Ngồi trên ghế thở hổn hển một lúc, Hứa Tử Yên mới bình tĩnh lại. Lấy khối thiên thạch lớn từ trong nhẫn trữ vật ra, đặt trước ngực quan sát. Kỳ thực Hứa Tử Yên hiện nay đối với thiên thạch rốt cuộc có bao nhiêu công dụng cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết nó là nguyên liệu luyện khí cực phẩm. Về phần Lâm Phi Ngu nói, dùng nó chế tác con rối có thể đỡ được công kích của đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đều là phỏng đoán. Dù sao chưa có ai từng gặp con rối toàn thân chế tác từ thiên thạch.

Thu khối thiên thạch kia vào, lôi ra hai miếng ngọc bài Tiêu Tuyết Lãng cho, cầm trên tay ngắm nghía, nghĩ mình từ giờ trở đi coi như có gia tài chục triệu linh thạch. Còn khiến liên minh thế gia nợ mình một mối nhân tình, tâm trạng không khỏi tốt lên.

Có điều trong lòng cũng cảm khái, cảm khái chính là, tu tiên giới và thế tục giới cách biệt quá lớn. Gia tộc mình và gia tộc Tiêu Tuyết Lãng đều là gia tộc truyền thừa lâu năm. Chỉ là một ở thế tục giới, một ở tu tiên giới, nội tình lại hoàn toàn kém xa, quả thực chính là một trên trời, một dưới đất. Gia tộc tại thế tục giới, tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm đã có thể xưng là lão tổ. Nhìn xem gia chủ thế gia trong tu tiên giới người ta, vậy mà đều là tu vi Kết Đan kỳ.

Cảm khái một hồi, thu hai miếng ngọc bài lại, Hứa Tử Yên lấy cây sáo ra, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cây sáo nhẵn bóng, nội tâm vô cùng kích động. Mình rốt cuộc có một bảo khí, quan trọng nhất là, mình có món bảo khí thích hợp với âm công. Hứa Tử Yên quyết định chờ bản thân trở về Đình Lam sơn mạch, sẽ bắt đầu luyện diệt hồn dẫn. Đã là công pháp Hứa gia, thì nhất định không thể để nó đứt truyền thừa. Nhớ tới uy lực diệt hồn dẫn trong tay Lang Gia, Hứa Tử Yên không khỏi nóng lòng muốn thử, thật sự rất muốn thử ngay bây giờ. Cuối cùng nàng vẫn không dám như thế, ở đây dù sao cũng là Tán Tiên thành. Một khi tạo ra động tĩnh gì, mình không thể giống Lang Gia, lấy tu vi hiện nay của mình sợ rằng sẽ rước lấy một đống phiền phức bản thân không đối phó được.

Hứa Tử Yên đang khẽ vuốt cây sáo, đột nhiên thân thể chấn động, bởi vì nàng bắt đầu nảy sinh một ý nghĩa, đó chính là nếu cây sáo này được phát hiện tại tu tiên giới, vả lại nơi phát hiện là một di tích thành trì cổ. Giả sử nơi đó thật đúng là di tích gia tộc Hứa thị, vậy chẳng phải là nói gia tộc mình đến từ tu tiên giới? Nghĩ tới đây, Hứa Tử Yên không khỏi nhíu mày, lúc trước gia tộc mình rốt cuộc gặp tình cảnh nguy hiểm gì, mà phải chạy trốn từ tu tiên giới tới thế tục giới. Phải biết rằng, hành động này chính là chặt đứt tiên duyên gia tộc.

Suy nghĩ nửa ngày không ra, cuối cùng nàng lưu luyến thu cây sáo trong tay, lôi ra số hạt giống mình vừa mua tại hội giao dịch, tiến vào Tử Yên không gian. Vào tới không thấy Đào Hoa đâu, Hứa Tử Yên cũng không vội tìm nàng ấy, một mình chậm rãi tản bộ trong không gian, đi tới bờ sông, ngắm phong cảnh sống động, nhất thời cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Chẳng biết từ lúc nào, Đào Hoa đã đứng cạnh Hứa Tử Yên, nhỏ giọng kêu: “Chủ nhân.”

“Ừ.” Hứa Tử Yên khẽ gật đầu, sau đó đưa số hạt giống vừa mua cho Đào Hoa, chỉ giữ lại phân nửa túi hạt giống bụi gai sắt, dặn dò Đào Hoa: “Ngươi hãy mở rộng nơi ban đầu ta trồng dược liệu một chút, khai khẩn ra một dược viên, trồng số giống này, rồi khai khẩn một chỗ trồng bụi gai sắt. Mỗi lần nó kết xuất hạt nhớ cất giữ cẩn thận cho ta.”

