Hứa Tử Yên cuối cùng bị khen đến mặt mũi đỏ bừng, phải bỏ chạy trối chết. Sau lưng là tiếng khen ngợi của các vị trưởng bối, mà đợi khi nàng tới ngồi chung với đám người Hứa Kỳ, nghênh đón nàng là mấy người vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Hứa Kỳ giờ đã được phụ thân đồng ý, có thể tiến vào tông môn, nên cũng buông lòng. Giờ đây càng bày ra bộ dạng huynh trưởng, nghiêm trang nhắc nhở Hứa Tử Yên: “Tử Yên muội muội, hiện tại muội đã mười sáu tuổi, hẳn nên suy nghĩ về việc chung thân đại sự của mình.”

“Phụt.” Hứa Thiên Lang đang ngồi đó uống trà, phun cả miệng trà ra. Hứa Thiên Hải cũng ôm bụng cười khúc khích, Hứa Lam thì cười duyên đến toàn thân nghiêng ngả.

Hứa Tử Yên mặt đỏ hồng trừng Hứa Kỳ một cái, nhẹ giọng nói: “Kỳ ca ca, huynh là trưởng tử của đại bá, sắp phải rời khỏi gia tộc đi tông môn. Tục ngữ nói, bất hiếu có ba tội, vô hậu là tội nặng nhất. Có phải huynh trước khi vào tông môn, cũng nên suy nghĩ đến chuyện nối dõi tông đường?”

“Ha ha ha…”

Hứa Thiên Lang, Hứa Thiên Hải và Hứa Lam ngồi cạnh rốt cuộc nhịn không được, phá lên cười.

Bữa cơm này, mọi người ăn đến hòa thuận vui vẻ. Toàn bộ Hứa gia chìm trong cơn hưng phấn dào dạt.

Sau khi yến hội giải tán, Hứa Hạo Nhiên gọi nhóm năm người Hứa Tử Yên vào thư phòng, lấy ra bốn cái túi trữ vật, lần lượt đưa cho Hứa Kỳ, Hứa Thiên Lang, Hứa Thiên Hải và Hứa Lam: “Trong này chứa một ít đan dược, tiến vào tông môn rồi, các con phải cố gắng tu luyện, không cần lo cho gia tộc. Chỉ cần các con ở tông môn đứng vững gót chân, gia tộc liền an toàn.”

“Phụ thân, của Tử Yên muội muội đâu?” Hứa Kỳ thấy Hứa Hạo cho bốn người mỗi người một cái túi trữ vật, mà không cho Hứa Tử Yên, liền vội hỏi.

Hứa Hạo Nhiên thấy con mình có thể nghĩ đến người khác, vừa lòng gật đầu nói: “Đan dược của Yên nhi ta đã cho rồi.”

Rời khỏi thư phòng đại bá, Hứa Tử Yên thầm nghĩ, thế tục giới đã tàn khốc như vậy, tu tiên giới chỉ sợ càng sâu hơn. Nhớ tới vừa rồi đại bá vì mọi người chuẩn bị đan dược, trong lòng không khỏi tính toán, bản thân có phải cũng nên chuẩn bị cho bốn người họ một chút đồ vật hay không. Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên thấp giọng nói với bốn người: “Kỳ ca ca, Thiên Lang ca, Thiên Hải ca, Lam tỷ tỷ. Mười ngày sau, chúng ta tụ họp ở nhà Lam tỷ tỷ đi, ta có vài thứ muốn cho các người.”

Bốn người nghe thế ánh mắt thoáng chốc sáng ngời, bọn họ đồng thời lóe lên suy nghĩ, chính là Hứa Tử Yên sẽ chuẩn bị cho bọn họ một ít cao phẩm phù lục. Có phù lục này, bọn họ tiến vào tu tiên giới, nội tâm cũng sẽ kiên định hơn nhiều. Bốn người vội vàng nói với Hứa Tử Yên: “Đa tạ Tử Yên muội muội, chúng ta làm ca ca tỷ tỷ không có cái gì cho muội, ngược lại bắt muội phải chuẩn bị cho chúng ta, thật sự là hổ thẹn.”

“Giữa chúng ta không cần phân rõ ràng như vậy.” Hứa Tử Yên nhỏ giọng nói.

“Tử Yên muội muội, vì sao phải đi chỗ của ta, không đi chỗ muội được ư?” Hứa Lam vui vẻ xong chợt thắc mắc hỏi.

Hứa Tử Yên cười khổ đáp: “Ở chỗ ta còn có một đệ tử Thái Huyền tông, rất nhiều chuyện không tiện.”

“À.” Vẻ mặt bốn người giật mình.

