Lương Chi Động, Mạc Thích Quân và Ngôn Tranh nghe vậy đều thở dài một hơi. Trong mắt Mạc Kinh Hồng thì hiện lên một tia thất vọng, đáy lòng hắn cũng biết Liễu Thanh Hàn là suy xét vì Thái Huyền tông, thế nhưng Liễu Thanh Hàn dù sao cũng xuất thân từ Vạn Pháp phong, Mạc Kinh Hồng nghĩ Liễu Thanh Hàn chưa hẳn đã không có một chút tư tâm. Nghĩ tới đây, nội tâm Mạc Kinh Hồng liền xẹt qua một tia hận ý. Song Liễu Thanh Hàn chính là Nguyên Anh đại tu sĩ, Mạc Kinh Hồng chỉ là Kết Đan kỳ tầng thứ chín, cũng không dám nhiều lời một chữ, chỉ hơi khép mi mắt, che giấu oán hận trong lòng mình.

Lâm Thượng Phong nghe Liễu Thanh Hàn cũng không đồng ý xuất chinh vực sâu, trong lòng không khỏi hoàn toàn thất vọng. Thế nhưng làm người đứng đầu một tông, cuối cùng vẫn đưa ra ý kiến của mình: “Sư thúc, tu sĩ phương bắc ta, hàng năm xuất chiến tại cửa vào vực sâu đều tử thương rất nhiều, nếu như chúng ta có thể chủ động tấn công vực sâu, làm tu la tổn thất thảm trọng, nhất lao vĩnh dật (*), cũng làm ra một đại cống hiến cho tu tiên giới.”

(*) Nhất lao vĩnh dật: Một lần mệt mỏi đổi lấy cả đời sung sướng.

Liễu Thanh Hàn nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lâm Thượng Phong, thanh lãnh nói: “Toàn bộ Thương Mang đại lục, ngay cả Trung Nguyên thực lực cường thịnh nhất cũng không dám thâm nhập vực sâu, phương bắc chúng ta dựa vào cái gì dám chủ động xuất kích. Chỉ cần chúng ta bảo vệ cửa vào vực sâu, không cho tu la tiến lên mặt đất là được. Mấy phương pháp không phù hợp thực tế, đừng nên nghĩ nữa.”

Lương Chi Động, Mạc Thích Quân và Ngôn Tranh cũng đều gật đầu đón ý hùa theo, Lâm Thượng Phong không thể làm gì khác hơn là khẽ thở dài một hơi nói: “Nếu sư thúc đã quyết định, xin nghe theo sư thúc an bài.”

“Nghe theo sư thúc an bài.” Tất cả mọi người trong đại điện cùng kêu lên, ngay cả Vạn Kiếm phong Mạc Kinh Hồng cũng không ngoại lệ.

Lâm Thượng Phong đợi tiếng mọi người tản đi, mới lại một lần nữa chắp tay với Liễu Thanh Hàn: “Sư thúc, chúng ta cần phải làm thế nào đây?”

“Liệt kê danh sách tu sĩ tử vong dưới lòng đất, sau đó cùng Hoa Dương tông thông báo cho các tông môn và gia tộc tu tiên phương bắc,  tông môn hay gia tộc nào có tu sĩ đã chết, bảo bọn họ nhanh chóng phái tu sĩ đi xuống lòng đất trước, bổ sung thành viên thiếu hụt. Về phần trợ cấp cho tu sĩ tử vong, cứ dựa theo quy tắc chế định lúc trước xử lý là được.”

Đợi Liễu Thanh Hàn và tất cả mọi người rời khỏi đại điện, Lâm Thượng Phong đứng ở cửa đại điện, ngắm mây trắng trên bầu trời, nét mặt lộ ra một tia khổ sở, miệng nhẹ giọng nỉ non: “Tu la vực sâu mỗi lần tấn công còn không phải đều bị chúng ta đẩy lùi, lẽ nào một khi chúng ta rời khỏi cửa vào, đánh vào vực sâu, những tu la này sẽ bỗng nhiên biến thành không thể địch lại được? Nghe nói trong vực sâu có một loại Bất Tử thảo, ăn vào sẽ kéo dài hai trăm năm tuổi thọ.”

