Hứa Tử Yên rời khỏi phòng chế tác của Lâm Phi Ngu, lập tức đi chỗ Trương Kiệt, từ chỗ Trương Kiệt yêu cầu một bộ dụng cụ làm bếp nấu cơm. Lại lấy một ít gạo và mì, Hứa Tử Yên quyết định về sau bản thân sẽ ở sơn cốc của mình nấu ăn. Vừa nghĩ đến số cá tôm trong không gian của mình, Hứa Tử Yên liền chảy nước miếng.

Về tới sơn cốc, Hứa Tử Yên trước tiên lấy một con cá từ Tử Yên không gian, sau đó ngồi bên đầm nước trong sơn cốc làm sạch cá, dùng một cái chậu sành để đựng, lại lấy ra linh thủy trong không gian đổ đầy chậu sành, kế tiếp nhóm lửa chậm rãi nấu. Thời điểm nấu cá, lại vo gạo để nấu cơm. Trong lòng nghĩ, qua hai tháng nữa, mình có thể ăn linh thước rồi. Ừ, trong Tử Yên không gian linh khí nồng đậm, không có bốn mùa luân phiên, trong thời gian một năm, bản thân hoàn toàn có thể thu hoạch bốn lần linh thước. Đợi mùa vụ linh thước này chín, trong số mười sáu mẫu trước hết mình sẽ gieo giống mười mẫu linh thước, phần còn lại cất giữ bản thân ăn dần dần.

Ăn sạch cơm và canh cá bản thân nấu xong, Hứa Tử Yên dọn dẹp tất cả. Trở về sơn động sắp xếp pháp quyết rèn hệ kim lại, chuyển vận vào ngọc giản. Thấy cách trời tối hẵng còn sớm, Hứa Tử Yên liền bay ra sơn cốc, tìm tòi xung quanh Đình Lam sơn mạch. Nàng muốn cấy ghép một ít cây hoa quả vào trong không gian. Tìm nửa ngày, Hứa Tử Yên ở một tòa sơn cốc phát hiện một rừng đào, phẩm chất thật đúng không tệ. Hứa Tử Yên từ nhẫn trữ vật lấy ra một cái cuốc, bắt đầu đào xới. Vất cả cả một buổi chiều, mới cẩn thận cấy ghép được hơn mười cây đào, trồng ở trong không gian của mình.

Thấy đã tối muộn, mặt trời bắt đầu xuống núi, Hứa Tử Yên liền quay về sơn động của mình, bắt đầu tu luyện đúng giờ quy định.

Ba ngày kế, Hứa Tử Yên lĩnh ngộ Bảo Khí quyền hệ thổ, hệ mộc cùng hệ hỏa còn lại đến trình độ đồng nhất, sau đó chỉnh sửa pháp quyết rèn giao cho Lâm Phi Ngu. Mà cùng hôm ấy, hai trưởng lão chỉ đạo do tông chủ Thái Huyền tông Lâm Thượng Phong cấp cho Lâm Phi Ngu cũng đi tới Đình Lam sơn mạch.

Hai trưởng lão này đều là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai, cách Trúc Cơ kỳ đại viên mãn còn một đoạn. Đều là tâm phúc Thái Huyền phong của Lâm Thượng Phong, một người tên là Tư Đồ Liệt, một người tên là Chu Đồng, vừa vặn một nam một nữ.

Hai người vừa đến, tất cả mọi người bao gồm Lâm Phi Ngu đều hưng phấn. Bởi vì bản thân tư chất kém cỏi, làm một người tu tiên, bản thân chỉ mơ ước có thể không ngừng đạt được đột phá. Nhất là tám người Vưu Nguyệt, các nàng sở dĩ bằng lòng đi theo Lâm Phi Ngu, chậm trễ thời gian tu luyện của mình, cùng Lâm Phi Ngu nghiên cứu chế tạo con rối. Một phương diện là Lâm Phi Ngu có thể cung cấp cho nhóm các nàng đan dược tu luyện, số này gần như có thể bù đắp cho thời gian tu luyện các nàng mất đi. Quan trọng hơn là, ở bên cạnh Lâm Phi Ngu có thể được tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai giáp mặt chỉ đạo, đây là đãi ngộ chỉ có chân truyền đệ tử ở Thái Huyền tông mới nhận được.

Cho nên, khi Tư Đồ Liệt và Chu Đồng đến, nhóm Lâm Phi Ngu cực kỳ mừng rỡ. Ngay buổi chiều hôm đó, Lâm Phi Ngu liền cùng hai vị trưởng lão chỉ đạo định ra kế hoạch. Về sau cứ cách bảy ngày, Tư Đồ Liệt và Chu Đồng sẽ truyền thụ công pháp cho bọn họ bốn canh giờ, hoặc là giải đáp nghi vấn các nàng không hiểu. Thời gian thì Tư Đồ Liệt và Chu Đồng chia ra mỗi người hai canh giờ.

Mà lần giảng bài đầu tiên liền bắt đầu từ ngày thứ hai.

