Mọi người nhìn lại, phát hiện từ sau bức tường bên cạnh Hứa Tử Yên, một bé trai mười một mười hai tuổi ngông nghênh đi tới, theo sau nó là hai nam tử trung niên trên mặt cười như không cười. Bé trai giả vờ tỏ vẻ người lớn đi tới trước mặt Hứa Tử Yên, nhìn Hứa Tử Yên cười hì hì: “Tỷ tỷ xinh đẹp, trong Tán Tiên thành gây ra tai nạn chết người, thì tỷ đừng hòng sống sót rời khỏi đây.”

Hứa Tử Yên thấy dáng dấp đi tới ngông nghênh của bé trai kia, lại quan sát hai người trung niên đằng sau nó, trong đầu lóe suy nghĩ. Nhanh chóng quay qua nhìn cứu viện Long Uyên của Tiềm bang, thấy ánh mắt Long Uyên co rụt lại, có vẻ sợ hãi. Hứa Tử Yên thầm suy đoán bối cảnh bé trai trước mắt nhất định không đơn giản, lúc này phe mình cùng Tiềm bang đã ở thế mũi nhọn, chính là cái gọi hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng (*). Mà ngay khi bé trai kia xuất hiện, tựa hồ Tiềm bang cũng vô cùng sợ hãi, vậy phải tranh thủ nhờ lực lượng của bé trai này ép cho đối phương suy sụp. Bằng không một khi bé trai kia rời đi, ngày tháng mình nán lại Tán Tiên thành, Tiềm bang không biết còn mang đến cho nhóm người mình bao nhiêu phiền phức.

(*) Gặp nhau trên đường hẹp, kẻ dũng sẽ là người chiến thắng.

Nghĩ thông suốt, Hứa Tử Yên quay đầu nhìn bé trai đứng trước mặt mình. Thấy nó rõ ràng là dáng dấp trẻ con, lại cứ bày ra bộ dạng người lớn. Trong lòng cảm thấy buồn cười, vươn tay xoa đầu nó, vừa cười vừa nói: “Tiểu đệ đệ, người ta đã bức tới trước mặt tỷ tỷ, dù tỷ tỷ rút lui, cũng không còn đường lui. Nếu đã đạp đổ, hôm nay tỷ tỷ cũng không nghĩ còn sống rời khỏi đây, chỉ mong có thể giết nhiều thêm mấy tên tặc tử trước mặt.”

Hứa Tử Yên vừa nói lời này, sắc mặt người chung quanh đều xuất hiện biến hóa.

Lâm Phi Ngu vốn dĩ chính là một người đầy tinh thần trọng nghĩa, hôm nay nghe Hứa Tử Yên nói, gương mặt càng kích động đỏ bừng, mấy lời kia của Hứa Tử Yên thật là nói đúng tiếng lòng nàng.

Mà sắc mặt nhóm người Vưu Nguyệt biến đổi là do các nàng cùng lúc trách cứ Hứa Tử Yên tự chủ trương, phải biết rằng các nàng lo lắng không phải Hứa Tử Yên, mà là Lâm Phi Ngu. Nếu bởi vì Hứa Tử Yên tự mình đưa ra quyết định, khiến Lâm Phi Ngu tại Tán Tiên thành bị tổn thương gì, các nàng thật sự không có cách nào ăn nói với tông chủ Lâm Thượng Phong.

Về phương diện khác, nội tâm các nàng cũng có một phần kinh sợ Hứa Tử Yên. Thật không ngờ Hứa Tử Yên luôn luôn khách khí một khi tức giận, tại trường hợp khẩn cấp lại vô cùng mạnh mẽ. Song song trong đầu các nàng xẹt qua một ý nghĩ, giả sử nhóm người mình đắc tội Hứa Tử Yên, không biết Hứa Tử Yên sẽ có thái độ gì. Các nàng chỉ có thể khẳng định chính là, Hứa Tử Yên tuyệt đối sẽ không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, điều này làm cho các nàng bất tri bất giác điều chỉnh địa vị của Hứa Tử Yên trong lòng.

Sắc mặt Long Uyên càng biến đổi, hắn thật không ngờ Hứa Tử Yên sẽ cứng rắn như vậy. Rất rõ ràng, từ lời nói của Hứa Tử Yên để lộ ý chính là, nàng thà rằng làm ngọc nát, chứ không làm ngói lành. Lại nghĩ trong số mười người, chỉ có một mình Hứa Tử Yên là đệ tử Luyện Khí kỳ, mà chín người còn lại đều là đệ tử Trúc Cơ kỳ, trong đầu hắn xẹt qua một ý nghĩ: “Nữ tử này có khi nào là đệ tử quan trọng của tông môn hay thế gia không, chín tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia là hộ vệ của nàng. Có thể khiến chín hộ vệ Trúc Cơ kỳ bảo vệ nàng, xem ra thân phận của nàng tuyệt đối không thấp.”

