Tiếp tục nhìn đồ Hứa Tử Yên cầm trong tay, thì ra là thứ hắn ngẫu nhiên thu được tại một nơi bỏ hoang ở vùng Trung Nguyên. Hắn biết cây sáo kia là một món bảo khí, càng biết đó là một món vô bổ. Bán cao không ai mua, bán thấp bản thân lại không cam lòng.

Cho nên, cây sáo này vẫn luôn đặt bên cạnh lão tu sĩ. Hôm nay thấy có một tiểu nha đầu Luyện Khí kỳ tầng thứ tám yêu thích không buông tay vuốt ve cây sáo. Lão tu sĩ biết Hứa Tử Yên có thể là đệ tử trong thế gia tu tiên nào đó, có thể bởi vì thông thạo âm luật mà thích cây sáo này. Tròng mắt đảo qua đảo lại, nghĩ bụng, cây sáo này căn bản đối với hắn là một thứ vô bổ, dứt khoát thử xem có thể lừa gạt tiểu nha đầu này ra một giá tốt không.

Vì vậy, hắn lập tức thu lại biểu tình mất kiên nhẫn, ngồi tại chỗ cười tủm tỉm nhìn Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên mải mê vuốt ve một hồi, mới cảm giác được lão tu sĩ đang nhìn mình. Ngẩng đầu lên, thấy lão tu sĩ mang vẻ mặt hiền lành cười tủm tỉm, thì ngượng ngùng hỏi: “Tiền bối, cây sáo này của ngươi bán thế nào?”

“Tiểu cô nương, cây sáo này chính là một món bảo khí đấy.” Lão tu sĩ trịnh trọng nói.

“Ừ, ta biết.” Hứa Tử Yên gật đầu nhẹ giọng đáp.

“Tiểu cô nương, nếu ngươi đã biết đây là bảo khí, vậy ngươi chắc cũng biết giá trị của bảo khí.” Ánh mắt lão tu sĩ lóng lánh nhìn Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên chưa từng mua bảo khí, song cũng biết giá trị bảo khí. Bởi vì nàng đã từng ở phường thị Thái Huyền tông gặp qua chỗ bán bảo khí. Một bảo khí phẩm giai thấp cũng phải hơn một triệu thượng phẩm linh thạch, huống hồ Hứa Tử Yên đã nhìn ra, cây sáo trong tay tuyệt đối là một món hàng cao cấp. Một bảo khí phẩm giai cao phải lên tới mười triệu thượng phẩm linh thạch. Nghĩ tới đây, Hứa Tử Yên thoáng chốc xấu hổ đứng tại chỗ, lại thấy lão tu sĩ vẫn cười tủm tỉm nhìn mình, bèn lắp bắp hỏi: “Lẽ nào… phải lên tới mười triệu thượng phẩm linh thạch?”

Lão tu sĩ lắc đầu nói: “Một món bảo khí phẩm giai thấp đã là một triệu thượng phẩm linh thạch, bảo khí phẩm giai trung thì mười triệu thượng phẩm linh thạch, còn bảo khí phẩm giai cao cần tới một trăm triệu thượng phẩm linh thạch.”

“Hả?”

Tay Hứa Tử Yên run lên, cây sáo kia thiếu chút nữa rớt xuống đất. Nàng vội vàng tay chân túi bụi cầm chắc, trong lòng đã biết mình không mua nổi cây sáo này, đành nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, gương mặt tràn ngập tiếc nuối.

Kỳ thực, lão tu sĩ kia nói không sai. Một món bảo khí phẩm giai cao xác thực trị giá một trăm triệu thượng phẩm linh thạch, nếu đó là bảo khí phòng ngự hoặc công kích. Hắn đã mang cây sáo này bên người vài chục năm, thời gian qua hắn tham gia không biết bao nhiêu hội giao dịch các nơi, song không ai chịu dùng nhiều tiền đi mua một món bảo khí vô bổ như thế.

Kể cả có người hỏi, cũng là mua cho con họ, hoặc mua cho bạn lữ tiêu khiển, làm sao có khả năng ra giá tiền cao. Đừng nói một trăm triệu thượng phẩm linh thạch, một triệu thượng phẩm linh thạch cũng chẳng ai đồng ý mua. Giá cao nhất báo ra chỉ là năm trăm nghìn thượng phẩm linh thạch, giá này khiến lão tu sĩ vô cùng không cam lòng. Bởi vì mặc kệ nói thế nào, cây sáo này cũng là một món bảo khí, năm trăm nghìn và một trăm triệu, kém quá xa.

