Chương 23: Giành Lại Những Gì Em Đã Mât

Trong Những Năm Qua “Làm sao vậy?” Lâm Vũ nhỏ giọng quan tâm.

“Không có gì, tôi đi toilet một lát.” Giang Nhan hoảng sợ đứng lên, vội vàng đi ra ngoài.

“Chị dâu làm sao vậy?” Thảm Ngọc Huyên và Chu Thần nhìn nhau một cái, trong lòng có chút bối rối.

Lâm Vũ không nói chuyện. Anh cầm tấp thiệp trên đóa hoa lên nhìn, chỉ thấy một dòng tiếng anh đơn giản: Miss you much.

Ngoài cái này ra thì không có gì khác.

Chữ viết trên tắm thiệp rất đẹp, Lâm Vũ đoán rằng Giang Nhan nhận ra nét chữ trên tấm thiệp, nên mới có phản ứng như vậy.

Lễ nào là anh ta?

Nghĩ đến dáng vẻ hoảng sợ vừa rồi của Giang Nhan, trái tim Lâm Vũ như bị ai đó nắm lấy, dù sao cũng đã chung sống lâu như vậy, anh chưa từng thấy cô mắt bình tĩnh như lần này.

Cuối cùng cũng phải gặp rồi sao?

Lâm Vũ bắt giác dùng lực nắm lấy tắm thiệp, ngón tay trắng bệch.

Tôi muốn tìm được anh, xem anh là nhân vật ghê gớm như thế nào.

Mặc dù không thể nói Lâm Vũ yêu Giang Nhan bao nhiêu, nhưng dù sao cô cũng là vợ mình, trái tim của cô không ở nơi anh, mà lại đặt ở một nam nhân khác, ai có thể chịu nổi.

Lâm Vũ từ lâu đã muốn nhìn thấy phong thái của người đàn ông này, nhưng không ngờ hôm nay lại có thể gặp anh ta ở đây.

“Gia Vinh, có vấn đề gì không?” Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngọc Huyên nhìn thấy Lâm Vũ bộ dạng nghiêm túc như vậy.

“Gia Vinh, có phải anh biết người đó là ai đúng không?

Yên tâm, đây là chỗ của tôi, tôi có thể lập tức mời anh ta ra ngoài.” Chu Thần cứng rắn nói, đây không phải là nói khoác, anh ta muốn ai ra ngoài, người đó lập tức phải ra ngoài, hôm nay bảo an là của nhà anh ta.

“Không sao.” Lâm Vũ đặt tắm thiếp về lại chỗ cũ, cười nhẹ nói: “Kiểu này tôi gặp nhiều rồi, không có cách nào. Muốn cưới vợ xinh đẹp, thì phải học cách chịu đựng áp lực này.”

“Ha ha, biết là tốt rồi. Không có cách nào thật, ai bảo chị dâu lại sắc quốc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành như vậy.”

“Đúng vậy, chứng tỏ anh là người có phúc khí, Gia Vinh.”

Chu Thần và Thẩm Ngọc Huyên lập tức cười trở lại.

“Gia Vinh, cậu yên tâm. Tôi chỉ nhận con rễ là cậu. Những việc khác cứ để tôi lo.” Giang Kính Nhân nhấp một ngụm rượu, trịnh trọng nói.

“Thưa ngài, vậy đóa hoa này…” Người phục vụ bên cạnh nhễ nhại mồ hôi lạnh, không biết phải làm sao, người kêu anh ta đi tặng bó hoa này, cũng là một nhân vật mà anh ta không thể đắc tội.

“Cậu có phải đồ ngu không? Không hiểu tiếng người sao?”

Thâm Ngọc Huyên tức giận đập tay xuống bàn.

“Đưa cho tôi đi.” Lâm Vũ vẫy tay với anh ta, cầm lấy bó hoa rồi để sang một bên, không nói thêm lời nào, mời mọi người mau ăn tối.