Thân phận của nàng cao hay thấp, thật ra Long Uyên không ngại, cùng lắm thì sau này Tiềm bang hắn ở lì trong Tán Tiên thành không ra. Dù là thế lực phương nào cũng không dám đến Tán Tiên thành dương oai. Nhưng một khi cùng mười người trước mặt sống mái với nhau, sợ rằng nha đầu đối diện này sẽ không giống phe hắn cố kỵ quy củ trong Tán Tiên thành, không dám lấy tính mệnh đối phương, chỉ là muốn đánh cho đối phương tàn phế. Rất có khả năng vừa xông lên sẽ hạ tử thủ, hoàn toàn không có bất cứ cố kỵ gì. Nàng chẳng phải vừa nói đó sao, nàng căn bản không nghĩ sống sót rời khỏi đây.

Nếu thật vậy, phe hắn không dám dốc toàn lực xuất thủ, mà đối phương lại lấy cái chết để đánh. Sợ rằng Tiềm bang hắn sẽ tổn thất thật lớn, cho dù cuối cùng những người này bị người thủ hộ Tán Tiên thành giết, thế nhưng đúng như lời nha đầu kia, mấy kẻ vẫn mơ ước thế lực Tiềm bang nhất định sẽ không bỏ qua, có lẽ từ nay về sau, tại Tán Tiên thành thật sự không còn Tiềm bang. Vừa tưởng tượng, trong lòng Long Uyên không khỏi sản sinh một nỗi sợ hãi, ánh mắt nhìn phía Hứa Tử Yên trở nên khác hẳn.

Đồng thời sắc mặt hai người trung niên sau lưng bé trai cũng biến đổi, dựa theo suy đoán của hai bọn họ, chỉ cần thiếu chủ của họ vừa ra mặt. Nữ tử kia nhất định sẽ xin họ giúp đỡ, thật không ngờ Hứa Tử Yên không chỉ không xin họ giúp đỡ, còn nói thẳng ra quyết định cá chết lưới rách. Nhất thời, nội tâm hai người có kinh nghiệm từng trải phong phú không khỏi chấn động, thầm nghĩ trong lòng: “Đây đúng là một nhân vật ngoan liệt.”

Mà bé trai kia thì càng thêm phiền muộn, vốn dĩ nghĩ nó bày ra dáng vẻ người lớn bước tới, nhất định sẽ nhận được kết quả uy phong. Hơn nữa xem ánh mắt sợ hãi của Long Uyên nhìn nó, cũng chiếm được hiệu quả mong muốn, trong lòng đang đắc ý dào dạt, thì tự dưng lại bị Hứa Tử Yên xoa đầu gọi ‘tiểu đệ đệ’. Trong khoảng thời gian ngắn, đành phiền muộn đứng đó.

Hứa Tử Yên thấy biểu tình phiền muộn của bé trai kia, trong lòng buồn cười. Hồi tưởng lại dáng vẻ khi nó lộ diện nó, liền biết nó e rằng cũng là một người tinh thần trọng nghĩa quá thừa như Lâm Phi Ngu, thêm vào đó bé trai này lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, vô cùng đáng yêu, khiến nàng cảm giác có chút thân thiết, bèn mỉm cười xoa đầu nó tiếp: “Tiểu đệ đệ, ở đây rất nguy hiểm, đệ mau rời khỏi đây đi, chờ tỷ tỷ giết sạch đám cẩu tặc này, rồi tự đi chỗ người thủ hộ Tán Tiên thành, giao mạng này cho quy củ Tán Tiên thành là được.”

Nghe Hứa Tử Yên nói lời này, ánh mắt hai người trung niên sau bé trai lập tức biến đổi, ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên có một ít tôn kính. Những tán tu này đề cao tu vi, còn không phải do lớn lên dưới hoàn cảnh tàn khốc. Hôm nay thấy cô gái trước mặt tuổi không lớn lại sát phạt quả đoán, bất tri bất giác có hơi thưởng thức.

Ánh mắt Long Uyên càng co rụt lại, khi nhìn Hứa Tử Yên liền có một ít kính trọng. Bất kể đối phương là ai, tu vi ra sao, có tâm tính sát phạt quả đoán, dù là kẻ địch cũng phải dành đủ tôn kính. Thế nhưng bắt hắn cứ như vậy cùng nhóm Hứa Tử Yên sống mái với nhau, khiến thế lực khác được lợi, đây không phải kết quả Long Uyên mong muốn. Còn nếu hắn lùi bước, vậy về sau không cần lăn lộn trong Tán Tiên thành nữa, tiểu đệ trong bang cũng sẽ khinh thường hắn. Một khi khinh thường hắn, Tiềm bang sẽ mất đi lực ngưng tụ, vậy chỉ còn nước giải tán. Bang hội là thế, rơi đầu có thể, chỉ tuyệt đối không được lùi bước. Đầu óc Long Uyên xoay chuyển thật nhanh, bỗng nhiên nảy ra một ý, bèn nói với Hứa Tử Yên: “Nha đầu, kỳ thực các ngươi còn có một con đường để đi.”