Đến trời sáng ngày thứ hai, Hứa Tử Yên tới chỗ Lâm Phi Ngu sớm hơn. Mà đám người Lâm Phi Ngu đã sớm ngồi trong phòng truyền thụ công pháp. Chín người Lâm Phi Ngu, Vưu trưởng lão, Lý Dung Nhi, Hà Thanh Thanh, Triệu Xuân Lệ, Mã Như Nguyệt, Phượng Minh Lâm, La Hương Nhi, Tề Phi Phi đều quy củ ngồi tại chỗ, tuy rằng lúc này Tư Đồ Liệt và Chu Đồng còn chưa đến.

Trong chín người, ngoại trừ Lâm Phi Ngu mỉm cười với Hứa Tử Yên, tám người kia trong mắt đều lộ ra ý khinh thường. Một đám thầm nghĩ: “Đây là nơi tu sĩ Trúc Cơ kỳ truyền thụ công pháp, ngươi nghe hiểu được sao?”

Hứa Tử Yên đương nhiên xem hiểu ý tứ trong mắt các nàng, mà Hứa Tử Yên cũng không muốn bị người khác chú ý, bèn lén lút đi tới cuối, tìm một chỗ ngồi xuống.

Chỉ chốc lát sau, đại khái qua một khắc, Tư Đồ Liệt đi đến. Hứa Tử Yên theo mọi người đứng dậy, thi lễ với Tư Đồ Liệt. Tư Đồ Liệt nhàn nhạt gật đầu, cho mọi người ngồi xuống, bắt đầu truyền thụ.

Hứa Tử Yên nghiêm túc nghe, nàng phát hiện Tư Đồ Liệt không hổ là truyền công trưởng lão Lâm Thượng Phong tự mình chọn lựa cho Lâm Phi Ngu, giảng giải công pháp cực kỳ rõ ràng. Khiến Hứa Tử Yên lúc trước có rất nhiều điểm chưa lĩnh ngộ được, giờ có một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt.

Ai nấy trong phòng đều nghiêm túc, thấy tất cả mọi người chìm đắm trong lời giảng của mình, trong lòng Tư Đồ Liệt cũng có vài phần đắc ý, nói càng thêm hăng say phấn chấn. Thời gian Tư Đồ Liệt giảng giải trôi nhanh như chớp, thoáng chốc hai canh giờ đã qua đi.

Mọi người vội vàng ăn xong cơm trưa, lại quy củ ngồi trong phòng, chờ Chu Đồng đến. Đại khái cũng là hai khắc sau, Chu Đồng đi đến, lại một phen lễ tiết, rồi Chu Đồng bắt đầu giảng bài.

Khi Chu Đồng giảng bài xong, sắc trời đã bắt đầu tối đen. Hứa Tử Yên đi tới trước mặt Lâm Phi Ngu, nhẹ giọng nói với nàng: “Phi Ngu sư tỷ, phương pháp rèn thép tinh ta đã cho tỷ, từ hôm nay trở đi ngoại trừ cứ cách bảy ngày tới nơi này nghe giảng bài, ta sẽ không qua nữa. Thuật con rối các người nghiên cứu trước, ta trở về nghiên cứu vấn đề định hướng công kích của phù lục, chờ ta nghiên cứu hiểu rõ vấn đề kia, ta lại đến nói cho Phi Ngu sư tỷ.”

Lâm Phi Ngu thoáng suy nghĩ một chút, Hứa Tử Yên trước mắt đã giúp đỡ bản thân giải quyết vấn đề rèn thép tinh, vấn đề còn lại quả thực giống như lời Hứa Tử Yên, là vấn đề định hướng công kích. Mà vấn đề này, trước mắt xem ra cũng chỉ có thể dựa vào Hứa Tử Yên. Hơn nữa nghiên cứu định hướng công kích cũng quả thực yêu cầu một hoàn cảnh độc lập thanh tĩnh, liền cười đáp ứng.

Lúc Hứa Tử Yên xoay người rời đi, Lâm Phi Ngu còn dặn dò: “Tử Yên sư muội, muội cũng không cần quá sốt ruột, ta mười mấy năm đều chờ được, không cần vội vã một lúc. Ta cũng biết muốn giải quyết vấn đề định hướng công kích thật không dễ dàng, muội cứ từ từ. Nếu có yêu cầu gì, muội cứ việc tới tìm ta.”

“Được.” Hứa Tử Yên gật đầu đáp ứng, sau đó rời khỏi ngọn núi, ngự kiếm bay về sơn cốc của mình. Kể từ đó, cuộc sống của Hứa Tử Yên liền cực kỳ có quy luật. Cứ bảy ngày liền đi đến nơi đây nghe giảng một ngày, thời gian còn lại, buổi sáng lĩnh ngộ chế tác phù bảo. Nàng cũng muốn có thể mau chóng lĩnh ngộ chế tác thất phẩm phù bảo. Như vậy nàng có thể giải quyết vấn đề định hướng công kích trong thuật con rối. Hiện giờ một mình Hứa Tử Yên một sơn cốc, lại cách nơi Lâm Phi Ngu rất xa, cũng không sợ bị người nghe được bản thân chế tác phù bảo thất bại, phát ra tiếng nổ mạnh.