Phải đến nửa tiếng sau Giang Nhan mới quay lại, lúc này cô đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng từ trong đôi mắt có chút đỏ, Lâm Vũ đoán rằng cô đã khóc.

“Thật ngại quá.”

Giang Nhan xin lỗi mọi người vì thái độ thất lễ vừa rồi của mình, nhưng nhìn thấy bó hoa trên bàn, tâm trạng lại thay đổi, tức giận muốn cằm nó ném đi.

Không ngờ Lâm Vũ lại nắm lấy cổ tay cô: “Có những thứ, không phải trồn tránh là có thể giải quyết.”

Vẻ mặt Giang Nhan có chút bất ngờ.

Lâm Vũ đặt tay Giang Nhan trở lại bàn, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết cô muốn buông bỏ, cũng đã từng thử buông bỏ.

Nhưng giống như đóa hoa trên bàn kia, cô vứt đi, bóp nát, ngược lại chứng minh cô vẫn để tâm đến nó. Khi nào cô nhìn thấy nó mà trong lòng bình lặng, không có chút dao động nào, vậy mới chứng tỏ, cô đã thực sự buông bỏ rồi.”

Người Giang Nhan khẽ run lên, mắt thoáng đỏ, không nói gì mà thu tay về.

“Ăn cơm, ăn cơm, ăn xong rồi nói.”

Chu Thần và Thẩm Ngọc Huyên thấy bầu không khí không ổn, liền vội vàng hoà giảng.

“Giang Nhan, đóa hoa anh tặng, em thích không?”

Bỗng nhiên phía sau Giang Nhan vang lên một giọng nói trầm ấm nhưng đầy từ tính.

Cơ thể Giang Nhan run rẩy mạnh, hai tay cũng không kiềm được mà bắt đầu run rầy, nắm chặt tay lên bàn, như thể liều mạng muốn bám vào bát cứ thứ gì có thể dựa vào.

Lúc này, một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ bỗng nắm lấy tay cô, cô lập tức bình tĩnh lại, quay đầu nhìn, nhận ra Lâm Vũ đang dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng cười nói với cô: “Có tôi Avg”

đây.

Nói xong, Lâm Vũ năm lây tay Giang Nhan đứng dậy, xoay người liền nhìn thấy người đàn ông mình muốn gặp.

Chỉ nhìn dáng vẻ cao ráo rắn rỏi, tướng mạo không tầm thường, bộ lễ phục vừa vặn với cơ thể, chính là kiểu người mẫu điển hình, thường ngày chắc chắn tập luyện không ít.

Bên cạnh anh là một nữ nhân tầm tuổi đôi mươi, mặc chiếc váy dài nạm kim cương màu sâm panh, trên cổ đeo dây chuyền và chiếc kẹp tóc đính kim cương trên đầu, sang trọng và quý phái, không nghi ngờ gì, cô ta chính là một tiểu thư giàu có.

Người phụ nữ này ngũ quan cũng không tệ, nhưng làn da lại hơi vàng, nhìn Giang Ngật da trắng nõn nà, cho nên khi nhìn Giang Nhan, trong lòng cô ta không tránh khỏi chút ghen tị.

“Xin chào, tôi là chồng của Giang Nhan, Gia Vinh.” Lâm Vũ chủ động đưa tay về phía người đàn ông mặc vest.

“Xin chào, tôi là… bạn tốt của Giang Nhan, Lý Tuấn Dật.”

Lý Tuấn Dật mỉm cười bắt tay Lâm Vũ, nhưng bàn tay của anh ta lại âm thầm dùng lực nắm lấy tay Lâm Vũ.

Anh ta cảm tháy, với lực cổ tay của mình, thân hình gầy gò của Lâm Vũ nhất định sẽ đau đến phát ra tiếng.

Nhưng điều ngoài ý muốn của anh ta là, vẻ mặt của Lâm Vũ lại bình lặng, ngược lại anh ta bỗng cảm thấy trên tay có một lực mạnh tác động, cảm giác đau đớn dâng đến lồng ngực.