“Dạ vâng.” Đào Hoa nhận hết tất cả, mỉm cười gật đầu. Việc này đối với nàng chỉ là chuyện nhỏ.

Hứa Tử Yên nói đôi câu vài lời với Đào Hoa, rồi rời khỏi Tử Yên không gian, trở về phòng khách sạn. Uống trà một lát, thì nghe tiếng nói chuyện ríu ra ríu rít của nhóm Lâm Phi Ngu vang lên trên hành lang. Hứa Tử Yên đứng dậy đi tới mở cửa, trông thấy Lâm Phi Ngu và nhóm Vưu Nguyệt mang vẻ mặt hưng phấn bước tới đây.

“Tử Yên sư muội, muội đã trở về.” Lâm Phi Ngu vẫy tay với Hứa Tử Yên bắt chuyện. Sau đó chín người chen chúc vào phòng Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên thầm cười khổ, nhìn dáng dấp hưng phấn của các nàng, bèn lần lượt rót cho mỗi người một ly trà.

Chín người cũng không khách khí, xem ra thật sự rất khát, nâng chung trà lên uống ừng ực, bắt đầu líu ríu kể cho Hứa Tử Yên nghe những điều các nàng mắt thấy tai nghe và mấy thứ các nàng mua tại hội giao dịch. Mà Hứa Tử Yên chỉ mỉm cười ngồi im lắng nghe.

Cuộc hàn huyên mất đến nửa canh giờ, Hứa Tử Yên thấy các nàng đều đã trò chuyện tận hứng, liền nói với Lâm Phi Ngu: “Phi Ngu sư tỷ, tỷ xem sáng mai chúng ta có nên khởi hành trở về chưa.”

Hứa Tử Yên không muốn tiếp tục ở chỗ này nữa. Chính nàng rõ nhất bản thân tại lầu ba hội giao dịch đã làm những gì, lại có một tu sĩ lôi thôi biết gương mặt thật của nàng, nàng không muốn bị người ta nhận ra, gặp phải phiền phức không tất yếu.

Ngặt nỗi khiến Hứa Tử Yên khổ não chính là, Lâm Phi Ngu phất tay áo nói: “Tử Yên sư muội không cần sốt ruột, chúng ta thật vất vả mới đến Tán Tiên thành một lần, không vội trở về. Hôm nay tại hội giao dịch nghe nói ngày mai ở đây còn có một hội đấu giá, đến lúc đó chúng ta lại đi xem thử.”

Hứa Tử Yên không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ cười khổ, có điều hội đấu giá nàng cũng không muốn đi. Khỏi cần hỏi, mấy đại tu sĩ Kết Đan kỳ nhất định sẽ tới, mình đi vào chẳng phải là đưa bản thân đến trước mặt bọn họ sao? Cho nên, Hứa Tử Yên đành nhẹ giọng nói: “Phi Ngu sư tỷ, ta hơi mệt, ngày mai ta sẽ không đi. Ta ở khách sạn chờ các tỷ.”

“Ừ, cũng được. Tử Yên sư muội, lần đầu muội xuất môn, về sau quen rồi sẽ không sao. Chúng ta đi nghỉ ngơi đã, ngày mai còn phải đi ra ngoài chơi một trận.”

Hứa Tử Yên bất đắc dĩ đưa nhóm Lâm Phi Ngu ra cửa phòng, trái lo phải nghĩ, cuối cùng buồn cười lắc lắc đầu, khoanh chân ngồi trên giường tu luyện.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Phi Ngu dẫn theo đại đội nhân mã rời khỏi khách sạn, chạy ra ngoài chơi.

Hứa Tử Yên ở trong khách sạn cảm thấy ngột ngạt, liền muốn ra ngoài dạo một chút. Nàng nghĩ rằng, chỉ cần mình không đi hội đấu giá, Tán Tiên thành lớn như vậy, hẳn sẽ không đụng phải mấy đại tu sĩ Kết Đan kỳ. Hơn nữa ngày hôm qua tại lầu ba hội giao dịch, chỉ có tu sĩ lôi thôi Trúc Cơ kỳ nhận ra mình, có lẽ không khéo tới nỗi chạm mặt đâu.

Hứa Tử Yên đứng dậy ra cửa phòng, rời khỏi khách sạn, đi dạo trên đường cái.