Thấy vẻ mặt Hứa Tử Yên tiếc nuối, cẩn thận dè dặt đặt lại cây sáo kia lên bàn, trong mắt lão tu sĩ xẹt qua một tia thất vọng. Có điều ngẫm nghĩ cẩn thận, một đệ tử Luyện Khí kỳ, bất kể nàng là đích hệ đệ tử thế gia nào, trưởng bối của nàng đều sẽ không tốn nhiều thượng phẩm linh thạch như vậy để mua cho nàng một món đồ chơi. Xem ra chính mình thật đúng là gấp đến điên rồi, không khỏi lắc đầu, âm thầm trào phúng bản thân, lại dựa lưng vào ghế ngồi khép hờ đôi mắt.

Hứa Tử Yên vẫn không bỏ đi, nàng thật sự rất muốn có cây sáo kia. Trong đầu kiểm kê một chút, trên người mình khẳng định không có nhiều linh thạch như vậy, số linh thạch mình mang e là ngay cả một góc của cây sáo cũng không mua nổi. Cơ mà mình lại có vài thứ tốt, ví dụ nội đan yêu thú, lúc trước nàng từ Côn Bằng không gian lấy ra một ít nội đan yêu thú đủ loại phẩm giai.

Ngoài ra trong vòng trữ vật còn có đan dược Công Tôn Kình Thiên cho nàng, mặc dù đại đa số đan dược đều biến mất theo Côn Bằng không gian, may mà lúc trước Hứa Tử Yên đã lấy ra một ít đan dược đủ các phẩm cấp bỏ trong vòng trữ vật. Đan dược từ Luyện Khí kỳ đến Nguyên Anh kỳ đều có. Hứa Tử Yên nghĩ, nói không chừng mình lấy vật đổi vật, có thể trao đổi cây sáo kia.

Ngặt nỗi, Hứa Tử Yên vừa mới tới tu tiên giới, đối với tu tiên giới mà nói, nàng chính là một chú chim non. Nàng căn bản không biết mấy thứ trên người mình rốt cuộc giá trị bao nhiêu. Giả sử mình lỗ mãng lấy ra trao đổi với đối phương, biết đâu sẽ bị đối phương lừa bịp, cho là mình tiêu tiền như rác. Về phương diện khác, một khi mình lấy ra quá nhiều, sợ rằng sẽ bị người khác nhớ thương. Tại tu tiên giới, giết người đoạt bảo chẳng phải chuyện hiếm lạ gì.

Hứa Tử Yên thoáng cân nhắc, bèn quyết định trước tiên khoan hãy lấy đồ ra, mà hỏi đối phương cần thứ gì, xem trong vòng trữ vật có hay không. Mình chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, đối phương nếu thật sự cần cái gì đó, nhất định sẽ không dùng công phu sư tử ngoạm với một người tu vi thấp, bởi vì đối phương không có khả năng cho rằng trên người mình sẽ có thứ một lão tu sĩ Trúc Cơ kỳ cần. Có lẽ nói cho mình thứ hắn cần, cũng là muốn thử vận may. Tuy rằng như vậy, cuối cùng sẽ khó bảo đảm không có nguy hiểm, nhưng Hứa Tử Yên vẫn muốn thử một lần. Vì vậy, Hứa Tử Yên nhẹ giọng hỏi: “Tiền bối, chẳng hay có thể lấy vật đổi vật?”

Lão tu sĩ mở mắt, hiếu kỳ nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên. Lúc này hắn đã vứt bỏ ý định bán cây sáo cho Hứa Tử Yên, hắn vừa tự ngẫm lại đã thấy buồn cười. Hắn làm sao có khả năng tính làm giao dịch với một tiểu nha đầu Luyện Khí kỳ, há chẳng phải điên rồi ư? Giờ lại nghe Hứa Tử Yên muốn dùng đồ trao đổi cây sáo kia với hắn, trong lòng không khỏi thấy nực cười, liền trêu đùa Hứa Tử Yên: “Tiểu cô nương, ngươi chuẩn bị dùng cái gì đến trao đổi cây sáo của ta?”

Hứa Tử Yên lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: “Tiền bối, ta cũng không biết, chẳng hay ngươi cần cái gì? Để ta xem xem trên người ta có không?”

“Ha ha…”

Lão tu sĩ bị Hứa Tử Yên chọc cho vui vẻ, còn xem trên người ngươi có không? Ngươi làm sao có khả năng có?