Cũng may Lâm Vũ đã buông tay, nếu không anh ta sẽ nhịn không được mà kêu thành tiếng mát.

Lý Tuấn Dật dấu tay phía sau lưng vẫy mấy cái. Ánh mắt hung hăng nhìn Lâm Vũ, xem ra tên chồng vô dụng của Giang Nhan cũng có chút thô bạo.

Lần này anh ta trở lại Thanh Hải, ngoài việc tham gia buổi đấu giá đá quý này, anh ta còn muốn gặp lại Giang Nhan, tất nhiên đã sớm nắm hết thông tin xung quanh Giang Nhan trong tay.

Anh ta biết tên Hà Gia Vinh này là một tên vô dụng chỉ biết ăn bám vợ, vì vậy thẳng thừng hỏi: “Hà tiên sinh có thể cưới Giang Nhan, thật là may mắn. Không biết anh đang làm ở đâu?”

“Tôi tạm thời không có công việc.” Lâm Vũ bị hỏi có chút chột dạ, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như cũ.

“Ô, nói như vậy, là Giang Nhan đang nuôi anh sao? Thật là đáng ghen tị mà.” Lý Tuấn Dật vẻ mặt có chút châm chọc, ánh mắt không chủ ý liếc nhìn Giang Nhan.

“Dựa vào khả năng của Gia Vinh, kiếm một công việc thu nhập ngàn vạn tệ một năm, không phải chỉ mắt vài phút là xong sao?” Thảm Ngọc Huyên nhìn thấy Lý Tuần Dật kiêu ngạo như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu. Nếu không phải vì buổi đấu giá đá quý sắp bắt đầu, anh ta nhát định sẽ đánh tên này.

“Khả năng? Một người vô dụng thì lấy đâu ra khả năng làm nên chuyện? Khả năng ăn bám sao?” Lý Tuấn Dật nghiêng đầu cười lớn. Sau đó lạnh lùng nhìn Giang Nhan nói: “Giang Nhan, anh cứ tưởng em đá anh rồi có thể tìm một nhân vật lợi hại thế nào, không ngờ là một tên phế vật đến nuôi bản thân cũng không xong!”

Anh ta cố gắng kìm nén cơn giận của mình, lời nói vô cùng lạnh lùng, tất nhiên anh ta vẫn mang nỗi hận bị Giang Nhan đá.

Giang Nhan mim chặt môi, trầm mặc không nói.

“Chồng ơi!” cô gái con nhà giàu bên cạnh nhõng nhẽo kéo anh ta một cái, vẻ mặt không vui.

“Xin lỗi cục cưng, anh đã nói rồi, chuyện giữa anh và cô ấy đều đã qua rồi.” Lý Tuấn Dật vỗ vỗ lên tay cô gái này, ngắng đầu nói với Giang Nhan: “Xin lỗi, quên không giới thiệu với cô, đây là người yêu của tôi, Thâm Ngải Gia, con gái của bí thư thành ủy thành phố Lăng An.”

Vẻ mặt của Lý Tuấn Dật có chút cao ngạo, giống như đang nói với Giang Nhan, hãy nhìn thứ đồ chơi mà cô tìm, rồi nhìn lại người mà tôi tìm cao quý như thế nào.

Giang Nhan cúi đầu, trong lòng kìm nén không thôi, cô đã chìm vào những ký ức đau buồn trong quá khứ.

Những khoảnh khắc ngọt ngào ấy như những nhát dao sắc bén, cứa trái tim cô thành nhiều mảnh.

Đặc biệt là cảnh Lý Tuấn Dật nằm trên một người phụ nữ khác, đã trở thành ác mộng đeo bám cô nhiều năm liền.

Cô không dám tin rằng mối tình đầu của mình, một người đàn ông buổi sáng mới nói với cô rằng yêu cô đến khi anh ta chết, buổi tối lại có thể trèo lên người một phụ nữ khác.

