Nghĩ rõ ràng xong, Lâm Thượng Phong có chút xấu hổ hỏi: “Vậy ngươi có đan phương Dung Hồn đan không?”

Làm sao có thể nói không có? Hứa Tử Yên thầm cười khổ, có điều trên mặt vẫn thật bình tĩnh đáp: “Dạ có.”

Lâm Thượng Phong nhìn Hứa Tử Yên thật sâu, chuyển đề tài, hòa ái hỏi: “Nghe nói, ngươi sở dĩ phát hiện bản thân có thể tu luyện, là vì một nữ tiên ngẫu nhiên phát hiện ngươi?”

“Dạ vâng.” Câu này Hứa Tử Yên đã nói dối vô số lần, thần sắc tự nhiên lại không có chút biến hóa, trả lời một cách đương nhiên.

“Ừm, tu sĩ có kiến thức giống vậy, chỉ sợ nàng không phải tu sĩ phương bắc chúng ta, rất có thể là đến từ đại tông môn nào ở Trung Nguyên. Tử Yên, ngươi đúng là có phúc duyên thật lớn.” Xem Hứa Tử Yên trước mắt trẻ tuổi như thế, Lâm Thượng Phong không khỏi cảm khái một trận.

Hứa Tử Yên hơi cúi đầu, ngồi tại chỗ im lặng. Trong lòng khó hiểu vì sao Lâm Thượng Phong đột nhiên chuyển đề tài, mà không tiếp tục hỏi về sự tình Dung Hồn đan?

“Tử Yên, dù sao qua vài ngày nữa ngươi sẽ chính thức gia nhập Thái Huyền tông. Ta hôm nay sẽ nói vài điều về tông quy cho ngươi.”

“Dạ, xin tông chủ chỉ giáo.” Hứa Tử Yên quy củ đáp.

“Là có liên quan đến đan phương kia của ngươi.” Nói tới đây, Lâm Thượng Phong cũng không khỏi đỏ mặt.

Ngược lại Hứa Tử Yên hết sức bình tĩnh, nàng nghĩ rằng, không phải một đan phương thôi sao? Bản thân lại không thiếu, cho thì cho. Ngược lại bắt gặp bộ dạng xấu hổ của Lâm Thượng Phong, nội tâm không chỉ không buồn cười, ngược lại cảm thấy Lâm Thượng Phong giỏi hơn trưởng bối trong gia tộc mình không ít. Tối thiểu không có mở miệng ép bức.

“Đối với đan phương kia của ngươi, tông quy có hai loại phương pháp. Một cách chính là ngươi giao đan phương này cho tông môn, như vậy tông môn sẽ ghi cho ngươi năm ngàn điểm cống hiến. Một cách khác là ngươi không giao đan phương cho tông môn, đợi đến khi ngươi có thể luyện chế Dung Hồn đan, hàng năm phải luyện chế cho tông môn một số Dung Hồn đan, đương nhiên nguyên liệu luyện đan là do tông môn bỏ ra. Nói như vậy, mỗi lần ngươi luyện chế một đợt Dung Hồn đan cho tông môn, tông môn có thể cho ngươi hai trăm điểm cống hiến.”

Hứa Tử Yên không chút do dự quyết định giao đan phương cho Lâm Thượng Phong, nàng chẳng muốn bị tông môn trói buộc, hàng năm còn phải cố định luyện chế cho tông môn một đợt đan dược. Thời gian ấy còn không bằng bản thân tập trung tu luyện. Cho nên, Hứa Tử Yên không nói lời nào, trực tiếp từ trong túi trữ vật lấy ra giấy bút, nhanh chóng viết đan phương Dung Hồn đan, giao cho Lâm Thượng Phong ngồi ở thượng vị đang mang vẻ mặt hưng phấn.

Lâm Thượng Phong tiếp nhận đan phương Hứa Tử Yên đưa qua, chỉ nhìn lướt qua, thì đã nhận định đây là đan phương Dung Hồn đan, trong lúc nhất thời càng xem càng thấy Hứa Tử Yên thuận mắt, miệng nói liên tiếp ba tiếng: “Tốt tốt tốt.”

