Hứa Tử Yên hưng phấn hái một lá cây dược liệu, bỏ vào miệng nhấm nuốt. Sau đó khuôn mặt liền biến thành quả mướp đắng, cuối cùng cây dược liệu kia vẫn không có một chút dược tính, hoàn toàn mất đi đặc thù cần phải có.

Hứa Tử Yên khẽ than một tiếng, biết đây là do duyên cớ thúc cây. Bất kể là loại dược liệu nào, nó đều yêu cầu chu kỳ sinh trưởng, trong năm tháng dài đăng đẳng không ngừng hấp thu tinh hoa thiên địa mới có thể hình thành dược tính. Thời gian càng lâu, dược tính lại càng tốt. Giống bản thân tự ý thúc giục dược thảo, đó căn bản là sự tình không có khả năng. Nghĩ đến nếu phương pháp này dùng tốt như vậy, Bách Thảo phong đã sớm lợi dụng, nào đến phiên bản thân thí nghiệm.

Tiện tay ném cây dược thảo kia xuống đất, Hứa Tử Yên đứng dậy. Nhìn thời gian đã qua giữa trưa, liền từ trong nhẫn trữ vật lấy ra lương khô ăn mấy miếng, rồi đi đến tầng ba. Lên tầng ba, ước chừng mất một canh giờ, xem xong ngọc giản Bảo Khí phong. Gần như không có công pháp gì, dù có cũng chẳng khác gì tầng một và tầng hai. Tuyệt đại đa số đều là một ít pháp môn ngự sử pháp khí. Hiện giờ Hứa Tử Yên nào có pháp khí, đây căn bản không có lợi gì cho Hứa Tử Yên.

Có điều trong đó có mấy cái ngọc giản hướng dẫn một ít bí quyết cùng kinh nghiệm ngự sử phi kiếm, ví như tốc độ, kỹ xảo ngự kiếm. Như thế lại khiến Hứa Tử Yên hết sức cảm thấy hứng thú, nghiêm túc ghi nhớ nội dung mấy cái ngọc giản này. Khi Hứa Tử Yên cầm lấy một cái ngọc giản cuối cùng, thì chợt chấn động. Trong ngọc giản này giảng giải một bộ quyền pháp, gọi lại Bảo Khí quyền.

Đợi Hứa Tử Yên xem xong, trong lòng không khỏi có chút dở khóc dở cười. Thì ra bộ quyền pháp này là một phong chủ Bảo Khí phong thật lâu trước kia sáng tạo ra, là sáng tạo trên chùy pháp rèn khí. Bảo Khí phong rèn chùy pháp tổng cộng có ba mươi sáu chùy, vị phong chủ ấy liền sáng tạo ra ba mươi sáu đường quyền pháp. Có điều loại quyền pháp này nếu không có bảo khí hộ thân, tu sĩ đối địch liệu sẽ cho ngươi tới gần? Đây hoàn toàn là chiêu số thiên hướng võ tu.

Cho nên, bộ quyền pháp này rất nhanh liền không có ai đi tu luyện nó. Có pháp thuật công kích cự ly xa, ai mà đi luyện quyền pháp võ tu như gân gà này? Huống chi những đệ tử kia không có đầy đủ bảo khí hộ thân, luyện bộ quyền pháp này, cùng kẻ địch đối chiến, kia không phải muốn chết sao? Nhưng mà theo ngọc giản ghi chép, lúc trước vị phong chủ kia có rèn cho bản thân một bộ trang bị hộ thân, từng dùng bộ quyền pháp này dương danh phương bắc. Bộ trang bị kia đến giờ vẫn còn đặt ở Bảo Khí phong, làm trấn phong chi bảo, truyền cho mỗi một đời phong chủ.

Hứa Tử Yên buông ngọc giản, tinh thần chìm đắm trong bộ quyền pháp kia. Lĩnh ngộ một lát, Hứa Tử Yên phát hiện bản thân vậy mà không nắm bắt được trọng điểm, thấy thế nào đều là một bộ quyền pháp phổ thông trong thế tục giới. Đây vẫn là Hứa Tử Yên lần đầu tiên đụng tới loại tình huống này, bình thường bất kể đụng tới công pháp gì, Hứa Tử Yên đều có thể lĩnh ngộ, dù không thể lĩnh ngộ toàn bộ, cũng có thể lĩnh ngộ đôi chút, nào giống lần này, vậy mà hoàn toàn không nắm bắt được trọng điểm.

Thoáng suy nghĩ một lát, Hứa Tử Yên đứng dậy đi xuống tầng dưới, lập tức đi tới trước lão giả trông cửa, thi lễ thật sâu hỏi: “Tiền bối, ta có thể thỉnh giáo ngài một vấn đề không?”

