Lẽ nào một thiên tài địa bảo vật phẩm đại bổ đối với người tu tiên đặt trước mắt, tu sĩ nhân loại này còn có thể bỏ qua cho mình ư? Nhưng cho dù đối phương muốn ăn sống mình, mình lại có biện pháp nào? Cây đào khổng lồ sau lưng chính là bản thể của mình, đã bị đối phương phát hiện. Có thể nói mình đã không thể chạy thoát.

Đào yêu thấp thỏm bất an nhìn Hứa Tử Yên vẫn đang suy tư ở đối diện, số phận bị nắm giữ trong tay người ta, khiến lòng nàng nổi lên từng đợt cảm giác vô lực và khủng hoảng.

Hứa Tử Yên chợt lóe suy nghĩ, ánh mắt trở nên thanh minh, nhìn đào yêu đối diện nghiêm giọng hỏi: “Ngươi là tinh hoa đào yêu tu luyện ra hình người?”

“Phải.” Thân thể đào yêu run lên, nàng không biết tu sĩ nhân loại đối diện hỏi như vậy vì mục dích gì.

“Ừ.” Hứa Tử Yên không phủ nhận mà gật đầu, lạnh nhạt nói: “Ta muốn hỏi ngươi một việc, hy vọng ngươi có thể trả lời thành thực.”

“Xin thượng tiên cứ nói.” Đào yêu ăn nói khép nép.

Ánh mắt Hứa Tử Yên nhìn mọi nơi xung quanh: “Theo lý thuyết, nơi của ngươi cũng không bí ẩn, ta muốn biết nguyên nhân cớ sao nơi này không bị người khác phát hiện?”

“À, là như vậy.” Đào yêu cẩn thận dè dặt đáp: “Sơn cốc này bị một đại trận thiên nhiên hình thành bảo hộ ở bên trong, chỉ có cách ngàn năm, đại trận này mới có thời gian bảy ngày ngừng vận chuyển.”

“Ồ?” Hứa Tử Yên không khỏi cảm thấy hứng thú quan sát mọi nơi. Lúc trước không chú ý, bây giờ tỉ mỉ quan sát, thật đúng là nhìn ra vết tích trận pháp. Đột nhiên, nội tâm Hứa Tử Yên chấn động, gấp giọng mở miệng hỏi: “Nói như vậy mấy ngày nay vừa lúc là thời gian đại trận ngừng vận chuyển?”

“Phải.”

“Đây là ngày thứ mấy?” Hứa Tử Yên nghĩ bụng, cái đại trận này nghìn vạn lần đừng bắt đầu vận chuyển, bằng không mình chẳng phải cũng bị nhốt trong cái đại trận này. Hứa Tử Yên tuy rằng có nghiên cứu trận pháp, thế nhưng nàng cũng còn chưa tự đại tới mức nghĩ rằng chính nàng có thể phá giải đại trận thiên nhiên.

“Giờ đã là ngày thứ ba, cách thời điểm đóng đại trận còn bốn ngày.” Đào yêu không dám nói xạo, rất sợ mình thoáng có một chút mất tự nhiên, làm tu sĩ nhân loại trước mắt động sát khí.

Nghe thời gian đóng đại trận còn có bốn ngày Hứa Tử Yên thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới tĩnh tâm, đánh giá đào yêu đối diện, thấy đào yêu mất đi hai cánh tay, không khỏi hơi nhíu mày hỏi: “Cánh tay của ngươi?”

“Không có việc gì.” Đào yêu khổ sở nở nụ cười, ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của Hứa Tử Yên, từ hai vai lại dài ra hai cánh tay, chẳng khắc gì hai cánh tay lúc trước. Ánh mắt Hứa Tử Yên đảo qua, trong lòng hiểu rõ. Đào yêu tuy rằng đảo khôi phục hai cánh tay, thế nhưng dù sao cũng là mất đi tinh hoa một bộ phận thân thể, lại dùng tinh hoa của mình tái sinh ra hai cánh tay, một thân tu vi đã từ Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hai đỉnh rơi xuống Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một.

Hứa Tử Yên ngẩng đầu nhìn cây đào khổng lồ phía sau, bên trên lủng lẳng quả đào to như chậu rửa mặt, liền cười chỉ vào quả đào hỏi đào yêu: “Ta có thể ăn một quả đào không?”

Đào yêu sửng sốt, tiếp đó trong lòng mừng rỡ, cảm thấy tu sĩ nhân loại muốn ăn một quả đào còn phải trưng cầu ý kiến của mình, có lẽ sẽ không nuốt sống mình đâu. Nghĩ tới đây, tinh thần thoáng chốc phấn chấn lên, vung tay, liền có một quả đào lớn rơi xuống tay nàng. Hai tay cầm quả đào hiến cho Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên cũng không khách khí, vươn hai tay đang cầm quả đào to bằng chậu rửa mặt, há miệng bắt đầu ăn. Nàng cũng muốn xem quả đào đào yêu tu luyện kết xuất ra rốt cuộc so với quả đào mình vừa ăn lúc mới vào có gì khác nhau.