Vốn dĩ làm người đứng đầu một tông, sức kiềm chế đương nhiên không kém, dù nhìn thấy thứ gì cũng không thể thất thố. Ngặt nỗi Lâm Thượng Phong đam mê nhất chính là luyện đan, giống như một người mê rượu, thấy rượu ngon bản thân ao ước đã lâu nằm trong tay mình, làm sao có thể không hưng phấn, không kích động.

Nhìn Hứa Tử Yên, Lâm Thượng Phong không ngừng tự nhủ: “Nàng chính là một đệ tử thế tục giới, vậy mà có thể dựa vào một lần truyền thụ tự mình đạt đến trình độ luyện đan sư tam phẩm, thiên phú luyện đan đúng thật không thấp. Bản thân có nên cướp đệ tử với Thiên Phù phong Lương Chi Động hay không đây? Mỹ ngọc khó cầu mà, thôi mặc kệ.”

Nghĩ đến đây, thần sắc trên mặt Lâm Thượng Phong càng thêm hiền lành, thân thiết nói: “Tử Yên, ngươi có hứng thú trở thành chân truyền đệ tử của bản tông không? Nếu ngươi có hứng thú, chỉ cần tu vi ngươi đạt tới Trúc Cơ kỳ, bản tông lập tức thu ngươi làm chân truyền đệ tử.”

“Dạ?” Hứa Tử Yên không khỏi sửng sốt, nàng đúng thật không ngờ Lâm Thượng Phong sẽ đưa ra vấn đề này với nàng, trong khoảng thời gian ngắn liền đờ ra. Đáp ứng? Thế chỗ phong chủ Thiên Phù phong làm sao bây giờ? Thật rõ ràng như vậy sẽ đắc tội Lương Chi Động. Bản thân lúc trước đã đắc tội Vạn Pháp phong, hiện giờ lại đắc tội Thiên Phù phong. Thái Huyền tông tổng cộng chỉ có vài tòa phong, về sau bản thân còn có thể lăn lộn ở Thái Huyền tông được sao?

Không đáp ứng? Vị trước mắt chính tông chủ đương đại của Thái Huyền tông, không biết có bao nhiêu người tranh vỡ đầu để trở thành chân truyền đệ tử của tông chủ Thái Huyền tông, lại không có cơ hội này. Huống chi, nếu bản thân giáp mặt cự tuyệt tông chủ đưa qua cành ô liu, phải chăng sẽ đắc tội tông chủ?

Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Tử Yên lại buồn bực một trận, nhân phẩm quá tốt, thiên phú quá mạnh cũng là phiền toái, ai kêu bản thân phô trương quá làm chi.

Lâm Thượng Phong cũng biết Hứa Tử Yên khó xử, liền phất phất tay nói: “Tử Yên, bản tông chỉ thuận miệng nói, ngươi không cần lo lắng, chuyện này thôi vậy. Về sau nếu ngươi muốn học tập luyện đan, cứ việc đến Bách Thảo phong.”

“Tạ tông chủ.” Hứa Tử Yên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng thi lễ nói lời cảm tạ.

“Đi thôi.” Lâm Thượng Phong đứng dậy cười nói: “Ta mang ngươi đi gặp gặp Phi Ngu.”

“Dạ.”

Hứa Tử Yên vội vàng đứng dậy, theo sát Lâm Thượng Phong đi ra đại điện. Rời đại điện, quẹo vào một con đường mòn, hai hàng cổ thụ tươi tốt, cỏ cây xanh biếc, bốn phía phiêu động linh khí.

Trong đầu Hứa Tử Yên lóe suy nghĩ, âm thầm so sánh một chút. Phát hiện linh khí ở ngoại môn rõ ràng không nồng đậm bằng linh khí nội môn. Mà nội môn phổ thông rõ ràng không nồng đậm bằng linh khí trên phong. Dùng sức hít hai hơi, không khỏi thấy hâm mộ, đây thật sự là một nơi tu hành tốt.

Đi qua con đường quanh co khúc khuỷu, đợi đi đến tận cùng, trước mắt rộng mở thông suốt. Hiện ra trước mặt là một sân viện, theo sát Lâm Thượng Phong đi tới trước sân, Lâm Thượng Phong vươn tay đẩy cửa viện, cất bước đi vào, Hứa Tử Yên cũng đi theo vào sân.

