Chương 209:

 

Nhưng bởi vì nhân viên đã có gia đình, và có những người không thích quán bar vì vậy số người đi tổng cộng chỉ bằng một phần ba ban đầu.

 

Có điều dù chỉ có một phần ba số người đi nhưng cũng đã chiếm một nữa quán bar.

 

Tiết Thắm và Lâm Vũ cùng một số vị lãnh đạo cấp cao ngồi cùng nhau, Tiết Thắm ngồi cạnh Lâm Vũ, bởi vì chỗ chật hẹp, mông của Tiết Thắm rất gần với Lâm Vũ và cánh tay trắng nõn của cô thỉnh thoảng chạm vào người Lâm Vũ khiến anh nóng người, phải hết sức kiềm chế.

 

Lâm Vũ chơi trò chơi với mọi người một lúc, uống chút rượu, Giang Nhan liền gửi tin nhắn đến, là một vài hình ảnh quần áo, hỏi anh bộ nào đẹp để cô mua, Lâm Vũ kiên nhẫn đưa ra một vài bình luận cho cô.

 

Tiết Thám vốn dĩ đang chơi rất vui vẻ, nhìn thấy cảnh này.

 

lòng không khỏi chua xót, trên mặt Lâm Vũ nở nụ cười ấm áp, hình như anh chưa từng cười với cô như vậy.

 

“Nào, cạn ly.”

 

Khi tâm trạng càng tôi tệ người ta càng uống nhiều rượu, Tiết Thám cũng không ngoại lệ, không bao lâu, cô bắt đầu say xỈn.

 

Đúng lúc này, một người đàn ông từ phía quầy bar xa xa chú ý đến cô, thấy thời cơ đến, hắn ta đi về phía cô, lầy từ trong hộp ra hai điều thuốc, một ngắn một dài, hướng về phía Tiết Thắm nói: “Người đẹp, có thể giúp tôi châm lửa không?”

 

Đây chính là một mật hiệu của quán bar, ý là hỏi có muốn tình một đêm không, nếu như cô gái chọn điều thuốc dài thì chính là đồng ý, còn chọn ngắn là từ chối.

 

Người đàn ông nói xong tự tin nở nụ cười, hắn ta đối với ngoại hình của mình vô cùng tự tin, rất nhiều nữ sinh nói hắn ta giống Ngô Ngạn Tỏ, chỉ cần hắn ta mở lời rất ít nữ sinh có thể từ chối hắn ta.

 

Tiết Thắm liếc nhìn người đàn ông rồi cau mày, nêu như là bình thường cô sẽ trực tiếp từ chối, nhưng nhìn Lâm Vũ bên cạnh đang nói chuyện với Giang Nhan vô cùng ngọt ngào, trong lòng cô có một cảm giác kiềm chế, cô nở nụ cười dùng những ngón tay mảnh khảnh sơn màu đỏ của mình đầy điều thuốc của người đàn ông kia lại, chớp chớp mắt cười nói: “Được chứ, có điều phải cho tôi thầy được bản lĩnh của anh.”

 

Khi Tiết Thắm nói câu này, đôi mắt cô mờ đi, hàng mi dài khẽ động và run rẫy, đôi môi đỏ mọng quyến rũ khép hờ, người đàn ông tự luyến kia nhìn thấy trong lòng kêu gào không thôi.

 

Cực phẩm, đúng là cực phẩm, hôm nay nhát định phải tóm được.

 

“Người đẹp, bản lĩnh của tôi lớn lắm.” Tên đàn ông tự luyến cười sung sướng, vỗ vỗ vào đáy quần của mình với vẻ mặt dung tục.

 

“Vậy sao? Vậy thì để bà có nội tôi đây uống gục đã rồi nói tiếp.”

 

Tiết Thám trực tiếp gọi phục vụ đến, bảo anh ta đem lên thêm vài chai rượu Vodka và bia, sau đó hướng về phía tên đàn ông tự luyến kia nói: “Rượu cocktail uống qua chưa?”

 

“Uống qua, chuyện nhỏ.” Tên đàn ông tự luyến tự tin cười nói, tiếp đó kéo ghé ngồi trước trước bàn.

 

“Anh là nam, tôi là nữ, một đấu một, như vậy không công bằng?” Tiết Thám liếc nhìn hắn ánh mắt mờ mịt.

 

“Đương nhiên, như vậy đi, cô uống một cóc, tôi uống hai cốc, như vậy công bằng chứ người đẹp?” Tên đàn ông tự luyến vừa nói vừa mê man liếc nhìn hõm cổ sâu của Tiết Thắm trong lòng có chút ngứa ngáy, hận không thể lập tức uống xong để ôm cô vào lòng đi đến khách sạn để tận hưởng.

 

“Được, đây là anh nói đấy, đừng có nuốt lời.” Tiết Thắm chớp chớp mắt, mở miệng cười, quyền rũ chết người.

 

*Ai nuốt lời người đó làm chó.”

 

Tên đàn ôn tự luyến liếp liếp môi, sau đó lấy ba chiếc cốc đá dùng để pha chế cocktail và ba ly đựng rượu nhỏ, trong ba chiếc cốc đá đổ vào 2/3 bia, sau đó trong chiếc ly rượu nhỏ thì đổ đầy vodka, tiếp đó nhấc chiếc ly rượu đặt lên phía bên trên cốc đá, thả tay, ly rượu sẽ chìm trong cốc đá đựng bia kia, nhất thời bọt tràn lên.

 

“Đến đi, người đẹp.” Tên đàn ông tự luyến cười ha ha nói.

 

“Tiết tổng, đừng uống nữa.” Lúc này Đinh Đinh ngồi bên cạnh cùng những người đồng nghiệp khác không nhịn được mà đứng ra khuyên Tiết Thám, nếu như Tiết Thắm uống say rồi như vậy càng được lợi cho tên đàn ông tự luyến kia rồi.

 

Tiết Thắm xua xua tay với bọn họ, cười nói với tên đàn ông tự luyến: “Nào, lời đã nói rồi, nếu như anh uống bị thua anh phải gọi tôi một tiếng bà có nội.”

 

“Không vấn đề gì, cô trước đi.” Nam nhân tự luyến gật đầu.

 

Tiết Thám không chút do dự, lập tức cầm chiếc cốc trên bàn đưa lên miệng nhưng chiếc cốc vừa tới miệng, cổ tay trắng nõn của cô đã bị một bàn tay ấm áp bắt lấy.

 

Tiết Thắm ngắng đầu nhìn thì thấy Lâm Vũ đang nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Cô đã uống nhiều rồi, không được uống nữa.”

 

“Anh trai, anh là ai? Bạn trai cô Ấy?” Người đàn ông tự: luyến cau mày hỏi một câu.

 

“Không phải, tôi là bạn cô ấy.”

 

“Vậy anh lo chuyện bao đồng làm cái gì, hai chúng tôi uống rượu liên quan quái gì đến anh.” Người đàn ông tự luyến có chút tức giận nói.

 

Đúng vậy, Hà tổng, hai người chúng tôi uống rượu không cần anh lo lắng, anh nói chuyện của anh đi.” Tiết Thắm nói, giọng điệu ghen tuông, dùng lực nắm lấy tay Lâm Vũ kéo ra nhưng thế nào cũng không kéo được.

 

*Cô không được uống nữa.” Lâm Vũ nghiêm khác nói, anh có thể nhìn ra, néu như Tiết Thắm tiếp tục uống thì chỉ vài ly nữa là say.