Chương 224:

 

“Ha ha, Lệ đại ca, cái này anh cũng không biết, đã nghe qua yếm thắng chỉ thuật chưa?” Lâm Vũ bị anh chọc cười.

 

“Không có.”

 

Lệ Chấn Sinh cùng Tần Lãng đồng thời lắc đầu.

 

“Trên thực tế, theo lý thuyết thì tôi không nên dùng loại thủ đoạn này trả thù ông ta. Nhưng là ông ta dùng thủ đoạn tỉ tiện không phải người trước, tôi giáo huấn ông ta như vậy.

 

cũng không quá đáng.”

 

Lâm Vũ hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Yếm thắng chỉ thuật ban đầu là một loại vu thuật thời cổ đại, sau lại trở thành một tập tục tránh ma quỷ cầu tốt lành trong dân gian, chính là lợi dụng cách bài trí vật yễm bùa đạt tới tác dụng trừ tà tránh tai, người tinh thông cái này mà nói, có thể dùng những vật này để thay đổi vận thế của người khác, hai người có thể hiểu như là nguyền rủa, nhẹ thì khiến người ốm đau không ngừng, nặng thì cửa nát nhà tan.”

 

“Anh đây là muốn ông ta cửa nát nhà tan?” Lệ Chắn Sinh vừa nghe liền ngay lập tức tỉnh táo tinh thần, hưng phấn nói.

 

“Đây đúng là cao chiêu! Ản mật, hiệu suất cao, khó có thể truy tra!” Tần Lãng cũng là liên tục khen ngợi.

 

*.,” Lâm Vũ.

 

Hai người tham gia quân ngũ này lệ khí quá nặng, động cái liền muốn đánh muốn giết.

 

*Tôi với ông ta còn chưa có thù hận sâu đến thế, chỉ là thông qua khối lệnh bài này áp chế vận thế của ông ta.

 

Nếu ông ta không nỗi dậy tham dục, không đi đánh bạc thì sẽ không có ảnh hưởng gì. Nhưng nếu ông ta nhất định phải đi đánh bạc, vậy tất nhiên sẽ là mười lần cược mười lần thua.” Lâm Vũ kiên nhẫn giải thích cho bọn họ, trong lòng thở dài không thôi. Lệ Chấn Sinh cùng Tần Lãng đến khi nào mới có thể văn minh giống anh đây.

 

Chỉnh người cũng có thể chỉnh văn minh, vì sao cứ nhất định phải đánh đánh giết giết.

 

Qua trưa, Tần Lãng liền cầm lệnh bài gỗ đào Lâm Vũ cho anh đột nhập vào nhà Tàng Địch An.

 

Lúc này Tàng Địch An cùng vợ đều ở cơ quan, cho nên Tần Lãng không nhanh không chậm đem mộc bài dán ở phía dưới ghế sô pha ở phía Tây Nam, lúc này mới lắc mình rời đi.

 

“Viện trưởng Tàng, buổi tối làm vài ván đi?”

 

Lúc tan tầm buổi tối, viện phó Tuần chạy đến văn phòng viện trưởng, vẻ mặt lấy lòng cười với Tàng Địch An nói.

 

“Chơi chứ, đương nhiên chơi, hai ngày nay vận may của tôi rất vượng đấy.”

 

Tàng Địch An vừa nghe thì ngay lập tức hứng thú, tiếp đó thu thập đồ đạc cùng viện phó Tuần đi ra ngoài.

 

Lúc đi đến cổng bệnh viện, phía trước đột nhiên chạy tới một người đàn ông mặc áo màu đen, cơ bắp cường tráng, vô cùng to lớn, chính là Tần Lãng.

 

“Tiên sinh của chúng tôi nói, đêm nay vận thế của ngài không tốt, không muốn thua sạch thì quay về nhà đi.”

 

Tần Lãng nhìn thấy Tàng Địch An thì cười tủm tỉm nhắc ông ta một câu, tiếp đó không đợi ông ta đáp lời liền xoay người rời đi.

 

“Người này là ai? Bệnh thần kinh à?”

 

Tàng Địch An cùng viện phó Tuần nhìn nhau, buồn bực không thôi, không biết Tần Lãng làm sao mà biết bọn họ buổi tối muốn đi đánh bạc.

 

“Không cần quan tâm cậu ta, có thể chỉ là một tên điên.”

 

Viện phó Tuần ý bảo Tàng Địch An đừng để ý đến anh ta.

 

Hai người tìm một nơi đơn giản ăn một chút, liền đi tới quán trà hai người thường tới.

 

“Ai da, viện trưởng Tàng, viện phó Tuần, Mã gia bọn họ cũng vừa đến, đang chờ các người đấy.” Người phục vụ cười tiếp đón bọn họ một tiếng, ý bảo mời bọn họ lên lầu.

 

Tàng Địch An cùng viện phó Tuần lên một căn phòng trên lầu, bên trong đã sớm ngồi hai người đàn ông tóc húi cua, thoạt nhìn khoảng 30, 40 tuổi, đều mặc áo ngắn tay bó sát người màu đen. Trong đó có một người đàn ông tuổi hơi lớn, mang một vòng cổ vàng chính là Mã gia, khách khí chào hỏi cùng Tàng Địch An và viện phó Tuần, sau đó bắt đầu xáo mạt chược.

 

Quán trà này có chút quan hệ với cục cảnh sát cho nên không sợ điều tra. Bọn họ chơi ở chỗ này cũng yên tâm, mang tới đều là tiền mặt.

 

Tối nay Tàng Địch An phá lệ xui xẻo, tổng cộng chơi chín ván, cả chín ván đều thua, trong đó còn có năm ván thua trắng. Hai vạn tiền mặt đem đến đều thua sạch.

 

“Mẹ nó, đây là cái vận may gì đây!”

 

Sau khi ra ngoài Tàng Địch An tức giận không thôi, lớn tiếng mắng chửi ầm ï.

 

Lấy trình độ của ông ta thì không nên như thế. Cho tới nay ông ta ở trên chiếu bạc còn chưa bao giờ thua đến chật vật như vậy, trên cơ bản đều là thắng nhiều thua ít.

 

“Ngẫu nhiên vận may không tốt cũng là bình thường. Viện trưởng Tàng, ngày mai tới lại kéo tiền trở về.” Viện phó Tuân cười nói.

 

Hôm sau tan tầm Tàng Địch An cùng viện phó Tuần lại cùng nhau ra ngoài, Tần Lãng đã sớm chờ ở cửa lại lần nữa đi tới, cười nói: “Tiên sinh của chúng tôi nói, đêm nay vận thế của ngài không tốt, không muốn thua sạch thì quay về nhà đi.”

 

Nói giống ngày hôm qua như đúc, nói xong không đợi Tàng Địch An trả lời đã xoay người rời đi.