Thái Huyền tông.

Ngoại môn, ngoài viện Hứa Tử Yên ở có một thân ảnh bay xuống. Người tới không phải ai khác, đúng là quan chủ Trấn Yêu quan Kim Mãn Tinh.

Từ khi Hứa Tử Yên rời khỏi Trấn Yêu quan, Kim Mãn Tinh vẫn luôn quan tâm Hứa Tử Yên. Đợi khi hắn biết được Hứa Tử Yên trở thành ngoại môn phổ thông đệ tử, phút chốc nội tâm vô cùng ngạc nhiên. Hắn nghĩ rằng, mặc dù hiện nay Hứa Tử Yên tu vi thấp, không đủ trở thành nội môn đệ tử, cũng có thể được tông môn coi như ngoại môn tinh anh đệ tử mới phải. Tệ lắm thì cũng có thể phân cho một sân viện độc lập để Hứa Tử Yên tu luyện chứ. Làm sao lại thành ra kết quả như vậy?

Thế nhưng, làm lão quái tu luyện mấy trăm năm, hắn tuy không hiểu nổi trên người Hứa Tử Yên rốt cuộc xảy ra chuyện gì, song hắn tin chắc người mang tuyệt kỹ giống Hứa Tử Yên sẽ không ngủ đông lâu lắm, nhất định sẽ ở Thái Huyền tông trở thành một nhân vật quan trọng.

Hứa Tử Yên hôm nay nghèo túng, rất có khả năng thể nghiệm nhân tình ấm lạnh, nếm trải lòng người dễ thay đổi, nếu hắn cứ cách một thời gian đi quan tâm một chút, tiếp tục cung cấp một ít nguyên liệu tu luyện cho nàng, tương lai rất khả năng sẽ mang đến hồi báo thật lớn cho mình.

Ngặt nỗi, mình dù sao cũng là người đứng đầu một quan, ít nhiều tại Thái Huyền tông cũng là người có chút thân phận. Nếu như cứ tự mình đi bái kiến Hứa Tử Yên. Sợ rằng trái lại sẽ dọa tới Hứa Tử Yên, cho rằng mình có lòng dạ khó lường gì. Cho nên, Kim Mãn Tinh cũng không lập tức tự mình đi tông môn bái phỏng Hứa Tử Yên, mà phái đệ tử của mình đưa cho Hứa Tử Yên một ít nguyên liệu tu luyện.

Đệ tử hắn rất nhanh đã trở về, báo cho Kim Mãn Tinh, Hứa Tử Yên mất tích, không biết đi nơi nào. Vì vậy, Kim Mãn Tinh lại ở chung quanh len lén hỏi thăm Hứa Tử Yên, lại không có nghe được chút tin tức nào. Kim Mãn Tinh không thể làm gì khác hơn để đệ tử mình mỗi tháng đều đi nơi ở của Hứa Tử Yên xem thử, năm tháng liên tiếp trôi qua, Kim Mãn Tinh rốt cuộc nhịn không được tự mình đến xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Kim Mãn Tinh là quan chủ Trấn Yêu quan thuộc chi nhánh Thái Huyền tông, tại một nơi ở của tân đệ tử ngoại môn, đương nhiên không ai nhận ra hắn. Không ít tân đệ tử qua lại đều hiếu kỳ nhìn Kim Mãn Tinh đứng ở cửa, không biết hắn đứng ở chỗ này rốt cuộc tìm ai.

