Chương 211:

 

Anh ta có chút khó hiểu nhìn Lâm Vũ, trong lòng thầm nghĩ tên này bị thần kinh à, cốc to như này rồi vẫn còn chê nhỏ? Cho dù là chém gió cũng phải có mức độ. Thật sự không cần mặt mũi gì à?

 

“Tiên sinh, đây là loại cốc to nhất chỗ chúng tôi.” Phục vụ cũng có chút bất lực nói, hiển nhiên coi Lâm Vũ thành tên ba hoa bốc phét.

 

“Ò, to nhất rồi à…”

 

Lâm Vũ suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền hỏi anh ta: “Vậy chậu thì sao? Có chậu không? Tìm giúp chúng tôi hai cái đêm đến đây.”

 

“Chậu?”

 

Người phục vụ sửng sốt, sau đó nở một nụ cười gượng gạo và gật đầu nói: “Chúng tôi có chậu ở bếp sau, nhưng nó quá lớn…”

 

“Không sao, chính là nó, anh lấy đến đây cho tôi.” Lâm Vũ vội vàng vẫy tay ra hiệu cho anh đi lấy một cái chậu.

 

“Anh trai à, anh điên rồi w?”

 

Người đàn ông tự luyến kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Vũ như đang nhìn một tên thần kinh, mẹ nó một chậu ít cũng phải 5 lít rượu, cho dù gọi Võ Tòng đến ông ta cũng không uống hết được.

 

“Sao? Anh sợ rồi?” Lâm Vũ hướng về phía anh ta nhướng mày.

 

“Sợ? Sao tôi có thể sợ được, tôi là sợ anh uống không nồi thôi.” Người đàn ông tự luyến hừ lạnh một cái, cuối cùng cũng đoán được dụng ý của Lâm Vũ, đoán rằng tên tiểu tử này đang cố ý phô trương tỏ ra mình giỏi để dọa nạt anh ta.

 

“Không sợ vậy chúng ta chơi thôi.” Lâm Vũ cười híp mắt nói, sau đó lấy ra cây kim bạc mang theo bên người, đâm lên huyệt Quan Âm nhân lúc người chưa chuẩn bị xong.

 

“Gia Vinh, anh làm cái gì vậy?” Tiết Thám nghe thấy dùng chậu nhất thời có chút lo lắng, vội vàng kéo Lâm Vũ.

 

Lâm Vũ mỉm cười và vỗ nhẹ vào tay cô biểu thị ý cô không cần căng thẳng.

 

Ngay sau đó người phục vụ mang đến hai cái chậu nhôm không gỉ sáng loáng đặt lên bàn nói với Lâm Vũ: “Thưa anh, đây là chậu rửa rau ở bếp sau của chúng tôi, tôi đã rửa sạch cho anh nhưng tôi phải nói trước với anh, nếu như mọi người dùng cái này uống rượu sau xảy ra mệnh hệ gì quán bar chúng tôi sẽ không chịu bắt cứ trách nhiên nào.”

 

*Yên tâm, chúng tôi không cần các anh chịu trách nhiệm, đúng không soái ca.” Lâm Vũ nháy mắt với người đàn ông tự luyến.

 

“Đúng, đến lúc đó các người chỉ cần giúp vị anh trai này.

 

gọi xe cứu thương là được.” Người đàn ông tự luyến gật đầu cười nhạo nói.

 

Sau đó Lâm Vũ đổ vào trong chậu năm chai bia và bốn chai Vodka, cả chiếc chậu gần như đầy rồi, mùi rượu nồng nặc.

 

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này không khỏi tò mò chạy đến xem, ai ai cũng kinh ngạc.

 

“Trời ơi, lão tử sống bao nhiêu năm lần đầu tiên thấy có người dùng chậu uống rượu, anh hùng.”

 

“Chiếc chậu nhôm này ít cũng phải 5 lít, uống hết chỗ này chắc chết vì rượu, một màn sinh tử.”

 

“Hai vị đại ca đúng là khiến người khác bái phục, vì mĩ nữ đến mạng cũng đem ra cược.”

 

Người đàn ông tự luyến nhìn một chậu đầy ắp rượu mặt xanh mét, nhìn Lâm Vũ mặt mày thản nhiên trong lòng có chút hoảng loạn, tên tiểu tử này thật sự muốn đấu với anh đến cùng ư?

 

“Soái ca, anh còn ngơ ra đấy làm gì? Rót rượu cho chậu của mình đi.” Lâm Vũ cười híp mắt nhìn anh ta nói.

 

Người đàn ông tự luyến cắn cắn rang, cầm chai rượu trên bàn đổ vào trong chậu, cảm thấy chắc chắn Lâm Vũ đang cố ý khoa trương hù dọa mình, có lẽ Lâm Vũ tý nữa cũng chỉ uống được vài ngụm, ngược lại bản thân tửu lượng vô cùng tốt, cũng không có gì phải sợ.

 

Sau khi chậu của người đàn ông tự luyến đây, toàn bộ số rượu trên bàn cơ bản đã đồ hết rồi.

 

“Ý kiến của anh, anh trước.” Người đàn ông tự luyến biểu thị Lâm Vũ uống trước.

 

“Đừng chứ, cùng nhau uống đi, ai không uống hết người đó nhận thua, thế nào?” Lâm Vũ cười nói.

 

“Được.” Người đàn ông tự luyến gật đầu, tên tiểu tử này thật sự muốn liều mạng.

 

Lâm Vũ chuẩn bị nhấc rượu lên Tiết Thắm đột nhiên nắm chặt lấy tay anh cực kì căng thẳng nói: “Không được, uống hết chậu này thì mạng anh cũng sẽ mát đấy.”

 

“Mất cũng phải uống, nếu như tôi không uống thì cô sẽ phải đi theo anh ta.” Lâm Vũ nửa đùa nửa thật cười nói.

 

“Tôi thà rằng đi cùng anh ta cũng không muốn nhìn anh xảy ra chuyện.” Tiết Thắm hai mắt ngắn lệ.

 

Nhìn thấy Tiết Thắm ánh mắt tràn đầy lo lắng, quan tâm, trong lòng Lâm Vũ không khỏi run lên, có chút xúc động không nói ra thành lời.

 

Bản thân nói nguyện ý vì cô mà tính mạng cũng không cần đó chỉ là đùa, bởi vì bản thân có thủ đoạn riêng, có đường để lui.

 

Nhưng lúc Tiết Thám nói những lời này là không có bất cứ đường lui nào cả.

 

Một khi cô đi cùng người đàn ông tự luyến kia, thì đó là sự thanh bạch của cô.

 

Lâm Vũ biết thân thể cô chưa từng bị nam nhân nào khi dễ, cũng biết cô chán ghét đàn ông trừ anh đến mức nào.