Nghe xong Lâm Phi Ngu giải thích, Hứa Tử Yên trầm ngâm một lát, hết sức bái phục Lâm Phi Ngu kiến thức rộng rãi, mở miệng khen tự đáy lòng: “Phi Ngu sư tỷ thật sự là học thức uyên bác, những nơi đó sư tỷ đều đã từng đi du lịch phải không?”

Mặt Lâm Phi Ngu thoáng đỏ bừng, cười hề hề nói: “Ta nào đã đi qua, đều nghe phụ thân và mấy trưởng bối kể thôi.”

Vẻ mặt Hứa Tử Yên sửng sốt, mới nhớ tới Liễu Nhất Thanh từng miêu tả về Lâm Phi Ngu cho mình, Lâm Thượng Phong làm sao có thể để nàng ấy rời khỏi tông môn nửa bước? Liền ngượng ngùng cười cười, che giấu sự xấu hổ của bản thân.

“Hứa sư muội mau ăn đi, đừng lãng phí linh mễ.” Lâm Phi Ngu vươn ngón tay chỉ vào cơm trắng trước mặt Hứa Tử Yên còn chưa động được mấy miếng.

Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu, bưng bát cơm, ăn từng chút từng chút một, nhấm nháp sự sảng khoái do linh mễ hóa thành linh lực. Thoáng chốc trong đầu lóe suy nghĩ, Tử Yên không gian của mình chính là một mảnh linh điền chân chính, nơi đó linh khí nồng đậm gấp mấy chục lần, mấy trăm lần Thái Huyền tông, nếu bản thân có thể từ chỗ Lâm Phi Ngu lấy được một ít hạt giống mang vào, bản thân chẳng phải có thể ăn linh mễ bất cứ lúc nào rồi sao.

Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên ngẩng đầu nhìn Lâm Phi Ngu, nhưng nghĩ đến bản thân vừa cùng Lâm Phi Ngu gặp mặt, đã đưa ra việc yêu cầu thì có chút không ổn, lại nuốt xuống lời đã đến bên miệng, đặt bát cơm đã ăn sạch sẽ lên bàn.

Lâm Phi Ngu nhìn thấy Hứa Tử Yên có chuyện muốn nói lại thôi, liền hiểu sai ý Hứa Tử Yên, vươn tay chỉ chỉ cái bát không trước mặt Hứa Tử Yên, cười nói: “Còn muốn ăn?”

Hứa Tử Yên nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

“Vậy muội muốn nói gì? Đừng có như nàng dâu gặp mẹ chồng thế kia.” Lâm Phi Ngu nói thẳng tuột.

Hứa Tử Yên cười thầm trong lòng, Lâm Phi Ngu này thật đúng là đủ ngay thẳng. Nàng đã ngay thẳng như thế, vậy bản thân cũng không khách khí, tục ngữ nói, há mồm ba phần lợi, dù cuối cùng nàng không cho mình hạt giống linh mễ, mình cũng không có tổn thất gì. Vì thế, nhìn Lâm Phi Ngu, nhẹ giọng nói: “Phi Ngu sư tỷ, tỷ có thể cho ta một ít hạt giống linh mễ hay không?”

“Chuyện này à.” Lâm Phi Ngu cau mày, bất đắc dĩ than thở: “Cốc sư bá kia rất keo kiệt, muốn từ chỗ hắn lấy ít hạt giống, thật không dễ dàng. Lần trước ta…”

Nói tới đây, Lâm Phi Ngu vỗ mạnh vào gáy mình, tựa như nhớ tới điều gì: “Đúng rồi, lần trước ta thật vất vả từ chỗ Cốc sư bá đòi ít hạt giống linh mễ, muốn tự trồng thử. Nhưng cuối cùng thất bại, có điều vẫn còn thừa một chút.”

Nói tới đây, từ trong túi trữ vật lục ra một cái túi, mở ra nhìn thử, sau đó đưa cho Hứa Tử Yên: “Chỉ thừa chừng này, đại khái khoảng một mẫu, muội thích thì lấy đi.”

Hứa Tử Yên vui sướng nhận lấy túi hạt giống kia, mở ra xem, quả nhiên là hạt giống linh mễ, bởi vì bên trong dao động từng trận linh lực. Có thể được một mẫu, đối với bản thân mà nói là vừa hoàn hảo, bởi vì Tử Yên không gian vốn dĩ chỉ chừng hai mẫu, lại gieo trồng một ít dược thảo, nơi còn lại vừa vặn có thể gieo trồng số linh mễ này.