Tinh thần lực của Kim Mãn Tinh đảo qua trong viện, biết lúc này bốn căn phòng trong viện đều không có người, liền chắp tay đứng ở trước đại môn, dõi về hướng ngoại môn xa xôi, thầm nghĩ trong lòng: “Ai, cũng không biết lúc nào mới có thể trở lại nội viện tông môn tu hành.”

Khi ấy, Triệu Dĩnh, Lãnh Phù và Ngô Á Khôn từ tàng thư các trở về, thấy Kim Mãn Tinh đứng trước cửa viện mình, lại thấy không rõ tu vi đối phương, liền biết tu vi đối phương cao hơn bản thân, bèn chắp tay thi lễ: “Vị sư huynh này, không biết huynh ở chỗ này là muốn tìm vị nào?”

“Sư huynh?” Kim Mãn Tinh thầm buồn cười một trận, mình vậy mà bị mấy tân ngoại môn đệ tử xưng là sư huynh. Có điều hắn cũng lười sửa cho đúng, đứng trước mặt vài người, thần sắc nhàn nhạt hỏi thăm: “Mấy người các ngươi cính là bạn ở cùng sân với Hứa Tử Yên?”

Sắc mặt Triệu Dĩnh, Lãnh Phù cùng Ngô Á Khôn chợt biến đổi. Từ khi Hứa Tử Yên bỗng dưng biến mất tới nay, không ngừng có người tới tìm Hứa Tử Yên. Hơn nữa loại tình huống tân đệ tử đột nhiên biến mất giống vậy, truyền bá rất nhanh trong các đệ tử. Tuy rằng, về sau ngoại môn trưởng lão nói là Hứa Tử Yên bị tông môn phái đi làm chuyện gì đó, nhưng lại có ai sẽ tin tưởng, tông môn sẽ phái một tân đệ tử chỉ có Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu đi ra ngoài làm việc?

Vì vậy, rất nhiều lời đồn liền truyền ra. Lời đồn tương đối nhất trí chính là, Hứa Tử Yên bị Triệu Dĩnh, Lãnh Phù và Ngô Á Khôn hại chết.

Loại lời đồn này cũng truyền tới tai Triệu Dĩnh, Lãnh Phù và Ngô Á Khôn rất nhanh, trong khoảng thời gian ngắn ba người leo lên nơi đầu sóng ngọn gió, mỗi ngày đều nhận ánh mắt dị dạng của các đệ tử xung quanh.

Điều này làm cho ba người các nàng rất khó chịu, song song trong lòng cũng hận chết Hứa Tử Yên. Nếu như không phải Hứa Tử Yên, các nàng làm sao sẽ rơi vào nông nỗi này, bị người ở sau lưng chỉ trỏ, nói ba người mình là sát nhân cuồng, hôm nay các nàng đã hoàn toàn bị người cô lập, ai nấy đều cách xa bọn họ, giống như né xa nguy hiểm vậy.

Ba người âm thầm lập lời thề, chỉ cần mình gặp lại Hứa Tử Yên, thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua nàng, nhất định phải đáp trả nỗi khốn khổ mình phải chịu mấy ngày nay gấp trăm lần lên người Hứa Tử Yên.

Thế nhưng, lập tức có tu sĩ các nàng nhìn không thấu tu vi đến đây kiếm Hứa Tử Yên, lại khiến các nàng hết hồn một trận. Càng làm các nàng hết hồn chính là, tu sĩ kia cách mỗi tháng đều sẽ đến một lần, hỏi Hứa Tử Yên đã trở về hay chưa. Việc này không khỏi làm Triệu Dĩnh, Lãnh Phù và Ngô Á Khôn âm thầm cân nhắc, chẳng lẽ Hứa Tử Yên tại Thái Huyền tông có chỗ dựa vững chắc gì? Chớp mắt ba người lại không tin lắc lắc đầu, một đệ tử gia tộc thế tục giới, làm sao lại có chỗ dựa vững chắc tại Thái Huyền tông? Có lẽ Hứa Tử Yên biến mất trong khoảng thời gian này, là vì đắc tội với ai tại ngoại môn, bị người khởi binh vấn tội đưa đi đâu? Nghĩ tới đây, nội tâm Triệu Dĩnh, Lãnh Phù và Ngô Á Khôn lại hưng phấn lên.