Còn chưa đợi Hứa Tử Yên thấy rõ tình hình trước sân, đã cảm thấy một trận tiếng gió từ không trung truyền đến, một con chim nhỏ cỡ bàn tay lao đến từ trên không, đợi cách Lâm Thượng Phong chừng ba bốn thước, con chim há mỏ, phun ra một quả cầu lửa bé xíu, bắn tới Lâm Thượng Phong.

Lâm Thượng Phong vung tay áo, hỏa cầu kia liền bị gió từ tay áo dập tắt, từ trong tay áo lộ ra bàn tay hấp một cái, hút con chim trên không trung vào tay.

Đến giờ phút này, Hứa Tử Yên mới nhìn rõ con chim kia không phải chim thật, mà là một con rối. Trong khoảng thời gian ngắn, không khỏi nổi lòng hiếu kỳ, thật sự rất muốn giật con rối chim kia từ tay Lâm Thượng Phong qua nghiên cứu một chút.

“Phi Ngu, đừng náo loạn. Ra đây xem, ta mang ai tới này.” Lâm Thượng Phong cầm con rối chim trong tay, vẻ mặt có chút dở khóc dở cười.

Một trận tiếng bước chân từ trong phòng truyền ra, Hứa Tử Yên nhìn thấy nữ tử gặp được ở chợ trời ngày hôm qua, đang nhăn mặt cúi đầu đi ra khỏi phòng, miệng hẵng còn than thở: “Phụ thân, nữ nhi có phải thật vô dụng? Đã nghiên cứu nhiều năm như vậy, vẫn không nghiên cứu chế tạo ra con rối có uy lực nào cả.”

Lâm Thượng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, bước tới trước, vươn tay vuốt tóc Lâm Phi Ngu. Nhớ tới một khi thọ nguyên của bản thân hao hết, để lại một đôi nhi nữ này, tu vi lại kém như vậy. Bản thân tuy rằng đã an bày, song dựa vào bản lĩnh của hai đứa con mình, làm sao có thể áp đảo những người đó, có khi phải xuống nước thành đối tượng được người khác bảo vệ, kết cục cuối cùng còn chưa biết sẽ thế nào.

Ở trong lòng than nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, nhẹ giọng hỏi: “Phi Ngu sao vậy? Chẳng phải con luôn tin bản thân có thể chế tạo ra con rối có sức chiến đấu không kém gì Kết Đan kỳ sao? Bây giờ ngược lại nhụt chí, chẳng giống nữ nhi của ta gì cả.”

Lâm Phi Ngu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, dùng sức huơ huơ nắm tay, như là động viên tinh thần cho mình: “Phụ thân, con sẽ, nhất định sẽ.”

“Ha ha ha…” Lâm Thượng Phong thoải mái cười to: “Đây mới là nữ nhi của ta.”

Giờ phút này, Lâm Phi Ngu khôi phục tinh thần mới ngẩng đầu thấy được Hứa Tử Yên đứng phía sau Lâm Thượng Phong, thần sắc chợt sửng sốt, tiếp đó mừng rỡ hô: “Là ngươi.”

Hứa Tử Yên đối với biểu cảm của Lâm Phi Ngu thật ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng Lâm Phi Ngu trông thấy mình, sẽ mang bản mặt nổi giận đùng đùng, hiện giờ thấy nét mặt đối phương chỉ có mừng rỡ, ngược lại làm Hứa Tử Yên trong khoảng thời gian ngắn mơ hồ. Hứa Tử Yên dù sao cũng là một người từng trải, liền chắp tay nói: “Chính là tại hạ, Hứa Tử Yên xin chào Phi Ngu sư tỷ.”

Lâm Phi Ngu không đợi Hứa Tử Yên nói xong, bỗng chốc vọt tới, túm cánh tay Hứa Tử Yên, vui vẻ nói: “Thật tốt quá, mãi từ hôm qua tới nay, phụ thân luôn nói ngươi là một kỳ tài luyện đan, thật đáng tiếc không có dịp đàm luận lâu với ngươi. Giờ thì tốt rồi… Hả? Cái gì? Ngươi vừa nói ngươi tên gì?”

“Ta tên Hứa Tử Yên.”