Nhưng Lý Tuấn Dật ngược lại còn trách cô, cho rằng nếu không phải Giang Nhân không cho anh ta động vào người thì làm sao anh ta có người phụ nữ khác.

Đây cũng là lý do khiến Giang Nhan đau khổ suốt bao nhiêu năm qua. Cô luôn tự hỏi liệu có phải lỗi của mình hay không, chính sự bảo thủ của bản thân đã dẫn đến cái kết chia tay cuối cùng.

Kể từ đó, cô hoàn toàn mắt niềm tin vào đàn ông, đó là lý do cô sẵn sàng kết hôn với Hà Gia Vinh.

“Lý tiên sinh, cuộc đấu giá sắp bắt đầu rồi, phiền anh lên lầu chuẩn bị trước.”

Chu Thần thấy không khí bắt đầu căng thẳng, nhanh chóng đứng dậy đưa tay làm một động tác mời với Lý Tuấn Dật.

Lý Tuấn Dật lạnh lùng khit mũi, chỉnh lại y phục rồi ôm lấy vợ rời đi.

“Xì, cái thứ gì vậy? Ngông cuồng gì chứ?” Thảm Ngọc Huyên tức giận mắng sau lưng anh ta.

“Đừng nói, anh ta thật sự có năng lực. Ba năm trước du học tại đại học Yale trở về, thành lập công ty riêng, chuyên kinh doanh trang sức. Chỉ trong vòng hai năm, đã trở thành ông trùm trong ngành trang sức ở Lăng An. Mặc dù không thể thiếu sự giúp đỡ của bố vợ, nhưng năng lực của anh ta cũng không phải dạng thường.”

Chu Thần bát lực lắc đầu cười khổ: “Nghe nói anh ta chuẩn bị mở chỉ nhánh ở Thanh Hải, cho nên lần này được Bộ tuyên truyền Thanh Hải đặc biệt mời. Khi đấu giá kết thúc, anh ta cũng sẽ phát biểu trên sân khấu với tư cách là đại diện xuất sắc trở về, tôi cũng không muốn đắc tội.”

“Tôi thấy anh ta chính là rùa biển đó, anh ta thì đỉnh rồi, lỗ mũi đều hướng lên trời.” Thẩm Ngọc Huyên tức giận nói, có chút bất bình cho Lâm Vũ, cũng không hiểu tại sao, lúc nãy Lâm Vũ bị làm nhục như vậy, cũng không hề phản ứng chút nào.

Lâm Vũ không phải không tức giận, nhưng ở những nơi như chỗ này, vẫn là không nên đánh người.

Hơn nữa, những gì Lý Tuấn Dật giễu cợt anh đều là sự thật, anh không thể bác bỏ nó, chỉ có thể nhẫn nhịn chấp nhận. Ai bảo cái tên Hà Gia Vinh này không biết phấn đấu chứ.

Anh biết rằng lúc này Giang Nhan còn cảm thấy khó chịu hơn anh.

“Nếu cô cảm thấy không thoải mái, chúng ta có thể rời khỏi đây.” Lâm Vũ nói nhỏ với Giang Nhan.

Giang Nhan im lặng một lúc, rồi lắc đầu: “Không phải anh nói sao? Có trốn cũng vô dụng. Cách duy nhất để buông bỏ, chính là đối mặt.”

Nói xong, Giang Nhan ngắng đầu lên, tinh thần cũng trở nên kiên định, sau đó chủ động nắm lấy cánh tay Lâm Vũ, nhẹ giọng nói: “Chúng ta lên lầu đi.”

“Được, chúng ta lên lầu.”

Lâm Vũ nhẹ nhàng nắm lấy tay Giang Nhan đang khoác tay anh, thanh âm không lớn nhưng kiên định nói: “Tôi hứa với cô đêm nay nhất định sẽ giành lại cho cô tất cả những gì em đã mất trong những năm quai”