Hứa Tử Yên vẫn cực kỳ cẩn thận, nàng cố ý đi dạo theo hướng cách xa hội đấu giá, như vậy cũng tránh được tu sĩ lôi thôi kia.

Hứa Tử Yên trước đây chưa tới Tán Tiên thành bao giờ, nên chẳng biết nơi nào chơi vui, đành đi dạo xung quanh không có mục đích.

Thời điểm tản bộ, nhân tiện đánh giá người đi đường bốn phía. Xem tu vi bọn họ, Hứa Tử Yên không khỏi cảm thán, những tán tu này quả thực cực khổ, bằng không tu vi bọn họ sẽ không kém hơn tông môn nhiều như vậy.

Bất tri bất giác dạo đến cạnh tường thành. Hứa Tử Yên hiếu kỳ đánh giá tổng thể. Sở dĩ nàng hiếu kỳ, là bởi vì nàng cảm giác được từ trên tường thành mơ hồ có linh lực dao động.

Vừa đi vừa tỉ mỉ đánh giá, khóe miệng Hứa Tử Yên xẹt qua một tia mỉm cười, nàng phát hiện trên tường thành có một tòa pháp trận rất lớn. Hứa Tử Yên phỏng đoán, cả tòa Tán Tiên thành này có lẽ đều được một pháp trận bảo hộ bên trong. Chỉ cần có địch đến xâm phạm, lập tức có thể mở ra pháp trận hộ thành, ngăn kẻ địch ở ngoài cửa.

Cứ như vậy, liền khiến cho Hứa Tử Yên hiếu kỳ, một bên chậm rãi đi dọc theo tường thành, một bên thả tinh thần lực, nghiên cứu kỹ càng pháp trận trên tường thành. Còn chưa đợi nàng nghiên cứu được một lúc, thật là không muốn gặp người nào, thì gặp đúng ngay người đó. Từ hướng đối diện Hứa Tử Yên, tu sĩ lôi thôi đang chậm rãi bước tới.

Khi ấy Hứa Tử Yên cũng cảm giác được đối diện có người đi tới, còn đang nhìn chằm chằm vào mình. Hứa Tử Yên quay đầu nhìn lại, trong lòng không khỏi kêu khổ, sao lại khéo thế chứ, hết lần này tới lần khác để mình gặp phải tu sĩ lôi thôi.

Tu sĩ lôi thôi trông thấy Hứa Tử Yên, ánh mắt bừng sáng, cười tủm tỉm đi tới, vừa cười vừa nói với Hứa Tử Yên: “Đạo hữu, chúng ta đúng là có duyên, thật không ngờ đêm qua vừa từ biệt, hôm nay đã có thể gặp lại ở đây.”

Hứa Tử Yên bất đắc dĩ chắp tay đáp: “Chào tiền bối, vãn bối chỉ nhàn rỗi đi dạo xung quanh, không quấy rầy lão nhân gia ngài nữa.”

Nói xong, đã tính lướt qua tu sĩ lôi thôi, không ngờ tu sĩ lôi thôi phảng phất lơ đãng chặn ngang một bước, rất tự nhiên dừng trước mặt Hứa Tử Yên cười tủm tỉm: “Đạo hữu không cần khách khí, gọi tiền bối ngược lại kêu ta già đi. Nếu ngươi không chê ta lôi thôi, cứ gọi ta một tiếng lão ca ca.”

Hứa Tử Yên dừng bước, hai mắt bình tĩnh nhìn tu sĩ lôi thôi. Đầu óc chuyển động thật nhanh, là phúc không phải họa, là họa khó tránh khỏi. Mắt thấy lão tu sĩ này là cảnh giới Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai hậu kỳ đỉnh, mình khẳng định không phải đối thủ của hắn. Kể cả mình có cửu phẩm đỉnh cấp phù lục, thế nhưng lão tu sĩ trước mắt luôn tạo cho mình một loại cảm giác hết sức thần bí.

Ngoài ra, Hứa Tử Yên biết hắn là từ cảnh giới rất cao rớt xuống tu vi bây giờ, giống như Vô Danh trong phường thị Thái Huyền tông. Hứa Tử Yên không cho rằng, nhân vật như vậy có thể dựa vào tu vi để so sánh, cửu phẩm phù lục của mình chưa hẳn hữu dụng với hắn. Kết quả, nàng vừa cười vừa nói: “Tiểu muội ra mắt lão ca ca.”

“Ha ha ha… Tốt, hôm nay nhận một cô tiểu muội, nói gì cũng phải ăn mừng một bữa. Nào, tiểu muội, lão ca ca mời đi ăn.”