Cuối cùng, lão tu sĩ suy đi nghĩ lại. Nha đầu đối diện chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, lại chịu tốn mười viên trung phẩm linh thạch lên lầu hai, nói không chừng là trưởng bối của nàng dẫn nàng tới. Trên người nàng có thể không có, song chưa chắc trên người trưởng bối của nàng không có. Nói không chừng đây là cơ duyên của hắn, hơn nữa như lời hắn vừa nói, cũng chẳng mất miếng thịt nào. Giả sử trên người trưởng bối của nàng có thứ hắn cần, hắn có thể trả bất cứ giá nào để mua của đối phương, cho dù là tất cả gia tài của hắn. Nghĩ thông suốt, lão tu sĩ liền truyền âm cho Hứa Tử Yên: “Tiểu cô nương, ta cần một viên Ngưng Dịch đan.”

Hứa Tử Yên nghe vậy thì chấn động, làm ngũ phẩm luyện đan sư, nàng sao có thể không biết Ngưng Dịch đan. Đó là đan dược tu sĩ Trúc Cơ kỳ muốn đột phá đến Kết Đan kỳ cần chuẩn bị, một viên Ngưng Dịch đan có thể đề cao tỷ lệ trùng kích Kết Đan kỳ lên ba lần. Độ quý trọng của nó khỏi cần nghĩ cũng biết.

Hơn nữa Ngưng Dịch đan này là lục phẩm đan dược, Hứa Tử Yên bây giờ còn chưa thể luyện chế. Nhưng trong vòng trữ vật của nàng thì có, đây đều là Công Tôn Kình Thiên đưa cho nàng. Điểm đặc thù của Trúc Cơ kỳ đến Kết Đan kỳ chính là, đem linh khí hóa lỏng trong đan điền tu sĩ ngưng kết thành kim đan, cái tên Ngưng Dịch đan do đó mà có.

Hứa Tử Yên thoáng cân nhắc, nàng nghĩ một viên Ngưng Dịch đan nào giá trị đến mức một trăm triệu thượng phẩm linh thạch? Lão tu sĩ này vừa rồi có lừa bịp mình không nhỉ?

Cân nhắc một hồi, Hứa Tử Yên liền hiểu được, bảo khí phẩm giai cao xác thực trị giá một trăm triệu thượng phẩm linh thạch, với điều kiện là bảo khí phòng ngự hoặc công kích. Một nhạc khí thế này, nếu không ai biết âm công, thì đó chính là một thứ vô bổ. Căn bản sẽ không giá trị nhiều linh thạch nhường ấy. Thời điểm mình lật xem ngọc giản trong tàng thư các Thái Huyền tông, không thấy ghi chép trên Thương Mang đại lục có tu luyện âm công. E rằng âm công đã sớm biến mất trên Thương Mang đại lục. Nói như thế, vừa rồi lão tu sĩ rõ ràng đang lừa bịp mình.

Song những điều này không quan trọng với Hứa Tử Yên, cây sáo kia đối với người khác là vô bổ, đối với Hứa Tử Yên mà nói, đó chính là một bảo khí có lực công kích cực kỳ sắc bén.

Nhìn lão tu sĩ trước mắt, rõ ràng thọ nguyên đã gần hết, nếu hắn không thể đột phá đến Kết Đan kỳ, có lẽ sẽ không sống được bao lâu nữa. Đã nắm rõ tâm lý lão tu sĩ đối diện, Hứa Tử Yên làm sao chịu vứt bỏ cơ hội này, bèn truyền âm lại: “Ngưng Dịch đan trên người ta thật ra có mang theo một viên.”

Lão tu sĩ kia nghe vậy chấn động cả người, Ngưng Dịch đan tại tu tiên giới phương bắc còn chưa tu sĩ nào có thể luyện chế ra, dù là Thái Huyền tông và Hoa Dương tông cũng không luyện chế được. Thông thường tu sĩ có bối cảnh cùng tài lực đều phải đi Trung Nguyên, hoặc phương nam, phương bắc mua, vả lại giá tiền vô cùng sang quý, một viên Ngưng Dịch đan đều có giá hơn mười triệu thượng phẩm linh thạch.

Vừa nhìn dáng dấp lão tu sĩ này, khẳng định là một tu sĩ không có bối cảnh và tài lực, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ muốn tích lũy hơn mười triệu thượng phẩm linh thạch đó là cực kỳ khó khăn. Vì thế, khi hắn nghe nói trên người Hứa Tử Yên có một viên Ngưng Dịch đan, nội tâm làm sao không mừng như điên. Tiếp đó lại nghĩ, cô gái đối diện chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ, mới mười mấy tuổi đầu làm sao có khả năng có Ngưng Dịch đan? Có khi nào là nàng luyến tiếc cây sáo kia, muốn lừa gạt lão già mình. Vừa nghĩ tới đây, lại nghe Hứa Tử Yên truyền âm cho hắn: “Chẳng qua, viên Ngưng Dịch đan kia không phải của ta, là của cha ta. Ta là vì thấy hiếu kỳ, nên lén cha đến xem thôi.”