Nước đào đã chảy trong bụng, quả nhiên giống Hứa Tử Yên dự liệu, hóa thành linh khí nhè nhẹ vận chuyển trong kinh mạch. Hiệu quả một miếng đào này vậy mà đã tương đương với uy lực một viên Tăng Cơ đan. Hơn nữa không chỉ gia tăng chân nguyên, còn đang cải tạo thân thể của bản thân, khiến khí bẩn trong cơ thể tiến thêm một bước bài trừ ra bên ngoài cơ thể, giúp linh thể bản thân càng thêm mà tinh thuần.

Vốn dĩ Hứa Tử Yên chỉ ăn một miếng liền không muốn tiếp tục ăn, tính âm thầm tiêu hóa uy năng của miếng đào kia trong cơ thể, đồng thời thầm nghĩ: “Khó trách vừa rồi hai con kim sí đại bằng chỉ là ăn một cánh tay của đào yêu, là có thể lập tức đột phá. Thật không ngờ, chỉ quả đào nàng ta kết xuất mà đã có uy lực như vậy.”

Nhưng điều làm nàng giật mình chính là, thịt quả trong quả đào khi tiếp xúc với khí tức trong miệng Hứa Tử Yên, bỗng chốc hóa thành chất lỏng, cuồn cuộn không ngừng chảy vào miệng Hứa Tử Yên. Chỉ trong nháy mắt, Hứa Tử Yên thật giống như thoáng chốc nuốt hơn mười viên Tăng Cơ đan.

Hứa Tử Yên muốn ném quả đào trong tay xuống, song trong cơ thể phút chốc phồng lên dâng trào linh lực, khiến nàng mất đi năng lực hành động. Mà nước đào bên mép vẫn đang cuồn cuộn dũng mãnh tiến vào miệng nàng, ồ ạt theo yết hầu chảy xuống. Quả đào kia lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ teo tóp, chỉ còn sót lại lớp vỏ nằm trong tay Hứa Tử Yên. Lúc này Hứa Tử Yên đang mê man một chốc, nỗ lực vận hành Càn Khôn quyết, sau đó liền ngất lịm đi.

Đào yêu thấy Hứa Tử Yên ăn một quả đào xong, bỗng chốc ngất đi ngã xuống đất, thần sắc chợt hoảng hốt. Vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống bên cạnh Hứa Tử Yên, vươn tay dò thử hơi thở của Hứa Tử Yên. Vừa thử, đào yêu liền biết là do linh lực ẩn chứa trong quả đào làm Hứa Tử Yên căng chướng. Thần sắc đào yêu trở nên lo lắng, nàng từng gặp một tu sĩ bị linh lực căng tràn mà nổ tung, chỉ là lúc trước sợ hãi Hứa Tử Yên, nàng đã quên nhắc nhở Hứa Tử Yên.

Đào yêu khởi đầu từ một hạt giống, vẫn phát triển cho tới bây giờ, chưa từng rời khỏi nơi đây. Bản tính vô cùng đơn thuần hiền lành. Hôm nay thấy Hứa Tử Yên cứu mình một mạng, bởi vì mình cho một quả đào mà ngất đi, hơn nữa thân thể Hứa Tử Yên đang dần căng phồng trước mắt đào yêu, mắt thấy sắp nổ tung. Điều này làm cho đào yêu đơn thuần lương thiện trong lòng rất khó chịu, đã sớm quên tu sĩ nhân loại này có khả năng uy hiếp nàng. Hoàn toàn không nghĩ tới nếu như Hứa Tử Yên cứ vậy chết đi, chính nàng sẽ được an toàn.

Thế nhưng, nàng cũng không có bất cứ biện pháp gì, chỉ là ngơ ngác ngồi bên cạnh Hứa Tử Yên, ngây ngốc nhìn Hứa Tử Yên.

Lúc bấy giờ Hứa Tử Yên đã hoàn toàn hôn mê, linh lực dâng trào tàn sát bừa bãi trong cơ thể Hứa Tử Yên. Rất nhiều kinh mạch đã bị phá hư, bên ngoài thân thể Hứa Tử Yên đã chảy ra máu tươi, cả người tựa như một huyết nhân.

