một tấm ngân bài sáng lấp lánh cho mấy người kia xem.

“Oa, đây là… ngân bài đó.”

Hứa Lam bên cạnh một tay đoạt lấy ngân bài trong tay Hứa Tử Yên, bỏ nơi tay lăn qua lộn lại ngắm nghía, miệng không ngừng phát ra tiếng ‘chậc chậc’. Ánh mắt toàn là hâm mộ. Ngân bài theo thứ tự truyền qua tay Hứa Kỳ, Hứa Thiên Lang và Hứa Thiên Hải. Sắc mặt mỗi người đều lộ vẻ hâm mộ. Làm nội đường đệ tử Hứa gia, đương nhiên có thể lý giải sự khác biệt giữa nội môn đệ tử và ngoại môn đệ tử Thái Huyền tông, kia quả thực chính là một trời một vực.

Đợi tấm ngân bài kia truyền lại tay Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên liền kể chuyện cho bốn người lần nữa. Nghe xong lời kể của Hứa Tử Yên, Hứa Kỳ, Hứa Thiên Lang, Hứa Thiên Hải và Hứa Lam đều mừng rỡ đứng bật dậy. Ào ào tóm lấy tứ chi Hứa Tử Yên, ném nàng lên trời, cười hi hi ha ha ném vài lần, sau đó diễn trò cũ ném Hứa Tử Yên lên, rồi tản ra chạy đi.

Có lần giáo huấn trước của Hứa Kỳ, Hứa Tử Yên sao có thể bị bọn họ làm ngã nữa. Ở không trung lộn một cái, nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhìn bốn người cười duyên.

“Chơi chẳng vui gì cả.” Hứa Thiên Lang cười nói. Mấy người khác cũng cười chạy về.

Hứa Tử Yên nhìn Hứa Thiên Lang cảm thán. Lúc trước Hứa Thiên Lang luôn là bộ dạng lạnh lùng, làm gì sẽ nói ra câu ‘chơi chẳng vui’. Nói như vậy, xem ra hắn thật sự đã từ bỏ, trái tim hắn đã bắt đầu trở nên tự do. Vậy Hứa Kỳ thì sao? Trái tim hắn đã hoàn toàn tự do ư? Quay đầu nhìn Hứa Kỳ, khi thấy nụ cười như ánh mặt trời của Hứa Kỳ, lòng Hứa Tử Yên liền thả lỏng.

Vài người lại đi tới cùng nhau, sóng vai ngồi bên bờ hồ, ngẩng đầu ngắm vầng trăng mới mọc trên trời. Đột nhiên, Hứa Kỳ hơi nhíu mày, ngữ khí có chút lo lắng hỏi: “Không đúng, Thái Huyền tông là đại tông môn phương bắc, môn quy bọn họ sâm nghiêm, thu đệ tử há có thể giống như trò đùa? Lúc trước cấp thân phận thiết bài đệ tử, chưa được bao lâu, thì lại cho một thân phận ngân bài đệ tử, chuyện này rất cổ quái.”

Hứa Tử Yên cười nói: “Ta cũng cảm thấy cổ quái, có điều dù sao cũng không phải chuyện xấu đúng không? Thái Huyền tông đâu thể phí công sức lớn như vậy đưa ta thân phận ngân bài đệ tử, rồi lại tính hại ta?”

Hứa Kỳ vốn luôn được Hứa Hạo Nhiên bồi dưỡng nhắm vào vị trí tộc trưởng gia tộc, cho nên sự tình lo lắng đương nhiên cũng nhiều hơn, toàn diện hơn. Ngồi tại chỗ thật nghiêm cẩn suy tư một lát, rồi lắc đầu nói: “Có câu có được tất có mất. Muội đã nghe chưa? Theo lý thuyết, Tử Yên muội muội là đệ tử gia tộc thế tục giới, có thể miễn khảo thí tiến vào Thái Huyền tông, đã là ân tình bằng trời. Tuyệt đối không có đạo lý cho muội trực tiếp vượt qua ngoại môn đồng bài đệ tử, tiến vào nội môn trở thành ngân bài đệ tử. Nội môn Thái Huyền tông không có khả năng có người tốt bụng như vậy, vô duyên vô cớ thu muội vào nội môn. Chúng ta cẩn thận suy nghĩ xem, để chuẩn bị sẵn sàng, không thể để người ta lừa gạt Tử Yên muội muội.”

Bốn người vứt Hứa Tử Yên sang một bên, ở nơi đó kịch liệt thảo luận. Bọn họ càng thảo luận càng cảm thấy chuyện này không đúng, trên đời nào có chuyện tốt như vậy? Trong này nhất định có một khâu quan trọng nào đó bọn họ chưa nghĩ ra. Hứa Tử Yên đi Thái Huyền tông, tương lai kết quả sẽ ra sao, nhất định cùng khâu quan trọng bọn họ chưa nghĩ ra có quan hệ mật thiết.