Năm người lại đứng đó hàn huyên vài câu, rồi tách ra, trở về nơi ở của từng người. Hứa Tử Yên về tới chỗ ở, thấy Liễu Nhất Thanh ra khỏi phòng, mỉm cười với Hứa Tử Yên. Người ta là đệ tử Thái Huyền tông, hơn nữa là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ tám, Hứa Tử Yên tự nhiên sẽ hết sức khách khí với nàng. Mời đối phương tiến vào phòng mình, hai người liền câu được câu không nói chuyện phiếm.

Trò chuyện một hồi, Hứa Tử Yên đột nhiên lóe lên suy nghĩ, nhìn Liễu Nhất Thanh hỏi: “Liễu sư tỷ, tông môn lần này nâng ta từ thiết bài đệ tử lên tới ngân bài đệ tử, nhất định là có hiểu biết nhất định về ta?”

Liễu Nhất Thanh gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Phải, tuy rằng muội còn chưa tới Thái Huyền tông, nhưng ở Thái Huyền tông đã có một ít thanh danh.”

“Không thể nào.” Hứa Tử Yên kinh ngạc thốt lên.

“Thật.” Liễu Nhất Thanh nghiêm túc nói.

“Thế… Thái Huyền tông hiểu biết ta về mặt nào?” Hứa Tử Yên cẩn thận hỏi, đáp án này đối với nàng rất quan trọng. Nàng tiến vào Thái Huyền tông rồi, hết thảy hành động đều phải dựa theo trình độ hiểu biết của Thái Huyền tông đối với nàng mà quyết định.

Liễu Nhất Thanh thoáng suy nghĩ, rồi đáp: “Hiểu biết của tông môn về muội, là tu vi muội cũng không cao, ban đầu chỉ có Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, sau này muội trải qua đại hội Trung Đô thành, tu vi tăng tiến đến Luyện Khí kỳ tầng thứ năm.”

Nói tới đây, bỗng tạm ngừng một chút nhìn sang Hứa Tử Yên: “Đương nhiên, Hứa sư muội hiện tại tu vi đã là Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu. Tư chất của sư muội thật đúng là tốt.”

Hứa Tử Yên chỉ mỉm cười không nói gì, lại dùng ánh mắt ý bảo bản thân chờ đối phương nói tiếp.

Liễu Nhất Thanh tự nhiên là hiểu rõ ý tưởng của Hứa Tử Yên, bèn nói tiếp: “Tu vi của sư muội ở trong tông môn cũng không có gì đặt biệt. Ừ, hẳn là tu vi thật… thấp.” Nói tới đây, nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên đối diện, thấy vẻ mặt Hứa Tử Yên không có chút biến hóa, mới nói tiếp: “Nhưng mà, chế phù thuật của sư muội lại mang đến cho tông môn chấn động thật lớn. Nghe nói, sư muội đã có thể chế tạo ra cửu phẩm phù lục?”

Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Chỉ là ngẫu nhiên có thể chế tạo ra, còn không phải rất quen thuộc, xác xuất thành công vẫn rất thấp.” Hứa Tử Yên đương nhiên không thể nói thật, giờ Thái Huyền tông đều đã biết bản thân có thể chế tác cửu phẩm phù lục, điều này đã đủ kinh người. Nếu lại nói bản thân chế tác cửu phẩm phù lục xác xuất thành công là trăm phần trăm, kia còn không bị những người tông môn coi là quái vật.

Quả nhiên, Liễu Nhất Thanh nghe xong Hứa Tử Yên nói, trên mặt lộ ra thần sắc quả thế. Có điều cũng lập tức bị vẻ hâm mộ thay thế, trong giọng nói tràn ngập tôn kính: “Hứa sư muội, sư muội đây đã cực kỳ lợi hại. Ở Thái Huyền tông Thiên Phù phong, chỉ có chân truyền đệ tử đại sư huynh Hỏa Vũ mới có thể chế tạo ra cửu phẩm phù lục, chân truyền đệ tử khác còn chưa đạt tới trình độ này đâu.”

“Ồ?” Hứa Tử Yên cảm thấy hứng thú hỏi: “Vậy xác suất thành công đại sư huynh chế tác cửu phẩm phù lục là bao nhiêu?”

“Đã đạt tới trên chín mươi phần trăm, nghe nói đại sư huynh hiện tại đang đi theo phong chủ học tập chế tác phù bảo.”

“Đại sư huynh có thể chế tác phù bảo?” Ánh mắt Hứa Tử Yên bỗng sáng ngời.

Liễu Nhất Thanh hơi lắc đầu, than nhẹ một tiếng: “Nào có dễ dàng như vậy, toàn bộ Thái Huyền tông, trước mắt cũng chỉ có Lương phong chủ của Thiên Phù phong có thể chế tạo ra phù bảo, đại sư huynh vẫn còn đang học tập.”

“À.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu, tiếp đó lại hỏi: “Phong chủ có thể chế tác phù bảo mấy phẩm?”

Giữa mày Liễu Nhất Thanh dào dạt sùng bái, kích động nói: “Phong chủ ngài ấy đã có thể chế tạo ra tứ phẩm phù bảo.”