Buổi chiều, Hứa Tử Yên sẽ chạy khắp nơi quanh Đình Lam sơn mạch, đi sưu tầm thực vật bản thân nhìn trúng, đem bọn nó lần lượt cấy ghép vào Tử Yên không gian. Trải qua một tháng nỗ lực, Tử Yên không gian đã xanh ngắt một mảnh, mười mẫu trung gian là Hứa Tử Yên giữ để gieo trồng linh thước, xung quanh mười mẫu là một vòng rừng cây, có cây đào, cây táo, cây lê, cây hạnh, cây cam, các loại cây hoa quả. Hứa Tử Yên thậm chí còn dựng rất nhiều giá nho, gieo trồng một ít nho. Đồng thời còn thuận tay bắt rất nhiều sinh vật trong nước thả vào con sông nhỏ trong Tử Yên không gian.

Thời điểm không gian đã được Hứa Tử Yên chỉnh đốn không tệ lắm, mỗi buổi chiều, Hứa Tử Yên liền bắt đầu nghiên cứu thuật luyện đan.

Đến buổi tối, Hứa Tử Yên sẽ đúng giờ tu luyện, từng chút từng chút đề cao tu vi bản thân.

Cứ mải miết hai tháng như vậy, Hứa Tử Yên lại bắt đầu bận rộn. Bởi vì linh thước trong Tử Yên không gian đã chín. Một mẫu linh thước thu hoạch được một ngàn cân linh thước, Hứa Tử Yên giống như một nông phu thu gặt xong, liền chọn lựa ra linh thước tốt nhất làm giống, bắt đầu nghiệp lớn gieo trồng của nàng. Bận rộn đến mười ngày, Hứa Tử Yên mới gieo xong mười mẫu linh thước.

Ngắm cảnh tượng Tử Yên không gian tràn ngập sinh cơ bừng bừng, lòng Hứa Tử Yên tràn đầy vui mừng. Trong hai tháng này, Hứa Tử Yên làm nổ vô số căn nhà trúc bản thân kiến tạo, rốt cuộc có thể chế tạo ra nhị phẩm phù bảo. Đồng thời trình độ luyện đan cũng rốt cuộc triệt để trầm ổn ở cảnh giới ngũ phẩm luyện đan sư. Duy nhất làm Hứa Tử Yên cảm thấy không hài lòng chính là tu vi bản thân cũng không có tiến bộ quá lớn, mặc dù không ngừng tiến bộ, nhưng vẫn cứ dậm chân ở cảnh giới Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm sơ kỳ.

Kỳ thực, Hứa Tử Yên cũng biết, tốc độ tăng tiến của bản thân đã rất nhanh. Đây là vì nhiều phương diện nguyên nhân tạo thành, thứ nhất bản thân là thủy linh thể, thời điểm hấp thu linh khí thiên địa, gần như không có tiêu hao gì. Thứ hai là Tử Yên không gian trong cơ thể, nó không chỉ lúc nào cũng tăng sự cường rắn chắc dẻo dai của kinh mạch, còn giống như một cái hố đen khổng lồ có lực hấp dẫn mãnh liệt, chẳng phân biệt ngày đêm tự động hấp thu linh khí thiên địa. Còn có Tụ Linh đại trận Hứa Tử Yên bố trí. Ba thứ này, bất kể là tu sĩ nào đạt được một, tu vi đều sẽ đột nhiên tăng mạnh. Huống chi Hứa Tử Yên đồng thời có được ba thứ.

Nhưng dù điều kiện có tốt đi chăng nữa, cũng không thể cứ hai tháng sẽ lại đột phá một lần, phải biết rằng Hứa Tử Yên đã là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm. Tu vi càng cao càng phải tích lũy chân nguyên càng nhiều, đột phá cũng càng thêm khó khăn. Huống chi trong cơ thể Hứa Tử Yên còn có một cái không gian đến bây giờ Hứa Tử Yên vẫn chưa hoàn toàn nắm rõ.

Cái không gian kia làm Hứa Tử Yên thật sự cảm thấy kỳ quái, nó có thể luôn luôn vận chuyển chân nguyên tinh thuần trong kinh mạch, lại có thể liên tục hấp thu linh khí thiên địa khổng lồ bên ngoài cơ thể Hứa Tử Yên. Việc hấp thu cùng vận chuyển vận hành song song, hết thảy đều thật tự nhiên. Hình thành một vòng tuần hoàn lớn.

Hứa Tử Yên nghĩ mãi không rõ, liền dứt khoát không để ý tới nó, mỗi ngày ngoại trừ theo quy luật tu luyện, chính là bớt chút thời gian không ngừng đi lĩnh ngộ Càn Khôn quyết, kỳ vọng một ngày kia có thể hoàn toàn lĩnh ngộ Càn Khôn quyết, triệt để làm rõ Tử Yên không gian trong cơ thể bản thân kết quả là chuyện thế nào.