Cột túi lại, thu vào trong túi trữ vật, cảm kích nhìn Lâm Phi Ngu: “Đa tạ.”

Lâm Phi Ngu vẫy vẫy tay, sau đó đột nhiên trầm mặt, trong mắt tràn ngập chua xót, nhìn Hứa Tử Yên nhẹ giọng hỏi: “Chuyện của ta, muội hẳn đã nghe rồi?”

Hứa Tử Yên trầm mặt gật đầu. Lâm Phi Ngu cũng không hỏi là ai nói cho Hứa Tử Yên, nàng hiện tại không có tâm trạng đi quan tâm vấn đề này. Nàng chỉ nghĩ có thể nhân lúc còn sống chế tạo ra một con rối thành công, thực hiện nguyện vọng cả đời của bản thân. Nhìn Hứa Tử Yên đối diện, Lâm Phi Ngu chân thành hỏi: “Hứa sư muội, muội có đồng ý trợ giúp ta không?”

Hứa Tử Yên nhìn Lâm Phi Ngu, có thể từ ánh mắt, cảm giác được sự đau khổ trong lòng nàng ấy, cũng có thể cảm giác được sự khẩn trương của nàng ấy. Nhưng mà, Hứa Tử Yên thầm tính toán, kỳ thực nàng có rất nhiều việc cần hoàn thành. Muốn nghiên cứu chế tạo phù bảo, muốn nghiên cứu luyện đan, còn muốn cùng Vô Danh ở phường thị học nhất kiếm phá vạn pháp, cấp bách hơn là nàng phải mau chóng gia tăng tu vi bản thân, bởi vì ở Vạn Pháp phong có một Hạ Kiệt ở nơi đó uy hiếp nàng.

Song xem Lâm Phi Ngu trước mắt, bản thân đã đi tới nơi này, vậy cũng nên cống hiến chút sức lực? Huống chi bản thân hết sức tò mò về thuật con rối kia. Chỉ cần sắp xếp thời gian hợp lý, không biết Lâm Phi Ngu có chịu cho bản thân tự do? Vì thế, Hứa Tử Yên chân thành nhìn Lâm Phi Ngu, nhẹ giọng nói: “Phi Ngu sư tỷ, ta đã đi đến nơi đây, chính là đến giúp tỷ.”

Lâm Phi Ngu thở dài một hơi, vỗ tay nói: “Thật tốt quá.”

Hứa Tử Yên nhìn Lâm Phi Ngu kích động, có lẽ nàng đã bị đệ tử Thái Huyền tông cự tuyệt và cười nhạo bao lần, cả trái tim đã yếu ớt đi, khiến Hứa Tử Yên không khỏi có chút chua xót. Nhưng có vài việc nàng vẫn phải nói với Lâm Phi Ngu.

“Phi Ngu sư tỷ, có điều…”

“Có điều cái gì?” Trên mặt Lâm Phi Ngu lộ ra một tia khẩn trương.

“Phi Ngu sư tỷ, ta hy vọng ta có thể có một chút thời gian tự do.”

“Ừ, ta đáp ứng muội.” Lâm Phi Ngu thống khoái đáp ứng, chẳng qua lại lo lắng bổ sung một câu: “Chỉ cần muội đừng mỗi lần bế quan từ vài chục đến vài trăm năm là được.”

“Đương nhiên không có.” Hứa Tử Yên thầm cười khổ: “Ngươi cho rằng ta là tu sĩ Kết Đan kỳ sao? Còn một lần bế quan từ vài chục đến vài trăm năm?”

“Chế phù thuật của muội kết quả là cảnh giới gì?” Lâm Phi Ngu tò mò hỏi.

“Có thể chế tác cửu phẩm phù lục.” Hứa Tử Yên bình thản đáp.

“Oa, ta nhặt được bảo vật rồi.” Lâm Phi Ngu bỗng chốc từ trên ghế bật dậy, mừng rỡ nhảy nhót. Gương mặt nhỏ nhắn kích động đến đỏ bừng.

Nhảy một trận xong, lại lao về ghế của mình, nhìn Hứa Tử Yên nói: “Ta đã hỏi muội một vấn đề, muội có vấn đề gì cần hỏi ta không?”