“Hử?” Lão giả kia tò mò nhìn Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới. Từ ngày đầu tiên Hứa Tử Yên đi đến tàng thư các, hắn đã hết sức tò mò về cô nhóc này. Hắn vừa thấy độ tuổi của Hứa Tử Yên, biết chắc Hứa Tử Yên là tân đệ tử, tất cả tân đệ tử khác đều bận rộn lĩnh ngộ công pháp các trưởng lão truyền thụ, không ai tiến đến tàng thư các. Chỉ có mình Hứa Tử Yên mỗi ngày đều đến nơi này, hơn nữa xem còn rất nhanh, vài ngày đã từ tầng thứ nhất lên tới tầng thứ ba, đây là tình huống hắn ở đây hơn một trăm năm cũng chưa từng gặp được. Hiện giờ thấy Hứa Tử Yên có việc thỉnh giáo bản thân, liền tò mò nói: “Nha đầu, ngươi có vấn đề gì thì hỏi đi. Ta ở trong này đã hơn một trăm năm, ngọc giản nơi này thời điểm ta nhàn rỗi không có việc gì đều xem qua, hẳn là có thể trả lời bất luận vấn đề gì của ngươi.”

“Cám tạ tiền bối.” Hứa Tử Yên mừng rỡ, lại cung kính thi lễ thật sâu với lão giả. Lão giả kia hết sức vừa lòng thái độ của Hứa Tử Yên, mỉm cười nhìn Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên hơi cúi thân mình, vẫn duy trì tư thế cung kính, nhẹ giọng hỏi: “Tiền bối, ta ở tầng ba thấy được một bộ quyền pháp gọi là Bảo Khí quyền, hoàn toàn không nắm được đầu mối, xin tiền bối chỉ giáo.”

Lão giả kia lập tức sửng sốt, tiếp đó càng thêm tò mò nhìn Hứa Tử Yên, cười hỏi: “Ngươi muốn tu luyện bộ quyền pháp kia?”

“Dạ vâng.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu. Kỳ thực Hứa Tử Yên không phải phải muốn tu luyện quyền pháp kia, chỉ là cảm thấy bản thân hoàn toàn không nắm được đầu mối bộ quyền pháp ấy, trong lòng có hơi không phục, muốn đến chỗ lão giả hỏi một chút, bộ quyền pháp này có phải chính là một bộ cùng loại với quyền pháp phổ thông thế tục giới hay không. Có lẽ không có gì đặc biệt, sở dĩ lúc trước phong chủ kia tạo dựng danh hào to lớn như vậy, chẳng phải bởi vì bộ quyền pháp này, mà là bộ trang bị hộ thể kia của hắn.

Lão giả trầm ngâm một lát, như đang nhớ lại điều gì, qua một khắc mới đáp lời: “Nha đầu, ta chính là đệ tử Bảo Khí phong. Bản Bảo Khí quyền ấy ta cũng xem qua, có điều không lĩnh ngộ được gì.” Nói tới đây, nhíu nhíu đầu mày, tiếp tục nói: “Hiện tại toàn bộ Thái Huyền tông chẳng có ai luyện bộ quyền pháp ấy, bộ quyền pháp ấy tựa hồ không hợp với phương hướng tu luyện của Thái Huyền tông chúng ta, hoàn toàn không nắm được phương hướng tu luyện. Cho nên mới ném công pháp này tới ngoại môn. Song về bộ quyền pháp này có một truyền thuyết, ta có thể kể cho ngươi nghe, về phần  có tác dụng giúp ngươi lĩnh ngộ bộ quyền pháp này hay không, ta cũng không biết.”

“Tiền bối mời nói.” Hứa Tử Yên vẫn duy trì tư thế cung kính.

“Truyền thuyết kể ba mươi chiêu của Bảo Khí quyền phân thành năm thuộc tính, chia làm kim mộc thủy hỏa thổ. Từng thuộc tính có sáu chiêu, hợp thành lục hợp chi ý. Sáu chiêu còn lại chia làm năm thức đầu và một thức cuối cùng, mỗi một thức trong năm thức đầu kỳ thực chính là đem mỗi sáu chiêu thuộc tính trong ba mươi chiêu hợp thành một thức, tức trở thành năm thức kim mộc thủy hỏa thổ. Mà một thức cuối cùng là phải đem năm thức kim mộc thủy hỏa thổ hợp thành một. Trong truyền thuyết, nếu có thể hợp bộ quyền pháp thành một thức, đánh ra một quyền, liền tự hình thành một thế giới, vây kẻ địch vào một quyền thế giới kia, mặc bản thân bài bố.”

“Sáng lập giới?” Trong lòng Hứa Tử Yên chấn động mãnh liệt, đây là nàng kết quả không hề nghĩ tới, thật không ngờ Bảo Khí quyền này vậy mà sẽ có uy lực nhường này. Vẻ mặt hoảng hốt, không khỏi bật thốt lên hỏi: “Tiền bối, Thái Huyền tông chúng ta có có người luyện ra uy lực như vậy chưa?”

Lão giả lắc lắc đầu, than nhẹ một tiếng: “Không có, chính ngay lão tổ sáng lập quyền pháp này cũng không luyện tới một thức cuối cùng, nghe nói hắn chỉ luyện đến năm thức kim mộc thủy hỏa thổ, cuối cùng không thành công hợp năm thức kia thành một. Một thức cuối cùng ấy, chỉ là hắn phỏng đoán trên lý luận chiêu thức.”