Cũng may trước khi Hứa Tử Yên đã mạnh mẽ vận hành Càn Khôn quyết. Càn Khôn quyết một khi vận hành, đụng phải linh lực dâng trào trong cơ thể, tựa như được tăng thêm động lực, điên cuồng vận chuyển. Càn Khôn quyết vừa vận chuyển, liền kéo theo Tử Yên không gian ở trung tâm Càn Khôn quyết trong cơ thể Hứa Tử Yên. Trên bầu trời Tử Yên không gian đột nhiên xuất hiện một hố đen thật lớn, liên tục xoay trồn, điên cuồng hấp thu linh lực sinh thành từ nước đào trong cơ thể Hứa Tử Yên. Mà bởi vì bị hố đen trong Tử Yên không gian hấp dẫn, toàn bộ linh lực thiên địa trong rừng đào cũng cuộn trào mãnh liệt tập hợp về phía Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên bị linh lực trong ngoài giáp công, càng thêm thống khổ, làm cho Hứa Tử Yên đã ngất xỉu bị đau ép đến tỉnh lại. Tuy Hứa Tử Yên đã thức tỉnh, nhưng vẫn không thể nhúc nhích, ngay cả mí mắt đều không mở ra được. Trong lòng vô cùng sợ đào yêu kia thừa dịp mình không thể nhúc nhích, giết chết mình. Dù vậy bây giờ nàng cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nỗ lực vận hành Càn Khôn quyết, hy vọng mình có thể vượt qua một cửa này.

Kinh mạch đang nát vụn từng chút một, thân thể đã đau đến bắt đầu co quắp. Cơ thể giống như co rút lại, thân thể Hứa Tử Yên đang chậm rãi thu nhỏ. Nếu như loại tình huống này duy trì liên tục, Hứa Tử Yên cuối cùng sẽ hóa thành một đống thịt.

Ầm một tiếng nổ vang, linh khí thiên địa ngưng tụ xung quanh thân thể Hứa Tử Yên trong giây lát kích động một trận, càng thêm cuộn trào mãnh liệt chui vào cơ thể Hứa Tử Yên. Đan điền Hứa Tử Yên chấn động càng thêm kịch liệt, mười sáu mẫu không gian bỗng nhiên mở rộng gấp đôi, biến thành ba mươi hai mẫu. Từ bên ngoài mười sáu mẫu mở rộng ra một vòng đất trống, con sông nhỏ gần trăm thước ở trung gian cũng mở rộng chiều ngang thành hai trăm thước. Mực nước thoáng chốc giảm xuống phân nửa, rất nhiều sinh vật nước như tôm cá đều tụ tập một chỗ, nhảy bật lên khắp chốn.

Lúc này linh lực quả đào trong cơ thể Hứa Tử Yên đã bị Tử Yên không gian hấp thu không còn, chỉ là linh khí thiên địa vẫn đang không ngừng dũng mãnh tiến vào cơ thể Hứa Tử Yên. Tu vi Hứa Tử Yên cũng từ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm sơ kỳ tăng lên tới Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm trung kỳ. Thời gian nhanh chóng trôi qua, từ khi Hứa Tử Yên té xỉu đến đột phá, đã qua đi một ngày một đêm, cách thời điểm đại trận thiên nhiên đóng cửa còn lại ba ngày.

Linh khí thiên địa quay chung quanh thân thể Hứa Tử Yên dần dần tán đi, không gian lại khôi phục sự yên tĩnh. Hứa Tử Yên mở mắt, bắt gặp đào yêu ngồi ở bên cạnh mình đang thương tâm ngơ ngác nhìn mình. Trong lòng không khỏi cảm thán: “Bản tính của nàng thật đúng là lương thiện, hay là thực vật yêu có nguồn gốc cây cỏ nên đều lương thiện hơn rất nhiều so với mấy loại yêu thú ăn thịt, chỉ là không biết mấy thực nhân thực vật một khi tu luyện thành yêu, có phải cũng lương thiện như vậy hay không?”

Hơi giật mình, muốn ngồi xuống mặt đất, thế nhưng từ trong cơ thể truyền đến cơn xé rách đau đớn. Đào yêu nhìn thấy Hứa Tử Yên nhúc nhích một chút, đầu tiên là giật mình, tiếp đó sắc mặt hiện ra nụ cười vui vẻ, giọt nước mắt còn đọng ở trên mặt, song nụ cười lại xán lạn không gì sánh được.

“Nhân diện đào hoa (*).”

(*) Nhân diện đào hoa: Trích từ câu nhân diện đào hoa tương ánh hồng, mang hàm ý mặt người (con gái) và hoa đào cùng phản chiếu qua lại ánh hồng cho nhau. Nên người xưa thường ví người con gái đẹp là hoa đào.

Từ đáy lòng Hứa Tử Yên đột nhiên hiện lên bốn từ này, mở miệng cố sức nói: “Đỡ ta dậy.”

Đào yêu vội vàng vươn tay nhẹ nhàng đỡ Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên cố sức khoanh chân lại, lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra đan dược chữa thương nuốt vào, sau đó từ trong đan điền lấy ra sinh mệnh khí màu trắng có tác dụng phục hồi, chữa trị kinh mạch bị tổn hại của mình.