Hứa Tử Yên nghe xong sửng sốt, nghĩ bụng: “Lâm Phi Ngu thật đúng là tính tình trẻ con, nhưng thế này cũng có vẻ công bằng. Dù sao bản thân có rất nhiều vấn đề, giờ phút này không hỏi, thì phải đợi tới khi nào, bèn nhìn Lâm Phi Ngu hỏi: “Phi Ngu sư tỷ, ta thân là một ngoại môn thiết bài đệ tử, không thể ở nội môn tu luyện. Vừa rồi trong đại điện, tông chủ nói tỷ sẽ an bày, không biết tỷ sẽ an bày Tử Yên thế nào?”

Lâm Phi Ngu gật đầu nói: “Tông quy quả thực không cho phép ngoại môn đệ tử tiến vào nội môn tu luyện, hơn nữa Hứa sư muội cũng phải chờ tới khi tham gia đại điển nhập môn rồi, mới tính là đệ tử Thái Huyền tông chân chính. Song bằng tu vi trước mắt của muội chỉ có thể trở thành ngoại môn phổ thông đệ tử, tiến vào Thái Huyền tông, muội có lẽ sẽ lựa chọn trở thành đệ tử Thiên Phù phong làm phương hướng tu luyện đúng không?”

Hứa Tử Yên gật đầu, thầm nghĩ: “Giờ ta không đi Thiên Phù phong thì có năng lực đi nơi nào?”

Lâm Phi Ngu không ngoài ý muốn gật đầu, tiếp tục nói: “Trở thành Thái Huyền tông phổ thông đệ tử, muội sẽ được phân cho một viện tu luyện, có điều là bốn người ở cùng một viện. Tông môn hội sẽ cho các muội thời gian một năm, trong một năm, các muội phải đạt tới khảo hạch một năm sau.”

“Khảo hạch gì?” Hứa Tử Yên nghe xong cảm thấy rất ngạc nhiên, thật không ngờ tiến vào Thái Huyền tông rồi, còn có chuyện khảo hạch như vậy.

“Nội dung mỗi phong khảo hạch khác nhau. Mượn Thiên Phù phong các muội mà nói đi, trong vòng một năm, các muội phải học chế tác nhất phẩm phù lục.” Dứt lời, Lâm Phi Ngu không khỏi cười nói: “Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề với muội. Song muội cũng không cần phải chế tạo ra cửu phẩm phù lục, bọn họ không phải không cho muội vào môn sao? Như vậy muội đã là ngoại môn đệ tử, thì làm việc thuộc bổn phận ngoại môn đệ tử là được rồi, đỡ cho mấy lão già kia cảm thấy nhóm tiểu bối chúng ta dễ khi dễ.”

Nói tới đây, vẻ mặt Lâm Phi Ngu hầm hừ khó chịu, xem ra những năm gần đây nàng thật sự bị người khác cười nhạo đến đè nén, ấn tượng về mấy trưởng bối cũng không tốt. Hứa Tử Yên không khỏi cảm thấy buồn cười, có điều nghĩ lại, cảm thấy Lâm Phi Ngu nói cũng đúng, bản thân chính là một ngoại môn phổ thông đệ tử, dựa vào cái gì phải sinh hoạt như nội môn đệ tử? Hơn nữa nếu bản thân chế tạo ra cửu phẩm phù lục, ở ngoại môn cũng quá gây sự chú ý.

Vừa nghĩ đến đây, lại nghe Lâm Phi Ngu nói: “Hứa sư muội, hơn nữa tu vi muội rất thấp.” Nàng ấy nói thật trực tiếp, không chút chú ý đến cảm thụ của nàng.

“Nếu làm quá náo động, rất có thể bị người ta ghen ghét, rước lấy phiền toái không cần thiết.”

Hứa Tử Yên thoáng sửng sốt, không khỏi bật thốt hỏi: “Không phải đệ tử trong Thái Huyền đều biết đến sự tình ở thế tục giới của muội rồi ư?”

Lâm Phi Ngu che miệng cười khẽ: “Muội nào có nổi danh như vậy?” Song dừng một chập, cũng không khỏi nói tự đáy lòng: “Nếu sự tích về muội thật sự để tất cả đệ tử tông môn biết, muội thật đúng liền nổi danh.”

“Nói như vậy, đệ tử trong tông môn thật sự không biết?”

“Ừ.”

“Vì sao?”

“Việc này còn phải hỏi?” Lâm Phi Ngu cười nhẹ đáp: “Bọn họ biết giá trị tương lai của sư muội, đương nhiên muốn giữ kín bí mật này, để dễ dàng độc quyền chiếm dụng tài nguyên như muội. Nhưng mà, về sau bọn họ nhất định sẽ tìm cơ hội đến thăm muội, kéo gần quan hệ với muội.”

“Việc này…”