Hứa Tử Yên chợt lóe suy nghĩ, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Tiền bối, một người làm sao có thể đồng thời tu luyện năm loại thuộc tính?”

Lúc này Hứa Tử Yên trong lòng nghĩ rằng, chẳng lẽ phong chủ kia cũng là người có không gian bên trong. Thật không ngờ trên mặt lão giả đối diện lộ ra ý tán thưởng nói: “Lão tổ vốn dĩ là người có tư chất kém cỏi nhất trong Thái Huyền tông, bởi vì hắn trời sinh là ngũ thuộc tính linh căn, hơn nữa vô cùng cân đối. Linh căn giống hắn, muốn tiến giai là hết sức khó khăn, bởi vì phải luyện năm thuộc tính đến giai vị cao nhất, mới có thể đạt được đột phá, lúc trước ai cũng thật không ngờ, chuyện khó khăn nhường ấy, hắn vậy mà làm được.”

“À.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng đáp, sau đó lại một lần nữa nói lời cảm tạ lão giả, rồi trở về tầng ba, cầm ngọc giản Bảo Khí quyền, đặt lên mi tâm, xem hết lần này tới lần khác.

Có lời kể của lão giả, Hứa Tử Yên đã xác định phương hướng. Quả nhiên, rất nhanh Hứa Tử Yên đã phân ba mươi chiêu quyền pháp trước đó thành năm phần, mỗi một phần đều mang theo thuộc tính mãnh liệt thuộc về bản thân. Muốn nói năm loại thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ này, Hứa Tử Yên thuần thục nhất đương nhiên là thuộc tính thủy. Bởi vì nàng từ khi tu luyện tới nay, luôn luôn tu luyện công pháp thuộc tính thủy.

Lại một lần nữa đem sáu chiêu quyền pháp thuộc tính thủy lưu động giữa ý thức, dần dần Hứa Tử Yên phảng phất như đặt mình trong một đại dương mênh mông. Từng cơn sóng biển liên miên không dứt như vừa nhu lại vừa cương, Hứa Tử Yên cảm thấy tại đại dương mênh mông này, bản thân nhỏ bé cỡ nào. Sóng biển hết cơn này đến cơn khác, Hứa Tử Yên ra sức trèo lên. Trong giây lát đã vượt qua từng cơn một, cơn sóng chợt cao đến mười trượng, giống như một ngọn sóng biển ầm ầm đánh tới Hứa Tử Yên. Bỗng chốc chặt đứt lĩnh ngộ của Hứa Tử Yên, dội Hứa Tử Yên ra khỏi ý thức.

Hứa Tử Yên mở mắt, nâng tay lau đi tơ máu bên khóe miệng, trong lòng cười khổ thầm nghĩ: “Xem ra mình phải đi ngắm biển lớn rồi.”

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh mặt trời chiếu xạ lên giá, đánh giá một lúc, thời gian vừa mới qua một khắc. Lấy ra một viên đan dược nuốt vào, nhắm mắt ngồi ở trên sàn khôi phục vừa rồi bị chấn động. Hai khắc sau, Hứa Tử Yên khôi phục thương thế hồi tưởng lĩnh ngộ lúc trước, cảm giác được bản thân hẳn là lĩnh ngộ được hai phần thủy chi ý.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy cũng đến giờ rồi, bản thân hẳn nên đi lĩnh kia hai viên Bạo Linh đan kia. Liền từ tầng ba đi rồi xuống dưới, cáo từ lão giả canh cửa, sau đó ngự kiếm đi tới hướng Phù Uy điện. Kết hợp kỹ xảo ngự kiếm vừa rồi bản thân lĩnh ngộ, quả nhiên tốc độ ngự kiếm gia tăng đáng kể, rất nhanh đã đi tới Phù Uy điện.

Từ không trung nhìn lại, vẫn có rất nhiều người ở nơi đó xếp hàng. Hứa Tử Yên hơi nhíu mày, bất đắc dĩ từ không trung đáp xuống, xếp hàng phía sau đội ngũ. Vừa xếp liền mất đến nửa canh giờ, mới lĩnh được hai viên Bạo Linh đan, rồi lại ngự kiếm trở về chỗ ở của mình.

Từ không trung trực tiếp đáp xuống sân viện, vừa mới mở cửa phòng mình, đã nghe được ba tiếng tiếng mở cửa ầm ầm. Hứa Tử Yên không cần quay đầu, cũng biết là ba người Triệu Dĩnh. Có lẽ nghe được bản thân đã trở lại, nên muốn thu thập bản thân, đại khái còn tính cướp đoạt hai viên Bạo Linh đan của mình nữa.

Ba người Triệu Dĩnh không biết cuộc đối thoại ban sáng của ba người đều bị Hứa Tử Yên nghe rõ mồn một, còn tưởng rằng Hứa Tử Yên cái gì cũng không biết, bèn hùng hổ lại gần Hứa Tử Yên.