Hứa Tử Yên lạnh lùng nhìn Long Uyên, không nói gì. Có điều thái độ đã biểu hiện ra ngoài, ý là, ngươi nói đi, ta đang đợi đây.

Long Uyên thấy thần sắc Hứa Tử Yên, có chút xấu hổ, lại nhìn thoáng qua bé trai, lúc bấy giờ mới nói: “Nha đầu, các ngươi quét mặt mũi Tiềm bang bọn ta, đây là sự thật.”

Nói tới đây, liếc nhìn Hứa Tử Yên, song vẫn không thấy gương mặt Hứa Tử Yên có chút biến hóa nào, hắn không thể làm gì khác hơn là nói tiếp: “Mặt mũi Tiềm bang bọn ta không phải dễ quét như vậy.”

Hứa Tử Yên hơi nhíu mày, lạnh lùng cất lời: “Nói trọng điểm.”

“Phì.” Bé trai vẫn đứng cạnh Hứa Tử Yên nhịn không được bật cười. Hai người trung niên đứng cạnh nó thấy Hứa Tử Yên không chút khách khí đáp lời cũng không khỏi mỉm cười.

Trong mắt Long Uyên chợt hiện lên một tia ý lạnh, gằn giọng nói: “Tiểu nha đầu, không cần khoe miệng lưỡi lợi hại. Chúng ta đi lôi đài sinh tử, các ngươi ra ba người, Tiềm bang bọn ta ra ba người. Nếu các ngươi thua, sẽ phải đưa cho Tiềm bang bọn ta một trăm viên thượng phẩm linh thạch để đền tội.”

Mấy lời này, Long Uyên đã suy nghĩ kỹ mới nói. Ba trận đấu, mỗi phe ra ba người. Dù cho phe hắn chết cả ba, cũng không tạo thành đả kích mang tính hủy diệt với Tiềm bang. Tiềm bang còn có cơ sở đặt chân tại Tán Tiên thành, huống hồ Long Uyên nghĩ phe hắn căn bản sẽ không thua.

Tu vi đối phương hắn thấy vô cùng rõ ràng, một Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười, người này hắn có thể lên sân đối phó. Bản thân là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười một, muốn lấy tính mạng một người tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười, vẫn có nắm chắc. Về phần những người còn lại của đối phương, tu vi cao nhất chính là Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu. Nội đường đường chủ bên cạnh hắn là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy, hoàn toàn có thể ứng đối một hồi.

Về phần trận thứ ba, Long Uyên đã hạ quyết tâm, nhất định phải buộc Hứa Tử Yên lên lôi đài. Hôm nay không giết nàng, khó giải nỗi hận trong lòng. Thành thử, không chỉ giết chết ba người đối phương, còn thắng một trăm viên thượng phẩm linh thạch, đây mới là kết quả Long Uyên mong muốn đạt được. Dù tính ra sao, vẫn là phe hắn nắm chắc phần thắng. Cho nên, khi hắn nói xong lời này, lập tức mang vẻ mặt âm hiểm mỉm cười nhìn Hứa Tử Yên.

Trong đầu Hứa Tử Yên nhanh chóng cân đo đong đếm, biết phương pháp này là biện pháp giải quyết duy nhất hiện nay. Vừa rồi bản thân chỉ là nói cho hăng, nếu thật làm như thế, mạng nhỏ của mình có lẽ phải bỏ lại Tán Tiên thành này. Đây đương nhiên không phải kết quả Hứa Tử Yên muốn. Bây giờ có biện pháp giải quyết, dù rằng chuyện này qua đi, thời điểm nhóm mình rời khỏi Tán Tiên thành, Tiềm bang nói không chừng vẫn sẽ phái người đến truy sát, song ít nhất trong khoảng thời gian ở Tán Tiên thành, sự an toàn của mình sẽ không tiếp tục có vấn đề gì. Quy củ Tán Tiên thành cực kỳ nghiêm khắc, chỉ cần đôi bên hứa hẹn trước khi lên lôi đài, như vậy sau khi xuống lôi đài, một khi ngươi còn ở Tán Tiên thành, thì phải tuân thủ hứa hẹn kia. Bằng không, chẳng cần bản thân động thủ, người thủ hộ Tán Tiên thành sẽ ra tay.

Tuy nhiên, Hứa Tử Yên không lập tức đáp ứng, mà quay đầu nhìn bé trai bên cạnh, lại duỗi tay xoa đầu bé trai kia, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu đệ đệ, lôi đài này có quy củ gì?”