Hôm nay, bọn họ lại đụng phải một tu sĩ đến đây tìm kiếm Hứa Tử Yên, mà mấy ngày nay, Hứa Tử Yên chính là tâm ma của các nàng. Mỗi ngày các nàng đều có thể cảm giác được ánh mắt dị dạng xung quanh, cứ cách một tháng đều sẽ có người tới tìm Hứa Tử Yên, điều này làm cho các nàng đã có chút chịu không nổi. Hôm nay các nàng lại nghe được một người xa lạ hỏi như vậy, Triệu Dĩnh rốt cuộc nhẫn nhịn không nổi, nhìn Kim Mãn Tinh có hơi mất kiên nhẫn: “Vị sư huynh này, ba người chúng ta đúng là bạn cùng viện với Hứa Tử Yên, không biết huynh tìm Hứa Tử Yên rốt cuộc là vì chuyện gì? Hứa Tử Yên đã biến mất thật lâu, sống chết không rõ. Có điều trưởng lão nói là tông môn sai đi ra ngoài làm việc, nếu huynh muốn biết tình huống xác thực, vậy đi hỏi trưởng lão đi.”

Kim Mãn Tinh ít nhiều cũng là người đứng đầu một quan, lại là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười một, bị mấy tiểu bối mất kiên nhẫn đáp lời, đầu mày liền nhíu lại. Hắn là ai? Một lão quái tu luyện không biết bao nhiêu năm, từ lời nói của Triệu Dĩnh lập tức cảm giác được ba nữ tử trước mắt khinh thường và căm phẫn Hứa Tử Yên.

Ánh mắt đảo qua ba nữ tử, phát hiện có hai người là Luyện Khí kỳ tầng thứ tám và một Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy. Trong lòng không khỏi âm thầm nhếch miệng, thầm nghĩ: “Với tu vi của các ngươi, Hứa Tử Yên ném ra một tấm phù lục, các ngươi chỉ còn nước hóa thành tro bụi.”

Kim Mãn Tinh không lo lắng Hứa Tử Yên bị ba người trước mắt khi dễ, hắn rất rõ bản lĩnh của Hứa Tử Yên. Một người có thể phong ấn thiên diện yêu, không thể dùng tu vi đến đánh giá sức chiến đấu của nàng.

Về phần Triệu Dĩnh bảo hắn đi hỏi ngoại môn trưởng lão, hắn vừa rồi đã hỏi qua. Ngoại môn trưởng lão cũng không biết Hứa Tử Yên rốt cuộc đi nơi nào, chỉ nói cho hắn là người nội môn phân phó bọn họ nói như vậy. Ngược lại khó hiểu hỏi Kim Mãn Tinh, vì sao phải quan tâm một ngoại môn đệ tử.

Kim Mãn Tinh đương nhiên sẽ không kể chi tiết, chỉ nói quanh co vài câu, rồi cáo từ dưới ánh mắt mù mờ của trưởng lão kia, trở lại chỗ ở của Hứa Tử Yên.

Hôm nay nghe Triệu Dĩnh trả lời, Kim Mãn Tinh đương nhiên không hài lòng. Đối với ngoại môn trưởng lão, Kim Mãn Tinh có điều cố kỵ, đối với những tân đệ tử như Triệu Dĩnh, hắn đương nhiên không chút cố kỵ. Nhìn ba người Triệu Dĩnh lộ ra gương mặt âm trầm, uy năng Trúc Cơ kỳ đè ép qua hướng ba người Triệu Dĩnh, lạnh giọng hỏi: “Ba người các ngươi đã làm gì Hứa Tử Yên?”