Hứa Tử Yên gật đầu, trong lòng liền có hiểu biết nhất định về chế phù thuật của phong chủ Thiên Phù phong và đại sư huynh Hỏa Vũ kia, liền hỏi tiếp: “Các chân truyền đệ tử khác của phong chủ thì sao?”

“Phong chủ tổng cộng có sáu vị chân truyền đệ tử, ngoại trừ đại sư huynh, năm vị chân truyền đệ tử khác nhiều nhất cũng chỉ có thể chế tác thất phẩm phù lục.”

Hứa Tử Yên im lặng gật đầu, âm thầm tính toán: “Xem ra tông môn đã có hiểu biết tương đối toàn diện về chế phù thuật của bản thân. Kể từ đó, bản thân không cần phải che giấu chế phù thuật của mình nữa.”

Lại cùng Liễu Nhất Thanh nói chuyện phiếm một lát, Liễu Nhất Thanh liền đứng dậy cáo từ. Đưa Liễu Nhất Thanh ra ngoài cửa, Hứa Tử Yên mới quay người trở lại phòng, đóng cửa lại, bắt đầu chế tác phù lục.

Liễu Nhất Thanh rời khỏi phòng Hứa Tử Yên, tự kiềm chế cơn kích động trong lòng. Bản thân hiện tại đã hơn ba trăm tuổi, lại vẫn là nội môn phổ thông đệ tử. Tuy rằng bản thân luôn theo sau đại sư huynh, nhưng tựa hồ đại sư huynh cũng không coi mình là tâm phúc. Thường xuyên phái mình đi ra ngoài làm chân chạy vặt, cũng không tăng thêm cho mình điều kiện tu luyện gì. Mà giờ Hứa sư muội chỉ có mười sáu tuổi, đã có thể chế tạo ra cửu phẩm phù lục. Chỉ cần bản thân về sau đi theo nàng, nói không chừng may mắn thì cơ duyên của bản thân sẽ tới.

Khoan đề cập tới Liễu Nhất Thanh ở trong phòng mình kích động không thôi. Bên kia Hứa Tử Yên đã bắt đầu chế tác phù lục. Lần này nàng bắt đầu chế tác từ nhất phẩm phù lục, đây cũng là vì về sau thuận tiện lúc đi đường. Tựa như bản thân tu luyện là công pháp hệ thủy, căn bản không có công pháp hệ hỏa. Nếu tại dã ngoại muốn nướng một ít đồ ăn vậy phải làm sao? Có nhất phẩm phù lục, phóng thích một trái hỏa cầu, liền có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.

Cho nên, Hứa Tử Yên không ngừng chế tác từ nhất phẩm đến cửu phẩm. Phù lục phẩm cấp thấp, Hứa Tử Yên chế tác rất nhanh. Đến ngày thứ mười, Hứa Tử Yên đã chế ra rất nhiều phù lục. Chuẩn bị cho Hứa Kỳ, Hứa Thiên Lang, Hứa Thiên Hải và Hứa Lam, mỗi người ba tấm cửu phẩm phù lục, năm tấm bát phẩm phù lục, mười tấm thất phẩm phù lục, hai mươi tấm lục phẩm phù lục, năm mươi tấm ngũ phẩm phù lục, một trăm tấm tứ phẩm phù lục, hai trăm tấm tam phẩm phù lục, hai trăm tấm nhị phẩm và nhất phẩm phù lục.

Tìm bốn cái túi to chia ra cất vào, ngồi ở ghế suy nghĩ thêm một lát, cuối cùng lại từ vòng trữ vật lấy ra bốn mươi viên hạ phẩm linh thạch, bỏ vào từng túi mười viên. Sau đó thu bốn cái túi vào trong túi trữ vật, có thế này mới đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.

Nhìn thoáng qua cửa phòng Liễu Nhất Thanh bên cạnh, thấy vẫn khép chặt, biết Liễu Nhất Thanh có thể là đang tu luyện, liền bước chậm rãi xuống núi, đi đến chỗ ở của Hứa Lam.

Đi tới chỗ ở Hứa Lam, nhìn thấy Hứa Kỳ, Hứa Thiên Lang, Hứa Thiên Hải và Hứa Lam đều đã ngồi trong phòng chờ mình. Phát hiện bản thân đi đến, một đám đều hưng phấn đứng dậy, ánh mắt tỏa sáng nhìn mình.

Hứa Tử Yên không khỏi mỉm cười, từ trong túi trữ vật lấy ra bốn cái túi, lần lượt đưa cho bốn người. Bốn người tiếp nhận cái túi Hứa Tử Yên đưa, dùng tinh thần lực đảo qua bên trong, trên mặt liền hiện ra vẻ khiếp sợ. Không thể tin mở rộng túi, nhìn lại bên trong. Thần sắc một đám biến đổi lớn ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Yên, khiếp sợ nói: “Đây là linh…”